Khổng Bách Ký như không hề phát hiện những giọt máu kia, giống như người bị thương không phải là anh. Bởi vì nỗi đau trên tay đối với anh thì không đáng là gì, hoàn toàn không bằng 1/1000 nỗi đau trong lòng.
Em trai đã mất tích suốt ba tháng hai mươi chín ngày.
Khổng Bách Ký thừa nhận em trai đã trưởng thành, anh không nên nhốt cậu vào trong phòng ngủ, không nên cố gắng hạn chế tự do của cậu. Nhưng đó cũng chỉ là một trừng phạt nhỏ vì cậu đi cả đêm không về, thậm chí còn là một loại bảo vệ, Khổng Bách Ký chưa từng nghĩ tới muốn thật sự trách phạt cậu, càng không nghĩ tới cậu sẽ biến mất.
Loại kết quả này Khổng Bách Ký hoàn toàn không ngờ tới, hoảng loạn và thống khổ trong lòng vì vậy mà càng thêm nghiêm trọng. Sau khi Thẩm Đồng mất tích, Khổng Bách Ký đã tìm tới Cố Thiên Qua, cũng đã huy động toàn bộ lực lượng và toàn nguyên trong tay, nhưng đối phương giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Khổng Bách Ký không thể nào tưởng tượng được tình huống mà em trai đang phải đối mặt lúc này.
Cậu có khả năng đã bị ai đó bắt cóc, có khả năng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, bị ai đó lừa gạt, hoặc là ngã bệnh rồi bị thương, hay là bị tai nạn xe cộ, một mình nằm ở địa phương nào đó một thân một mình. Anh đem cậu phủng trong lòng bàn tay sủng ái bao nhiêu năm, ngay cả một chuyến du lịch ngắn cũng không để cho cậu đi một mình, vì vậy những suy đoán kia khiến cho Khổng Bách Ký gần như đứng ngồi không yên, cả đêm trằn trọc không thể vào giấc, chỉ vừa hỏi nghĩ tới là lồng ngực đau đớn không dứt.
Một khi tình yêu vượt qua giới hạn, rất dễ dàng từ đơn giản biến thành phức tạp sinh ra hận. Hận cậu tại sao không nói một lời đã rời nhà trốn đi, hận không thể trói cả tay lẫn chân cậu lại, thậm chí chặt đứt chân cậu, khiến cậu không thể chạy loạn. Đại não giống như trước khi em trai mất tích có thêm một nhân cách cố chấp tăm tối, cũng thỉnh thoảng mơ thấy một vài hình ảnh không thể tưởng tượng được. Trong mơ có một thiếu niên lớn lên giống em trai như đúc, cùng một nam nhân vô cùng giống Cố Thiên Qua, cùng với một người khác là mình. Rõ ràng anh và thiếu niên đã quen biết từ sớm, nhưng lại trơ mắt nhìn thiếu niên thích nam nhân trông giống Cố Thiên Qua kia, không ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái.
Cảnh tượng trong mơ có ấm áp, cũng có ghen ghét và không cam lòng, quá nhiều đoạn rời rạc. Khổng Bách Ký thử sắp xếp bọn chúng, nhưng hoàn toàn không thể, giống như một trò chơi xếp hình thiếu mất một mảnh, thiếu một cảnh ghép mấu chốt để xâu chuỗi toàn bộ mọi thứ.
Mà sau khi người trong lòng mất tích, Cố Thiên Qua cũng nằm mơ một giấc mơ kỳ quái.
Hắn mơ thấy mình là Vua của Yêu tộc, mà Thẩm Đồng là Phượng Hoàng trên Cửu Trọng Thiên. Mơ thấy hắn đã yêu tiểu Phượng Hoàng yêu ngạo cao quý, rồi lại rơi xuống vực sâu mất đi. Loại cảm giác mất đi này quá mãnh liệt, thậm chí khiến cho Cố Thiên Qua không phân biệt được cảnh đó là mơ hay là thực.
Trên thực tế, hắn vốn đã trải nghiệm mùi vị mất đi.
Thật ra thì ngay từ lúc mới quen Thẩm Đồng hồi còn là học sinh, Cố Thiên Qua đã trải qua một lần rồi, nhóc con kia biến mất khỏi điện thoại nhiều năm, lại dùng một loại phương thức ngoài ý muốn trở lại bên cạnh hắn. Vẫn nói đau dài không bằng đau ngắn, ngày qua ngày mang theo hi vọng không chịu tan biến, lại lần nữa trơ mắt nhìn sự thất vọng theo thời gian trôi mà ngày càng thâm trầm nặng nề, đủ để tươi sống đè chết một người.
