Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 118:




Tạo hình của máy chơi game có chút giống một cái kén khổng lồ hình bầu dục, nằm vào trong khoang điều chỉnh tốt tư thế, nó sẽ dựa vào rada kết nối để đọc thông tin cơ thể và thần kinh tứ chi, để giảm biên độ động tác của người trải nghiệm xuống thấp nhất, có thể giúp vận động và thao tác trong game trở nên chân thực hoàn mỹ như khống chế tay chân bình thường.
Ngoài ra, máy chơi game còn có hệ thống trung tâm ngũ giác, không chỉ truyền tải toàn bộ thông tin trò chơi, hình ảnh chân thật, mà ngay cả thính giác, xúc giác, khứu giác cũng giống hệt như bản thân thật sự tự trải nghiệm qua.
Tuy hiện tại, kỹ thuật khoa học công nghệ còn chưa phát triển lợi hại tới mức có thể dùng tinh thần của não bộ để liên kết trò chơi, dùng ý thức điều khiển như trong tiếu thuyết, nhưng hệ thống có thể nắm giữ trung tâm cơ thể con người, đã là một tiến bộ vượt bậc rồi.
Sau khi Thẩm Đồng nằm vào, lập tức cảm giác được bản thân lạc vào một nơi kỳ lạ, bên trong trò chơi chính là một tài khoản Game Online đăng nhập gần nhất, xuất phát từ công ty game của Phùng Văn Long, một trong những người hợp tác thời kỳ đầu với Cố Thiên Qua, nắm giữ 15% cổ phần của công ty.
Game này có thể hot như vậy, tuyệt đối có đạo lý của nó, không chỉ vì chuyển động hoạt họa, ngay cả thiết kế bối cảnh cũng vô cùng hoàn mỹ, cũng có tính hợp tác đoàn đội cực kỳ cao. Con trai không có mấy ai không mê game, Thẩm Đồng vừa chơi đã nghiện, cho đến khi Cố Thiên Qua họp xong còn chưa đi ra.
Mà máy chơi game có một nhược điểm nghiêm trọng là rất hao tốn sức lực, người bình thường nhiều nhất chỉ chơi được hai tiếng là cảm thấy chóng mặt hoặc mệt mỏi, cho dù là thanh niên có tinh thần khỏe mạnh, thời gian dài đối mặt với toàn bộ thông tin hình ảnh chân thật cũng sẽ khiến mắt khó chịu. Cố Thiên Qua nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm rưỡi rồi, bất tri bất giác đã qua nửa tiếng, thế là không nói hai lời lập tức tắt nút khởi động của máy chơi game.
Thẩm Đồng vẫn còn đang ở thôn Tân Thủ đánh quái cùng đồng bạn, bất chợt trước mắt tối sầm, cả người bị cưỡng chế logout. Cửa khoang theo đó tự động mở ra, hai mắt còn chưa kịp nhìn hoàn cảnh, nhưng cảm giác được một bàn tay phủ lên, âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: "Ngoan, trước đừng vội mở mắt."
Cố Thiên Qua nhẹ nhàng xoa nhẹ một vòng xung quanh huyệt mắt của Thẩm Đồng, "Mắt có khó chịu không?"
Lòng bàn tay dày ấm áp lại có chút thô ráp của người đàn ông mang tới cho Thẩm Đồng một loại cảm giác kiên định và an tâm không nói nên lời, theo bản năng lắc đầu. Cậu có yêu lực trong người, đương nhiên không giống với người bình thường, tiếp tục chơi thời gian dài cũng không thấy mệt mỏi, ngay sau đó nói: "Em vẫn còn đang làm nhiệm vụ thăng cấp đấy, sao anh không nói gì đã tắt rồi, em còn muốn chơi."
"Không được, không cho phép chơi nữa, chơi lâu không tốt cho sức khỏe." Lúc này thần sắc của Cố Thiên Qua quả thực như một vị phụ huynh nghiêm khắc, nhưng lại sợ quá cứng rắn sẽ khiến cho đứa nhỏ mất hứng, cố gắng dùng những thứ khác dời đi sự chú ý của cậu, "Đã muộn rồi, đói bụng chưa, đi ăn cơm nhé?"
May mà Thẩm tiểu thiếu gia từ nhỏ đã là một đứa trẻ nghe lời, tuy ánh mắt nhìn máy chơi game vẫn mang theo chút lưu luyến, nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Cố Thiên Qua nhìn bộ dạng nghe lời của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại muốn chết, "Muốn ăn gì? Anh nghe trợ lý nói đường Tiêu Vân có một nhà hàng đánh giá không tệ, có muốn theo anh tới ăn thử không?"
