Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 136:




Trừ tịch rất nhanh đã tới.
Các cung nữ, nô tài từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, theo như tập tục tiến hành quét bụi và tẩy sửa sạch sẽ, chào đón năm mới. Trường Đức cung cũng không ngoại lệ, mỗi người đều có một núi việc phải làm. Vũ Văn Dận đã tới Sùng Văn quán nghe giảng bài từ sớm, cũng chỉ có chăn nhỏ vẫn nằm ngáy o o trên giường, dưới sự phân phó của Vũ Văn Dận không ai dám tới quấy rầy.
Hành trình hiện tại của Vũ Văn Dận bận rộn hơn nhiều so với lúc ở trong vương phủ. Mỗi ngày giờ Dần phải rời giường tới Sùng Văn quán, lại nghe giảng bài tới giữa trưa, nghỉ ngơi được nửa canh giờ thì lại phải tới sân luyện võ hoàng thất học tập một chút quyền pháp và kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung cơ bản, ngoài ra còn có tổ huấn tổ huấn, luật pháp và lễ nghi. Dĩ nhiên không thể thiếu điều quan trọng nhất, bỏ thời gian phụng dưỡng, thực hiện hiếu đạo. Thân là vãn bối, sớm hay muộn cũng đều phải dành thời gian thỉnh an Hoàng đế và Thái hậu.
Sùng Văn quán vẫn luôn không có đất dụng võ cho tới khi Vũ Văn Dận vào cung thì mới nổi lên tác dụng, người giảng dạy chính là Đại học sĩ Ngụy Tùng của Hàn Lâm viện. Học sĩ hàn lâm đương triều đa số là tâm phúc của Hoàng đế, Ngụy Tùng cũng thật sự là người của Thanh Đế. Thế nên ở trước mặt Ngụy Tùng, Vũ Văn Dận muốn nắm bắt được, không thể lộ ra vẻ quá thông minh, cũng không thể quá ngu dốt; không thể có dã tâm, cũng không thể quá tầm thường; mà quan trong hơn phải đúng lúc để lộ nhược điểm của mình, ví dụ như giông giỏi giao thiệp và dễ khống chế các loại, cùng với sự biết ơn và trung thành đối với Thanh Đế.
Rất hiển nhiên, Vũ Văn Dận ngụy trang vô cùng hoàn mỹ. Điều này dựa vào việc Ngụy Tùng đã bắt đầu truyền thụ quốc sử và ghi chép thư tịch chính trị hai triều đại là có thể nhìn ra được. Không chỉ để cho Vũ Văn Dận học tập tác phẩm nho học, còn để cho hắn hiểu rõ một chút chính trị của tiền triều và đương triều. Sách có thể giáo dục con người, cũng có thể làm mê muội con người, nếu không có sự cho phép của Thanh Đế, Ngụy Tùng tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ.
So sánh với nhau, hành trình mỗi ngày của chăn nhỏ đơn giản hơn nhiều.
Mỗi sáng sớm đều nướng trên giường cho tới khi mặt trời lên cao, cho tới gần giữa trưa mới bị Vũ Văn Dận vội vàng chạy về từ Sùng Văn quán ôm xuống giường, tự mình mang lên nhuyễn tháp trên hành lang phơi nắng. Nhuyễn tháp là được Vũ Văn Dận đặt người làm riêng cho cậu, diện tích rất lơn, có thể trải toàn bộ chăn ra. Buổi trưa trôi qua dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, một bên thoải mái phơi nắng, một bên chờ Vũ Văn Dận trở về từ sân luyện võ rồi lại bồi hắn ăn cơm nói chuyện phiếm. Buối tối còn được Vũ Văn Dận đặc biệt yêu thương ôm vào trong ngực, nghe hắn dùng giọng điệu ôn nhu kể chuyện trước khi ngủ.
Vỏ chăn được Thượng Y cục tỉ mỉ may rất nhanh đã được đưa tới, chất liệu tơ tằm mềm mại vô cùng nhẹ, hoa văn Vũ Văn Dận lựa chọ cũng vô cùng xinh đẹp. Chăn nhỏ đối với 'quần áo mới' của mình rất hài lòng, thở hồng hộc tự mình mặc lên, hoàn toàn không cần người khác hỗ trợ. Lúc ngủ cũng sẽ tự mình cởi quần áo ra, còn dùng hai cái móng xếp thật ngay ngắn ở cuối giường, quả thật còn giỏi hơn các bạn nhỏ ở lớp lớn vườn trẻ.
