Bùi Liệt chỉ cảm thấy mọi âm thanh ồn ao xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại một âm thanh duy nhất truyền ra từ điện thoại đánh thẳng vào trong lòng hắn, khiến cho lồng ngực hắn đau đớn không thể nào hô hấp được, theo bản năng kêu lên: "Đồng Đồng!"
Bên kia điện thoại không ai trả lời, nhưng Bùi Liệt cảm thấy toàn thân càng ngày càng lạnh lẽo. Rõ ràng bọn họ đã vào tới khu vực chờ của sân bay, chuyến bay chưa tới 30 phút nữa sẽ cất cánh. Nhân viên sân bay đang thông báo di chuyển qua loa, vốn chỉ cần một bước nữa là có thể thuận lợi rời đi, lại cứ nhất định phải vào đúng lúc này mà xảy ra biến cố.
Ngực Bùi Liệt bị một bàn tay vô hình bóp tới huyết nhục mơ hồ, khí lạnh truyền tới từ sống lưng khiến hắn như rơi vào hầm băng. Một bên cố gắng dùng bộ phát tính hiệu tìm kiếm vị trí của cá chép nhỏ, một bên hét vào trong điện thoại nói với kẻ địch bên đầu dây kia: "Đừng chạm vào em ấy! Mục tiêu của các người là ta, có việc gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng chạm vào em ấy!"
Bên kia vẫn không hề có tiếng trả lời, chỉ có một âm thanh trầm đục mơ hồ cực kỳ giống cơ thể con người bị nện xuống đất phát ra từ loa điện thoại, kích thích thần kinh Bùi Liệt. Ngay sau đó, không biết những tên bắt cóc cá chép nhỏ đã làm gì, chốc lát sau Bùi Liệt mơ hồ nghe được tiếng nói bất lực rất nhỏ của cá chép nhỏ.
"Bùi Liệt, Bùi Liệt.."
Em ấy đang gọi tên của hắn.
Thường ngày Bùi Liệt rất thích nghe cá chép nhỏ gọi tên của mình, âm cuối mềm mại như làm nũng lại liêu nhân, chọc cho hắn không ngừng yêu thương. Đột nhiên giờ phút này, âm thanh rơi vào trong tai hắn, lại khiến cho tría tim của hắn trong nháy mắt đau đớn như muốn vỡ nát, đầm đìa máu tươi như bị bắn trúng.
Là một thành viên trải qua lâu nhất trong tổ chức, không ai hiểu được cách thức làm việc của tổ chức rõ ràng hơn Bùi Liệt. Tàn nhẫn vô tình, hành động bất ngờ, không chừa đường lui. Từ trước tới nay Bùi Liệt chưa bao giờ sợ hãu cũng bắt đầu hoảng sợ, mở miệng nói: "Đồng Đồng, Đồng Đồng đừng sợ.."
Hắn cố gắng an ủi cá chép nhỏ của hắn, lại không biết rắng hắn càng sợ hãi hơn cả cá chép nhỏ. Những hình ảnh thiếu niên bị thương chảy máu hiện ra trong đầu càng khiến cho tiếng nói của hắn có chút bất ổn, đau đớn từ ngực không ngừng lan tràn cho tới khi lan khắp toàn thân.
"Tôi muốn gặp Tướng Quân," Giọng nói Bùi Liệt vì lo lắng mà trở nên khàn đục "Đừng làm em ấy bị thương, chỉ cần em ấy không có chuyện gì, tôi đồng ý mọi thứ với mấy người, tôi.."
Nhưng đúng lúc này điện thoại lại bị cắt đứt.
Bùi Liệt hít sâu một hơi cố gắn khiển bản thân bình tĩnh lại, nhưng tín hiệu bị quấy nhiễu, thiết bị định vị không thể xác định được vị trí chính xác của cá chép nhỏ.
