Đều nói sắc đẹp hại người, trong nhất thời Thẩm Đồng bị nụ cười này soi rọi, không nhịn được đưa tay nắm lại, sau đó tự giới thiệu: ".. Em là Thẩm Đồng."
Tay của Cố Thiên Qua cũng đẹp như nụ cười của hắn vậy, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn đáng tin cậy. Mà sau khi Thẩm Đồng nắm tay Cố Thiên Qua thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng mím môi thu tay lại.
Loại bắt tay xã giao này vốn chỉ hơi tiếp xúc nhưng Thẩm Đồng lại không thể rút tay về.
Cố Thiên Qua nắm tay thiếu niên thật chặt, giống như đang nắm chặt châu báu mất mà tìm lại được, ước chừng khoảng 4-5s mới nới lỏng ra một chút. Thế là Thẩm Đồng nhân cơ hội này dùng lực rút tay về, may mà Cố Thiên Qua cũng không kiên trì nữa, cuối cùng cậu cũng thành công.
Nhưng trước khi rút về, Thẩm Đồng cảm nhận được rõ ràng Cố Thiên Qua dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cậu. Mang theo ý tứ trêu chọc rõ ràng, không nhẹ không nặng tạo ra một luồng ngứa ngáy, khiến toàn thân cậu giật mình một cái, không nhịn được trợn mắt liếc nhìn Cố Thiên Qua.
Trên mặt Cố Thiên Qua lại rất nghiêm túc, thành thục đứng đó, giống như căn bản không hề gãi tay cậu, cũng không hề thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu, chỉ nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ Thẩm: "Không quen, nhưng cháu từng nghe nói chuyện liên quan tới Đồng Đồng từ Bách Ký."
Vì để lấy lòng anh vợ (), ngay cả xưng hô thân thiết Bách Ký chưa từng dùng bao giờ cũng nói ra, lựa lời mà nói: "Vậy nên vẫn tò mò không biết dáng vẻ lớn lên của Thẩm Đồng như thế nào. Hôm nay vừa nhìn thấy, phát hiện em ấy giống hệt với trong tưởng tượng của cháy, vừa nhìn đã thấy có duyên, nhất thời có chút kích động.."
Thậm chí học bá đại nhân còn đánh bài tình cảm: "Thật ra thì cháu vẫn luôn muốn có một đứa em trai, cha mẹ cháu từ lúc cháu nhớ được đã bận rộn nghiên cứu, rất ít khi ở nhà. Mỗi ngày tan học, đều phải đối mặt với căn phòng rộng lớn trống rỗng, một người cô độc lạnh lẽo. Vì vậy mà ngay từ nhỏ đã mong muốn có một đứa em trai theo bên mình như Đồng Đồng vậy.."
Tiếng nói từ tính của hắn thấm đậm sự cô đơn, trên mặt cũng mang theo sự u buồn hợp lý, quả thật có thể trao giải Oscar. Vậy mà lại có thể thành công lừa mẹ Thẩm kinh nghiệm thương trường dày dặn.
Vừa nghĩ đến nỗ lực tìm kiếm hợp tác cùng Cố Thiên Qua, mẹ Thẩm đương nhiên đã tìm hiểu qua thông tin cuộc đời và bối cảnh gia đình của hắn, biết cha mẹ hắn cũng là những nhà khoa học vô cùng lợi hại kiêm viện sĩ hàn lâm nổi tiếng, tham dự rất nhiều hạng mục quốc gia, thời gian làm thí nghiệm thường ngày còn không đủ, chứ đừng nói tới bồi người nhà. Mà mẹ Thẩm thân là một người mẹ, biết rõ tầm quan trọng của việc làm bạn trong quá trình trưởng thành của con trẻ, cho dù công việc của bà có bận rộn hơn nữa, vẫn không hề quên quan tâm chăm sóc hai đứa con trai, cho dù là đi công tác bên ngoài cũng vẫn sẽ nhớ gọi điện thoại hỏi thăm mỗi ngày.
Thế là mẹ Thẩm nhìn hai đứa con của mình, lại nhìn Cố Thiên Qua vẻ mặt cô đơn, trái tim người mẹ cũng bắt đầu tràn ra. Anh trai đại nhân thì càng thêm bất mãn, chân mày cũng càng nhíu chặt hơn.
Anh nhổ vào, vậy mà dám có người công khai cướp em trai của anh!
