Phát hiện này đối với Khổng Bách Ký mà nói không khác gì sấm giữa trời quang, cụm từ kinh sự không đủ để thể hiện một phần mười tâm trạng lúc này của anh.
Bời vì ngoài khiếp sợ và tức giận ra, còn có oán hận khi thứ mình yêu quý bị người khác cướp đi, có lo lắng, tự trách khi không thể bảo vệ tốt em trai.. Những cảm xúc khác không nói nên lời trộn lẫn đan xen, đang sôi trào trong lòng Khổng Bách Ký, khiến cho ngay cả ánh mắt anh cũng mơ hồ đỏ lên rồi.
Khổng Bách Ký hận bây giờ không thể ngay lập tức cầm đao đi chém chết tên hỗn đản dám mơ ước em trai anh, theo bản năng nắm chặt tay, sau đó tiến lên một bước, dùng một tay khác đỡ lấy vai trái em trai anh.
Mà Thẩm Đồng bên kia đã đem áo gió cần thử mặc lên rồi, đang cúi đầu chăm chú tra khuy áo. Rõ ràng cách lớp vải dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng truyền tới từ đầu vai, khổng khỏi ngẩng đầu lên, có chút hoang mang nhìn về phía Khổng Bách Ký.
Đập vào trong mắt là gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc của đối phương, lúc này mới phát hiện khoảng cách lúc này của hai người vô cùng gần, gần như là sắp dán sát vào nhau. Sợi tóc của Thẩm Đồng đã cọ lên sườn mặt của Khổng Bách Ký, hơi thở của Khổng Bách Ký cũng phả lên giữa trán cậu, giao hòa lần nhau nhưng lại sinh ra một vài tia mập mờ liêu nhân không rõ.
Loại không khí cổ quái này khiến Thẩm Đồng theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng phòng thử đồ vốn không lớn, phía sau cậu chính là vách tường, gần như không thể lui. Mà ánh mắt Khổng Bách Ký không không chế được rơi vào trên cánh môi hồng nhuận của thiếu nhiên, trong nhất thời hoàn toàn không có cách nào rời mắt.
Em trai bảo bối từ nhỏ tới lớn của anh đang ở trước người, ngoan ngoãn ngẩng lên gương mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài vì bất an mà run rẩy, đôi môi căng mọng trời sinh vì hoang mang mà hơi hé mở, có lẽ vì nguyên nhân bình thường thích uống sữa, trên người còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt. Khổng Bách Ký giống như bị đầu độc, lại không nhịn được cúi đầu tiến lại gần đôi môi kia.
Hoang mang và mờ mịt trong mắt Thẩm Đồng càng ngày càng nhiều, hoàn toàn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cuối cùng chần chờ hỏi ra tiếng: ".. Anh?"
Khổng Bách Ký vì một tiếng này mà lấy lại tinh thần, cả người đều khựng lại.
Mới vừa rồi, anh vậy mà muốn hôn em trai của anh!
Trên mặt Khổng Bách Ký không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì, nhưng tim đập một mảnh hỗn loạn, đầu ngón tay cũng vì khẩn trương mà run rẩy. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì vẻ bề ngoài trấn định, chậm rãi đứng thẳng người lên, thả bàn tay đang đỡ vai thiếu niên ra, ngược lại dời tới bên trán, giúp cậu lấy xuống một mảnh lông dính trên tóc lúc thay đồ, ".. Trên tóc dính đồ."
"À."
Thiếu niên không có chút nghi ngờ nào, đem lực chú ý trở lại trên đống cúc áo. Đợi sau khi chuẩn bị tốt, một bên vuốt thẳng cổ áo, một bên hướng về phía Khổng Bách Ký lộ ra một nụ cười, hỏi: "Anh, có đẹp không?"
Thẩm Đồng trên phương diện tình cảm quả thật là ngu ngốc, nhưng cầu không chút nào nghi ngờ Khổng Bách Ký cũng không phải vì ngốc, mà vì tin tưởng. Tuy Khổng Bách Ký không phải họ Thẩm, nhưng Thẩm Đồng vẫn coi anh như anh ruột, cho dù mấy năm gần đây có chút bất hòa, nhưng lòng tin không có chút tạp chất nào vẫn luôn luôn không đổi.