Phía trước cách đó không xa, hành khách của chuyến bay đã sắp lên máy bay hết, chỉ còn lại một mình hắn cầm chặt di động và bộ định vị, từ trong ra ngoài đều bị sự lo lắng và sợ hãi gặm nhấm. Một bên hắn tiếp tục cố gắng làm rõ ràng mạch suy nghĩ, cho rằng đối phương sẽ không thể mang cá chép nhỏ đi quá xa nơi này, nhất định còn chưa rời khỏi sân bay.
Những tên sát thủ kia thật sự là không rời khỏi sân bay.
Vì thời gian cấp bách, vậy nên bọn họ cũng không mang nhiều người tới, cũng không có ý định chống lại Bùi Liệt ở một nơi tấp nập người như sân bay. Mục tiêu của họ từ đầu tới cuối đều rất rõ ràng, chính là bắt cóc cá chép nhỏ thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, lại dùng cá chép nhỏ để uy hiếp Bùi Liệt.
Tuy đối phương không nhiều người, nhưng ai ai cũng đều là nhân vật tàn nhẫn, cũng nắm được nhược điểm am hiểu truy đuổi và tấn công nhưng không biết cách bảo vệ của Bùi Liệt. Tinh diệu nắm chặt tất cả khoảng chốc mà tiến tới, thần không biết quỷ không hay đâm kim gây mê vào sau cổ thiếu niên khi cậu bước vào nhà vệ sinh.
Thuốc mê phát huy tác dụng rất nhanh, cá chép nhỏ sau một giây bị tiêm lập tức mất đi ý thức, mềm nhũn ngã xuống, sau đó dưới sự nguỵ trang và phối hợp hoàn hảo của đối phương, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mang đi.
Khiến cho bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, hiệu quả gây mê có tác dụng cho người ngủ năm tiếng đồng hộ lại chỉ có thể duy trì ngắn ngủi một phút trên người cá chép nhỏ.
Điện thoại gọi để uy hiếp Bùi Liệt vừa mới bấm, cá chép nhỏ đã hốt hoảng mở mắt, ngay sau đó lập tức giãy dụa. Tên sát thủ đang khiêng cậu lên cầu thang lập tức kinh hãi, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, chuẩn bị không chế thiếu niên lần nữa, lại không ngợ bị thiếu niên đánh ra. Kể cả tên bên cạnh đang gọi điện thoại cũng bị đánh bay, lực phải nói là vô cùng lớn.
Thật ra thì một phần năm sức mạnh thực tế của cá chép nhỏ còn chưa dùng tới. Sức mạnh của cậu trong trạng thái cơ thể vẫn còn thuốc mê mà có chút khó vận chuyển, chỉ có thể đánh được phân nửa, đầu cũng hoa lên, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ. Chỉ theo bản năng biết mình phải chạy đi, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhưng cậu đã quên mất vẫn đang ở sườn cầu thang, ngay giây sau một cước bước vào hư không, rơi từ độ cao vài bậc cầu thang rơi xuống mặt đất.
Cú ngã bất ngờ này khiến nước mắt sinh lý đong đầy hốc mắt, tủi thân theo bản năng tìm kiếm bóng dang Bùi Liệt, cúi đầu gọi: "Bùi Liệt, Bùi Liệt.."
Âm thanh khiến Bùi Liệt đau lòng không dứt chính là phát sinh từ tình huống như vậy. Tiếng té ngã truyền đứt quãng qua điện thoại tới tai Bùi Liệt, suýt chút nữa phá hỏng thần kinh của hắn. Cuối cùng cá chép nhỏ không khống chế được được nước mắt, khiến nó không cẩn thận rơi xuống. Cơn mưa theo đó mà hạ xuống cả sân bay, từng giọt đánh lên vách kính thuỷ tinh. Khớp hàm Bùi Liệt cắn chặt như sắp cắn ra máu, xuyên thấu qua lớp kính dính nước mưa nhìn thoáng qua sân bay khổng lồ bên ngoài, chỉ cảm thấy dưới màn đêm đen kịt càng trở nên rộng lớn không có điểm cuối, không như một con quái thú đen ăn thịt người tối đen như mực.
