Cá chép nhỏ cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn không quay qua chỗ khác, mà chịu đựng sự sợ hãi chứng kiến cả quá trình.
Nguyên nhân sợ hãi không phải vì nhát gan. Thẩm Đồng đã từng giết người, đã từng bị thương, còn chứng kiến Hàn Doanh bắn giết nhiều lần. Không những không nhát gan, mà thậm chí những lúc đối mặt với nguy hiểm còn có dũng khí và lòng quả cảm người thường không thể sánh được. Nhưng tình cảnh hiện tại không giống với việc giết người. Cậu không đối mặt với kẻ địch mà là người yêu. Máu chảy ra trên người Bùi Liệt cũng không phải do kẻ địch tạo thành, mà do chính bản thân hắn.
Dù sao bọn họ cũng đang chạy trốn, tuy sát thủ đại nhân có tiền, hơn nữa còn phân tán ở trong ngân hàng của mấy quốc gia. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ không để lộ hành tung nên không tiện dùng thẻ, tạm thời không có cách để mua nhẫn kim cương lớn nhất. Mà quá trình xăm còn giống một nghi thức hơn so với đeo nhẫn, thậm chí còn khắc sâu trong lòng, kiên định hữu lực.
Hình xăm kia nhìn từ xa có chút giống dây leo quấn quanh, giương nanh múa vuốt nhưng lại khiến cho người cảm giác chấn động trong lòng. Một bút một vẽ đều rỉ máu, lần lượt từng chút một biến hóa thành một chữ Đồng. Vị trí hình xăm ở giữa xương quai xanh và trái tim. Bùi Liệt đặt thiếu niên trên đầu quả tim, cho dù máu tươi đầm đìa.
Sát thủ đại nhân dùng thuốc nhuộm màu vàng na ná với màu vàng kim, giống như màu vảy của cá chép nhỏ. Một kim cuối cùng kết thúc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Đồng, nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên. Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên dễ dàng đã có thể nhìn thấy sự thâm tình dưới đáy mắt của nam nhân.
Thẩm Đồng không cần nhìn vào hình xăm, vì cậu đã bị xăm kín sự sủng ái, bị Bùi Liệt sủng kín từ đầu tới chân. Mà hồi đáp mà Bùi Liệt muốn nhận được từ cậu còn nhiều hơn. Hắn muốn trói chặt cả đời này của thiếu niên bên mình, giống như một loại khế ước cả đời không thể phai mờ.
Sát thủ đại nhân thu dọn sạch sẽ đồ đạc, dùng chiếc khăn lông duy nhất lau máu đi, sau đó mới đi tới bên cạnh cá chép nhỏ. Ban đầu cá chép nhỏ khuyên can hắn không nên làm loạn, về sau lại không nói gì nữa, thấy hắn ngồi lại đây, cậu dịch mông của mình vào trong.
Bùi Liệt có chút buồn cười nhìn một cục chăn nhô lên trước mắt, một lúc sau mới vươn tay cưỡng chế kéo người ra "Ngoan, đừng tức giận nữa."
Cá chép nhỏ không giãy dụa, nhưng vẫn không lên tiếng.
Bùi Liệt ôm người vào trong lòng, sờ sờ cái đầu bông xù của cậu, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: "Để anh đoán xem trong lòng bảo bối đang suy nghĩ gì nào, có phải cảm động hay không, cũng có chút tức giận không biết vì sao, cảm thấy không chịu được?"
Trong lòng cá chép nhỏ có rung động, có đau lòng, nhưng vẫn có một chút tức giận. Giận vì đối phương không nghe lời, giận vì đối phương chảy máu, đau đớn, hơn nữa loại tức giận này lại có cảm giác khí thế yếu hơn đối phương.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Tuy ngoài mặt, cá chép nhỏ lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng phái mạnh trên thực tế lại là Bùi Liệt. Tâm ngoan của cá chép nhỏ đều rõ ràng là phô trương thanh thế ngoài mặt, còn Bùi Liệt thì giấu toàn bộ bên trong. Hắn lựa chọn tự mình căm trước mặt cá chép nhỏ chứ không phải tự mình đi tới tiệm xăm. Nguyên nhân có không yên tâm để một mình thiếu niên ở khách sạn, càng nhiêu hơn là muốn khiến cho thiếu niên hiểu được trái tim hắn hơn, cũng ép buộc thiếu niên phải hiểu được trái tim mình.