Khổng Bách Ký bình tĩnh nhìn thiếu niên nở nụ cười, đáy mắt càng thêm thâm trầm, chốc lát sau mới trầm giọng đáp: "Đẹp lắm."
Thẩm Đồng hỏi chính là quần áo, Khổng Bách Ký trả lời thì lại là người. Trong mắt Khổng Bách Ký, em trai nhà mình vốn là đẹp nhất, từ lần đầu tiên nhìn thấy bánh bao nhỏ năm đó, đã sinh ra thiện cảm rất lớn với cậu. Ánh mắt bánh bao nhỏ luôn sạch sẽ xinh đẹp như vậy, còn mang theo quyến luyến không nỡ rời xa, dáng vẻ liên tục gọi anh ơi khiến cả trái tim anh đều mềm mại.
Chỉ chớp mắt, nhóc con luôn chạy theo phía sau anh đã trưởng thành.
Thân hình lớn lên rất nhanh, từ một cái bánh bao mũm mĩm đã lớn thành thiếu niên tinh tế thon gầy, mặt mũi cũng càng trở nên tinh xảo, cho dù là ở đâu cũng có khả năng thu hút ánh mắt của người khác.
Anh là yêu thương cậu như thế, bảo vệ từ nhỏ cho tới bây giờ, gần như là muốn gì là cho đó, giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm, giúp cậu chuẩn bị hết thảy, hận không thể chuẩn bị trước toàn bộ mọi chuyện vì cậu, thậm chí không dám khiến cậu tủi thân, chỉ sợ là không thể nhẫn nại được. Cho tới hôm nay Khổng Bách Ký mới từ bỏ chuyện lừa mình dối người, thừa nhận kia không phải là tình anh em bình thường, cũng hiểu được cảm giác khó chịu trong lòng sau khi thấy dấu hôn kia, thật ra không phải là kinh sợ, mà là ghen tỵ, ghen tỵ với tên đàn ông hôn cậu.
Nghĩ đến đây sắc mặt không tự chủ mà đen lại, vào lúc này điện thoại trên người Thẩm Đồng tuyền tới âm báo tin nhắn.
Từ lúc Thẩm Đồng về nhà, âm thanh này chưa từng dừng lại, cứ cách một lúc lại vang lên một lần. Khí thế trên người Khổng Bách Ký theo đó trở nên lạnh lẽo, cũng khiến cho Thẩm Đồng cảm thấy không đúng, lại lần nữa chần chờ lên tiếng: ".. Anh?"
Không được đáp lại, thể là quan tâm hỏi: "Anh sao vậy?"
Cuối cùng Khổng Bách Ký cũng nhàn nhạt lên tiếng: "Không sao."
Mẹ Thẩm còn ở bên ngoài, hiện tại ở chỗ công cộng như trung tâm mua sắm này, Khổng Bách Ký hiển nhiên sẽ không phân nặng nhẹ mà đi chất vấn chuyện giữa em trai và Cố Thiên Qua. Thẩm Đồng lại biết, thường thường khi anh nói không sao, thì lại là lúc thật sự tức giận, không khỏi có chút nôn nóng, ngay cả chân mày cũng nhíu lên, "Anh tức giận?"
Dù sao cũng cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, Thẩm Đồng vẫn có hiểu rõ nhất định với tính tình của Khổng Bách Ký, không khỏi có một loại trực giác, nhận định nguyên nhân khiến anh tức giận là mình. Theo bản năng duỗi tay kéo lấy tay áo Khổng Bách Ký như khi còn bé, âm thanh mềm nhẹ nói: "Anh đừng giận, em nhận sai còn không được sao?"
Thật ra thì cậu hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết mình nói thế chắc chắn không sai, cho dù đối phương có giận hơn nữa thì cũng rất nhanh là tốt. Bởi vì trong quá khứ đều là như vậy, cho dù Thẩm Đồng làm sai điều gì, chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai một chút là có thể bỏ qua toàn bộ.
Đứa trẻ chủ động nhận lỗi chính là đứa trẻ ngoan.
