Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 17:




Trần Đôn Phục thấy Hàn Doanh không nói lời nào cũng không động đậy, cắn răng tiếp tục nói: "Ta cũng chỉ đang làm việc, hi vọng Hàn thiếu soái không làm ta khó xử. Bất quá ngài yên tâm, chỉ đi ghé qua mà thôi, chắc chắn sẽ không có bất kỳ tổn thương gì.. Thiếu soái chẳng lẽ không tin ta, hay là lo lắng chúng ta bảo vệ không được chu đáo, hoặc có người trong bóng tối làm hại ngài?"
"Không dám." Hàn Doanh rốt cục mở miệng một lần nữa: "Thân binh của người ở trên tường viện sáu người, phía nam bắc bốn người, cửa trước và sau mười người -- bố cục nghiêm mật như vậy, ta sao lại lo lắng? Nếu không, làm cho tất cả người của người cùng huynh đệ của ta đi ra, mọi người gặp mặt kết giao bằng hữu?"
Sự trấn định trên mặt Trần Đôn Phục rốt cục không giữ được. Bên Hàn Doanh đến cùng có bao nhiêu người hắn đã không dám xác định, mà số lượng và phương vị thân binh của hắn mà Hàn Doanh vừa nói, không sai nửa phần -- lẽ nào Phùng Ất quy hàng thật sự là tràng kế trong kế?
Vô luận sự thật như thế nào, Trần Đôn Phục đã không còn dám tin những gì Phùng Ất nói. Ở trước mặt bọn quan binh phòng tuần bộ, hắn không thể để thủ hạ của mình hiện thân. Nhưng nếu hắn không gọi người của mình đi ra, liền không thể để cho người của Hàn Doanh đi ra, hôm nay liền không có cách nào đem Hàn Doanh cùng thủ hạ của hắn mang đi.
- - Hai mục đích của Hàn Doanh liên tiếp đạt thành.
"Hàn thiếu soái, bây giờ là phòng tuần bộ đang làm việc, không phải thời điểm kết bạn, ngài nếu như kiên quyết không phối hợp, vậy không nên trách ta.."
"Ta đồng ý đi với các ngươi."
Khi Trần Đôn Phục đã hơi không khống chế được cảm xúc có chút kích động, nghe Hàn Doanh đột nhiên nói một câu như vậy, không khỏi ngẩn người.
Ở trong nước Vinh thành là một nơi đặc biệt, ở bên trong tòa thành không bao giờ ngủ này không có người nào hoặc cỗ thế lực nào có thể chân chính làm chủ, ngay cả nội thành đều bị cắt chém thành ba khối, chia ra làm tô giới Pháp, tô giới pháp lý quốc tế cùng khu quản hạt của Hoa quốc, mỗi khu vực đều có phòng tuần bộ làm việc nghiêm ngặc, không có lý do chính đáng không được vượt qua phạm vi của khu. Mà nơi bọn họ đứng lệ thuộc vào khu quản hạt Hoa quốc, nhưng Trần Đôn Phục mang theo là tuần bộ khu pháp lý quốc tế, theo quy củ là không thể động thủ, chỉ có thể làm bài trí, thân binh có thể động thủ lại bị Hàn Doanh một lời nói vạch toạc ra số lượng cùng phương vị, nếu như Hàn Doanh dựa vào địa thế hiểm trở chống lại, Trần Đôn Phục cũng không nắm bao nhiêu phần thắng.
(Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý)
Hàn Doanh một chủ động đi theo, trái lại khiến cho Trần Đôn Phục có chút bất an, không khỏi cẩn thận thêm vài phần, nơi hắn mang Hàn Doanh đi cũng là một gian nhà sạch sẽ, khách khí nói một tiếng 'thỉnh'.
Thẩm Đồng đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt.
Thiếu một chút nữa liền sẽ đột phá, sau khi tinh thần lực thiếu hụt đến cực hạn lại tựa như cao su đàn hồi bắt đầu điên cuồng tăng trở lại, linh khí vốn đã khô cạn lại không ngừng phục hồi, cho đến tràn ngập toàn bộ đan điền.
Toàn thân thư thích mềm mại trước nay chưa từng có, theo lời Bạch Cầu nói nuốt vào Bổ linh đan, chân khí tiếp tục tăng vọt triệt để nhồi đầy đan điền, ngay sau đó liền nghe đến tiếng nhắc nhở: "Keng -- kí chủ đã thành công trúc cơ, thăng cấp đến tầng 3 Huyễn Hình kỳ, có thể mở ra hết thảy kỹ năng. Hệ thống thưởng gói quà thăng cấp x1, xin hỏi có mở ra hay không?"
Thẩm Đồng cũng không kinh ngạc như những lần trước, lập tức mở ra gói quà, đạt được một quyển công pháp tu luyện Huyễn Hình kỳ, cao cấp đan dược linh tử đan một viên, mảnh vỡ pháp bảo sơ cấp Ánh Trăng quan X25, pháp bảo trung cấp Tử Thụ Tiên X15, mảnh vỡ thắt lưng Mặc Ngọc X15.