Đây chính là điểm thông minh của sát thủ đại nhân, giống như việc hôn cá chép nhỏ dưới đáy biển khi trước, bỏ đi bình oxy, bắt buộc đối phương phải chủ động. Hôm nay cũng như vậy, quả nhiên là lấy lui làm tiến, hơn nữa lần nào cũng nắm bắt cực kỳ xảo diệu. Cá chép nhỏ đã sớm bị tóm chặt, giống như là bị dây leo trên hình xăm quấn chặt, cả đời đều không thể trốn thoát được.
".. Anh bắt nạt tôi."
Cuối cùng cá chép nhỏ cũng mở miệng, âm thanh lộ ra một chút tủi thân. Bùi Liệt biết rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ xoay người cậu qua, dỗ dành: "Được rồi, Đồng Đồng ngoan, không có chuyện gì, không có chuyện gì rồi."
Cá chép nhỏ lại thần kỳ cảm nhận được loại cảm giác an ủi, sự tủi thân cũng biến mất trong nháy mắt. Sau đó còn nhìn hình xăm còn sưng đỏ trên ngực đối phương, vừa đau lòng, vừa tràn đầy tình yêu mà khẽ hôn lên.
Một nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước lại khiến cho cả người Bùi Liệt như bị giật điện, một tay khẽ chống xuống, che bản thân trên người thiếu niên, một tay khác khẽ vuốt mặt cậu, khàn giọng nói: "Nếu vừa rồi anh đoán đúng tâm tư của bảo bối, em cũng đoán thử xem hiện tại anh đang nghĩ gì có được không?"
Cá chép nhỏ chỉ cảm thấy khóe mắt được tay hắn vuốt ve nóng lên, thân hình cao lớn bao bọc cơ thể cậu giống như đám mây che khuất mặt trời, khiến cho nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, thậm chí còn có chút hoảng hốt "Tôi, tôi sao biết được anh đang nghĩ cái gì."
".. Thật ra cũng không có gì." Bùi Liệt cúi đầu tiến sát vào mặt thiếu niên, dùng một giọng nói rất gợi cảm nói "Chỉ có điều.."
Âm cuối bị nuốt trọn vào trong nụ hôn sâu triền miên, giống như muốn dùng điệu bộ phô thiên cái địa ôn nhu nhốt thiếu niên trong lồng ngực mình.
Chỉ có điều muốn hôn em mà thôi.
Bùi Liệt hôn thật lâu, cho tới khi cá chép nhỏ bị hôn tới thở hồng hộc mới lưu luyến để cậu đi ngủ, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu giống như dỗ dành một đứa trẻ. Đêm đã rất khuya rồi, bên ngoài nổi gió, thổi tới cửa sổ rung lắc lạch cạch. Trong lòng người đàn ông lại khiến cho cá chép nhỏ cảm thấy vừa an toàn lại ấm áp, theo bản năng tiến vào trong ngực đối phương, rất nhanh đã ngủ say.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, mắt còn chưa mở đã theo bản năng sờ bên cạnh, tìm kiếm nhiệt độ của riêng cậu. Đáng tiếc lại sờ vào một khoảng trống. Cá chép nhỏ bật dậy, nhìn quanh phòng một vòng cũng không thấy bóng dáng Bùi Liệt, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, nghĩ tới mai phục và vụ nổ lúc trước, lập tức vội vã nhảy xuống giường tìm người.
