Editor: NgcPhan339
Có lẽ là do tức giận quá mức nên lông mèo trên người Lạc Vân Đình đều dựng hết cả lên.
Tên quốc sư này mang dáng vẻ đạo mạo, nói dối mà mặt không đổi sắc, rõ ràng là muốn dùng chuyện này chiếm được lòng tin của Bùi Huyền Trì, giấu giếm những ý định của mình, tỏ vẻ vi thần làm tất cả những chuyện này đều là vì ngài, quả thực khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
"Cẩn thận." Bùi Huyền Trì nâng móng vuốt của mèo nhỏ, ôm Vân Lạc Đình đang tức giận vào trong ngực, chậm rãi vuốt lưng mèo nhỏ, dùng giọng điệu như đang an ủi mà dỗ cậu: "Đừng nóng giận."
Vốn dĩ Bùi Huyền Trì định mượn thế lực của quốc sư để kiềm chế hoàng đế, tiện thể lót đường luôn cho hắn.
Tuy nhiên, thấy Lạc Vân Đình tức giận thành bộ dạng này, hắn lại không khỏi phải suy nghĩ lại việc có nên hay không biến quốc sư thành quân cờ lót đường của mình.
"Meo!" Vân Lạc Đình ngẩng đầu, dùng vuốt mèo lay hắn, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Ngươi đừng tin hắn, tên quốc sư này miệng toàn là lời dối trá, hắn ta còn định bẫy hoàng đế, khiến ông ta giết chết ngươi đó.
Bùi Huyền Trì nghe không hiểu Lạc Vân Đình đang meo meo cái gì, nhưng việc này cũng không làm trở ngại việc hắn dỗ dành mèo con.
Nhìn bộ dạng hiện tại của mèo nhỏ rõ ràng là có liên quan rất lớn tới quốc sư.
"Chuyện linh nhãn nên nói như thế nào ngươi tự mình hiểu rõ, chỉ một câu, ta sống bao lâu, ngươi liền sống bấy lâu." Nói xong, Bùi Huyền Trì liền phủi tay, đem khế ước sinh mệnh trên bàn ném cho quốc sư.
Quốc sư tiếp được khế ước sinh mệnh, theo lý thuyết việc có thể giữ được đồ vật nắm giữ sinh mệnh của mình một lần nữa trong tay, hắn hẳn phải nhẹ nhàng thở ra mới phải.
Nhưng nghe Bùi Huyền Trì nói, quốc sư chỉ cảm thấy tâm hắn như chùng xuống: "Điện hạ, con ta..."
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: " Đồ vật trong Nam Lăng điện tuy thiếu, nhưng để nuôi một người thì cũng đủ."
Chuyện Tùy Bình đang ở trong tay hắn cũng chỉ có mình quốc sư biết, hắn cũng không lo lắng việc quốc sư sẽ đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào.
Vì một khi khế ước sinh mệnh này bị tiết lộ ra ngoài, những kẻ ở phe đối lập với quốc sư cũng sẽ không thoát khỏi việc động tâm.
Nhiều năm ngồi ở địa vị cao như thế, việc đắc tội không phải cũng chỉ với một hay hai người, do đó, quốc sư đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến việc đem khế ước sinh mệnh rao khắp bốn phía, khiến cho mọi người đều biết.
Quốc sư hiện tại đang ở thế bị động, việc Bùi Huyền Trì nắm đầu dây giữ thế chủ động khiến hắn không thoải mái, nhưng hắn cũng chỉ cung kính mà hành lễ: "Thần cũng chưa tới thỉnh an bệ hạ, ở đây lâu có thể sẽ khiến bệ hạ phái người cho truyền."
Quốc sư dừng một lát, chắp tay nói: "Nhi tử được điện hạ chăm sóc, vi thần liền an tâm, nếu điện hạ không có việc gì cần vi thần thực hiện, vậy vi thần xin được cáo lui trước."
Lạc Vân Đình nghiêng đầu, quốc sư không hổ danh là quốc sư, ở tình huống như thế này mà cậu vẫn không thể tìm thấy một chút cảm xúc phẫn hận nào trên mặt hắn.
Thậm chí trước khi rời đi, hắn còn cẩn thận đóng cửa thật kĩ.