"Keng -- mảnh vỡ pháp bảo sơ cấp Ánh Trăng quan đã đầy 50, có thể hối đoái Ánh Tră ng quan x1, xin hỏi có hối đoái hay không?"
Đang nắm cái gương nhỏ Hàn Doanh cảm giác trên tay trống rỗng, trên người lại nặng hơn một chút, một giây sau liền đối diện với cặp mắt đang sững sờ nhìn hắn.
Có lẽ bởi vì thăng cấp, Hàn Doanh mơ hồ cảm giác được thiếu niên có một chút không giống trước đây. Không nói ra được chỗ nào bất đồng, còn tưởng rằng vì chính mình quá yêu thích đối phương mà sản sinh ảo giác, cảm thấy được cả người thiếu niên tựa hồ càng thêm lóa mắt, làm cho mắt hắn không dời nổi. Không kiềm chế được mà hôn lên mi tâm bảo bối, lại nghĩ tới việc cậu gần đây hay buồn ngủ, lo lắng hỏi: "Thân thể có tốt hơn hay không?
" Ta không sao. "Thẩm Đồng chẳng hề chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ thấy hoàn cảnh nơi này xa lạ, không khỏi hỏi:" Đây là nơi nào? "
" Là địa bàn của Trần Đôn Phục "Hàn Doanh phi thường bình tĩnh:" Chúng ta bị nhốt lại. "
Thẩm Đồng trợn to mắt, lập tức hỏi liên tục:" Vậy ngươi không sao chứ? Có bị thương không? "
" Không có. "Hàn Doanh vội lắc đầu một cái, sau đó nắm chặt tay của thiếu niên, sâu sắc nhìn hắn nói nhỏ:".. Bảo Bảo lo lắng cho ta như vậy, ta thật vui vẻ. "
Thẩm Đồng vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngoài trên người Hàn Doanh như động vật nhỏ, Hàn Doanh chỉ cảm thấy người trên thân không nặng hơn bao nhiêu so với con mèo, một tay ôm ngang lưng cậu, một tay nắm bàn tay mềm mại của cậu, khẽ xoa từng tấc từng tấc.
Ánh mắt thâm thúy cùng động tác ám muội của nam nhân làm cho mặt Thẩm Đồng nóng lên, muốn động lại không nhúc nhích được, chỉ có thể dời tầm mắt về phía khác. Nhìn nhìn liền cảm thấy không đúng, không nhịn được đưa ra nghi vấn:" Tại sao những thứ kia đều đến từ Uy Khấu, bức bình phong, đồng hồ treo tường, dụng cụ uống trà.. "
Hàn Doanh cũng không nhịn được nghi vấn:" Bảo Bảo làm sao biết chúng nó là đồ Uy Khấu? "
Thẩm Đồng liền giải thích với Hàn Doanh nội dung kỹ năng【 Chiếu rọi vạn vật 】của mình, nhấc lên đầu nhỏ:" Như thế nào, ta có lợi hại hay không? Trước đây ngươi còn nói ta cái gì cũng không biết.. "
Hàn Doanh cảm thấy phi thường kinh ngạc, tự đáy lòng tán dương:" Lợi hại, Bảo Bảo mạnh thật. "
Thiếu niên được khen lại cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ làm cho lòng Hàn Doanh ngứa ngáy khó nhịn, hắn trước giờ luôn tự đại hắn lại có thể hiện lên ý nghĩ chính mình có tài cán gì dĩ nhiên có thể nắm giữ bảo bối như vậy.
Thẩm Đồng nhìn trên bàn có một cái vật trang trí làm bằng thủy tinh, đọc lên chữ nhỏ huyền phù trên đồ vật:" Bắt nguồn từ Vân huyện, Đông tỉnh.. "
" Ồ, địa danh Vân huyện này nghe hơi quen.. Thẩm Đồng nhíu mày lại suy nghĩ một chút, "Đúng rồi, vòng tay trên người hộ sĩ tỷ tỷ cũng có nguồn gốc từ nơi này."
Hàn Doanh hồi hộp một tiếng: "Hộ sĩ nào?"
"Ân, chính là hộ sĩ cả ngày đi theo bên người gia gia.."
Sắc mặt Hàn Doanh chậm rãi lạnh lùng xuống dưới.
Tuy rằng nơi này không phải Nam tỉnh, nhưng 50 vạn đại quân Nam tỉnh đặt ở đó, Hàn Doanh tin tưởng Trần Đôn Phục không dám làm gì hắn, nhất thời không nghĩ ra mục đích của đối phương. Cuối cùng quyết định đi cùng Trần Đôn Phục, chỉ là muốn biết mục đích của hắn là gì.
Hiện tại rốt cục rõ ràng, nhưng hối hận đã không kịp.
Đầu tiên là Uy Khấu trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ năm tỉnh phía nam, sau đó Xuyên Đảo Nghĩa Dã liên hợp với Đỗ Thanh âm thầm mua vũ khí, tiếp đó hắn vì việc liên tục tổn thất tinh anh mà tự mình đến Vinh thành điều tra nội gian, bây giờ lại bị Trần Đôn Phục nhốt lại..
