Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 7: Đuổi tình địch đi




Biên dịch: Thời An
Chỉnh sửa: Yên Hy
Biểu cảm Thẩm Thụy bình tĩnh, "Ừm, chắc do gần đây cậu bận cùng bạn gái hẹn hò nên Tô Nguyên mới không muốn làm phiền."
"... Bạn gái?"
"Thứ năm tuần trước các người ở Tiêm Vân sơn hẹn hò, Ngô Hồng lớp chúng tôi tình cờ bắt gặp được nên đã kể cho tôi nghe."
Lâu Thời Tấn sắc mặt tái nhợt, " Vậy thì chắc nhìn nhầm người rồi, tuần trước tôi vẫn luôn ở công ty làm việc, căn bản không rời khỏi Bắc Kinh."
Hắn tuyệt đối không thể thừa nhận, trên đời có nhiều người giống nhau như vậy mà. Nếu Tô Nguyên biết hắn ngoại tình thì nhất định sẽ chia tay, dù sao ngay từ đầu.......
Thẩm Thụy cười nhạo, "Tôi cũng chỉ đoán mò mà thôi, cậu ngồi đây trước đi, lát nữa Tô Nguyên về liền ấy mà."
Nhận nhầm người? Làm sao có thể, phí vào cửa của Ngô Hồng đều do anh trả, ảnh cũng chụp được cũng không ít.
"Công ty còn có việc gấp cần tôi xử lí, hôm khác tôi lại đến thăm Tô Nguyên sau vậy." Không đợi anh trả lời, Lâu Thời Tấn đã lập tức xoay người rời đi.
Hắn muốn chuẩn bị bằng chứng ngày hôm đó hắn có mặt ở Bắc Kinh, đồng thời phải xóa đi video giám sát. Hắn không thể để mất đi Tô Nguyên.
Sau khi tan học, Tô Nguyên tính đến sờ con mèo hôm trước, cảm giác sờ con mèo béo đó khiến cho cậu nhớ mãi không quên.
"Tiểu quất, ra ngoài ăn đồ hộp đi."
Không có phản hồi.
Tô Nguyên cầm đồ hộp nhưng lại không thấy con mèo nào, cách đó không xa là một nhóm nữ sinh không biết đang làm cái gì.
Khi cậu thất vọng chuẩn bị rời đi thì trên cây bỗng truyền đến một tiếng mèo kêu.
"Meoo ~"
Con mèo mũm mĩm màu trắng nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống, trên đầu lại có một chữ Bát (八) màu đen, nhìn qua có chút u sầu lại có chút buồn cười...
" Mày lớn lên —— rất đáng yêu nha, vậy thì gọi là Tiểu Bát đi."
Tô Nguyên mở đồ hộp ra đặt trên mặt đất, Tiểu Bát vùi đầu vào ăn, tiếng gầm gừ bên tai không dứt.
Lúc này có thể sờ con mèo một cách tùy thích, dù gì mặt nó cũng sẽ không rời khỏi đồ hộp.
"Mày có biết Tiểu Quất đi đâu? Đừng bảo là đánh nhau thua xong chạy mất rồi nha?"
Gầm gừ gầm gừ *.
*Tiếng gầm gừ mèo hay kêu í mọi người
Tiểu Bát vươn cái lưỡi hồng nhuận liếm liếm cái móng vuốt trắng nõn của mình, lại liếm quanh mặt sau đó quơ quơ cái đệm chân màu hồng trước mặt Tô Nguyên làm tim cậu đập chậm hơn một chút.
"Mày đáng yêu như vậy thì hẳn là không có gì phiền muộn nhỉ."
Gió nhẹ nhàng phe phẩy, đám lá cây che phủ một khoảng không gian làm cho ánh nắng mặt trời chiếu thành từng đốm nhỏ, rải rác dưới mặt đất, mèo con và cả Tô Nguyên.
Tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt nín thở.
Khuôn mặt sinh động mỹ lệ của người đẹp giãn ra, giống như một gốc hoa hải đường tuyệt đẹp hấp dẫn mọi ánh nhìn của tất cả các sinh vật trong không gian này. Tiếng cười vui vẻ vang vọng dưới gốc cây.
"Meooo ~" một con mèo vàng đang làm nũng giữa đám đông.
Tiếp tục sờ tui đi, còn chưa cho tui cá khô nhỏ đâu thứ hai chân kia.
"A quả nhiên Tô Nguyên tới đây thật rồi, Mèo vàng này bị thất sủng rồi sao? "
"Chắc là do chúng ta vây quanh còn mèo vàng này nên Tô Nguyên mới không nhìn thấy."
"Ai nha mưa móc trải đều mới tốt, sờ thêm mấy con khác. Chúng ta nếu cứ sờ mãi một con lỡ nó trọc đi thì làm sao bây giờ, nó đáng yêu như vậy mà."