Nếu không phải việc hắn nắm chặt khế ước sinh mệnh trong tay khiến cho gân xanh nổi lên, Lạc Vân Đình còn thật sự cho rằng trong lòng hắn cũng thật sự bình tĩnh như những gì hắn thể hiện ra bên ngoài.
"Hết tức giận rồi?"
"Meo~"
Bùi Huyền Trì lại cầm lấy lược lần nữa giúp cậu đem phần lông cổ chải chuốt lại, thuận miệng nói: "Hoàng đế rất tín nhiệm quốc sư, lời nói của quốc sư có ảnh hưởng rất lớn đến phán đoán của ông ta, chuyện linh nhãn, nếu quốc sư nói không được, ông ta chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Như thế cũng giúp hắn tranh thủ được chút thời gian.
Giúp hắn trong khoảng thời gian này có thể dần dần khôi phục lại tu vi.
Vân Lạc Đình thoải mái nheo lại đôi mắt, nhỏ giọng "meo" một tiếng xem như đáp lại.
Bùi Huyền Trì sắc mặt ôn nhu, đáy mắt ẩn chứa ý cười, xử lý tốt phần lông cổ, lại đem sợi dây đỏ vừa cởi buộc lại một lần nữa, sau đó bế mèo nhỏ đang mơ màng sắp ngủ hướng về hậu viện.
Nhận thấy được động tĩnh, Vân Lạc Đình mở to mắt: "Meo?"
Bùi Huyền Trì nói: "Phủ Nội Vụ đưa tới không ít đồ vật, đều đặt ở nhà kho, chúng ta đi lựa một ít đồ vật mà ngươi thích."
Những đồ vật được đưa tới lúc nãy, phần lớn đều được ném vào nhà kho, còn có một chút đồ chơi cho sủng vật, hẳn là việc bên cạnh hắn có nuôi một con mèo đã được ai đó tiết lộ cho quản sự của Phủ Nội Vụ.
Quản sự liền đưa tới không ít đồ.
Trong hậu cung cũng có không ít những nương nương hay công chúa nuôi sủng vật.
Bùi Huyền Trì cuối đầu, chỉ nhìn thấy được cái đầu lông xù của mèo nhỏ, mèo nhỏ trong ngực hắn có lẽ cũng là của một vị quý nhân ở hậu cung nào đó đang nuôi.
Toàn thân mèo con là một màu tuyết trắng, mắt mèo màu lam nhạt, không một đặc điểm nào không phải là khuôn vàng thước ngọc được tuyển chọn kĩ lưỡng.
Khuôn vàng thước ngọc cho mèo trắng thể hiện điềm lành, còn có thể mang đến vận may.
Chỉ là không biết vì sao mèo nhỏ lại lưu lạc ở bên ngoài, vuốt thân hình nhỏ gầy, trên người không có được bao nhiêu thịt, có lẽ ở ngoài cũng đã phải ăn không ít khổ.
Bùi Huyền Trì mở cửa nhà kho, giấu đi suy nghĩ trong lòng, đem mèo nhỏ thả xuống: "Thích cái gì thì tự mình lựa, có thể mang về phòng."
"Meo!" Lạc Vân Đình liếc mắt liền thấy được một chiếc đệm mềm mại trên bàn.
Nhìn có vẻ rất chắc chắn, chân dẫm lên cũng mềm mại, mùa đông nằm trên đó khẳng định rất thoải mái.
Tuy nhiên, thời tiết hiện tại lại quá nóng, cái thân mèo của cậu cũng rất nóng, ban ngày chắc chắn không dùng được, nhưng buổi tối nhiệt độ tương đối thấp, vừa vặn có thể dùng để ngủ ở bên trong.
Thấy cậu thích, Bùi Huyền Trì liền cầm chiếc nệm tới, ý bảo cậu lại đi chọn món khác.
Lạc Vân Đình chỉ nhìn lướt qua, thấy cũng không còn đồ vật gì khiến cậu thấy hứng thú, liền bắt lấy vạt áo hắn đứng dậy: "Meo~"
Ôm.
Bùi Huyền Trì một tay cầm đệm mềm, một tay đem cậu bế lên, hỏi: "Đủ rồi sao?"
Vân Lạc Đình gật gật đầu.