"Không muốn," Thẩm Đồng kiêu ngạo hất cằm lên, "Em phải về nhà ăn."
Biết rõ cậu nói là Thẩm gia, nhưng Cố Thiên Qua lại cố ý gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta về nhà ăn lẩu nhé. Chỗ anh có một bộ nồi lẩu đầy đủ chưa dùng, mà mùa đông vốn phù hợp để ăn lẩu, vừa ấm vừa khỏe người, lại kết hợp với một món đồ ngọt cùng cới nước trái cây là được."
Thẩm Đồng nghe mà lại thật sự cảm thấy có chút thèm ăn lẩu rồi, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ này nói: "Em phải về nhà của em, không phải của anh!"
"Nhà anh với nhà em không phải giống nhau sao?" Cố Thiên Qua làm bộ có chút khó hiểu nhíu mày, tiếp tục đề tài vừa rồi, "Đúng rồi, trên đường từ đay về nhà vừ lúc có một siêu thị lớn, có thể mua nguyên liệu nấu ăn cùng với gia vị.."
Thẩm Đồng hiểu Cố Thiên Qua là đang cố ý giả ngu, tức giận đứng lên, ".. Em tự gọi xe về nhà." Cố Thiên Qua cũng trong một khắc cậu đứng lên lập tức ôm lấy hông cậu, kéo cả người vào trong ngực, dụ dỗ: "Có phải đói tới mức không kịp đợi không? Ngoan nào, chúng ta lập tức lên đường."
Không dùng chân khí, khí lực của Thẩm Đồng không lớn bằng Cố Thiên Qua, giãy một lát cũng không thể trách thoát, ngược lại còn bị ôm chặt thêm, gương mặt tức giận thành mặt bánh bao, hai mắt mở to trừng Cố Thiên Qua, cố gắng dùng ánh mắt giết chết hắn.
Cố Thiên Qua lại vô cùng không biết xấu hổ hôn cái trán của thiếu niên, sủng nịnh cười nói: "Sao nào, anh lớn lên có phải cũng không tệ lắm, có thể lọt vào mắt tiểu thiếu gia không?"
Lại bắt đầu trêu chọc rồi! Quả thật là một lời không hợp thì bắt đầu trêu chọc! Trợ lý đi phía sau nhìn bóng lưng Cố Thiên Qua mang theo Thẩm Đồng rời đi, đột nhiên nhớ tới một câu hát kinh điển, ---Thức ăn cho chó lạnh lẽo thồn thẳng vào mồm ta.
Thật ra thì Cố Thiên Qua có sáu bảy phần giống với Hàn Doanh, nhưng lúc cười thì có thể giống tới chín phần, bộ dáng hắn cười lên cũng rất anh tuấn, đôi mặt thâm thúy kia sẽ khiến cho người ta sinh ra lỗi giác mình là toàn bộ của hắn. Thẩm Đồng hơi dừng một chút, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn nữa, "Hừ."
Tiếng hừ nho nhỏ mơ hồ mang theo vài phần yếu ớt, cào cho đáy lòng Cố Thiên Qua ngứa ngáy, hô hấp nhất thời cũng nặng thêm vài phần, vội vàng bình ổn tâm thần, giúp Thẩm Đồng thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.
Sau khi lái qua hai con đường, quả nhiên có một siêu thị, kích thước vô cùng lớn, người ra vào cũng không ít. Thẩm Đồng đi ở phía trước, Cố Thiên Qua đẩy xe mua sắm nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau, hai người đều rất dễ nhìn, lại hàng hiệu cả người, dẫn tới người xung quanh không nhịn được lén lút nhìn qua.
Thẩm Đồng nhạy cảm chú ý tới nhưng ánh mắt kia, không khỏi nhíu mày lại. Mà trong mắt Cố Thiên Qua ngoài thiếu niên phía trước thì cái gì cũng không thấy, nếu như Thẩm Đồng chịu xoay người nhìn hắn một cái, nhất định có thể nhìn thấy sự thâm tình và ấm áp dưới đáy mắt của hắn. Đáng tiếc cậu rất nhanh đã bị dãy đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu hấp dẫn ánh mắt, bịch bịch chạy tới trước quầy đồ ăn, "Em muốn ăn snack khoai tây và khô bò!"