"Các cậu nhìn mấy người kia đi, đều là người ngoài trường đó. Hình như hai ngày trước họ cũng đến chụp Tô Nguyên."
"Ai ai ai? Anh ta còn dám đi qua bắt chuyện, khụ khụ, hay là chúng ta cũng tới nghe ké một chút?"
"Đồng ý "
"Đồng ý +1, đi"
......
Tô Nguyên cảm thấy mình hẳn là nghe nhầm rồi, cậu mở miệng hỏi lại lần nữa, "Ý của các anh là... Muốn tôi ra mắt? Đóng phim?"
Chẳng lẽ hôm nay cậu chưa rời giường, vẫn đang còn nằm mơ à?
"Đúng vậy, hai ngày trước bạn học Tô Nguyên xuất hiện trên hot search Weibo, hiện tại đang rất hot. Nếu có thêm sự hỗ trợ từ công ty giải trí Phong Hoa chúng tôi, tương lai của của cậu nhất định sẽ vô cùng xán lạn."
Giọng nói của Bình Khương không ổn định, Tô Nguyên chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái mà tim anh ta như bị một mũi tên bắn trúng.
Chỉ với gương mặt này thôi, cậu ấy đã có thể đứng đầu ở mảng thời trang. Bản thân đã có người hâm mộ, lại là học sinh của một trường đại học danh giá. Anh ta tuyệt đối không thể để vụt mất người này.
Nhất định phải ký được với cậu ấy, điều kiện nào cũng có thể thương lượng.
"Cảm ơn không cần."
Sau ánh hào quang thì đương nhiên sẽ bị người khác soi mói, người bình thường đều chịu không nổi, huống chi Tô Nguyên chỉ muốn sống một cách tĩnh lặng, mờ nhạt trong biển ngườ.
Bình Khương đã chuẩn bị sẵn tâm lí thuyết phục, vẫn như cũ nở một nụ cười chuyên nghiệp, "Cậu cứ suy nghĩ thêm đi, đây là danh thiếp của tôi."
Thanh danh của công ty bọn họ rất tốt, lựa chọn nghệ sĩ cũng nghiêm khắc, nếu muốn ra mắt thì người mới là lựa chọn tốt nhất.
Tô Nguyên đem danh thiếp đặt ở trong túi, xung quanh đã có không ít người vây quanh. Cậu không muốn bị người ta nhìn nhiều, khẽ gật đầu sau đó rời đi.
"Oa, ánh mắt của người này không tồi nha, giáo thảo Thanh Bắc của chúng ta không chỉ là một cái danh thôi đâu."
"Ồ tôi cá là Tô Nguyên sẽ không đồng ý ra mắt."
"Tại sao? Ảnh đế Sầm xuất đạo chính là do công ty này quản lý, tài nguyên cũng tốt mà danh tiếng cũng tốt, nhiều người muốn vào mà không vào được."
"Tô Nguyên cũng không chủ động cùng người ta nói chuyện, tôi cảm thấy không phải do cậu ấy lạnh lùng mà giống xấu hổ hơn."
"Chắc chắn do xấu hổ, lần trước Vu Gia Tường đói bụng không có gì để ăn nên đã đến hỏi Tô Nguyên, cậu ấy hào phóng lắm."
"Vu Gia Tường ăn giỏi thật, năm phút đã ăn sạch, nếu không phải hết tiết cậu ta chạy đi mua bánh đưa lại cho Tô Nguyên thì tôi đã đánh cậu ta rồi."
......
Kí Túc xá phòng 1212.
Thẩm Thụy vẫn như cũ múc cho Tô Nguyên một chén canh trước khi ăn cơm, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Hai ngày nữa hoa quế trong trường sẽ nở, nếu như cậu đi ngang qua thì ngắm nhiều chút, sắc thu vừa phải, không cần vội vã trở về ăn cơm."
Tô Nguyên uống một ngụm canh, độ ấm vừa vặn, nghe vậy liền ngượng ngùng cười, "Ừm được, trên đường về có đi cho mèo ăn nên về trễ." 【 còn có người mời tôi debut, có thời gian như thế tôi thà ngủ còn hơn 】
Đôi đũa của Thẩm Thụy hơi ngừng lại, "Đúng rồi, hôm nay có người tới tìm cậu, những cái đồ bổ kia là cậu ta đưa đến, nhưng dược liệu không đủ mạnh, đối với cậu không có tác dụng."
Anh sẽ không để cho Tô Nguyên ăn những thứ đó, chút nữa sẽ ném ra ngoài.
"Ai đến? Không ai nói sẽ tới thăm tôi hết." 【 chẳng lẽ là Tô Trạch? Nhưng anh cả sẽ không không báo trước liền chạy tới đây. 】
Tô Nguyên lắc đầu.
