Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 45: Kẻ săn trộm




Biên dịch: Cơm Sầu Riêng
Chỉnh sửa: Yên Hy
Hai chiếc xe việt dã vòng một vòng lớn, ngừng ở phía đối diện khu vực lưới sắt.
Tô Nguyên: "...... Không phải là đám người săn trôm chứ?" 【 vậy lá gan cũng quá lớn】
Thẩm Thụy sửa sang lại mũ cậu, không cho ánh mặt trời chiếu vào mặt, "Em yên tâm, bọn chúng đánh không lại chúng ta."
Bọn họ có ba chiếc xe, bất luận là về số lượng hay chất lượng, đều có thể nghiền áp đối phương.
Tô Nguyên gật gật đầu.
【 đúng vậy】
Vài người bước xuống từ trên xe, đều mặc áo khoác rất dày cùng mũ chống nắng, nhìn qua không khác gì so với phượt thủ.
"Mấy anh trai, đây là đang làm gì?" Một tên đàn ông mặc áo khoác xanh tự quen thuộc mà hướng về bên này kêu to.
"Anh mù hả, tự mình nhìn xem." Tiểu Vệ không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiếp tục thu dọn lưới sắt.
Mấy người này đều rất quen mặt, người mà cả ngày rảnh rỗi ở khu không người lượn lờ, đại khái cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Tên đàn ông mặc áo khoác đỏ nổi giận, "Ê, bọn tôi có lòng tốt tới hỏi một chút xem cần trợ giúp gì không, cậu thái độ gì thế?"
Vu Gia Tường cười ha ha, "Vậy cảm ơn nha, anh xem, này cũng không biết là cái loại đoạn tử tuyệt tôn nào làm, hại chết cừu du mục cũng không sợ giảm thọ, anh nói xem đúng không?"
"Cậu......" Tên áo đỏ dựng ngược lông mày, còn chưa kịp mở miệng đã bị áo xanh kéo lại.
Tên áo khoác xanh: "Ha ha người anh em này nói rất đúng, chỉ là này cũng quá nhiều, làm đến khi nào mới xong nhỉ, không bằng để ngày mai bọn tôi kêu thêm nhiều người đến cùng nhau hỗ trợ."
Tiểu Vệ: "Vậy cảm ơn nha, nhưng chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, bộ lâm nghiệp sẽ lập tức tới xử lí, ngày mai đến cả chút mọt sắt anh đều cũng sẽ không thấy đâu."
Sắc mặt tên áo khoác đỏ biến đổi, thấp giọng nói, "Đại ca, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì? Cũng không phải chỉ có một mảnh lưới sắt, khu không người lớn như vậy, bọn họ có thể dọn dẹp được bao nhiêu chỗ?" Tên áo xanh như cũ mặt không đổi sắc.
"Đại ca nói đúng."
Tuy rằng không nghe thấy nhóm mặc áo khoác nói chuyện, nhưng biểu tình của đối phương từ nôn nóng lại trở nên bình tĩnh, rõ ràng là không có sợ hãi.
Tô Nguyên: "Thụy Thụy, bọn họ đang có ý đồ gì xấu sao?" 【nhìn qua chính là vai ác nha】
Thẩm Thụy mắt nhìn Chung Lãng.
"Thiếu gia, bọn họ nói nơi khác cũng có lưới sắt, chúng ta không tìm thấy được." Chung Lãng gắt gao nhìn chằm chằm động tác môi lưỡi của đối phương.
Thần sắc Thẩm Thụy bất biến, "Điều một máy bay trực thăng lại đây, đều quét một lần ở vùng lân cận, định vị đều dùng radar nhớ kỹ giao cho cảnh sát."
Tô Nguyên:!!!
【 đúng vậy, chúng ta có máy bay trực thăng.】
Ngô Văn Hàn cũng đã nghe thấy, "Nhưng vấn đề là, cho dù chúng ta lao lực dọn dẹp, bọn họ vẫn có thể lại chôn, hơn nữa vị trí sẽ ngày càng xa xôi, làm kẻ trộm có ngàn ngày, nhưng phải có ngàn ngày để đề phòng kẻ trộm(*)."
(*)"只有千日做贼,那有千日防贼": Câu tục ngữ này có nghĩa là đề phòng kẻ trộm lâu dài thì khó.