Phải nói chăn nhỏ là một tiểu khả ái rất cừ nha, nhất định phải đóng một dấu khen trên mông cậu.
Kích thước 'quần áo' rất vừa vặn, cả người chăn nhỏ và bốn góc đều lồng được vào, chỉ lộ ra một chút đầu nhỏ ở giữa. Cuộc sống của cậu gần như bay lên thiên đường, được Vũ Văn Dận cưng chiều đến không xong. Bất kể Vũ Văn Dận bận thế nào cũng sẽ rút thời gian ra cho cậu, cho dù cậu muốn cái gì cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn cậu, khiện cậu không khỏi sinh ra lỗi giác có thể không chút kiêng kỵ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với Vũ Văn Dận.
Thế là ngày trừ tịch, Vũ Văn Dận cho chăn nhỏ mặc một thân 'quần áo' đỏ, bên trên còn thêu những đóa hoa mẫu đơn lớn cầu kỳ, còn viền thêm chỉ bạc. Vì hoa mẫu đơn đều là hoa văn chìm, vậy nên cũng không thô tục, ngược lại còn xinh đẹp ý vị, lộng lẫy hoa lệ, khiến cho chăn nhỏ không khỏi có chút đắc ý ngẩng cao đầu, bộ dáng lộ ra một luồng ngạo khí không nói lên lời.
Ánh trăng buổi tối đêm trừ tịch rất đẹp, ánh trăng mờ phản chiếu trên mặt đất, dịu dàng như sa mỏng. Bữa tiệc hoàng cung tổ chức năm nay, không chỉ các vị cung phi và dòng họ hoàng thất có thể giam gia, đại thần tam phẩm trở lên cũng có thể dẫn theo gia quyến dự tiệc, coi như là một lần náo nhiệt. Nơi tổ chức yến hội vốn ở Đại Minh cung rộng rãi, đông ấm hè mát, bốn phía còn đặt chậu than không sắc không mùi, càng lộ vẻ ấm áp như xuân.
Khắp nơi cũng được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui vẻ, chỗ ngồi cũng được sắp xếp theo quy củ, Thái hậu và Hoàng đế ngồi ở trên cao, hai bên trái phải lần lượt theo thứ tự là Hoàng hậu và Hoàng tử, xuống chút nữa là cung phi và công chúa, sau đó là vương gia và các đại thần, cuối cùng là một đám mạng phụ dẫn theo con gái.
Vũ Văn Dận nhờ vào thân phận Hoàng tử mà ngồi ngay dưới tay Thanh Đế, ngoài Thanh Đế, Thái hậu và Hoàng hậu ra, tất cả mọi người đều phải kính trọng, bao gồm cả Tề vương và Vũ Văn Chính Dương mới không lâu trước đó chỉ vào mũi hắn ngang ngược nhục mạ.
Tế vương phi suy nghĩ lỗi lầm trong phủ chưa tới, có lẽ là mất kết kiêng kỵ, trong khoảng thời gian này Tề vương ngược lại càng lưu luyến chúng ái thiếp hơn, thậm chí còn có gái làng chơi, Trịnh phu nhân lại sắp sinh con, cuộc sống đích tử của Vũ Văn Chính Dương thoáng chốc biến thành mây khói. Hôm nay hắn không những phải kính trong Vũ Văn Dận, mà còn phải khúm núm gọi một tiếng điện hạ. Loại chênh lệch này khiến cho Vũ Văn Chính Dương kiêu căng thành thói hoàn toàn không thể tiếp nhận được. Ghen tỵ và phẫn hận từng chút từng chút gặm nhấm trái tim của hắn, cũng xuyên thấu qua xương tuỷ, len lỏi tới từng mạch máu.
Nhưng Vũ Văn Dận căn bản lười liếc mắt tới hắn, chỉ tập trung ánh mắt lên người chăn nhỏ của hắn.
Chăn nhỏ cũng theo Vũ Văn Dận tới đây, dùng linh lực ẩn mình, chỉ có một mình Vũ Văn Dận mới thấy được cậu. Cậu đương nhiên có chút mới lạ đối với loại yến hội hoàng thất này, chung quy không nhịn được hết nhìn đông ngó tây, không ngồi yên được chút nào, thậm chí còn muốn chạy tới bên cạnh chỗ Thanh Đế xoay một vòng.