Bùi Huyền Trì thấy thế liền nói: "Lần sau lại kêu Phủ Nội Vụ đem đồ vật mới mẻ độc đáo hơn tới."
Trong lòng đã có quyết định, trên đường trở về Bùi Huyền Trì còn đang suy nghĩ, những thứ hiếm lạ cổ quái có thể chơi ở ma cung đời trước có thể kiếm được ở đâu, đồ vật mang cảm giác lạ có thể mèo nhỏ sẽ thích."
Buổi tối.
Vân Lạc Đình nằm trên đệm mềm chơi, đối với cậu mà nói, cái đệm này có chút lớn, nhưng ở mép nệm lại phồng lên, cậu có thể dựa vào đó cùng với kẽ hở của mép nệm, chỉ chừa lại một cái đuôi ở bên ngoài.
Cái đuôi lông xù trái phải lắc lắc, mắt mèo co rút rồi lại giãn ra, tất nhiên đã thành công bị thu hút sự chú ý, Vân Lạc Đình nhịn không nối nữa, nâng vuốt ôm lấy cái đuôi của mình cắn một ngụm.
Cắn tới cắn lui mới cậu mới phản ứng lại hành động ngu ngốc mà mình đang làm.
Vân Lạc Đình vội buông cái đuôi, giả bộ như không có việc gì mà trốn vào cái khe lúc nãy, chỉ chừa một móng vuốt ra bên ngoài.
Bùi Huyền Trì bị mèo nhỏ thu hút sự chú ý, thấy thế không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Vân Lạc Đình đang trốn nghe được tiếng động, nhanh chóng từ kẽ hở lộ ra một đôi mắt: "Meo?"
Ta nghe được ngươi vừa cười!
Bùi Huyền Trì ho nhẹ một tiếng, giả bộ như không có việc gì mà đem tầm mắt dời đi, một lần nữa đặt vào cuốn sách trên tay.
Vân Lạc Đình hừ một tiếng, liếm liếm móng vuốt.
Thấy sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi."
"Meo~" Vân Lạc Đình vỗ vỗ đệm mềm, ta ngủ ở đây.
Bùi Huyền Trì trên mặt vẫn là ý cười: "Thư phòng có ấm thạch, nhưng đến nữa đêm sẽ lạnh, vẫn nên hồi tẩm điện để nghỉ ngơi đi."
Ấm thạch là một loại linh thạch, đặt bên người sẽ ấm áp, nhưng khi linh lực hao hết thì chỉ là một khối đá bình thường lạnh lẽo.
Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch vô cùng lớn, cho dù là ngày hè nắng chói chang, Phủ Nội Vụ cũng đưa ấm thạch tới như là sợ Bùi Huyền Trì sẽ bị lạnh chết.
Vân Lạc Đình nghĩ nghĩ, chui ra từ khe hở, hướng Bùi Huyền Trì duỗi móng vuốt.
Hiển nhiên là muốn Bùi Huyền Trì đem cậu cùng cái đệm cùng nhau quay về tẩm điện.
Bùi Huyền Trì: "..."
Không thể làm gì khác, Bùi Huyền Trì đành phải đem cả cái đệm kia trở về.
Giường không lớn lắm, không thể đặt nệm xuống được.
Trực tiếp đặt ở mép giường trên mặt đất lại sợ quá lạnh nên cũng chỉ có thể đặt lên bàn.
Vân Lạc Đình đối với vị trí này cũng cảm thấy rất vừa lòng, vẫy vẫy móng vuốt: "Meo~"
Ngủ ngon nha!
Vầng sáng màu cam nhàn nhạt mà tiêu tán, tẩm điện tức khắc an tĩnh lại.
Vân Lạc Đình lặng lẽ trở mình, có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều nên đến tối làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Phần lớn thời gian hoạt động của mèo là vào buổi tối, ngày ngủ đêm bay đã thành thói quen, cậu hiện tại không những không cảm thấy không quen mà còn nghĩ có thể ra ngoài để bắt chim sẻ.
Nghe thấy hơi thở của Bùi Huyền Trì dần trở nên vững vàng, Vân Lạc Đình cũng thay đổi tư thế nằm, không hề lộn xộn.
Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện.
Hoàng đế cùng quốc sư bên kia tạm thời không đề cập đến, còn Thái tử, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Tuy nhiên, không gây ra vấn đề lớn là được.
