Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 130:




Người xưa dậy sớm ngủ cũng sớm, cơm tối ăn tương đối đúng giờ, đợi lúc chăn nhỏ đến phòng bếp đã qua giờ cơm từ lâu, tuy đèn trong phòng bếp vẫn sáng nhưng không có ai.
Chăn nhỏ lại không biết phòng bếp trong vương phủ sẽ dọn dẹp ngay sau bữa tối, để cho đầu bếp đã bận rộn một ngày nghỉ ngơi, bởi vì giờ dần ngày tiếp theo bọn họ sẽ phải bắt đầu bận rộn. Đương nhiên, thỉnh thoảng vẫn sẽ có chủ tử muốn ăn khuya, chẳng qua thì cái đó bình thường sẽ không được làm ở bên ngoài nhà bếp, mà là bên trong nhà bếp luân phiên nhau.
Thế nên bên ngoài phòng bếp đã dọn dẹp một chút đồ ăn thừa cũng không có, chăn nhỏ lục hồi lâu cũng không tìm được món nào chính, chỉ phát hiện mấy cái bánh bao ở trong chõ.
Chẳng qua, bên trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn nào cũng có, các loại đồ dùng nhà bếp cũng đầy đủ, hoàn toàn có thể tự mình làm cơm. Thế là cậu lôi ra một đống nguyên liệu sẵn có đã được xử lý, ví dụ như cải trắng, ớt xanh, nấm không cần rửa, cùng với thịt heo, trứng gà và lạp xưởng.
Giá trị nấu nướng của hoa đào nhỏ cho dù đến thế giới nào cũng vô cùng thực dụng, rất nhanh chăn nhỏ chỉ dùng ba lần mấy phút đồng hồ là đã có thể làm ra món ăn nhanh, lần lượt theo thứ tự là thịt heo xào nấm, cải trắng hầm lạp xưởng, còn có ớt xanh xào trứng gà. Ba món này vô cùng bình thường, nhưng mùi vị của nhà vốn chính là đơn giản không có gì đặc biệt, chỉ cần người làm có lòng, là có thể biến thành món vị ngon nhất.
Chăn nhỏ dùng linh lực để ẩn thân và làm kết giới cách âm, vậy nên không thể biến thành hình người, phải dùng hình dáng cái chăn đứng xào rau. Góc chăn nắm chặt cái xèng, vậy mà có thể nắm rất chắc.
Không sai, chăn vốn biểu diễn khốc huyễn như vậy. Chăn nhỏ còn có chút tự đắc đối với chuyện này, dùng một góc chăn cầm cái xẻng, một góc chăn khác cầm cái đĩa, rất nhanh đã đem món ớt xanh xào trứng bày ra đĩa.
Dĩ nhiên, nguyên hình chăn khó tránh khỏi có nhiều bất tiện, lúc cậu vừa mới bắt đầu làm món đầu tiên có thể nói là luống cuống tay chân, làm đổ lọ dấm, rơi võ hai cái đĩa, lúc đổ dầu còn suýt chút nữa đổ vào chăn.
Thân là một cái chăn, cho dù tu vi cao bao nhiêu cũng không thể tránh được bản tính sợ nước và lữa, thậm chí chăn nhỏ còn cảm nhận được cảm giác đau đớn nóng rát, cũng thật sự sợ hết hồn.
Đợi sau khi làm xong cả ba món, chăn nhỏ tìm một cái hộp đựng thức ăn, dùng một tia ý thức đặt đồ ăn và bánh bao vào. Cuối cùng ôm hộp đựng thức ăn vào trong ngực giống như con chuột đục kho thóc bảo vệ đồ ăn, vội vã chạy về phía tiểu viện của Vũ Văn Dận. Hoàn toàn không biết lúc này Vũ Văn Dận lo lắng như thế nào.
Vũ Văn Dận lật tung cả sân cũng không tìm được chăn nhỏ thật sự, cảm giác khủng hoảng đã bắt đầu lan tràn ra toàn thân. Bên ngoài gió đêm lạnh như băng, trong lòng hắn còn lạnh hơn cả gió đêm, từ đầu tới chân giống như đều bị đông cứng.
Nhưng chăn nhỏ còn tưởng rằng Vũ Văn dận đang đọc sách, sợ quấy rầy tới đôi phương, liền rón rén đẩy cửa viện, lén lút thò đầu vào. Phát hiện trong sân không có một ai, lập tức không hao phí linh lực ẩn thân nữa.
Sau đó vào một khắc muốn bước vào bên trong lại bị Vũ Văn Dận kéo vào trong ngực.
