Người nọ trong trí nhớ của ta luôn mang theo vẻ mặt u sầu, ta hỏi nàng vì sao lại không vui, nàng luôn nói ta còn nhỏ, không cần biết.
Nàng luôn khắc khẩu với người mà ta gọi là phụ thân, ta thực sợ hãi, muốn đưa nàng ra khỏi căn phòng kia, nhưng mỗi khi ta tức giận, nàng luôn bảo ta phải ngoan, muốn ta nghe lời.
Mỗi khi bọn họ khắc khẩu, ta cũng muốn nói với nàng: "Ngoan, nghe lời, không tức giận, tức giận sẽ làm ác mộng." Thế nhưng, chung quy ta chỉ có thể rúc vào lòng ca ca rồi run bần bật, ta cảm giác được thân thể ca ca cũng khẽ run lên, ta vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói chính mình sẽ bảo hộ hắn.
Ca ca cảm nhận được động tác của ta, càng ôm ta chặt hơn một chút.
Mọi người đều nói nàng là nữ tử hạnh phúc nhất Đại Hân này, tiên hoàng ban cho nàng hết thảy những gì nàng muốn, địa vị, của cải, kể cả người nàng yêu. Nhưng mà hiện giờ lại biến thành trò cười, trưởng công chúa và phò mã không hòa thuận, đây là chuyện mà khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết.
Mà quan hệ giữa đương kim hoàng đế và trưởng công chúa cũng không tốt, nếu không phải có ý chỉ của tiên hoàng, nói không chừng vị hoàng đế khoan dung nhân hậu này sẽ tùy tiện tìm cái cớ xử tử trưởng công chúa ngay tại chỗ.
Người đời xôn xao, có người nói phò mã không biết tốt xấu, hắn chỉ là một tên thư sinh nghèo, có thể có được địa vị như hiện tại mà còn không biết đủ, tính toán chi li. Mặt khác, một ít người lại cho rằng phò mã rất có tài năng và chí hướng ở triều đình, nhưng công chúa đây lại bẻ gãy cánh chim của hắn, ảnh hưởng hắn danh lưu sử sách.
Mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, ta chỉ là ngăn không được mà đau lòng nàng, dù khi đó ta mới 4 tuổi, vẫn còn ngây thơ chưa hiểu gì, nhưng ta vẫn có thể nhận ra ai đối tốt với mình, ai thì không.
Ta chán ghét phò mã, ta không muốn gọi hắn là phụ thân. Ở trong mắt hắn, ta luôn có thể nhìn thấy sự chán ghét cường liệt, làm ta cảm thấy bản thân là thứ dơ bẩn lại bất kham nhất trên thế gian này.
Chỉ có nàng và ca ca là người thân nhất của ta, nàng khiêu vũ rất đẹp, thích mặc y phục bạch sắc. Nghe nói trước kia, nàng không thích mặc y phục bạch sắc, nhưng ta cảm thấy nàng mặc bạch sắc rất đẹp, cũng là người xinh đẹp nhất thế gian.
Nàng luôn miệng nói xin lỗi ta, ta cảm thấy rất kỳ quái, ta cũng không có cảm thấy nàng nợ ta cái gì, ta chỉ có thể mở to hai mắt mờ mịt nhìn nàng.
Ta muốn trở thành người giống như nàng, ôn nhu xinh đẹp, một vũ khuynh thành, đây là mục tiêu mà từ âm thầm theo đuổi. Ta tự hào, nói thật to nguyện vọng này cho nàng nghe, vốn tưởng rằng nàng sẽ thật cao hứng, nhưng nàng lại chỉ ôm ta thật chặt, nói: "Không cần trở thành ta, ta cả đời này chính là yêu mà không được."
Yêu mà không được là có ý gì?
Nhưng ta thích ca ca, ca ca cũng thích ta, không phải chỉ cần cho đi tình cảm tương xứng thì đối phương cũng sẽ yêu ngươi, cũng sẽ trả giá như vậy sao...
Nàng và phò mã lại bắt đầu khắc khẩu, phò mã đập vỡ cửa rồi phất tay áo bỏ đi. Nhìn hắn đi xa, ta và ca ca mới dám vào phòng, bên trong phòng vô cùng hỗn độn, đâu đâu cũng đều là mảnh sứ vỡ, ca ca sợ chân ta bị thương, cho nên để ta ở ngoài cửa.
Ta đứng ở ngoài cửa nhìn, nhìn nàng nằm trên bàn khóc, ta cảm thấy rất nghi hoặc và lo lắng, một khi đã thống khổ như vậy, vì sao lại không đổi phò mã?
Ta hỏi ra nghi vấn trong lòng, có thể cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ một chút, nàng nhẹ nhàng nói, giống như đang tự giễu: "Ta luyến tiếc, biết rõ sẽ là kết quả như vậy, nhưng vẫn muốn cưỡng cầu."
Ta còn không hiểu, nhưng dù khi đó không hiểu ta cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, đoạn thời gian đó còn xem như khá hạnh phúc.
Có khi ta cũng sẽ tò mò, tại sao hai con người bất đồng như vậy lại đến được với nhau? Vì sao nàng muốn tra tấn chính mình như vậy. Ngoảnh đầu lại, thật sự có thể chờ được đến lúc đó sao?