Cuối cùng thiết bị định vị trong tay cũng hiện ra kết quả, địa điểm là ở sân bay. Máy bay tư nhân chỉ cần nộp phí hạ cánh và cất cánh, khi nộp phí hạ cánh đưa thêm giấy chứng nhận chủ máy bay là có thể dừng chân ở các sân bay lớn nội địa, thậm chí không cần chủ máy bay tự mình ra mặt. Trong nháy mắt Bùi Liệt ý thức được, e là đối phương muốn mang cá chép nhỏ rời khỏi San Francisco bay thẳng về trụ sở chính của tổ chức. Lập tức trở nên mãnh liệt như báo săn xông qua cửa lên máy bay, chạy về phía thiết bị định vị chỉ.
Cửa lên máy bay đã dừng việc cho hành khách lên máy bay ngoài thời gian quy định, nhân viên soát vẽ cũng đã rời đi. Nhưng Bùi Liệt phóng thẳng qua các lớp rào chắn ngăn cách, một đường phi như bay, tiếng bước chân vang vọng trên con đường trống rống, như tiếng đòi mạng. Hai chân không ngừng tăng tốc, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy tốc độ mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo lại chậm như lúc này.
Nhanh! Nhanh hơn nữa!
Bước qua mặt cỏ ươn ướt, xuyên qua đường bằng thật dài với những chiếc máy bay lặng lẽ đứng trong đêm mưa, khoảng cách so với vị trí định vị gần theo từng giây, cuối cùng cũng thấy được cá chép nhỏ đang miễn cưỡng dựa lưng vào sườn cầu thang máy bay. Trong bóng tối không nhìn được thiếu niên có bị thương hay không, nhưng lại thấy được một khẩu súng đang chĩa thẳng vào thiếu niên.
Không chút nghĩ ngợi nhanh chóng nhảy lên, tốc độ nhanh như chim ưng, nháy mắt đã cách tên cầm súng chỉ còn khoảng cách một cánh tay, đúng lúc này, lưỡi đao mỏng lóe lên quỷ dị, xuyên thẳng qua cổ hắn.
Nhưng phản ứng của tên kia không kém, nghe thấy tiếng xé gió lao tới lập tức xoay người rất nhanh, cũng vội vàng bóp cò về phía Bùi Liệt.
Dưới tác dụng của ống giảm thanh mà viên đạn phát ra một tiếng phụt nhỏ, một đường máu bắn ra từ bả vai Bùi Liệt, nhưng gần như cùng lúc, đao trong tya Bùi Liệt chuẩn xác chém trúng họng đối phương!
Cổ tay linh hoạt xoay chuyển, cắt đứt toàn bộ yết hầu, máu phun ra như suối, bắn tung tóe lên mặt nghiêng lạnh lẽo của Bùi Liệt, ngay sau đó Bùi Liệt ném thi thể đi, chạy tới bên cạnh cá chép nhỏ.
Ngay từ lúc nhìn thấy Bùi Liệt, ánh mắt cá chép nhỏ sáng lên, chạy về phía hắn. Vết thương bị súng bắn trên vai người đàn ông khiến cậu cảm thấy đau lòng, cũng không hiểu vì sao, từ sâu trong đáy lòng cảm thấy chỉ cần mình hôn một chút là có thể giúp đối phương tốt hơn. Lập tức liền cúi đầu, nghiêm túc hôn lên miệng vết thương của hắn.
Bùi Liệt không khỏi căng thẳng trong lòng, lo lắng kỹ năng chữa trị của cá chép nhỏ bị lộ, lập tức muốn ngăn cản động tác của cậu. Nhưng số sát thủ còn lại cùng nhau tập kích tới, cuối cùng Bùi Liệt chỉ lo lắng che chở thiếu niên nhanh chóng lăn về sau, khó khăn tránh thoát màn mưa đạn bắn tới.