Những việc tưởng chừng không liên quan nhưng lại liên kết với nhau một cách xảo diệu. Vì có thể khống chế năm tỉnh nam bộ, Uy Khấu trực tiếp dùng biện pháp càng độc ác thô bạo hơn -- thừa dịp Hàn Doanh không ở Nam tỉnh ám sát Hàn lão gia tử!
Nếu như ám sát thành công, người chết tiếp theo chính là hắn.
Thẩm Đồng rất nhạy cảm nhận thấy cảm xúc của Hàn Doanh, thừa dịp hắn suy tư ngồi dậy hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Doanh đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, rất nhanh liền cởi bỏ áo khoác, đem Thẩm Đồng làm cho sợ hết hồn, thiếu chút nữa cho là đối phương bị cái gì phụ thân, giống như động vật nhỏ trợn to mắt, lui về phía sau.
Nam nhân đã cởi nút áo sơ mi nút, xương quai xanh gợi cảm cùng lồng ngực rộng lớn theo động tác của hắn mà lộ ra từng chút, còn không quên dùng một tay sờ sờ đầu thiếu niên trấn an "Bảo Bảo đừng sợ."
Vì vậy Thẩm Đồng từ kinh hãi chuyển thành hiếu kỳ: "Ngươi đang làm gì?"
Hàn Doanh cởi hết toàn bộ phía trên, lúc này Thẩm Đồng mới nhìn thấy có một một vòng tường kép vây quanh phần eo của hắn.
Tường kép rất mỏng, dính sát vào thân, lúc mặc quần áo căn bản không nhìn thấy, coi như soát người cũng rất khó phát hiện. Hàn Doanh dọc theo đường may kéo ra một cái dây nhỏ, kéo sợi dây một cái liền mở ra, bên trong đều là máy móc linh kiện Thẩm Đồng xem không hiểu.
Hàn Doanh đem từng cái linh kiện lấy ra, mỗi linh kiện đều khéo léo tinh tế, lại cứng rắn dày nặng, kim loại khúc xạ có cảm xúc đặc biệt băng lãnh.
Đều nói nam nhân khi nghiêm túc có mị lực nhất, Hàn Doanh nghiêm túc đem nhóm linh kiện lắp ráp lại với nhau, động tác gọn gàng nhanh chóng, rốt hiện ra diện mạo vốn có của nó.
Là một khẩu súng.
Thân súng tuy nhỏ nhưng đầy đủ công năng, kết cấu tinh tế khiến người thán phục. Hàn Doanh cầm lấy súng, mặc quần áo tử tế, lần thứ hai sờ sờ đầu Thẩm Đồng, ngữ khí trở nên nghiêm trọng: "Bảo Bảo, hãy nghe ta nói, chúng ta nhất định phải rời đi nơi này trước khi trời sáng."
"Lần này là do ta quá khinh địch" Hàn Doanh rất rõ ràng khuyết điểm của chính mình, chính là quá tự cao tự đại, rơi vào hoàn cảnh này không oán cũng bất luận người nào. "Cây súng này chỉ có năm viên đạn, mà thời điểm ta đến đã quan sát qua, bên ngoài có tới mười hai người. Năm viên đạn đối mười hai người, không phải không có phần thắng, dựa vào chính là sách lược cùng vận may. Ngươi chỉ cần biến trở về thành chiếc gương, ngoan ngoãn mà đợi trong lồng ngực của ta, không cần quản những cái khác, tin tưởng ta không có việc gì."
"Nhưng vạn nhất.." Hàn Doanh dừng một chút ".. Ta là nói nếu có vạn nhất, ta bất ngờ xảy ra điều gì, ngươi không cần lo cho ta, đợi sau khi bốn bề vắng lặng thì tìm một cơ hội rời đi, đi tìm Hứa Quân Đạt, hắn sẽ chăm sóc ngươi."
Thẩm Đồng theo bản năng cắn môi, nghe giọng Hàn Doanh mềm xuống "Bảo Bảo, nếu như lần này chúng ta có thể thành công thoát vây, đáp ứng cùng với ta có được hay không?"
Tình ái vốn là thứ khó tin trên cõi đời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ kiêu căng của Hàn Doanh lộ ra ôn nhu kinh người, trầm giọng nói: "Ta nghĩ tới sau này mỗi ngày cùng ngươi ôm nhau ngủ, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, sau giờ ngọ ở trên ghế sa lon cùng nhau đọc sách, chạng vạng liền vào nhà bếp nấu những món ngươi thích ăn, một cái bàn bày hai bộ chén đũa, vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện một chút liền cười rộ lên. Sau khi ăn xong dắt tay tản bộ, nhìn tà dương đem bóng của hai người kéo dài, đến nửa đêm không người, ôm nhau vành tai tóc mai chạm vào nhau, trầm thấp nói nhỏ:" Có ngươi ở bên người, cuộc sống liền tốt đẹp, không để thời gian trôi một cách lãng phí. "
Hàn Doanh nói xong liền không nhịn được đem thiếu niên ôm vào trong lòng hôn một cái, âm thanh than thở phảng phất phát ra từ sâu trong linh hồn".. Thật yêu thích ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.