Lúc trước mới quen, Khổng Bách Ký còn cảm thấy tên Cố Thiên Qua này tuy kiêu ngạo lãnh đạm nhưng làm việc đáng tin, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Muốn em trai thì tự về nhà tìm đi, chạy tới đây giả bộ đáng thương tranh cướp em trai người khác là thế nào? Quả thật có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Mà mẹ Thẩm bên này vì tăng thêm vài phần khả năng hợp tác cùng Cố Thiên Qua, lại dứt khoát bán con mình đi: "Nếu Cố tiên sinh cảm thấy hợp với Đồng Đồng, nếu không chê thì có thể coi nó làm em trai luôn, tin chắc nó cũng sẽ rất vui vì có thêm một người anh trai."
Đáy mắt Cố Thiên Qua lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt cũng càng thêm vô cùng chân thành, lại sử dụng ra nụ cười tất sát kỹ năng: "Sao cháu có thể ghét bỏ được? Vui còn không kịp nữa là."
Nhưng trong lòng Thẩm Đồng và Khổng Bách Ký lại lặng lẽ bày tỏ: Thật ngại quá, tôi rất ghét bỏ. Mẹ Thẩm thì lại cảm thấy vô cùng hài lòng, không chỉ vì cơ hội hợp tác, mà xuất phát từ góc độ của người mẹ. Tính cách con mình như thế nào bà hiểu rất rõ, là một ngốc bạch ngọt chỉ thích hợp đọc sách không hợp buôn bán giống chồng bà. Công ty cũng chỉ có thể trông cậy vào con trai lớn toàn quyền tiếp nhận, sau đó chia một nửa cổ phần cho con út, ngồi không chia lợi nhuận. Nhưng thành tích học tập của Thẩm Đồng quả thật rất tốt, cũng thật sự thích học, thường gào thét muốn làm giáo viên đại học. Mà khoa chính quy của Cố Thiên Qua tốt nghiệp chính là đại học tốt nhất trong nước, địa vị trong giới học thuật cùng với nhân mạch không cần nói cũng biết. Hiện tại về nước chưa được mấy ngày, đã có rất nhiều trường mời hắn làm giảng viên khách mời. Nếu Thẩm Đống muốn theo nghề giáo, có thể có quan hệ với Cố Thiên Qua tuyệt đối là trăm lợi không có hại.
Lúc ăn cơm, Cố Thiên Qua ngồi xuống bên trái Thẩm Đồng, bên tay phải chính là Khổng Bách Ký áp suất thấp. Chủ đề trên bàn cơm cũng bất tri bất giác xoay quanh Thẩm Đồng, hết lần này tới lần khác vẻ mặt Cố Thiên Qua thoạt nhìn bình thản lại tự nhiên, giống như là trùng hợp nói ra trong lúc lơ đãng. Hơn nữa Thẩm ba ba ngốc bạch ngọt để lộ, những việc Thẩm Đồng từng trải qua và những thứ yêu thích đảo mắt đều đã sờ tới một lần, ngay cả nhũ danh khiến cậu cảm thấy mất mặt cũng lộ tẩy.
"Bảo, bảo?"
Cố Thiên Qua nhẹ nhàng lặp lại nhũ danh này, tiếng nói hoa lệ như đàn dương cầm lộ ra một loại tình cảm và mập mờ không muốn người biết, khiến cho Thẩm Đồng không nhịn được lại nghĩ tới Hàn Doanh. Không hề phát hiện cha Thẩm thì vui cười hớn hở tiếp tục nói: "Đúng vậy, đều nói là tên tiện dễ nuôi nên mới gọi như vậy, vì là sinh non mà, khi còn bé thường xuyên đổ bệnh.."
"Vậy hiện tại thì sao?" Giọng điệu Cố Thiên Qua theo bản năng bị lây nhiễm chút lo lắng, "Thân thể hiện tại có khá hơn chút nào hay không?"
"Tốt hơn rồi, nhưng dính mưa là sốt," Cha Thẩm nhớ lại nói: "Hồi đầu cấp hai có một lần không đợi tài xế tới, tự mình đội mưa về nhà, đêm đó sốt tận 40 độ, lại đúng lúc ta với Tình Tình đều đi công tác, dọa anh trai nó sợ hãi một trận.."