Thẩm Đồng vừa nói vừa chọn một đống snack khoai tây các vị bỏ vào trong xe đẩy, chớp mắt đã chọn một đống.
"Nhưng thứ này đều làm từ những thực phẩm thừa," Cố Thiên Qua không nhịn được lại bắt đầu tác phong mẹ già, "Ăn không tốt cho sức khỏe, tốt nhất vẫn nên ăn ít lại."
"Ừ, em biết," Thẩm Đồng rất chân thành gật đầu, xoay người nói với Cố Thiên Qua: "Vậy nên em chỉ chọn có hai túi thôi!"
Hai túi? Cố Thiên Qua lướt mắt một vòng cũng đếm được sáu, bảy túi rồi, ngoài miệng không nói lại, nhưng cúi người xuống chuẩn bị quăng đống snack trở về quầy.
"Này!" Thẩm Đồng nhìn vậy, vội vàng ôm lấy cánh tay Cố Thiên Qua, cố gắng ngăn cản hắn, "Anh làm gì vậy!"
Nhưng ôm lấy tay trái, Cố Thiên Qua lại chuyển qua tay phải, ôm lấy tay phải, Cố Thiên Qua lại chuyển qua tay trái, cộng thêm chênh lệch chiều cao giữa hai người, có dù Thẩm Đồng có nhảy lên cũng không với tới, cho tới khi trong xe đẩy thật sự chỉ còn lại hai túi, Cố Thiên Qua mới dùng lại.
Thầm Đồng nhìn chỉ còn lại hai túi snack khoai tây, vẻ mặt không khỏi lộ ra chút tủi thân, đôi mắt lúc trước còn lanh lợi cũng trở nên đáng thương, giống như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, lỗ tai cũng cụp xuống rồi.
Điều này cũng không thể trách Thẩm Đồng, bởi vì Khổng Bách Ký vẫn luôn cưng chiều em trai, muốn mua bao nhiêu thì sẽ mua cho bấy nhiêu, so sánh như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hai người chênh lệch như sông với biển vậy. Mà cuối cùng Cố Thiên Qua cũng cảm nhận được chỗ khó khăn khi mang theo đứa nhỏ, không mua sẽ khiến nhóc con kia không vui, mà mua thì lại không tốt cho sức khỏe, chỉ có thể chân thành nói: "Hàm lượng aluminum có trong snack khoai tây qua nhiều, ăn nhiều sẽ khiến hệ thần kinh biến đổi, thị giác cùng với vận động sẽ không được nhạy bén nữa. Hơn nữa đối với thanh thiếu niên như em, còn có thể khiến xương bị yếu đi.."
Quả nhiên Cố Thiên Qua không hổ là học bá, đối với các loại thành phần cấu tạo của đồ ăn đều nắm trong lòng bàn tay, tiếp tục nói: "Khô bò tốt nhất cũng đừng ăn, thịt sau khi ướp gia bị sẽ chứa muối axit nitric, chất bảo quản, thuốc tạo màu và thuốc giữ màu, sẽ khiến gan chịu gánh nặng rất lớn.."
Thẩm Đồng nghe mà có chút câm nín, thật ra thì ai cũng biết có nhiều thứ ăn sẽ có hại, nhưng đời người vốn không dễ dàng, nếu mọi chuyện tích cực, sẽ chỉ khiến bản thân trải qua mệt mỏi hơn thôi, không nhịn được nói: "Em không muốn nói chuyện cùng với lão nhân gia chỉ nói chuyện dưỡng sinh như anh."
Ba chữ lão nhân gia khiến cho sắc Cố Thiên Qua đen xì, thậm chí theo bản năng nắm chặt tay. Hắn cũng biết rõ tuổi của mình hiện tại đối với Thẩm Đồng quả thật có chút lớn, ".. Bảo bảo chê anh già sao?"
Thật ra thì cho dù Cố Thiên Qua có già nữa thì Thẩm Đồng cũng sẽ không ghét bỏ, nhưng vì đả kích hắn mà đáp: "Anh vốn già rồi, hơn nữa tư tưởng còn già hơn."
Cố Thiên Qua thật sự bị đả kích rồi, lại chỉ dùng mấy giây đã khôi phục trấn định, nhìn Thẩm Đồng thật sâu nói: "Tuy tuổi anh lớn hơn em không ít, nhưng vì anh đi trước, nên anh đã trải qua được toàn bộ, có thể giúp em sắp xếp mọi thứ thật tốt. Nhưng chuyện vui vẻ và không vui vẻ anh cũng đã đi trước trải nghiệm giúp em rồi. Em chỉ cần an ổn đứng ở bên cạnh anh, chuyện gì cũng không cần quản.. Chuyện này không phải càng tốt sao?"
