Đến buổi trưa, có lẽ do nam nhân ôm quá ấm áp hoặc do tàu hỏa chạy quá chậm mà Thẩm Đồng có chút muốn ngủ, ngáp liên tục hai lần, không tự chủ được buông xuống đầu nhắm mắt lại.
"Bảo Bảo đừng ngủ, chúng ta sắp xuống xe." Hàn Doanh vội lay tỉnh hắn, "Càng đi gần phía Bắc càng lạnh, ngủ dễ dàng sinh bệnh."
Thẩm Đồng liền nhỏ giọng hỏi: "Còn bao lâu thì xuống xe?"
"Nhiều nhất một giờ." Hàn Doanh dụ dỗ bảo bối nói: "Kiên trì một chút, sau khi xuống xe liền tìm một chỗ không người biến trở về cái gương nhỏ nằm trong lồng ngực của ta ngủ có được hay không?"
"Không cần" Thẩm Đồng lập tức lắc đầu: "Ta không buồn ngủ, ta phải bồi ngươi."
Hai người ôm nhau tại một góc, rõ ràng đang trong nguy hiểm, con đường phía trước khó khăn tầng tầng, nội tâm lại yên ổn, ngay cả cái góc nhỏ hẹp này tựa như cũng biến thành ấp áp.
Tuy ngoài miệng Thẩm tiểu thiểu gia nói như vậy, cũng không khống chế được lại nho nhỏ ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt. Hàn Doanh không nhịn được đưa tay ra khẽ vuốt mắt thiếu niên. Lông mi dài lập tức có chút bất an rung động trong tay Hàn Doanh, loại rung động này làm cho hắn cảm giác như bắt được một con hồ điệp (bướm) quý hiếm, không dám buông tay, chỉ sợ vừa buông lỏng sẽ bay đi.
"Keng -- Độ hảo cảm của Hàn Doanh tăng 0.1, độ thiện cảm hiện tại 95.7."
"..."
Thẩm tiểu thiểu gia nhất thời trầm mặc, đột nhiên cảm thấy vẫn là đem nhắc nhở của Hàn Doanh đóng lại một lần nữa tương đối tốt làm sao bây giờ?
Sắp tới Bạch Nghi sơn, thời gian đã gần hai giờ buổi trưa.
Hàn Doanh tự nhiên không nỡ để Thẩm Đồng leo núi, trước tiên phí rất lớn công phu nửa hống nửa lừa gạt, nửa cưỡng chế làm cho bảo bối của hắn biến trở về chiếc gương, sau đó ở trấn nhỏ trên núi mua hai bộ quần áo chống lạnh cùng trang bị, cuối cùng dùng tiền tìm thợ săn có kinh nghiệm lên núi làm người dẫn đường.
Kỳ thực bằng vào thể lực của Hàn Doanh muốn vượt qua ngọn núi này không phải không thể, sợ chính là thời tiết thay đổi thất thường của nó. Bạch Nghi sơn là ngọn núi quỷ dị khó lường, thường phát sinh tuyết lở, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm cũng không nguyện mạo hiểm, luôn hỏi Hàn Doanh: "Mùa này Bạch Nghi sơn rất không an toàn, ngài nhất định phải đi?"
"Ừm." Hàn Doanh gật đầu: "Nếu như bây giờ xuất phát thì khi nào có thể tới huyện Thanh Uyển?"
"Không sai biệt lắm thì hừng đông một, hai giờ sẽ tới. Kỳ thực núi này không tính quá cao, chính là thời tiết hay thay đổi, nếu tốc độ nhanh và không có bất ngờ gì xảy ra, mười một, mười hai giờ là có thể đi qua. Sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát, có thể đến lúc chạng vạng."
"Không được" đêm dài lắm mộng, một buổi tối liền không biết sẽ phát sinh ngoài ý muốn nào nữa, Hàn Doanh không thể chờ càng không thể đánh cược, huống hồ xe từ huyện Thanh Uyển tới Nam tỉnh buổi trưa xuất phát, một ngày chỉ có một chuyến: "Ta không chờ được đến ngày mai, hiện tại liền xuất phát."
"Ai nha, vậy không được" thợ săn lập tức lắc đầu "Ban đêm gió lớn, tỷ lệ có tuyết lở nhiều gấp đôi so với ban ngày, còn có thể có thú hoang, nếu như ngài kiên trì lập tức xuất phát, ta chỉ có thể đưa ngài đến giữa sườn núi, chỉ cho ngài một mặt sườn núi tương đối an toàn, không thể cùng ngài đi toàn bộ hành trình."
Nói xong liền muốn đem tiền trả lại cho Hàn Doanh, rất băn khoăn nói: "Thực sự xin lỗi.."
Thợ săn trong nhà còn có nhi tử mới vừa đầy hai tuổi cùng mẹ già muốn chăm sóc, làm cho hắn cùng đi mạo hiểm thì có chút khó khăn, Hàn Doanh không nhận tiền, chỉ nói: "Giữa sườn núi liền giữa sườn núi."