Thẩm Thụy nhìn kĩ từng biểu cảm trên khuôn mặt Tô Nguyên, "Là Lâu Thời Tấn, hắn học cùng ngành với tôi, thường xuyên đến chung giảng đường."
Chỉ thấy cậu hơi hơi ngẩn ra một chút, trong mắt không có chút nào biến hóa mà nói, "Là anh ta à." 【 chỉ vì mình đi xem bạn cùng phòng thi đấu mà hắn liền tra xét phòng kí túc của mình, thật là phiền phức. 】
"Xin lỗi, tôi sẽ nói với anh ta, để anh ta không tiếp tục quay lại đây nữa. Dù sao phòng kí túc này cũng không phải của mình tôi, tôi sẽ tôn trọng thói quen của cậu, sẽ không mời người khác đến đâ."【 Ngày kia tiệc từ thiện của Lâm thị sẽ được tổ chức, ngày mai còn phải về nhà lấy quần áo, chia tay mệt như vậy, hay là bỏ đi nhỉ? 】
Thẩm Thụy thiếu chút nữa thì nóng nảy, "Khụ khụ... Nếu cậu muốn mời bạn tới thì cũng không sao cả, nói trước với tôi một tiếng để tôi chuẩn bị trà bánh. Mà cái đống đồ bổ kia cậu đưa về nhà hay là để tôi đưa sang cho phòng bên cạnh?"
Nói xong lại liếc chúng nó một cái, hơi ghét bỏ.
Tô Nguyên xoa trán, "Đem tặng người khác đi, đừng để lãng phí, xem như quà cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ." 【 về sau cũng mong bọn họ tiếp tục giữ vững, đừng tới gõ cửa. 】
"Được, chút nữa tôi đem qua cho bọn họ. Hôm nay bách hợp rất tươi, cậu ăn thêm hai miếng nữa đi."
Thẩm Thụy mang đồ tặng hết cho các phòng xung quanh, nói Tô Nguyên dùng không hết nên đem san sẻ cho mọi người, thuận tiện cảm ơn vì tác phong sinh hoạt an tĩnh của bọn họ.
Mọi người ở các phòng kí túc xung quanh đều xúm lại một chỗ.
"Ôi trời ạ như này cũng quá là hào phóng rồi, nhân sâm Cẩm Hồng Đường các thứ."
"Ha ha ông nội của tôi thường xuyên mua rễ về pha nước uống, nhân sâm cũng quá quý rồi."
"Linh chi lớn như vậy, lại còn đông trùng hạ thảo, tuyết liên, hà thủ ô, chúng ta mau chia đi, tôi nóng lòng muốn thử lắm rồi."
"Tôi muốn có hà thủ ô đưa cho mẹ ăn, tóc bà có vài sợi bạc rồi."
"Đông trùng hạ thảo, bố tôi thường xuyên uống cái này."
"Có thể bắt người tay ngắn(*) không, Thẩm Thụy chỉ hy vọng chúng ta yên tĩnh một chút, không có việc gì thì đừng quấy rầy."
*Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn
"Có thể là do giấc ngủ không tốt lắm, đặc biệt là lúc giữa trưa và buổi tối, chúng ta nhỏ tiếng chút là được."
......
Tô Nguyên nhìn chén thuốc bổ trước mắt, khẽ thở dài một cái.
【 lần trước mình uống thuốc bổ sau đó ăn cơm không ngon nên lần này đổi thành uống sau ăn à? 】
"Cậu cứ từ từ ăn, tôi thu dọn bát đũa trước, máy rửa bát cậu mới mua rất tiện lợi."
Lúc Thẩm Thụy nhận được máy rửa bát, trong lòng anh vui đến nở hoa, chắc hẳn Tô Nguyên đau lòng anh.
"Vậy là tốt rồi." 【 Cậu không cho tôi rửa chén, vậy thì tôi chỉ có thể mua máy rửa, người máy quét rác, đáng tiếc người máy đầu bếp nấu ăn rất dở...】
"Tôi cho người lắp thêm cái ống dẫn nước, lần sau rửa tay nhớ ấn cái nút màu đỏ bên kia, chút nữa tôi làm mẫu cho cậu xem."
Mỗi ngày Tô Nguyên đều nhận được một vài bất ngờ nhỏ đến từ bạn cùng phòng, "... Ừm, được rồi." 【 mùa đông rửa rau rất lạnh, đáng lẽ mình nên nghĩ ra sớm hơn, vậy thì đã có thể mua thêm cái gì đó rồi. 】
Thẩm Thụy cởi cái tạp dề màu đen ra, bưng một đĩa hoa quả đã được ngâm qua bằng nước nóng, "Nhập học được hơn nửa tháng rồi, nếu cậu muốn về nhà thì chỉ có thể ở một đêm, thuốc của cậu không thể ngừng được. "
Anh rất hiểu Tô Nguyên, nếu không có anh giám sát thì đồ bổ một miếng cũng không động vào.