Thẩm Đồng nghĩ như vậy, lại thấy Khổng Bách Ký không có phản ứng, sắc mặt vẫn đen ngòm như cũ, không nhịn được có chút tủi thân, đôi mắt to cũng ảm đạm mấy phần.
Quả nhiên Khổng Bách Ký không thể nhìn dáng vẻ tủi thân của em trai, lập tức bắt đầu mềm lòng, ngay sau đó lật tay nắm chặt bàn tay đang kéo tay áo mình của đối phương, cũng thương yêu gọi nhũ danh của cậu: "Bảo bảo ngoan, anh thật sự không sao. Đợi anh thay xong quần áo rồi ra cùng em."
Quả nhiên người dựa vào cách ăn mạch, cả người Khổng Bách Ký cũng vì một thân Tây trang thêu hoa văn chìm này mà biến đối khí chất, hình tượng luôn luôn lạnh lẽo sinh động và có sức sống hơn không ít, tăng thêm một loại mị lực mê người nói không nên lời. Đứng chung một chỗ cùng Thẩm Đồng, quả thật nam nữ đều đổ, già trẻ cũng không tha, khiến mấy nhân viên cửa hàng nhìn đến ngây người.
Quản lý cửa hàng có chút lớn tuổi không nhịn được liên tục khen ngợi với mẹ Thẩm: "Hai vị công tử quả thật quá đẹp trai, thế này đi ra ngoài, không biết mê đảo được biết bao nhiêu tiểu cô nương.."
Mẹ Thẩm nghe mà còn vui vẻ hơn khi mình được khen, tâm trạng rất tốt mua một đống đồ nam, sau đó mới bắt đầu lầm lượt chọn đồ của mình.
Quần áo phụ nữ đa dạng hơn so với đàn ông rất nhiều, lại còn chưa nói tới giày dép cùng các vật phẩm trang sức. Vừa bắt đầu chọn là bắt đầu tiêu tốn thời gian, mà mỗi lần các cô mua được thứ mình thích, thì chỉ số hạnh phúc kia không khác gì một sự yêu thương ngọt ngào. Thẩm Đồng và Khổng Bách Ký hoàn toàn không thể hiểu được loại tâm tình này, may mà mẹ Thẩm lúc trước đã thỏa mãn mong muốn khoe khoang con trai, lập tức vung tay lên để hai đứa con tự do hoạt động, đợi lát nữa cùng nhau về nhà.
Thẩm Đồng vốn có chút khát, quyết định đi mua đồ uống, đáng tiếc vừa ra khỏi trung tâm mua sắm lập tức rụt cổ, "Lạnh quá."
Lúc này đã là sau trưa, thời điểm ánh nắng tốt nhất, nhiệt độ bên ngoài không tính là quá thật, nhưng bên trong trung tâm mua sắm có mở điều hòa giữ ấm, đi ra bên ngoài không tránh khỏi có cả giác chênh lệch nhiệt độ. Trên đường phố, tràn ngập không khí ấm áp của lễ mừng năm mới, Khổng Bách Ký giúp Thẩm Đồng quàng khăn quàng cổ, lại lôi kéo tay của cậu đút vào trong túi của mình, hỏi: "Bên kia có một cửa hàng trà sữa, có muốn uống không?"
Thẩm Đồng quay đầu liền phát hiện con phố đối diện quả nhiên có cửa hàng trà sữa, ánh mắt lập tức sáng lên, rất vui vẻ gật đầu: "Ừm, muốn!"
Khổng Bách Ký cũng là đoán người trẻ tuổi thường cũng thích uống trà sữa nên mói hỏi như vậy, chứ khẩu vị từ trước tới giờ của anh là cà phê, lại càng đừng nói tới chuyện đặt chân tới nơi này. Tuy diện tích cửa hàng trà sữa này không lớn, nhưng trang trí bên trong rất tinh xảo. Bên trong cửa hàng, vì vừa ra mắt sản phẩm mới nên đang có hoạt động giảm giác đặc biệt, bên trong phần lớn đều là các cặp đôi trẻ tuổi đang ngồi.