Thợ săn quả nhiên có kinh nghiệm, rõ ràng khắp núi đều một mảnh trắng xóa, nhưng hắn lại tìm được con đường tương đối tốt và tiện dẫn Hàn Doanh tiến lên. Bất quá cái này cũng chỉ là tương đối, núi đá chót vót hơn nữa có băng do tuyết đọng, mặt đất hoặc là trơn trợt hoặc là hãm sâu, mỗi một bước đều phải cẩn thận.
Không ngừng đi mất gần tới hơn bốn giờ, sắc trời dần dần tối lại, thợ săn dẫn đường thở gấp dừng chân một chút, quay đầu lại nhìn Hàn Doanh hơi thở trước sau vững vàng mạnh mẽ, không nhịn được khen: "Thể lực của ngài thật tốt, đi con đường như vậy cư nhiên một chút việc đều không có."
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chưa đầy bốn giờ đã tới giữa sườn núi, thợ săn vốn nói chỉ đưa tới đây, có thể là bởi vì Hàn Doanh không lấy tiền, liền cắn răng nói: "Ta mang ngài đi thêm một đoạn, phía trước có một đoạn rất nguy hiểm nhưng lại là con đường có thể đến đỉnh núi nhanh, như vậy ngài cũng có thể đến huyện Thanh Uyển sớm hơn."
Đoạn đường kia quả nhiên rất nguy hiểm, vách đá gần như vuông góc, chỉ có một không gian hẹp có thể leo lên cùng đặt chân, nhất định phải tập trung lực chú ý gấp mười lần. Khó khăn lắm mới qua được đoạn đường này, sắc trời gần như tối sầm, lại đi về phía trước bên phải một canh giờ thì tới đỉnh núi, thợ săn đã không thể tiếp tục đi cùng, sau khi nói những điều cần chú ý khi xuống núi cùng tao ngộ tuyết lở liền quay trở về -- hoàn toàn không biết trong nháy mắt chính mình rời đi, tại chỗ nhiều hơn một mỹ thiếu niên.
Sau khi Thẩm Đồng biến thành hình người quần áo trên người vẫn là quần áo mặc lúc ở Vinh thành, làm cho Hàn Doanh lập tức khẩn trương, "Trên núi lạnh, Bảo Bảo nghe lời, nhanh biến trở về đi!"
"Ta đã tu luyện tới Huyễn Hình kỳ, không sợ lạnh." Thẩm Đồng nghiêng đầu, nghiêm túc lập lại một lần điều đã nói lúc trước: "Ta muốn đi cùng người."
Không ngăn được cậu, Hàn Doanh chỉ có thể gỡ ba lô xuống, lấy ra bộ quần áo chống lạnh lúc trước đã mua, tự tay mặc lên giúp cậu, tỉ mỉ kiểm tra một lần, thậm chí ngay cả tất của cậu cũng nhìn, mới miễn cưỡng thả tâm: "Mệt mỏi liền nói cho ta, có nghe hay không?"
Sau khi thăng cấp Thẩm Đồng thật sự sẽ không dễ dàng cảm thấy được mệt hoặc lạnh, làm thế nào Hàn Doanh cũng không tin tưởng, hoặc là nói coi như tin tưởng cũng không cách nào yên tâm. Bởi vì phàm là khi thật tâm yêu một người, liền vĩnh viễn không yên lòng, dù cho đối phương lợi hại, mạnh mẽ đến đâu, tại trong mắt Hàn Doanh cậu như đứa bé cần hắn chiếu cố và bảo vệ.
Càng đến gần đỉnh núi tuyết đọng càng dày, gió núi vào đêm cũng càng ngày càng lớn, Hàn Doanh một đường đều chặt chẽ nắm tay Thẩm Đồng, hoàn cảnh gian khổ trước mắt tựa hồ cũng bởi vì đôi tay đang nắm chặt mà trở nên không có gì phải lo sợ.
Đợi bọn hắn vượt qua đỉnh núi mới phát hiện đường xuống núi đã hoàn toàn bị tuyết đọng kín, tầm nhìn của đuốc chỉ có mấy mét, tìm đường xuống núi rất dễ có sai lầm, mà chỉ cần một sai lầm nhỏ liền có thể vạn kiếp bất phục. Hàn Doanh nỗ lực tìm một con đường an toàn hơn, Thẩm Đồng nhìn tuyết thật dầy bộc phát tính trẻ con, trực tiếp đặt mông ngồi trên tuyết, chống tay trượt xuống.
Trượt một cái liền trượt ra xa mười mấy mét, làm Hàn Doanh sợ hết hồn, tim cứng lại, vội vã gọi: "Bảo Bảo?"