May là lúc mở cửa thì đụng phải Bùi Liệt mua bữa sáng trở về. Bàn chân trần của thiếu niên nhíu mày, chỉ dùng một bay bế người lên, bể thẳng về giường "Không đi giày thì không được chạy loạn."
Thân là một con cá, cá chép nhỏ ngay cả đường cũng không thích đi, chứ đừng nói gì tới mang giày, khẽ mím môi "Tôi không thấy anh.."
"Tỉnh ngủ thì tìm người sao" Bùi Liệt vuốt vuốt cái mũi nhỏ của thiếu niên, cố ý trêu chọc cậu "Yên tâm, không có con sói xám nào khác đến tha cá chép nhỏ em đi đâu."
Cá chép nhỏ mặc cho người đàn ông nửa quỳ trên đất đi tất mang giày cho cậy "Khác?"
"Ừ" Đáy mắt thâm thúy của người đàn ôn hiện lên ám mang "Chỉ có một con là anh."
Sói xám lớn trả phòng, lại tha cá chép nhỏ của hắn lên đường. Rõ ràng là đang chạy trốn, mà Bùi Liệt lại coi nó như một chuyến du lịch, đi qua điểm du lịch nổi tiếng còn dẫn cá chép nhỏ đi chơi. Đối với việc chơi bời cá chép nhỏ đương nhiên tràn đầy hứng thú, khi nghe nói hẻm núi phía trước có thác nước lớn vô cùng kinh diễm, có thể ngắm cảnh thì rất vui vẻ, nhưng lại quên mất chân của mình căn bản không có sức để leo núi.
Chẳng qua Bùi Liệt vốn cũng không có ý định để cậu bước đi, trực tiếp ngồi xổm người xuống để cậu nằm úp sấp trên lưng.
Hình cá thì không có bất kỳ trọng lượng gì, nhưng hiện tại cá chép nhỏ hình người, không khỏi có chút do dự "Đường này không dễ đi, anh được không?"
Sát thủ đại nhân nhíu mày "Em là đang nghi ngờ thể lực người đàn ông của em?" Sau đó lời ít ý nhiều hạ giọng nói: "Vậy thì tối nay em tự mình tới thử một chút rốt cuộc anh có được hay không nhé?"
Cá chép nhỏ bị đùa giỡn đỏ ửng lỗ tai nằm úp sấp trên lưng Bùi Liệt, được đối phương vững vàng cõng lên.
Gió nhẹ trong ngày mùa thu thoảng qua, nhiệt đồ phù hợp, lượng nắng cũng vừa vặn, cá chép nhỏ chỉ cần ung dung rảnh rỗi được người cõng lên, không tốn chút sức nào thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, bản thân cũng cảm giác được thật quá mãn nguyện. Bên tai cá chép nhỏ đã nghe được tiếng thác đổ ầm ầm, tựa đầu lên vai Bùi Liệt, nhẹ nhàng cọ cọ "Anh có mệt không?"
Thật ra không chỉ hình cám cá chép nhỏ hình người cũng không có trọng lượng mấy, mà thể lực của Bùi Liệt thật sự rất tốt, đi đứng nhẹ nhàng, hơi thở vẫn luôn đều đặn, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không thấy. Trước kia sát thủ đại nhân vác tải trọng luyện tập, trọng lượng gấp đôi thiếu niên cũng đã vác qua, hoàn toàn không cảm thấy cậu nặng, nhưng cố ý dụ dỗ cậu: "Mệt.. Nhưng em hôn một cái là hết mệt."
Cá chép nhỏ lập tức nghiêng đầu hôn chụt hai cái lên sườn mặt nghiêng của Bùi Liệt, đôi môi hé mở, hơi thở dây dưa với hô hấp của Bùi Liệt, không khí thoáng chốc trở nên mập mờ, xung quanh giống như nổi lên bong bóng hồng.