Tâm trạng hôm nay của Thanh Đế thoạt nhìn không tệ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ hiếm thấy, thái độ đối với mọi người cũng thân thiết hơn mấy phần so với thường ngày. Dưới tiếng hô của thái giám, các cung phi đại thần tiến lên, xếp thành hàng quỳ xuống trước mặt Thái hậu và Hoàng đế dập đầu, cung chúc tân xuân.
"Đều miễn lễ, bình thân." Thanh Đế nhấc tay lên, "Hôm nay là trừ tịch, lại là gia yến, không cần câu nệ!"
Thế là mọi người đồng loạt tạ ân, theo thứ tự trở lại chỗ ngồi của mình. Đồ ăn bắt đầu được đưa lên, thứ tự dâng lên cũng theo thứ tự từ cao tới thấp, bắt đầu từ Thái hậu, Hoàng đế mà đi xuống, món ăn thứ năm chính là gân hươu kho tàu, Thái hậu vừa nhìn lập tức nói: "Răng ai gia không khoẻ, món này không ăn được, đưa cho Dận nhi đi, hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút có thể khoẻ gân cốt.
Trải qua mấy ngày ở chung, Thái hậu càng ngày càng yêu thích Vũ Văn Dận, hơn nữa phát hiện từ sau khi được Vũ Văn Dận xoa bóp trở về, chứng mất ngủ và đau đầu mà thái ý cũng phải bó tay lại thuyên giảm không ít. Bà không những có thể ngủ ngon giấc, còn có thể yên ổn làm mộng đẹp, trạng thái tinh thần nhìn qua tươi tắn hơn không ít.
Đương nhiên, trình độ xoa bóp của Vũ Văn Dận trên thực tế cũng không ra hồn, công thần thực thụ trong chuyện này là chăn nhỏ. Mà Thái hậu cũng chỉ thuận miệng một câu như thế, người bên dưới cũng theo đó vuốt mông ngựa, liên tục tán dương bà có một đứa cháu ngoan.
Người già cũng ít chiều có vài điểm giống tiểu hài tử, thích nghe những lời tán dướng. Thái hậu không khỏi vui ra mặt, cũng đem chuyện Vũ Văn Dận hóa giải chứng mất ngủ và nhức đầu nói cho mọi người nghe, dẫn tới long tâm của Thanh Đế cực kỳ vui mừng, lập tức nói:" Vũ Văn Dận không kiêu căng, không tự mãn, trung hiếu thuần lương, lại ngày đêm cố gắng, ra sức học hành, lòng trẫm rất yên tâm! Lưu Phúc Hưng, mang mảnh Khấu Bình An năm đó tiên hoàng ban cho trẫm thưởng cho đại hoàng tử! "
Một chữ hiếu có thể che đậy trăm thứ xấu, thế nhân đối với người có hiếu có nhiều khoan dung và kính trọng, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngoại lệ. Lần khen ngợi này của Thanh Đế đối với Vũ Văn Dận cũng biểu lộ ra đạo hiếu của mình với Thái hậu, cũng không có toan tính gì, nhưng ở trong mắt mọi người lại không hiểu như vậy.
Mặc dù Khấu Bình An bình thường, nhưng cũng là vật tiên hoàng ban tặng, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết, không ít người đã đánh hơi được mùi thiết lập hoàng vị. Đợi sau khi cảm tạ Thanh Đế, Vũ Văn Dận nhạy cảm cảm giác được khoảng mấy chục ánh mắt trong sáng ngoài tối quăng tới lên người mình.
Có tìm tòi nghiên cứu, có nịnh nọt, có nghiền ngẫm, có cảnh giác đề phòng, trong đó có một cái đặc biệt rõ ràng, ghen tỵ cùng phẫn hận bén nhọn dường như muốn xuyên thủng hắn.
Không cần nghĩ cũng biết ánh mắt này đến từ ai.
Sau khi ngồi trở lại trên ghế, Vũ Văn Dận thoáng quay đầu, cuối cùng liếc mắt về phía chỗ ngồi của Tề vương và Vũ Văn Chính Dương. Song ánh mắt này nhìn thoáng qua như bố thí không thèm đếm xỉa, bốn mắt nhìn nhau, chỉ càng nổi bật kẻ quyền thế tôn quý, cao cao tại thượng Vũ Văn Dận.
Đợi tới khi toàn bộ món ăn được nâng lên, Thanh Đế nâng chén rượu, cùng mọi người cầu chúc vận nước năm tới hưng thịnh. Suy nghĩ cho mọi người, rượu lần này trên yến hội được nhà bếp đặc biệt ủ riêng, khẩu vị thiên ngọt, cho dù là người già hay nữ tử đều có thể uống mộ chút, hơn nữa màu sắc như sữa, mùi rượu êm nhẹ.