"Ta ở đây!" May mà âm thanh Thẩm Đồng rất nhanh từ xa xa truyền đến, nghe có vẻ đang rất vui, thậm chí mang theo chút tự hảo: "Ta trượt xuống dưới, chơi rất vui!" "
Hàn Doanh vội vàng đi tìm cậu, một lần nữa thắp sáng đuốc bị gió thổi tắt, kiểm tra xem cậu có bị thương không. Thiếu niên tuy rằng hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng có thể do Hàn Doanh vừa nãy kinh hãi vẫn còn không bình phục, không nhịn được đem người ôm vào trong lồng ngực đánh một cái vào mông:" Thực sự là hồ đồ, gió lớn như vậy, núi đá lại rất dốc, vạn nhất mất thăng bằng làm sao bây giờ? "
".. Ngươi, ngươi bắt nạt người! "Bị đánh mông làm cho Thẩm Đồng ngẩn người một lúc mới phản ứng được, lập tức thở phì phò giương cằm lên, vừa thẹn vừa giận hét lên:" Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi càng không phải là trưởng bối nhà ta!.. Ngươi luôn lấy một bộ thái độ gia trưởng coi ta là tiểu hài tử! "
Con ngươi vì sinh khí mà trừng to như bừng ra lửa nhìn càng xinh đẹp hơn, Hàn Doanh chỉ cảm thấy bảo bối của hắn ngay cả phát hỏa đều đẹp như vậy, đến gần hôn một cái lên môi của hắn, sau đó cười nói:" Cũng không phải luôn như vậy.. lúc hôn môi hoặc muốn cùng ngươi làm thì không có, nếu không sẽ thành loạn
Luân. "
Thẩm Đồng vừa nghe càng tức, liền đẩy Hàn Doanh ra, hai tay đẩy một cái liền trượt đi. Hàn Doanh lập tức đuổi theo, không dễ dàng mới đem người bắt được. Lúc này khóe mắt thoáng nhìn, tựa hồ nhìn thấy có một đoàn sương trắng lớn trên đỉnh núi bốc lên cao.
Trong lòng nhất thời chìm xuống, không kịp suy nghĩ liền xông lên trước nắm chặt tay Thẩm Đồng:" Bảo Bảo, chạy mau! "
Chính là tuyết lở.
Tốc độ của con người có nhanh hơn nữa cũng nhanh không bằng thiên nhiên, ngay lập tức, tiếng nổ kinh thiên động địa đã áp sát bên tai, cuồng phong đã làm cho tầm mắt Hàn Doanh bắt đầu mơ hồ, trong đầu lại dị thường tỉnh táo.
Không thể ngừng, không thể ngã xuống, không thể để cho cái gương nhỏ của hắn bị vây ở chỗ này..
Nhưng cố tình ngay vào lúc này dưới chân Hàn Doanh có cái gì ngáng chân, lập tức lôi kéo Thẩm Đồng ngã lăn xuống. Cùng lúc đó tiếng nổ vang đang tiến đến gần, sau khi Hàn Doanh lăn thêm vài chục mét cuối cùng bị tuyết phủ lên, chỉ kịp đem Thẩm Đồng che chở vào trong ngực.
Khó có thể tưởng tượng được uy lực của tuyết khi đè xuống, Hàn Doanh bị tuyết bao trùm miệng mũi nghẹt thở, trước mắt đen thùi, áp lực nặng nề bao phủ toàn thân còn khó chịu hơn so với chết chìm, cảm giác không cam lòng lấp kín trái tim.
Nhưng dù không cam lòng đến đâu cũng không làm được chuyện gì, nghẹt thở làm cho Hàn Doanh mất đi ý thức, ngay vào lúc này, trong lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy một trận ánh sáng nhạt ấm áp, giống như từng quen biết.
Là ảo giác sao?
Sau một khắc bỗng nhiên có không khí mới mẻ rót vào miệng mũi, tinh thần Hàn Doanh chấn động, cố gắng mở mắt ra. Liền phát hiện toàn thân được một quả cầu ánh sáng mềm mại bao phủ, không chỉ có ngăn cách tuyết xung quanh, còn sinh một loại sức mạnh vô hình không ngừng nâng hắn lên cao cho đến khi ầm ầm một tiếng phá tuyết mà ra.
Cũng trong lúc đó tuyết lỡ kết thúc.
Từ trước đến giờ thiên nhiên hỉ nộ ngắn ngủi mà vô tung vô ảnh, bất quá ngắn ngủi mấy phút liền đem hình dạng cả tòa núi thay đổi hoàn toàn, sau khi dòng lũ tuyết bừa bãi tàn phá, ngay cả tùng mộc cao to cùng nham thạch đều bị vùi lấp, trên sườn núi trống trải chỉ còn dư lại một mình Hàn Doanh an an ổn ổn đứng ở nơi đó. Hắn lại không có một tia vui mừng sống sót sau tai nạn, bởi vì trân bảo quan trọng nhất của hắn không thấy.
Sợ hãi cùng bất an trên mặt nam nhân hiện ra rõ ràng, khàn giọng gọi như thú hoang mất đi ấu tể (thú con):" Bảo Bảo?"