Hộp đựng thức ăn vì thế mà cốp một tiếng rơi thẳng xuống đất, lực ôm của đối phương rất lớn, khiến cho chăn nhỏ không nhịn được luống cuống giãy dụa. Một bên dùng hai góc chăn liều mạng đập, một bên dùng hết sức xoay người, xoay xoay xoay.
A a a cơ thể mềm mại của ta sắp bị bóp bẹp rồi! Ta không muốn làm một cái chăn xẹp ≧︿≦! Cuộc đời chăn dẹp thì có khác gì cá mặn đâu!
May mà lúc này Vũ Văn Dận đã thả cậu ra, "Ngươi đi đâu?"
Cảm xúc quá mức mãnh liệt ngược lại khiến cho ngữ khí của hắn nghe không có cảm xúc, vô cùng bình tĩnh. Vì vậy chăn nhỏ cũng không nghe ra có gì không đúng, chỉ lo cầm hộp đựng thức ăn trên mặt đất đưa tới, giống như hiến vật quý đưa cho Vũ Văn Dận, ý bảo hắn ăn nhân lúc còn nóng.
Vũ Văn Dận nhận lấy hộp đựng thức ăn, nhưng ánh mắt lại tập trung vào góc chăn bên trái, tựa như nhìn thấy thứ gì đó thâm cừu đại hận, Ngay sau đó liền trở tay nắm lấy góc chăn kia, nhíu lông mày lại hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Trên góc chăn có vết đen xám của bếp lò, chính là chỗ là lúc chăn nhỏ nấu cơm bị đốt. Đợi lúc đi vào phòng có ánh đèn sáng rõ, chân mày Vũ Văn Dận đã nhăn thành hình chữ Xuyên (川), sắc mặt thoạt nhìn cũng càng thêm dọa người, thậm chí khiến cho chăn nhỏ vô thức co rụt lại về sau.
Thật sự là cả bên ngoài chăn đều bị vày cho ngổn ngang, thật sự như sắp biến từ chăn trắng thành chăn xám rồi, bám đầy tro bụi rất giống một nhóc đáng thương bị bắt nạt. Nhưng thật ra chăn nhỏ có thể dùng linh lực để ngăn cách tro bụi từ bên ngoài, nhưng lúc nấu cơm vội vàng lại quên mất. Sau khi làm cơm xong lại không nhớ tới dùng thuật thanh tẩy để làm sạch mình. Vũ Văn Dận đương nhiên viết chuyện phòng bếp có dọn dẹp, nhìn đồ ăn trong hộp cơm, lại nhìn nhìn một thân chăn nhỏ, hơi nghĩ một chút là hiểu toàn bộ. Trong lòng lập tức có mùi vị nói không nên lời, chỉ cảm thấy lồng ngực có thứ gì đó không ngừng trào tra, khiến cho nắm tay hắn cũng khẽ phát run.
Cứ như vậy, Vũ Văn Dận ở trong căn phòng đơn sơ lạnh lẽo, ăn một bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ, vĩnh viễn không thể nào quên, rất nghiêm túc ngay cả nước dùng cũng không để sót lại. Ánh đèn cầy chập chờn, nửa căn phòng đều tản mát ánh sáng vụn vặt. Mà ánh sáng dưới đáy mắt Vũ Văn Dận đủ để khiến cho ánh nến sáng ngời nhất cũng trở nên ảm đạm. Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn chăn nhỏ như ẩn chứa sao trời, nhẹ nhàng nói: ".. Ăn thật ngon, ta rất thích, cảm ơn ngươi."
Giọng điệu lộ ra sủng nịnh ôn nhu ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Chăn nhỏ đã dùng thuật thanh tẩy để làm bản thân trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu, duy chỉ có góc chăn bị đốt kia là không thể khôi phục ngay lập tức, phải đợi một hai ngày mới được. Vũ Văn Dận nhẹ nhàng vuốt phần bông vải kia, đau lòng nồng đậm dâng lên, quyết tâm muốn thay đổi hiện trạng cũng trở nên mạnh hơn.
Nhóc con kia giống như thi chú vào hắn, khiến cho hắn chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã không có cách nào chịu được việc nó không có ở đây. Cho dù trong lòng có lo lắng hơn nữa cũng không nỡ nói một câu nặng lời với nó. Nó chị bị thương một góc chăn nhỏ, hắn lập tức khó chịu tới mức cả đêm đều không ngủ được.
Buổi sáng ngày tiếp theo, phượng loan đi tới Tề vương phủ, chính là đương kim Thái hậu giá lâm, để thăm con và cháu của mình một chút, cũng chuẩn bị ở trong phủ hai ngày, cho đến ngày mùng tám tháng chạp lại hồi cung.