Tình Tình đương nhiên là nhũ danh của mẹ Thẩm, cũng làm vợ chồng già nhiều năm như vậy, cha Thẩm vẫn còn dùng giọng điệu dịu dàng gọi nhũ danh của vợ trước mặt người ngoài, mà mẹ Thẩm được mọi người biết đến là nữ cường ở bên cạnh cha Thẩm cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, đủ để thấy được sự ân ái của hai người. Cho dù Khổng Bách Ký không phải ruột thịt cũng nhận được sự yêu mếm và chăm sóc thật lòng từ cha mẹ nuôi. Thường ngày không chỉ xử lý không bằng mọi chuyện, thậm chí nhiều chuyện còn nghiêng về phía anh. Loại không khí gia đình ấm áp này Cố Thiên Qua chưa từng trải nghiệm qua, không khỏi sinh ra chút hâm mộ.
Nhưng nghĩ tới Đồng Đồng của hắn ở trong gia đình như vậy, được sủng ái lớn lên, Cố Thiên Qua lại có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Đợi tới khi nói tới chuyện đi học, Cố Thiên Qua nhớ lại một số ký ức của năm đó, "Thì ra Đồng Đồng khai giảng sẽ tới Tứ Trung học cao trung, trường cấp ba của anh cũng học ở Tứ Trung đó."
Cha Thẩm dưới yêu cầu của Cố Thiên Qua đã từ bỏ xưng hô Cố tiên sinh này, "Nghe nói Thiên Qua dùng thành tích đứng đầu toàn thành phố tiến vào đại học B, đại học Đồng Đồng muốn tới chính là chỗ này, điểm thi cấp ba của nó cũng không thể, dẫn đầu toàn thành phố.."
Thẩm Đồng bị hành động mèo khen mèo dài đuôi này của ba ba làm cho có chút câm nín, nhưng Cố Thiên Qua lại thật lòng khen: "Thì ra Đồng Đồng cũng là tiểu học bá." Lại dừng một chút "Chẳng qua, nếu muốn vào đại học B, dựa vào cố gắng của bản thân thì không đủ."
Thế là Thẩm Đồng không nhịn được nói câu đầu tiên kể từ lúc ăn cơm tới giờ: "Vậy thì phải dựa vào cái gì?"
"Phương pháp học tập cũng vô cùng quan trọng," Cố Thiên Qua chân thành nói: "Anh đã nghiên cứu ra một bộ phương pháp học tập rất hiệu quả, có thể làm ít ăn nhiều, có muốn anh truyền thụ cho em không?"
Thẩm Đồng nhớ tới sự thật khi còn làm thú cưng màn hình, nhìn Cố Thiên Qua chơi game cả ngày nhưng vẫn có thể giữ vững vị trí đầu, theo bản năng gật đầu.
Lại không biết rằng cái gật đầu này đã bị thuận lý thành chương bắt cóc đi luôn. Ngay sau đó Cố Thiên Qua lại đề nghị với cha mẹ Thẩm muốn mang người tới sở nghiên cứu hắn mới mở để học tập. Mà hai vị phụ huynh luôn cảm thấy chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu, thay vì để cho con trai ngủ nướng cả kỳ nghỉ, không bằng đi theo Cố Thiên Qua học tập.
Thế là đợi Thẩm Đồng phản ứng lại, thì đã bị người nhà bê lên xe của Cố Thiên Qua, vững vàng rời khỏi khu này. Không nhịn được nhíu mày lại, nhìn về phía Cố Thiên Qua cất giọng nói: "Anh.." Tiếng phanh xe bén nhọn đúng lúc này vang lên.
Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã rẽ vào một con đường nhỏ, Cố Thiên Qua nhanh chóng dừng xe lại ven đường, đồng thời đưa tay tháo dây an toàn, một giây sau như biến thành thú săn mồi nắm lấy vai Thẩm Đồng.
Cảm giác áp bách mãnh liệt phủ khắp đất trời trong nháy mắt đánh tới Thẩm Đồng, cơ thể cũng bị bao vậy không thể cử động, sau lưc dán chặt lấy ghế ngồi, cùng với vách xe chật hẹp, trước người thì là lồng ngực vững chắc của người đàn ông.
Ngay sau đó, Thẩm Đồng cố gắng sử dụng chân khí đẩy người ra, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện yêu lực của mình lại không dùng được với Cố Thiên Qua, âm thanh hệ thống đã lâu không thấy đồng thời truyền tới: "Cảnh cáo ký chủ, thú cưng màn hình không được ra tay với chủ nhân của mình, mong ký chủ lúc nào cũng phải ghi nhớ nhiệm vụ chính tuyến ba, thú cưng màn hình tồn tại hoàn toàn vì phục vụ chủ nhân.."
Rõ ràng cậu đã về nhà rồi, sao lại vẫn ở trong thế giới thú cưng màn hình? Nhưng nếu như là thế giới thú cưng màn hình, thì sao cậu lại về nhà được?