"Thiếu gia, bọn họ có súng." Chung Lãng nhắc nhở một câu.
Tuy rằng nhìn qua áo khoác phẳng phiu, nhưng anh ta đã qua huấn luyện chuyên nghiệp liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề.
Ngô Văn Hàn lập tức ngậm miệng, bọn họ tới tham gia hoạt động xã hội, không cần đi âu đả cùng tội phạm, nếu như mất mạng thì thật không đáng.
Tô Nguyên nắm lấy tay Thẩm Thụy thật chặt, "Thụy Thụy, đừng gây xích mích với bọn họ." 【cừu du mục tuy đáng yêu, cũng không có quan trọng bằng anh】
Thẩm Thụy than thở trong lòng, anh đương nhiên cũng nghĩ như thế.
Không phải bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không để Tô Nguyên đi mạo hiểm.
Chung Lãng: "Thiếu gia, nửa giờ trước cảnh sát cùng bộ lâm nghiệp đã tới rồi, trạm bảo hộ đang mang bọn họ lại đây, phỏng chừng máy bay trực thăng của chúng ta sẽ đến sớm hơn bọn họ một chút."
"Đưa bạn học cậu đều lên xe," Thẩm Thụy nói với Ngô Văn Hàn, sau đó ôm lấy đi đến xe, "Nguyên Nguyên, em cũng đi lên đi."
Tô Nguyên: "Được, chúng ta cùng đi." 【là muốn đánh nhau rồi sao? Xe này chống đạn không? 】
Xe tất nhiên chống đạn, nhưng thẩm Thụy không có cách nào để nói.
Không thấy đối phương trả lời, Tô Nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Cùng nhau lên xe." 【không thì em không đi. 】
Vu Gia Tường đang khí thế ngất trời mà làm việc, chưa hiểu gì đã bị Ngô Văn Hàn một phen lôi đi.
"Ấy ấy cậu làm gì đấy? Đang còn nhiều cái chưa làm xong đâu."
Ngô Văn Hàn: "Cậu nghỉ ngơi một chút uống miếng nước, thuận tiện hút ít oxy, tôi sợ cậu làm việc quá sức. đợi lát nữa lại khó thở."
Vu Gia Tường ngộ ra, "Đúng nha, tôi thiếu chút nữa đã quên, cảm ơn nhé."
Tên áo đỏ vui vẻ, Vu Gia Tường lớn giọng như vậy, bọn chúng nghe được rành mạch, làm nửa ngày đám người còn có phản ứng chậm trên cao nguyên.
"Đại ca, bọn họ nhìn qua không tầm thường nha, hai chiếc xe việt dã kia em đã từng xem qua trên mạng, đến hơn trăm vạn một chiếc đấy."
"Còn có tiểu tử đằng kia, cũng không thấy động tay, không phải là tên công tử nhà giàu nào tới chơi đi?"
Tên áo xanh liếc mắt nhìn hắn, "Mày muốn làm gì? Chúng ta là săn trộm, lại không phải bọn cướp. Nếu lỡ đắc tội với người không nên, vậy còn không bằng bị cảnh sát bắt bỏ tù mấy năm."
Đàn em ngượng ngùng ngậm miệng.
Đột nhiên, trong xe có một tiếng kêu nhẹ vang lên.
Tô Nguyên:???
Tiểu Vệ lập tức đứng thẳng người, đi nhanh đến phía đối phương.
"Giao ra đây!"
Tên áo khoác đỏ thầm nghĩ không ổn, cừu đã tỉnh lại, gây tê chưa đủ, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận, "Giao cái gì ra? Anh là muốn cướp của hả, nói cho anh biết bọn tôi đây không sợ đâu."
"Anh - -" Hai mắt Tiểu Vệ bốc hỏa, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mắt thấy sắp đánh nhau, Tô Nguyên hô to một tiếng, "Vậy các người có bán không? Chúng tôi trả tiền, anh ra cái giá đi." 【dù sao cảnh sát cũng sắp tới, trước giữ chân bọn họ một chút, nói không chừng còn có thể cứu được cừu】
Tên áo xanh lắc đầu, "Không bán, đây là chúng tôi cùng dân chăn nuôi chuẩn bị làm thịt ăn."
"Tôi đây lấy hai cái đổi với anh!" Tiểu Vệ cười nhạo.