Mà em gái nhân viên vừa nhìn thấy Khổng Bách Ký và Thẩm Đồng lần đầu tiên đã hiểu lầm. Thật sự là vì dáng vẻ người đàn ông nắm tay thiếu niên quá chuyên tâm và cẩn thiện, diện mạo hai người hiện tại lại không giống anh em. Vì thế không chỉ nhận định hai người là tình nhận, còn cười híp mắt đề cử 'Cốc tình nhân': "Đây là sản phẩm mới ra mắt của chúng tôi, mùi vị rất ngon, mua hai tính tiền một, ngài có muốn thử một chút không?"
Thẩm Đồng nghe vậy cảm thấy rất hời, lập tức gật đậu, lại chọn thêm vài loại điểm tâm, lễ phép cho nhân viên phục vụ một nụ cười: "Làm phiền nhanh một chút, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ lập tức vì nụ cười này mà giật mình, sau đó dưới gương mặt lạnh của Khổng Bách Ký mà lùi xuống. Hai anh em ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, hiện độ trong cửa hàng rất phù hợp, lúc này Thẩm Đồng mới có thời gian nhìn điện thoại. Trượt mở khóa, hàng tá tin nhắn chưa đọc trong nháy mắt hiện lên, toàn bộ đều tới từ cùng một số điện thoại:
- Bảo bảo về tới nhà chưa?
- Về rồi thì báo với anh một tiếng.
- Bảo bảo nhớ ăn cơm đúng giờ.
- Anh biết sai rồi, đừng giận được không?
- Để ý tới anh đi mà.
- Bảo bảo để ý tới anh đi.
- Tại sao không để ý tới anh?
- Để ý tới anh, để ý tới anh đi!
* * *
Thẩm Đồng dùng chân cũng đoán được toàn bộ đều là Cố Thiên Qua gửi tới, có chút câm nín, mà Khổng Bách Ký luôn nhìn chằm chằm vào cậu lúc này lại đột nhiên lên tiếng: "Là Cố Thiên Qua gửi tới à?"
Thẩm Đồng theo bản năng muốn gật đầu, gật một nửa mới phản ứng lại, cứng rắn đổi thành lắc đầu, cắn môi có chút lắp bắp: ".. Không phải, là bạn của em.."
Đáng tiếc cậu không có thiên phú nói dối, liếc mắt một cái đã bị Khổng Bách Ký nhìn thấu. Nhưng Khổng Bách Ký không có vạch trần, ngược lại ừ một tiếng, thuận tiện nói: "Sáng mai cha mẹ muốn đi tỉnh ngoài, ngày mai em hãy đến công ty với anh đi, dù sao cũng phải tìm hiểu một chút công việc của công ty, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?"
Từ lúc anh trai đại nhân bước ra khỏi trung tâm mưa sắm đã tỉnh táo lại. Nếu Cố Thiên Qua có mưu đồ bất chính muốn ủn em trai anh, thì anh đương nhiên phải dùng toàn bộ thủ đoạn lên người Cố Thiên Qua, không nên đi ép hỏi em trai, khiến em trai càng ngày càng bị đẩy xa. Thậm chí anh còn nghĩ thông suốt, dù sao anh cùng Thẩm Đồng cũng không có quan hệ máu mủ, nếu Cố Thiên Qua có thể, anh cũng có thể.
Thẩm Đồng vừa nói dối đang tự trách lập tức ngoan ngoãn đồng ý: "Được."
Đảo mắt một cái, trà sữa cùng điểm tâm ngọt đã được mang lên đầy đủ, nhờ vậy Thẩm Đồng mới viết cốc tình nhân vậy mà là chung một cốc, nếu như uống cùng nhau thì phải ghét sát đầu. Thẩm Đồng ngược lại không nghĩ nhiều, rướn cổ về phía ống hút ở trước mà hút một ngụm, bởi vì mùi vị ngọt ngào mà híp mắt lại.
Gương mặt thiếu niên vì ấm áp mà ứng hổng, hàng mi đáng yêu cong vút cùng với đôi môi nhếch lên, ánh mắt giống như động vật nhỏ, lại khiến Khổng Bách Ký lần nữa sinh ra xúc động muốn hôn.