Mà loại tư vị này vĩnh viễn sẽ không quen được, sẽ không giống các chuyện khác vì đã từng trải qua mà quen tay hay việc, sẽ chỉ khiến người một lần so với một lần càng thêm lo sợ bất an. Lúc Cố Thiên Qua biết được Thẩm Đồng lại một lần nữa mất tích, trái tim giống như bị khoét một cái động, không cách chữa trị, càng theo thời gian mà càng trở nên thối rữa, chạm nhẹ lập tức đau đớn như dao khoét.
Cảm giác trong mơ so với hiện tại càng đau đớn.
Bởi vì ngoài lo lắng và nhớ nhung, còn mang theo tuyệt vọng và hối hận từ xương tủy, cả người và linh hồn đều bị gặm nhấm thành tro. Giống như bản thân đã làm ra một chuyện mà không thể nào vãn hồi được, có một thứ gì đó đã bể nát, không thể quay trở lại được nữa.
Thẩm Đồng đã trở về thế giới thú cưng màn hình, nhưng không được truyền tống tới phòng ngủ cậu biến mất lúc trước, cũng không đến điện thoại của Cố Thiên Qua, mà xuất hiện ở một con đường xa lạ trống rỗng. Hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, hoàn toàn không biết đây là chỗ nào, trên người Thẩm Đồng lại không có một xu, chỉ có thể hứng gió lạnh đi về phía trước.
Giờ phút này cũng gần tới bình minh, trên con đường này không chỉ không có người, ngay cả taxi cũng không tới, chỉ có một vài chiếc xe lác đã chạy qua. Đi thẳng tới ngã tư đường mới nhìn một câu lạc bộ cao cấp đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ cảm thấy nhìn có chút quen mắt, không khỏi đến gần một chút, cố gắng nhìn rõ hơn.
"Hơn nửa đêm đừng đi dạo ở đây." Một ông bác bảo vệ cửa hông câu lạ bộ nhìn thấy Thẩm Đồng, có ý tốt nhắc nhở một câu: "Nhanh về nhà đi, tuổi còn nhỏ đừng học người ta bỏ nhà đi bụi."
Trong lòng Thẩm Đồng lập tức có chút buồn bực, câu mới không có bỏ nhà đi bụi.
Là một học sinh giỏi gương mẫu từ nhỏ luôn được người nhà lấy làm kiêu ngạo, sao có khả năng sẽ làm ra chuyện bỏ nhà đi như vậy? Tất cả là lỗi của hệ thống, vậy mà truyền tống cậu tới đường lớn, sau đó gọi thế nào cũng không được đáp lại. Nếu như cậu có thể mò tới nhà, có đánh chết cậu cũng sẽ không chịu ăn gió nằm sương ở bên đường như này đâu.
Thẩm Đồng hoàn toàn không biết trên dưới cả nhà bao gồm bảo vệ đều cho rằng nguyên nhân ban đầu mất tích là bỏ nhà đi bụi, thầm nghĩ đã qua hơn mấy tháng, cũng không biết Cố Thiên Qua và mọi người trong nhà sao rồi, có lo lắng sốt ruột vì cậu mất tích không.
Khổng Bách Ký vẫn còn đang uống rượu.
Một ly lại một ly, rượu đỏ rượu trắng đủ cả, vết thương trên tay cũng không thèm xử lý, cứ mặc cho nó tiếp tục rướm máu ra ngoài. Cho dù tửu lượng của hắn không tệ, nhưng cứ uống như vậy sớm muộn sẽ say, mà quan trong hơn là cơ thể và dạ dày chắc chắn không chịu được.
Đáng tiếc mấy thương nhân hợp tác cùng Khổng Bách Ký ngay từ một tiếng đồng hồ trước đã nói xong chuyện và rời đi, hiện tại ở bên cạnh anh chỉ còn một thư ký và hai trợ lý, ba người đều không dám lên tiếng khuyên bảo, chỉ luống cuống ở bên cạnh nhíu mày.
Khổng Bách Ký hoàn toàn không cảm giác mình say, ngược lại anh cảm thấy mình càng uống càng tỉnh táo. Vẫn nói rượu có thể làm nóng ruột, nhưng anh cảm thấy quanh thân mình lạnh như băng.
Rượu lạnh, dạ dày cũng lạnh, từ đầu đến chân đều lộ ra lạnh lẽo, thậm chí Khổng Bách Ký còn nghe được âm thanh gào thét của gió lạnh bên tai. Ngay sau đó, ở bên trong tiếng gió hỗn loạn, lại loáng thoáng nghe được tiếng nói nhẹ nhàng: "Anh trai, anh đừng uống nữa."
Khổng Bách Ký lập tức cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng đình trệ chốc lát.