Chăn nhỏ nhìn một bàn thức ăn lại ngửi mùi rượu xộc vào mũi, nhóc tham ăn sắp không nhịn được nữa rồi. Nhưng cậu là một cái chăn không có miệng, ngay cả nhìn đồ vật cũng phải dựa vào thần thức, chứ đừng nói là ăn. Với bản tính tham ăn từ trong xương cốt, chăn nhỏ không nhịn được lộ ra góc chăn nhỏ, len lén chấm chấm dung dịch trong chén rượu.
Cậu vốn chỉ muốn ngửi mùi rượu gần hơn, nhưng lúc góc chăn bị thấm ướt, cậu cảm giác được hình như bản thân nếm được vị rượu. Lập tức hai mắt sáng ngời, hứng thú bừng bừng mò tới ly rượu lần nữa.
Vũ Văn Dận hiển nhiên dùng vẻ mặt sủng nịnh tuỳ ý cậu nghịch, chỉ cần nhóc con kia vui là được, còn dịch ly rượu đưa tới gần mép bàn, thuận tiện cho cậu với.
Bởi vì Hoàng đế đặc biệt cho phép thoải mái, mọi người cũng dần thả lòng, thấp giọng nói cười mời rượu nhau, nhất thời không ai chú ý tới Vũ Văn Dận. Ly rượu vốn không lớn, thoáng chốc móng chăn nhỏ đã hút sạch rượu trong ly kua. Chăn nhỏ cũng ngoài ý muốn thông qua phương thức này nếm được vị rượu rõ ràng, không khỏi hưng phấn vẫy hai góc chăn, tựa như một con chim non đang khoan khoái đập cánh.
Bộ dáng đáng yêu khiến cho sự dịu dàng trong mắt Vũ Văn Dận có thể chảy ra nước, mà chăn nhỏ nếm được ngon ngọt chưa cảm thấy thỏa mãn với ly rượu nhỏ, liếc mắt đánh chủ ý tới bình rượu lớn.
Đúng lúc chương trình biểu diễn lên tới cao trao nhất, ngay cả Hoàng đế cũng không nhịn được khen một tiếng hay, mọi người vội vã cùng nhau vỗ tay đứng dậy, khiến bàn lắc lư. Bình rượu cũng theo đó nghiêng một cái, vì không có nắp mà rượu bên trong đổ lên người chăn nhỏ. Lập tức vẻ mặt chăn nhỏ ngơ ngác, theo bản năng nhăn mày lại.
Lưu công công cũng khẽ nhăn mày. Ông nhớ rõ bản thấy lúc nãy rõ ràng đã đậy kín bình rồi, giờ phải đậy lại lần nữa, thật sự là kỳ lạ. Mà khả năng hút nước mạnh mẽ của bông trong nháy mắt hút sạch rượu, chăn nhỏ xem như nếm được hoàn toàn mùi vị nâng cốc rồi, gần như cả nửa bụng rượu.
Tuy rượu này uống nhẹ, nhưng dù sao cũng không phải nước trái cây, uống nhiều thì vẫn say, huống hồ hậu vị cũng không nhẹ. Chăn nhỏ rất nhanh đã lên men say, gương mặt nhỏ lộ ra khỏi vỏ chăn đã nổi lên hai mảng đỏ ửng, thậm chí bộ dạng say rượu hoa mắt chóng mặt. Bước chân vốn đã không vững giờ quả thật là từng bước lung lay, khiến cho Vũ Văn Dận nhìn mà lo lắng không thôi, hận không thể đứng dậy ôm cậu về.
Rốt cuộc chăn nhỏ không thể thành công quay trở về chỗ Vũ Văn Dận.
Cậu đã hoàn toàn say, không chỉ say, nhìn thứ gì cũng đều chồng chéo lên nhau. Lúc cách Vũ Văn Dận khoảng ba, bốn bước, vẫn là phệt mông ngồi xuống đất, cũng không thèm xoa cái mông ngã đau, mà mê man trợn to mắt, dùng hai góc chăn xoa xoa tầm mắt mơ hồ.
May mà chỗ cậu ngồi không ai đi qua, bữa tiệc cũng đã dần tới hồi kết. Thái hậu bên kia vì mệt mỏi mà đã quay về tẩm cung trước, Vũ Văn Dận mượn lý do cung tiễn Thái hậu mà rời khỏi chỗ ngồi, thành công ôm chăn nhỏ vào lòng.