Phượng giá của Thái hậu xuất cung tuyệt đối là chuyện lớn, nhưng bà nói ra là phải khiên tốn, lại e sợ thích khách nhân cơ hội làm loạn, vì vậy xa giá hoàng gia gần như lặng yên không một tiếng động tiến vào đại môn, ngay cả tiếng chiêng trốn cũng không có, thậm chí còn có rất nhiều hạ nhân trong phủ không biết. Chỉ có các chủ tử, cùng với quản gia và hạ nhân, nha hoàn có địa vị đặc biệt hầu hạ bên cạnh chủ tử mới có thể bái kiến Thái hậu, đồng loạt quỳ xuống đất, cung kính hô Thái hậu vạn phúc.
"Đều miễn lễ, đứng dậy đi."
Thái hậu cười hòa ái nhìn đám người, hỡn nữa còn quan tâm sức khoẻ Tề vương một chút, lại nhấn mạnh hỏi về tình hình học tập của tôn tử Vũ Văn Chính Minh, cuối cùng không tránh được nhắc tới một tôn tử khác Vũ Văn Dận, hỏi sao hắn lại không tới.
Tề vương phi ở bên cạnh lập tức trả lời: "Nhị thế tử trời sinh thể chất yếu, hai ngày trước không khéo nhiễm phong hàn, chắc là bệnh không dậy nổi rồi."
Câu 'trời sinh yếu ớt' này của bà ta nói rất đúng dịp, không ai thích ma ốm, nếu như là nữ hài tử thì thôi, thân làm nam hài còn suốt ngày ngã bệnh, không chỉ có thể khiến tiềm thức Thái hậu dâng lên lòng chán ghét, còn lôi cả mẹ đẻ Vũ Văn Dận vào, âm thầm trào phúng Vũ Văn Dận trời sinh phúc mỏng.
Lo lắng trên mặt Tề vương phi diễn vô cùng chân thành, nói tiếp: "Đại phu đã tới khám rồi, thiếp thân cũng đã tự mình tới thăm vài lần, nói là phải tĩnh dưỡng, hơn nữa.."
Nói tới đây lại đột nhiên nghe thấy tiếng la hét âm ý bất thường truyền tới bên ngoài sảnh, không khỏi dừng lại. Thái hậu cũng vì thế mà khẽ nhíu mày, nhũ mẫu bên cạnh đã theo bà mấy chục năm, thấy thế, lập tức làm thủ thế ra hiệu cho thị vệ hoàng gia gần nhất, ý bảo hắn đi ra ngoài xem xét tình hình.
Tới chính là Quan Khánh và Thuận Sinh được Vũ Văn Dận đúng giờ thả ra.
Bọn gã đương nhiên không ở trong hàng ngũ quản gia và người hầu thiếp thân, vậy nên hoàn toàn không biết chuyện Thái hậu giá lâm, chỉ một mực chạy tới tố cáo kêu oan với Tề vương phi. Hai người một thân vết thương bị Vũ Văn Dận nhét vào góc trói như súc sinh một đêm, hận ý trong lòng theo thời gian mà càng lớn thêm, vốn còn muốn truyền tin cầu cứu cho bên ngoài, nhưng không ngờ Vũ Văn Dận lại thật sự thả bọn gã ra như lời đã nói hôm qua. Thế là không chút nghĩ ngợi lập tức liều mạng chạy ra ngoài, chạy thẳng tới chủ viện tìm chủ tử của bọn gã.
Hiệu suất của thị vệ hoàng gia cực mạnh, trong nháy mắt đã trở lại bẩm báo với Thái hậu: "Là hai nô tài của Nhị thế tử, nói là muốn cầu kiến Vương phi nương nương."
"Chẳng lẽ Nhị thế tử xảy ra chuyện gì?" Tuy Thái hậu đã sinh lòng chán ghét với Vũ Văn Dận, nhưng cũng không thể trơ mắt mặc kệ cháu ruột của mình chết được, lập tức nói: "Để bọn họ vào đi."
Ngay sau đó, hai nô tài chật vật được dẫn vào bên tỏng phòng khách, cho dù Tề vương phi có lòng muốn khuyên can cũng không còn kịp. Ngay giây sau Quan Khánh và Thuận Sinh lập tức lăn một vòng dập đầu quỳ xuống đất: "Mong nương nương làm chủ cho chúng nô tài!"