Trước đây đôi linh nhãn như một thứ đồ vật có thể tước đi sinh mệnh của Bùi Huyền Trì bất cứ lúc nào, bây giờ nó lại thành vật bảo mệnh quan trọng nhất của hắn.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.
Vân Lạc Đình không nhịn được mà nâng nâng khóe mép, rúc vào một bên đệm mềm mà cọ cọ.
Đệm mềm to quá, Vân Lạc Đình trợn tròn mắt nằm hồi lâu, cho đến khi sinh ra chút buồn ngủ, lúc này cậu mới ngáp một tiếng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng mà nhắm mắt lại ngủ.
Động tĩnh trên bàn đã hoàn toàn biến mất, mèo nhỏ khi ngủ sẽ phát ra tiếng mèo kêu thật nhỏ, thật giống như những bé mèo vừa mới sinh không lâu, đượm mùi sữa, nghe thấy cũng không hề cảm thấy phiền.
Thật giống như đệm thịt của mèo nhỏ đang nhẹ nhàng dẫm vào mu bàn tay của ngươi mà làm nũng, vô cùng đáng yêu.
Một lúc lâu sau, Bùi Huyền Trì nằm trên giường liền mở to mắt, đáy mắt thanh minh, không có chút gì mơ màng hay buồn ngủ.
Đợi một hồi, mèo nhỏ vẫn như cũ không có động tĩnh gì, có lẽ là ngủ say.
Động tác Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng, chậm chạp xốc chăn lên, chậm rãi đi tới trước bàn.
Mèo nhỏ ngủ thật say, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, Bùi Huyền Trì hướng cái mũi của mèo nhỏ mà điểm nhẹ.
Cái đệm mềm này tốt đến mức mèo nhỏ đồng ý nằm nó mà ngó lơ đi đệm giường mới đổi sao?
"Meo..." Tuy rằng đang ngủ say, nhưng Lạc Vân Đình trong mơ hồ vẫn có cảm giác, cậu hít hít cái mũi rồi lại quay đầu, tiếp đó vùi đầu vào khe hở của đệm mềm.
Như là cảm thấy phiền vì lũ muỗi bên ngoài cứ bay tới bay lui mà tùy tiện vẫy vẫy móng vuốt.
Nhưng những con muỗi đó thế mà không đi, còn đổi từ chỗ này sang chỗ nọ.
Bất đắc dĩ, Vân Lạc Đình chỉ có thể bắt lấy con muỗi đó, sao đó meo một tiếng rồi một ngụm cắn xuống.
Bùi Huyền Trì bị cắn vẫn không nhúc nhích, không đau, còn có chút ngứa.
Không còn động tĩnh nào khác, trong lúc ngủ mơ, mèo nhỏ vô thức phát ra những tiếng "khò khè" trông có vẻ rất thoải mái.
Vân Lạc Đình nửa tỉnh nửa mơ mà trở mình, móng vuốt không cẩn thận đụng phải cái gì đó, có chút mềm, mê mang nhớ lại ngày hôm qua chính mình còn ngủ trên đệm mềm, động động móng vuốt, cậu cảm thấy mình hẳn là đang dẫm lên phần nổi lên của cái đệm.
"Meoo..." Vân Lạc Đình nhỏ giọng nỉ nọn, móng vuốt hết mở ra rồi khép lại ở trên đệm mềm dẫm dẫm, mở to mắt muốn tìm một chỗ mềm mại mà tiếp tục ngủ.
Nhưng đập vào trong mắt mèo vẫn còn đang phủ một tầng hơi nước là nửa bên gò má của một thiếu niên đang gần trong gang tấc.
Vân Lạc Đình sửng sốt: "...?"
Trong phút chốc, mọi buồn ngủ của cậu đều biến mất.
Vân Lạc Đình mở to hai mắt, mờ mịt nhìn Bùi Huyền Trì đang ngủ say.
Không phải ngày hôm qua ta còn ngủ ở trên... đềm mềm sao?
Ta, Ta nhớ sai rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm yêu mọi người.
- -------------
Đôi lời của editor: Tối hôm qua lúc tui còn đang lăn lốc ngủ trên giường thì má NgcPhan339 đang thức đêm để edit nốt 3 chương, hahaha ngại quá.