Là Đồng Đồng, Đồng Đồng đã trở lại. Cơ thể Khổng Bách Ký cứng đờ ở đó không cử động, nhưng nháy mắt trong đầu đã hiện lên mấy trăm ý niệm. Điều đầu tiên anh nghĩ tới là đối phương có ổn không, có gặp phải tổn thương hay tủi thân gì ở bên ngoài hay không, lại muốn trói tên nhóc dám cả gan rời nhà đi lại, khiến cho cậu không thể rời khỏi bên cạnh anh.
Khổng Bách Ký nghĩ vậy, giơ tay hướng về phía âm thanh của đối phương mà bắt lấy. Động tác của anh rất dùng sức, nhưng lại bắt hụt.
Âm thanh gào thét của gió lạnh bên tai vào lúc này đột nhiên ngừng lại, hình ảnh trước mắt thoáng chốc vặn vẹo xoay chuyển trở về. Khổng Bách Ký lấy lại tinh thần, mới phát hiện xung quanh căn bản không có người em trai mà anh ngày nhớ đêm mong, chỉ có thư ký cùng trợ lý vừa lo lắng lại kinh ngạc nhìn anh.
Tay Khổng Bách Ký cứ giơ như vậy, nắm một mảnh trống rỗng, trên người đã không thể dùng từ lạnh để hình dung được nữa, mà đã đông cứng thành băng. Rượu uống vào toàn bộ đều đông thành băng, đâm chọc cả người anh từ trên xuống dưới khó chịu.
Mãi lúc sau, Khổng Bách Ký mới chậm rãi thu tay lại. Động tác của anh rất chậm, hơn nữa đầu ngón tay còn đang mất không chế mà run rẩy, thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng nhóm thư ký và trợ lý từ đầu đến cuối đều không lộ ra vẻ mặt quái dị nào.
Có thể leo được lên vị trí này ai cũng không ngu, trong lòng biết nhất định là sếp lại đang nghĩ tới em trai. Trong lòng vì vị tiểu thiếu gia không hiểu sao mất tích kia mà cảm thán một tiếng.
Khổng Bách Ký đứng dậy lảo đảo rời khỏi câu lạc bộ, tài xế đợi ở bên ngoài vội vàng mở cửa xe, sau đó tiến lên dìu người lên xe. Tài xế cũng được coi là lão nhân công tác ở Thẩm gia mười mấy năm, nhìn bộ dạng say rượu của Khổng Bách Ký, hiển nhiên là có điều muốn nói, nhưng do dự hồi lâu chỉ nói ra được một câu: "Đại thiếu gia, cậu uống ít đi một chút, uống rượu hại người.."
".. Cháu không có say."
Tiếng nói của Khổng Bách Ký nghe quả thật giống như không say, nhưng rất khàn đặc. Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu chỉ thấy anh vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, nhân lúc rẽ vào khúc cua giảm tốc độ. Ở phía xa bên ngoài xe hình như có một thiếu niên đang nói chuyện với bảo vệ, nhưng ánh sáng quá mờ, khoảng cách lại xa, tài xế chỉ có thể nhìn thấy đại khái.
Từ sau khi trở thành yêu tu, trí nhớ của Thẩm Đồng tốt hơn nhiều so với trước kia, ngay sau đó lục lọi trong trí nhớ số điện thoại của người nhà, mượn điện thoại của bác bảo vệ gọi điện cho Khổng Bách Ký. Gọi một lần không thấy ai nhấc máy, Thẩm Đồng sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi liền không gọi nữa, ngước lại gọi điện cho Cố Thiên Qua.
Thân là một nhà khoa học thành danh khi còn trẻ, trên người Cố Thiên Qua vẫn sẽ có mấy phần ngạo khí văn nhân, huống hồ hắn cũng không giống Khổng Bách Ký khéo léo trên thương trường, số lạ phần lớn sẽ không nhận. Nhưng hắn hiện tại giống như là thời khắc đều canh giữ ở bên điện thoại không dám bỏ qua bất kỳ một số điện thoại nào gọi tới. Sau khi Thẩm Đồng bấm số, điện thoại chỉ reo hai tiếng, lập tức được kết nối.
Không tới mười phút, một chiếc Porsche nhanh chóng chạy tới, thậm chí còn không để ý đèn đường, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới câu lạc bộ.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Đồng, trong mắt Cố Thiên Qua lập tức hiện lên kích động không thể tin, mặc dù dưới ánh sáng mờ mờ không nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng bóng dáng luôn khắc sâu trong lòng hắn, cho dù như thế nào cũng sẽ không nhận sai.
Thế là không đợi cho xe dừng hắn, hắn đã xuống xe, sải bước chạy về phía Thẩm Đồng. Vẻ mặt rất nghiêm túc, khóe môi mím thật chặt, nhưng thân thể vì kích động mà khẽ run, ánh mắt sáng rực như hỏa diễm, liếc mắt một cái lập tức không chớp mắt khóa chặt Thẩm Đồng, giống như chỉ cần thoáng chớp mắt là đối phương sẽ biến mất.