Lập tức Thẩm Đồng ngây ngẩn cả người, Cố Thiên Qua thì tiến thêm một bước, dùng hai tay nâng mặt của cậu.
Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên nổi bật giữa hai bàn tay to của người đàn ông, giống như một bàn tay cũng đủ che hết. Cố Thiên Qua dùng ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt tinh xảo của Thẩm Đồng, cúi đầu hỏi: "Em là vật nhỏ của anh đúng không? Là nhóc con kia của anh trở lại, có đúng không?"
Tiếng nói của hắn rất khàn, giọng điệu khổ sở giống như đang than vãn, khiến cho Thẩm Đồng khẽ run lên, sau đó gật đầu nói: "Đúng."
"Em cũng không biết vì sao khi đó mình lại biến mất." Chân mày Thẩm Đồng nhăn lại, "Chỉ biết là vừa mở mắt lại, đã biến thành bộ dáng hiện tại, em.."
Cố Thiên Qua ngay từ một khắc cậu gật đầu thừa nhận, lập tức không nhịn được hôn lên môi của cậu.
Nụ hôn này không hề chứa chút tình dục nào, chỉ là vì chia cách qua lâu nên mới dùng phương pháp điên cuồng này xác nhận sự tồn tại của đối phương. Cảm giác ngọt ngào như trong tưởng tượng, lập tức khiến ánh mắt Cố Thiên Qua sâu thêm vài phần, nhưng động tác của hắn lại rất cẩn thận, cũng không tiến sâu vào, chỉ nhẹ nhàng quý trong mút cánh môi một chút, rồi lập tức dừng lại.
Nhưng Thẩm Đồng vẫn tức tới đỏ mặt, một bên lấy tay lau miệng, một bên dùng sức đẩy hắn ra, "Anh anh! Em muốn xuống xe về nhà!"
Nhưng dưới tình huống yêu lực không có hiệu quả, sức lực của cậu không khác gì gãi ngứa cho Cố Thiên Qua, ngược lại còn khiến hắn bắt đưuọc tay của cậu, bắt đầu mập mờ vuốt ve, giông như lão sói già vẫy đuôi dụ dỗ: "Cục cưng ngoan, anh lập tức dẫn em về nhà."
Cố Thiên Qua không buông tha, Thẩm Đồng căn bản không có cách nào rút tay về, mà lần này, Cố Thiên Qua không chỉ vẽ vòng trong trong lòng bàn tay cậu, còn kéo tay cậu tới bên khoé miệng, dùng hàm răng căn căn đầu ngón tay.
Tay đứt ruột xót, trái tim Thẩm Đồng cũng theo đó run rẩy một chút, không hiểu sao lại nhớ tới những video sắc tình đã từng nhìn thấy kia, trong mắt không khỏi lộ ra sự bối rối, "Anh muốn làm gì?"
Cơ thể cậu cũng khẽ pháp run, rõ ràng là có chút sợ, nhưng vẫn kiêu ngạo hất cằm, giống như con mèo nhỏ cho dù biết không đọ lại được nhưng khí thế vẫn không hề chịu thua, đuôi mắt xinh đẹp động lòng người, khiến cho trái tim Cố Thiên Qua đập lợi hại.
Chẳng qua cho dù Cố Thiên Qua có động lòng hơn nữa cũng có chừng mực, tuổi đối phương còn nhỏ, cùng lắm hắn chỉ có thể đi tới bước hôn này thôi. Những thứ còn lại cho dù như thế nào cũng phải đợi đối phương trưởng thành. Ngay sau đó định buông tay ra.
Nhưng không ngờ được, trước khi hắn buông tay, trước mắt đã chỉ còn là khoảng trống. Sau một luồng sáng trắng, thiếu niên bên cạnh lại biến mất không thấy, hô hấp của Cố Thiên Qua lập tức cứng lại, bàn tay trống rống lại rung lên trong vô thức. May mà Cố Thiên Qua hiện tại so với năm đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục sự bình tĩnh, thuận tiện cầm lấy điện thoại lên.
Quả nhiên trên màn hình nhiều thêm một nhóc tí hon dáng vẻ Q của Thẩm đồng, nhưng rõ ràng lớn hơn so với nhóc tí hon nắm đó. Vẫn mặc chiếc áo gió vàng nhạt như khi còn ở trên xe, gương mặt bánh bao thở hồng hộc lại mang theo một tia đắc ý nhìn hắn.