"Là bệnh tình của Nhị gia các ngươi nặng thêm?" Trong lòng Tề vương phi thầm hận bọn gã gây thêm phiền phức, trên mặt lại giả bộ quan tâm và lo lắng, sau đó ngầm có ý cảnh báo nói: "Hôm nay Thái hậu ở đây, các ngươi nói gì cũng phải nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu như thật sự có chuyện gì, cho dù ta thấp cổ bé họng, Thái hậu cũng sẽ làm chủ cho các ngươi."
Quan Khánh và Thuận Sinh cũng không ngu, đầu tiên là vì hai chữ Thái hậu mà dừng lại một chút, ngay sau đó lại kiên trì đem lời muốn nói hơi sửa lại một chút, bắt đầu từ Quan Khánh nói trước: "Chúng nô tài chiếu cố Nhị thế tử năm năm có thừa, không có công lao cũng có khổ lao. Nhưng Nhị thế tử thường vì bệnh tình kjoong tốt mà tính tình không tốt, đối xử với chúng nô tài không đánh thì mắng. Tối hôm qua vì thuốc đắng mà trực tiếp cầm chén nện vào trên người nô tài, cũng bắt nô tài cởi áo quỳ trong sân một đêm. Với tiết trời như vậy chỉ cần quỳ mấy canh giờ là chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Thuận Sinh thay ta cầu tình với hắn, nhưng lại bị đánh cho một đầu đầy máu.."
Vừa nói vừa chỉ vết máu trên đầu Thuận Sinh, lại khóc lóc thêm mắm dặm muối cho vết thương trên người hai gã nói một lần, lại bịa đặt đủ loại bạo hành thường ngày của Vũ Văn Dận.
"Nô tài to gan!" Lập tức Tề vương phi làm bộ làm tịch tức giận nói: "Người bệnh vốn tâm tình đã không tốt, mà chủ tử đánh nô tài là chuyện đương nhiên, chủ tử các ngươi cũng chỉ là đánh các ngươi mấy cái cảnh cáo, các ngươi thế mà dám tới tố cáo! Người đâu, dẫn hai tên nô tài này ném đến Hình Phạt Đường!"
Lời này trực tiếp khẳng định chuyện Vũ Văn Dận đánh nô tài. Chủ tử đánh nô tài quả thật là chuyên đương nhiên, nhưng triều đình hiện tại lấy nhân nghĩa lễ hiếu làm chuẩn mực, khắt khe với nô bốc khó tránh khỏi sẽ chịu sự lên án rất lớn, huống hồ Vũ Văn Dận còn chưa trưởng thành, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, thật sự khiến cho lòng người rét lạnh.
Sắc mặt Thái hậu đã rất khó coi, tuy không ngăn cản Tề vương phi trừng phạt nô tài, nhưng cũng hoàn toàn thất vọng đối với tôn tử này, không còn muốn nhắc tới hắn. Nhưng tại một khắc trước khi Quan Khánh và Thuận Sinh sắp bị lôi ra ngoài, thị vệ hoàng gia lúc trước lại đi vào bẩm báo: "Nhị thế tử đang quỳ ở bên ngoài, nói muốn cầu kiến Thái hậu."
Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng khách vẻ mặt khác nhau lập tức yên tĩnh trở lại.
Không ai ngờ được Vũ Văn Dận lại tới đây đúng lúc này, nhất là Tề vương phi, ngoài không thể tin được còn không nhịn được xuất hiện mấy phần bối rối và bất an.
Vũ Văn Dận vào cửa tuy đi lại có chút bất ổn, nhưng sống lưng thẳng tắp vô cùng, mỗi một bước đi đều trầm ổn kiên định, vừa đi vào đã hành đại lễ với Thái hậu đang nhìn thẳng hắn: "Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ mẫu, thỉnh an Hoàng tổ mẫu, chúc Hoàng tổ mẫu phúc thọ an khang."
Một lễ này được làm cẩn thận tỉ mỉ, cử chỉ cũng rất có phong phạm, thoạt nhìn không hề giống như loại người ác độc như lời hai nô tài kia nói. Dù sao mắt thấy mới là thật, ấn tượng đã rơi xuống đáy vực của Thái hậu đối với Vũ Văn Dận cũng thoáng cái hòa hoãn vài phần.
Bà không khỏi tinh tể đánh giá thế tử nhiều năm không nhìn thấy này, chỉ thấy đối phương mặt mày anh tuấn, ánh mắt trong trẻo, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, phong thái giống như tiên hoàng nhất trong đám tôn tử. Chẳng qua sắc mặt tái nhơt, thân hình gầy gò, xiêm ý cũ rách. Vải vóc kia thoạt nhìn còn không bằng đám nô tài tới tố cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.