Thẩm Đồng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người chỉ cách một bước, nhưng cảm giác nhìn nhau trong đêm tối giống như xa xôi cách trở.
Cố Thiên Qua hít sâu một hơi, tiến lên một bước, ôm chặt bảo bối của hắn vào trong ngực, chặt đến gần như muốn hòa cậu vào xong xương cốt của mình. Trái tim treo cao bao lâu cuối cùng vào lúc này đã hạ xuống, cảm giác này thật khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Vậy nên Cố Thiên Qua không nói ra những lo lắng, sợ hãi và nhớ nhung những ngày qua, không hỏi tại sao Thẩm Đồng lại biến mất, cũng không chất vấn cậu đã đi đâu, chỉ cởi áo khoác ra nhẹ nhàng và cần thận choàng lên người Thẩm Đồng, trong động tác ẩn chứa thâm tình giống như hắn chưa từng cùng cậu tách ra vậy, sau đó cầm chặt tay cậu nói: "Đồng Đồng, chúng ta về nhà thôi."
Lúc này Thẩm Đồng mới phát hiện trên chân Cố Thiên Qua vẫn đi dép, bước chân không khỏi dừng lại một chút. Hẳn là ngay khi đối phương nhận được điện thoại lập tức vội vã ra ngoài, gấp đến mức ngay cả giày cũng không kịp đổi. Chi tiết này khiến cho Thẩm Đồng không khỏi sinh ra mấy phần cảm động, áo khoác trên người còn mang theo nhiệt độ của Cố Thiên Qua, từ vai tới trong lòng đều được ấm áp bao phủ.
Nhưng Cố Thiên Qua lại lo lắng cậu dừng lại là vì không muốn trở về cùng mình, ánh mắt không khỏi buồn bã, ngay sau đó hơi khom người, trực tiếp bế Thẩm Đồng lên, lập tức đi về phía xe. Loại tư thế bế công chúa này thật sự không được tự nhiên, huống hồ bác bảo vệ còn đang đứng bên cạnh nhìn, Thẩm Đồng lập tức bắt đầu giãy dụa, "Thả em xuống, em tự đi!"
"Ngoan nào, đừng động." Cố Thiên Qua lại giữ chặt người hơn, "Nếu không ngã thì đứng trách anh."
Đúng lúc nói chuyện, từ xa có hai người qua đường đi qua, Thẩm Đồng da mặt mỏng không nhịn được muốn chui xuống lỗ, "Có người nhìn.."
"Ai thích nhìn thì để người đó nhìn." Cố Thiên Qua nhíu mày, bá đạo nói: "Từ khi nào mà anh phải quan tâm tới ánh mắt của người xung quanh?"
Tính cách vẫn luôn mang theo cá tính riêng, học bá đại nhân luôn cảm thấy thích một người sẽ không trốn tránh hoặc che dấu, nên để cho người khắp thiên hạ đều biết. Tựa hồ để chứng minh cho lời mình, hắn bế Thẩm Đồng tới trước mui xe, đặt Thẩm Đồng xuống chậm rãi cúi đầu, hạ xuống môi Thẩm Đồng một nụ hôn nhẹ.
Ngay giây sau.
Két --!
Một tiếng phanh xe chói tai kèm theo một ánh đèn mãnh liệt chiếu thẳng về phía hai người, giống như một con dao sắc nhọn, lạnh thấu xương mà không chút lưu tình như muốn đâm thủng thân ảnh hai người.
Ánh đèn chiếu khiến người gần như không thể mở mắt, Cố Thiên Qua theo bản năng che chở Thẩm Đồng trong người, sau đó giơ tay lên cản ánh sáng chói mắt, xuyên qua bàn tay mà nhìn về phía chiếc xe đột nhiên xuất hiện kia.
Nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc và biểu tượng xe, không thấy rõ người trong xe. Cùng lúc đó, điện thoại của bác bảo vệ bên cạnh đột nhiên đổ chuông, ông bác có chút kì quái nhận cuộc gọi, một giọng nam lạnh lẽo lập tức truyền tới từ loa: "Đưa điên thoại cho thiếu niên lúc trước ông cho mượn điện thoại."
Thẩm Đồng nhận lấy điện thoại của bác bảo vệ, còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nam gằn từng chữ: "Tới đây cho anh."
Trọng giọng nói mang theo sự mạnh mẽ đáng tin cậy và cảm giác áp bách nồng đậm, còn lộ ra hàn khí lạnh lẽo, khiến người nghe thấy mà trong lòng trùng xuống.
Là tiếng nói của Khổng Bách Ký.