Tô Nguyên lại kêu, "Anh có thể tùy tiện ra giá, không có con buôn trung gian kiếm giá chênh lệch, anh không phải lo lắng nữa." 【 không phải các người cần tiền sao?】
Tên áo đỏ động tâm, "Đại ca, cậu ta nói rất đúng nhỉ, gian thương chó má kia kiếm lời bao nhiêu tiền từ chúng ta, mình mệt chết mệt sống còn chẳng bằng hắn sang tay...... "
"Câm miệng, mày muốn ăn cơm tù sao?"
"Đại ca em...... em đương nhiên không muốn, nhưng nhìn qua là biết chúng là con dê béo, sao có thể thật sự cùng đám người ở trạm bảo hộ kia lẫn với nhau. Trong nước chúng ta cũng không có nhiều phú hào giọng điệu như vậy?"
"Nguy hiểm quá lớn," tên áo xanh vẫn như cũ lắc đầu, "Con buôn trung gian kiếm lời được nhiều, nhưng là cùng trên một thuyền với chúng ta, ai biết người đối diện có nội tình gì?"
Thẩm Thụy: "Hai mươi vạn, bán không?"
(hai mươi vạn = 200.000 NDT ~678 triệu VND)
Tên áo đỏ đột nhiên quay đầu, "Đại...... đại ca? Hai mươi vạn đấy." Bọn họ bán cho con buôn nhiều lắm cũng chỉ tầm năm vạn một con.
(năm vạn = 50.000~164 triệu VND)
Những người khác cũng xôn xao lên.
Tên áo xanh híp mắt, không nói gì.
Tô Nguyên thấy đối phương không hề lắc đầu, "30 vạn!! Đi ngang qua không nên bỏ lỡ nha." 【 mua con cừu làm sao khó như vậy】
(năm mươi vạn = 500.000~1 tỷ 600 VND)
Tên áo đỏ đã choáng váng.
Những người khác cũng không nói, đều yên lặng nhìn đại ca.
Tên áo xanh phun ra một ngụm khí, "Mày nói đúng, quả nhiên chỉ là dê béo, không nên để uổng vụt mất."
Đám người lập tức vui sướng.
Tô Nguyên cũng cười, "Bọn họ đồng ý." 【 người chết vì tiền quả nhiên là đạo lý ngàn đời. 】
Tên áo xanh đang muốn cấp tài khoản cho đối phương, đột nhiên có một tiếng gầm rú ở chân trời vang lên.
Vừa quay đầu thấy, trong khoảnh khắc liền thay đổi sắc mặt, "Không có khả năng, cảnh sát thành phố cách xa như vậy, sao có thể điều động máy bay trực thăng đến? Bọn họ rốt cuộc là ai?"
Thẩm Thụy một phen bế Tô Nguyên lên, đem người nhét vào trong xe.
Chung Lãng chắn trước người Thẩm Thụy, "Thiếu gia, nơi này giao cho tôi, ngài cũng vào đi."
Thẩm Thụy bị Tô Nguyên gắt gao túm vạt áo, nửa thân thể đều bị kéo vào trong xe, "Được rồi, các cậu chú ý an toàn, không cần liều mạng."
Tô Nguyên lôi Thẩm Thụy ngồi xổm xuống chỗ ở giữa, "Thụy Thụy, cúi thấp đầu một chút, lỡ may cửa kính bị đánh vỡ...... "【 sẽ vỡ đầu mất...... 】
"...... Đây là xe chống đạn." Thẩm Thụy bật cười, đem người mò đứng lên.
"Chống đạn hả? Vậy thì tốt rồi." Tô Nguyên mạnh dạn mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bọn họ hình như là muốn chạy? Hay là kêu Chung Lãng trở về đi."
【 Chung Lãng bọn họ còn có người nhà của mình, cừu du mục cũng không có quan trọng với bọn họ】
"Chung Lãng có chừng mực, sẽ không có việc gì." Thẩm Thụy đầy đủ tín nhiệm đội trưởng đội vệ sĩ của mình.