Trong lòng sát thủ đại nhân cũng nỗi lên bong nóng, hơi thở vốn vững vàng cũng rối loạn mấy nhịp. ĐI tới chỗ rẽ phía trước, ở phía xa có một người đàn ông da trắng cõng đứa con trai khoảng 4-5 tuổi đi tới chạm mặt nhau, tư thế giống y đúc tư thể Bùi Liệt cõng cá chép nhỏ.
Thật ra thì cá chép nhỏ không chỉ thấy mỗi đôi cha con bừa rồi, không nhịn được có chút ngại ngừng cúi thấp đầu "Có phải em sẽ bị chê cười không, được cõng đều là một đám nhóc."
Nhưng Bùi Liệt lại vô cùng bình tĩnh và thản nhiên "Em chính là bé con của anh."
Quả nhiên thác nước rất đẹp.
Dòng nước phun lên từ vết nứt của hẻm núi đổ xuống, giống như con rồng lao vào biển, vừa nguy nga lại hùng vĩ. Không khí vì vậy mà vô cùng ẩm ướt, từng đợt hơi nước bắn lên, cá chép nhỏ hưng phấn tháo giày, ngồi ngâm chân bên cạnh vũng nước được tích tụ từ lượng nước hắt ra từ thác nước, chỉ hận không thể biến lại nguyên hình tung tăng chơi đùa.
Bùi Liệt ở bên cạnh nhìn bộ dạng vô cùng thoải mái của cậu, xoa xoa đầu cậu nói: "Ở đây đợi anh một chút, anh đi mua nước uống."
Cá chép nhỏ ngoan ngoãn đáp: "Được."
Ở phía xa có khu cửa hàng gia đình, Bùi Liệt nghĩ tới nước việt quất cá chép nhỏ thích uống tăng nhanh cước bộ, nhưng hoàn toàn không ngờ tới lúc này trí nhở của đối phương lại được làm mới. Trong nhảy máy cá chép nhỏ đã quên sạch chuyện lúc trước, ngẩng đầu lần nữa đầu óc đã trở nên trống rộng. Đứng lên nhìn xung quanh, chỉ thấy hẻm núi xa lạ và thác nước ầm vang, còn có du khách lạ lẫm xung quanh. Trong một mảng náo nhiệt tại nơi này, tựa hồ chỉ có cậu không phù hợp.
Nhưng cậu lại mơ hồ nhớ rằng có người đi theo bên cạnh mình.
Không nhịn được nhấc chân đi về phía trước, cố gắng đi tìm người kia, rồi lại không biết rốt cuộc người cậu muốn tìm là ai. Sau đó dưới tình huống bước chân xiêu vẹo bất ổn đụng phải một thanh niên.
Sau khi thanh niên kia quay đầu nhìn thấy dung mạo của cá chép nhỏ, tức giận trong mắt lập tức biến thành kinh diễm, tham lam liếm môi, giả bộ tốt bụng hỏi: "Câu đang tìm người sao?" "Ừ." Cá chép nhỏ theo bản năng gật đầu.
Bên cạnh thanh niên còn có bạn, nhìn kinh diễm cùng tham lam nồng đậm dưới đáy mắt hắn, ngay sau đó cười nói: "Tôi biết người cậu muốn tìm ở đâu, tôi dẫn cậu đi."
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sẽ không ngược, xin hãy yên tâm!
Tác giả ngu ngốc lại tái phát bệnh phân vân. Thế giới cuối cùng đã được quyết định là phượng hoàng nhỏ, nhưng lại phân vân giữa chăn nhỏ và điện thoại di động hình người được lặp đặt trên mặt bàn thú cưng.
Cái trước ấp áp, mềm lại khiến công không thể rời xa, mắt thấy mùa đông sắp tới sẽ có rất nhiều tiết mục ngọt ngào nhỏ. Cái sau thì lớn hơn một chút khi lấy điện thoại di động ra, một hình người lớn cỡ vài cm, lăn lộn trong lòng bàn tay. Nghĩ tới là thấy dễ thương rồi.
Thật khó chọn a a a a a