"Vậy ăn tết thì sao?" 【 À không đúng, không để đến tết được.】
Không để đến tết? Tô Nguyên nghĩ đống thuốc này không được bao lâu sao? Thẩm Thụy cười chắc chắn, "Cái này đến lúc đó lại nói."
Muốn đón được người về nhà anh ăn tết thì trong năm nay phải đưa được tên của Tô Nguyên vào sổ hộ khẩu của nhà họ Thẩm mới được.
Tô Nguyên đột nhiên có chút hốt hoảng, tại sao bạn cùng phòng của cậu lại trông giống như vai phản diện trong phim vậy.
Ngày thứ bảy, Tô Nguyên phải quay về nhà rồi cùng anh cả đi tham gia tiệc từ thiện buổi tối.
Bữa phụ hôm nay cực kì phong phú, Thẩm Thụy liên tục dỗ cậu ăn như thể sợ cậu về nhà sẽ bị đói vậy.
"Buổi tối ngày mai nhớ về sớm một chút, cậu phải uống thuốc mới có thể ngủ. Nhớ kĩ, về nhà cũng không được chạm vào nước lạnh, nếu không thuốc sẽ mất đi tác dụng đó."
"Ừm, được." 【 hy vọng Lâu Thời Tấn đến sớm một chút, để mình có thể chia tay một cách nhanh chóng rồi trở về đi ngủ.】
Thẩm Thụy còn chưa nói, anh cũng nhận được thư mời của Lâm thị.
Biệt thự Tô gia.
Tô Trạch buông chén trà trên tay xuống, cười cười vẫy tay với Tô Nguyên, "A Nguyên trở về rồi sao, mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
Ba Tô đã lâu không gặp được Tô Nguyên, lôi kéo Tô Oánh nói, "Kìa, anh hai con về rồi kìa, mau lại ôm anh con một cái đi."
"Anh hai, anh đã lâu không trở về nhà rồi, Oánh Oánh rất nhớ anh." Tô Oánh bĩu môi nhào qua muốn ôm cậu một cái, ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
Tô Nguyên lui về phía sau một bước, "Từ từ, anh còn chưa rửa tay."
Cậu bị hoảng sợ, lâu lắm không có người lại gần cậu như vậy, trừ bạn cùng phòng ra.
Vặn vòi nước ra, lại nhớ đến lời dặn dò của bạn cùng phòng, Tô Nguyên yên lặng chỉnh sang chế độ nước ấm.
Lúc dùng bữa chiều, Tô Trạch rất vui vẻ, anh liên tục gắp đồ ăn sang bát cho cậu.
"Anh cả, em... em tự mình gắp, sắp chất đầy bát rồi."
Tô Trạch khụ một chút, làm bộ không thấy ngọn núi đồ ăn trong chén của Tô Nguyên, đó đều là kiệt tác của anh ta.
"Được, vậy anh không gắp nhiều nữa."
Ba Tô cả buổi đều lo dỗ con gái ăn cơm, bởi vậy nên mẹ Tô rất nhàn hạ, bà cười cười nói, "A Nguyên, bạn cùng phòng của con có dễ ở chung không? Theo mẹ thấy con vẫn nên về nhà ở thì hơn, bảo tài xế đưa đón con mỗi ngày là được."
"Bạn cùng phòng của con rất tốt, đường ở Bắc Kinh lại hay bị kẹt xe với lại lịch học của con rất nhiều, sang học kỳ sau là ổn rồi." Tô Nguyên đã sớm nghĩ kỹ lí do từ chối, khuôn mặt đoan chính thanh nhã không vui không buồn.
Ba Tô cũng bảo, "Em cũng đừng nhọc lòng, anh thấy A Nguyên trọ ở trường còn béo lên được chút chút đó, trông có da có thịt hơn. Không hổ là con trai của ba, lớn lên thật đẹp trai. Nếu con mà là con gái, chắc cửa nhà mình cũng bị đạp hỏng lâu rồi."
Mẹ Tô liếc mắt một cái, "Nói cái gì vậy? A Nguyên lớn lên giống mẹ em, nhớ năm đó mẹ em nổi tiếng khắp vùng đó.... À à, được rồi được rồi, Oánh Oánh của chúng ta là xinh đẹp nhất."
Lúc dỗ dành xong thì đồ ăn cũng đã nguội, Tô Nguyên ăn được mấy miếng liền trở về phòng ngủ.
Buổi tối ngày hôm sau, Tô Trạch cùng Tô Nguyên cùng nhau đi đến yến hội.
**
Tác giả có lời muốn nói: Con cái đông, người lớn đành phải chia tình thương ra, bọn họ cũng không phải là không thương bạn đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.