Tô Nguyên: "Thực xin lỗi Thụy Thụy, không nghĩ tới hạng mục thực tiễn này nguy hiểm như vậy, sớm biết vậy em nên chọn nơi khác......" 【 là em liên lụy anh...... 】
"Nguyên Nguyên, anh cũng có một nửa trách nhiệm, là anh đồng ý chọn hạng mục ở trạm bảo hộ cho em." Thẩm Thụy nâng lên gương mặt đối phương, để hai mặt đối diện nhau, "Hơn nữa chúng ta không sai, sai chính là bọn săn trộm, chúng mới là người nên chịu trách nhiệm."
Hàng mi dài của Tô Nguyên run lên, trong mắt ánh lên tia sáng mỏng manh, tựa như trời đêm đen nhánh đột nhiên mọc lên vì sao mai, vì anh mà chỉ đường.
"Ừm, Thụy Thụy nói rất đúng, em...... không nên tự trách, xin lỗi em không khống chế được......" 【 mình không còn phân biệt được đây là sự tự trách của người bình thường, hay là triệu chứng của bệnh trầm cảm.......】
Thẩm Thụy hôn đối phương, "Nguyên Nguyên đã làm rất tốt rồi, chúng ta cúa từ từ, được không? Anh sẽ luôn bên cạnh em."
"Được ạ."
Nhóm săn trộm muốn chạy, nhưng máy bay trực thăng vẫn luôn bám sát chúng, không chạy được bao xa đã bị cảnh sát cùng cục lâm nghiệp bắt.
Trên xe có một con cừu du mục bị thương, có thể nói là bắt được cả người lẫn tang vật.
Chung Lãng nói cho cảnh sát bọn họ không ngừng bố trí bẫy như vậy một chỗ, nếu đối phương không chịu thành thật khai báo, bọn họ có thể cho máy bay trực thăng đi tìm kiếm.
Lời vừa nói ra, cả nhóm săn trộm đều ủ rũ cụp đuôi.
Kẻ có tiền thật sự là có thể điều khiển được lo nghĩ, bọn họ chỉ là một đám săn trộm nghèo khó, cũng chỉ có chút thủ đoạn, sau đó thu được một bộ vòng bạc bạch kim và dự kiến tương lai mấy năm được ăn cơm lao miễn phí.
Việc dọn dẹp bẫy rập tạm thời không vội, bộ lâm nghiệp đã gọi điện thoại trở về khẩn cấp sắp xếp nhân thủ, ngày mai sẽ có một bộ phận cùng tới dọn sạch.
Lúc trở lại trạm bảo hộ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Tô Nguyên chỉ chỉ tháp quan sát, Thẩm Thụy hiểu ý, hai người cùng nhau đi xem mặt trời lặn.
"Thụy Thụy, nơi này với đất liền thật sự không giống nhau, giống như một thế giới khác, an tĩnh và tự do hơn."
【 không có nhiều người, chỉ có Thụy Thụy vẫn luôn bên mình. Nếu cứ như vậy mà rời đi, cũng thật không tồi】
【 nhưng Thụy Thụy còn có rất nhiều việc muốn làm, không có khả năng cùng mình rời xa đoàn người】
【 hiện tại chúng mình ở ký túc xá còn khá tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không biết nên làm cái gì nhỉ? 】
【 rất lâu rồi không suy xét đến tương lai, mình luôn là qua một ngày thì tính một ngày, lại có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy. 】
Trên tháp quan sát gió lớn, Thẩm Thụy chỉnh lại chiếc mũ bị lệch cho Tô Nguyên.
"Nơi này thật sự rất đẹp, trên cao nguyên rộng lớn kia là sưu tử, trong biển có cá voi xanh, gấu bắc cực cùng chim cánh cụt béo nam cực, Nguyên Nguyên không muốn đi xem sao?"
Tô Nguyên điên cuồng gật đầu, "Muốn nhạ." 【 mị lực của bãi sa mạc, bỗng nhiên thấy nhỏ đi nhiều】
Thẩm Thụy hơi mỉm cười, thâm tàng công dữ danh(*).
(*)深藏功与名- thâm tàng công dữ danh [ câu rút gọn: thâm tàng bất lộ] có nghĩa không để lộ tài hoa và công danh của mình, nghĩa rộng hơn chỉ những người làm chuyện tốt lại thâm tàng bất lộ, không muốn ai biết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thụy Thụy: Nếu anh có một tấm vé tàu đi nam cực, em có đi cùng anh không?
Nguyên Nguyên: Xông lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.