Có khoảng bốn bóng đen lần lượt vây quanh, tạo thành thế cục hình tam giác, giống như một bầy thú đang rình mồi. Gió đêm đột nhiên nổi lên, cuộn xoáy càng lức càng lớn, khiến suýt chút nữa không thể mớ được mắt. Cục diện cũng tiến vào cuộc tấn công như cuồng phong bão vũ. Bùi Liệt xoay người đặt cá chép nhỏ ở một góc khá an toàn phía sau cầu thang, sau đó không lùi bước mà tiến lên đón đạn, đánh về phía người nổ súng cách hắn gần nhất.
Hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm với việc trúng đạn, cho nên không sợ hãi chút nào. Thắt lưng không tránh được trúng một phát đạt, nhưng cũng thành công kẹp được cổ của tên kia, dùng một sức mạnh khủng khiếp không thể tưởng tượng được vặn gãy cổ hắn.
Một giây sau kéo lấy cánh tay đối phương, nhanh chóng cầm lấy súng trong tay hắn, thuận tiên dùng thi thể này làm lá chắn, nhắm trúng ba tên còn lại.
Một phát, hai phát, ba phát. Vừa nhanh vừa chuẩn, tác phong của vị sát thủ ưu tú đứng đầu bảng xếp hạng của tổ chức bảy năm liền vẫn trước sau như một.
Tiếng súng hỗn loạn xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết và tiếng động lưỡi đao cắt qua da thịt, kết hợp với tiếng rít gào của mưa gió, giống như một bản hòa nhạc chết chóc. Cánh tay trái Bùi Liệt vừa trúng một phát đạn, nhưng lại có thể dùng tốc độ nhanh nhất hạ gục toàn bộ. Nhưng ngay khi cuộc chiến đã tới hồi kết, một tiếng nói theo gió truyền tới: ".. Đã lâu không gặp."
Một người đàn ông mặc áo gió tối màu chẳng biết đã xuất hiện ở cửa khoang từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống Bùi Liệt, chậm rãi đi xuống sườn cầu thang. Bùi Liệt không nghĩ tới trên chiếc máy bay này còn có người, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ấy vậy mà lại là Arthur.
Đương nhiên Bùi Liệt hoàn toàn nhớ rõ cái tên người Anh hai lần liên tiếp nhân lúc cá chép nhỏ mất trí nhớ mà 'nhặt' cậu đi, cũng từng hoài nghi sao đối phương có thể trùng hợp như vậy, có phải có mục đích gì hay không. Nhưng tuy lúc trước Arthur giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất làm bộ làm tịch Bùi Liệt rất ghét, nhưng những chỗ khác cũng coi như bình thường. Nhưng người trước mắt hắn hiện tại giống như một con rắn độc, khiến cho người ta cảm giác toàn thân phát lạnh.
Thân là một sát thủ, trí nhớ của Bùi Liệt rất kinh người, đối với trực giác luôn luôn chuẩn xác, thậm chỉ có thể nhớ kỹ được quần áo của người xa lạ mà hắn gặp lướt qua mấy ngày trước. Những hành động, thói quen của nhân viên phục vụ nhà hàng khi bọn họ gọi món, những hành động nhỏ nhặt của nhân viên lễ tân khi giúp nhận phòng..
Vậy nên lúc này, Bùi Liệt có thể khẳng định đối phương quả thật có điều gì đó không đúng. Tuy gương mặt Arthur không thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi thành một người khác, ngay cả khí chất cũng không giống lúc trước. Loại cảm giác quái dị này khiến cả người hắn đều tỏa ra một sự quỷ dị. Arthur hướng về phía cá chép nhỏ cười cười, giọng điệu ôn nhu nói: "Đồng Đồng, có phải cậu lại quên tôi rồi không?"