Cảm giác được cái ôm quen thuộc, chăn nhỏ ngoan ngoãn không lộn xộn, ngược lại mềm nhũn vòng quanh eo Vũ Văn Dận. Đợi đến nửa đêm, Thanh Đế cùng mọi người cụng ly uống một ly rượu cuối cùng cũng rời đi, thế là Vũ Văn Dận thuận theo tình hình vác chăn nhỏ đã uống say trở về Trường Đức cung.
Qua nửa đêm, một năm chính thức trôi qua, Vũ Văn Dận cũng chính thức lớn thêm một tuổi. Ở triều đại Đại Du, tròn mười lăm tuổi coi như đã trưởng thành, chỉ cần cho hắn thêm hai năm, hắn trẻ trở thành một người có năng lực tự vệ mà không cần dựa vào người khác, sẽ khiến những người căm ghét hắn sẽ không dám căm ghét nữa, chỉ còn lại kính sợ nồng đậm.
Dọc đường chăn nhỏ vẫn ngoan ngoãn được Vũ Văn Dận ôm, Vũ Văn Dận thì suy nghĩ nhóc con kia ngay cả lúc say cũng ngoan như vậy, thật sự chọc người thương yêu. Nhưng không ngờ cậu vừa về tới Trường Đức cung lại bắt đầu làm ầm ĩ, dùng bốn góc chăn đồng loạt giãy dụa, sống chết không muốn vào phòng.
May mà Vũ Văn Dận vĩnh viễn không thiếu kiên nhẫn đối với chăn nhỏ, giọng điệu vô cùng dịu dàng, từng tiếng dỗ dành:" Đồng Đồng ngoan, mau vào phòng, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa còn có quái vật ăn thịt người đó.. "
Chăn nhỏ bị dụ dỗ vào phòng, thời điểm đối mặt với thùng tắm lại bắt đầu ầm ĩ. Nhóm thái giám cung nữ đã sớm bị Vũ Văn Dận cho lui, Vũ Văn Dận ôm chăn nhỏ tiếp tục dỗ dành:" Trên người ngươi bị rượu làm ướt hết rồi, để lâu sẽ có mùi, chúng ta tắm sạch sẽ rồi đi ngủ được không? "
" Không được, không được. "Chăn nhỏ không vui lắc đầu, đồng thời dùng góc chăn chỉ ra bên ngoài:" Ta muốn đi ra vườn hoa bên ngoài! "
" Ra vườn hoa làm gì? "
Chăn nhỏ quả thật say lợi hại, nhưng rất chân thành trả lời:" Bởi vì ta là đóa hoa nhỏ, phải được chôn trong đất mới được! Còn phải được chôn thật sâu thật sâu!"
Âm thanh say rượu của nhóc con kia nghe vừa mềm mại vừa đáng yêu, còn lộ ra âm sữa, đáng yêu khiến Vũ Văn Dận dở khóc dở cười. Cuối cùng Vũ Văn Dận vẫn là nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ lột chăn nhỏ khỏi vỏ chăn rồi thả vào trong thùng tắm. Cách làm cũng giống y hệt lần giặt chăn trước, trước tiên ngâm cơ thể cậu vào trong nước.
Mà chăn nhỏ sợ nước cũng giống y lần trước, khi cái mông vừa ướt lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên. Có lẽ là thật sự sợ, ngay giây sau cả người lại tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, cả chăn đều biến thành một thiếu niên xinh đẹp trần truồng!
Thế là trong nháy mắt trước mắt Vũ Văn Dận xuất hiện một hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Thiếu niên gương mặt phấn nộn, dung mạo tinh tế vô song, thân thể mảnh khảnh, tản mát ra sự hấp dẫn trí mạng. Bức tranh này thật sự khiến cho người ta rung động và hoảng hốt, nhưng lại khiến cho Vũ Văn Dận hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai tay vô thức buông lỏng.
Mặt nước theo đó bắn lên bọt nước tung toé, cả người thiếu niên vì thế mà ngã nhào vào trong thùng tắm. Chăn nhỏ sặc một ngụm nước vô cùng uỷ khuất, lại không biết trong mắt Vũ Văn Dận, thiếu niên trong nước quả thật giống như tiên đồng từ trên trời rơi xuống, hàng mi ướt nhẹp, da thịt trắng nõn như sứ, cực kỳ xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.