Vẻ mặt Cố Thiên Qua vô cùng nghiêm túc, đều nói đàn ông nghiêm túc dễ nhìn nhất, Thẩm Đồng đột nhiên cảm thấy Cố Thiên Qua hiện tại rất có mị lực, nhưng lại nói không nên lời. Thuận tiện bị Cố Thiên Qua lừa tới khu trái cây, nghe đối phương nói: "Đừng ăn những thực phẩm bỏ đi đó, ăn trái cây được không? Bảo bảo thích ăn trái cây gì?"
Thẩm Đồng suy nghĩ một lúc đáp: "Dưa mật, nho, bưởi.."
Cố Thiên Qua toàn bộ đều ghi nhớ trong lòng, sau đó bảo Thẩm Đồng đứng chờ bên xe đẩy, chính hắn thì gia nhập hàng ngũ chủ gia đình, chen lẫn vào đám bà cô tập trung chọn hoa quả. Đều nói người đẹp trai thì làm gì cũng đẹp, bộ dáng Cố Thiên Qua xắn tay áo lên chọn trái cây vẫn đẹp trai như trước, Thẩm Đồng lẳng lặng nhìn góc mặt nghiêng của hắn, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng trái tim không nhịn được nhảy lên.
Hai người rất nhanh đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn và gia vị, đẩy xe tới quầy thu ngân tính tiền. Hôm nay là thứ sáu, lại đúng lúc tan tầm, đội ngũ xếp hàng tính tiền rất dài, Cố Thiên Qua sờ sờ cái trán Thẩm Đồng, "Có mệt không?"
Thẩm Đồng lập tức lắc đầu, "Không mệt."
Nhưng học bá đại nhân vẫn không yên lòng, "Bên ngoài có ghế, em qua kia chờ anh, ngoan."
Cuối cùng Thẩm Đồng dưới sự thuyết phục của hắn, đi ra ngoài ngồi ghế nghỉ ngơi. Từ góc độ của Cố Thiên Qua nhìn tới, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, nhìn từ xa giống như một đứa nhóc chọc người yêu thương. Mà bên cạnh Thẩm Đồng lại có hai đứa nhóc hàng thật giá thật ngồi bên cạnh, chắc là một đôi anh em. Thoạt nhìn chỉ 5-6 tuổi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc căng chặt đang đút cho em trai 3-4 tuổi ăn gì đỏ. Cả hai đều vô cùng đáng yêu, trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của Thẩm Đồng.
Cuối cùng Cố Thiên Qua cũng hoàn thành việc thanh toán, xách túi lớn đi tới. Thẩm Đồng vốn đang nhìn cặp anh em thấy vậy, lập tức đứng lên nghênh đón, cũng lộ ra một nụ cười nhỏ về phía Cố Thiên Qua, khiến toàn bộ mệt mỏi của hắn trong nháy mắt bay hết.
Cố Thiên Qua cũng vô thức nhếch môi cười, sau đó vươn tay đưa cho Thẩm Đồng một thứ, "Cho em."
Thẩm Đồng cúi đầu nhìn, vậy mà lại là một cây kẹo mút siêu nhân có chữ S trên ngực. Từ nhỏ Thẩm Đồng đã thích siêu nhân, ga giường cũng in hình này, lập tức nhận lấy vui vẻ liếm kẹo, cảm thấy ngọt thấu tận tâm can.
Trước khi ra khỏi siêu thị, Cố Thiên Qua cũng liếc mắt nhìn cặp anh em, đột nhiên hỏi: "Đồng Đồng, em nói tương lại chúng ta cũng nhận nuôi một cặp bé con như vậy, được không?" Nhất thời Thẩm Đồng không kịp phản ứng, "Hả?"
Cố Thiên Qua tiếp tục nói: "Bọn chúng có thể gọi anh là cha, gọi em là mẹ," Thuận tiện đổi đề tài, "Đúng rồi Đồng Đồng, nếu như vậy, em nên gọi anh là gì mới đúng?"
Thẩm Đồng lấy lại tinh thần, cảm động khi nhận được kẹo trong nháy mắt biến mất, rất muốn bảo hắn một từ cút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.