Sau này nàng nói cho ta, hai người tương ngộ ở một ngôi chùa, là vì một chiếc lược. Khi kể chuyện, khuôn mặt nàng luôn nở nụ cười, ca ca nói cho ta đó gọi là hạnh phúc.
Sau khi tiên hoàng kế vị, thân thể vẫn luôn không tốt, bệnh nặng hay bệnh vặt đều không dứt. Nàng là tiểu nữ nhi mà tiên hoàng yêu thích nhất, khi mà tiên hoàng lại trở bệnh, nàng đã đi đến Triều Quang tự vì tiên hoàng cầu phúc.
Vì bày tỏ lòng thành kính, ngày ấy nàng trang điểm thập phần thuần tịnh, trên đầu cũng không mang nhiều trang sức. Trong đó, thứ có ý nghĩa nhất chính là một chiếc lược mà mẫu phi nàng tặng cho nàng.
Có lẽ là ngày ấy mang lược hơi lỏng lẻo, cho nên sau khi cầu phúc xong, trở lại phòng nàng mới phát hiện nó đã không còn.
Đó là di vật mà mẫu phi nàng để lại cho nàng, nàng phi thường sốt ruột, đi khắp nơi để tìm kiếm. Nhưng mà ngôi chùa này lớn như vậy, sao có thể tìm được một chiếc lược nhỏ.
Mặt trời ngã về phía tây, nhưng nàng còn không tìm được, trong lòng đã thập phần khổ sở, mà nàng vẫn không từ bỏ hy vọng, đi khắp nơi trong chùa để tìm kiếm.
"Cô nương đang tìm cái này sao?"
Bỗng nhiên có một giọng nam tử từ phía sau truyền đến.
Nàng nói với ta, đó là cảnh tượng mà cả đời này nàng không thể quên được. Nam tử áo lam đứng dưới cây đa, trường sam của người thư sinh đã bị tẩy đến trắng bệch, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ của người trí thức, trên khuôn mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh dương cam vàng xuyên thấu qua lá cây, chiếu rọi trên người hắn tạo ra những cái bóng loang lổ.
Sau khi lấy lại chiếc lược, mỗi ngày nàng đều sẽ nghĩ đến người nọ, nghĩ đến trường sam trắng bệch của hắn, nghĩ đến lão cây đa trong chùa kia, nghĩ đến ý cười trên khóe miệng hắn. Vì thế, nàng lặng lẽ tìm tới hắn, nói ra thân phận thật sự cũng như biểu lộ tâm ý của mình.
Nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt, hắn tỏ rõ chí hướng ở quan trường mà cũng đã có người thương, chỉ đợi hắn công thành danh toại liền về quê, cưới người hắn thương vào cửa.
Cuộc sống vốn vô lý, tuy rằng hai người là tài tử cùng giai nhân. Nàng nhốt mình ở trong phòng cả ngày, trà không nhớ cơm không nghĩ, cả người đột nhiên gầy đi một vòng lớn.
Tiên hoàng vô cùng sốt ruột, nhưng mà nàng cái gì cũng đều không muốn nói, tiên hoàng âm thầm điều tra mới biết được lý do ái nữ ưu sầu. Hắn cảm thấy thập phần phẫn nộ, một tên tiểu nhi nhà quê cũng dám ghét bỏ phượng hoàng.
Tiên hoàng vốn muốn định tội đem hắn lưu đày, đáng tiếc sau khi nàng biết được tin tức thì chạy tới cầu tình, tiên hoàng nhìn nữ nhi mình đã hãm sâu như vậy, thập phần ưu sầu. Vì thế hắn lặng lẽ triệu kiến người mà hắn coi là tiểu nhi nhà quê, còn hứa hẹn sau khi hắn ta cưới công chúa thì còn có thể nhập sĩ.
Kết quả tất nhiên là đàm phán thất bại.
Gian khổ học tập, khổ đọc mười mấy năm, chỉ vì có thể mở ra khát vọng của hắn, mà muốn hủy đi hết thảy lại đơn giản như thế, chỉ cần một chiếc lược cũng đã đủ rồi.
Cuối cùng, tiên hoàng âm thầm bắt được người nhà của hắn cùng với ái nhân, lấy tánh mạng tương bức, bức hắn nghênh thú công chúa.
Hồng trang mười dặm, toàn bộ kinh thành phảng phất đều nhiễm màu đỏ, tiểu công chúa tiên hoàng thương yêu nhất gả thấp, gả thấp cho một thư sinh nghèo không có tiếng tăm.
Tân nương ngồi trong kiệu lòng tràn đầy vui mừng, tân lang ngồi trên đại mã, trên mặt cũng không có bao nhiêu ý cười.
Cuộc sống sau khi kết hôn là những cuộc cãi vã vĩnh viễn không có hồi kết, một lần lại một lần mà bóp nát những gì nàng tưởng tượng, tiên hoàng cũng không có nói cho nàng, cuộc hôn nhân này là do ép bức mà có.
Nhưng mà nàng vẫn chờ đợi, chờ đợi hai người có thể dần dần ở chung, đổi lấy hắn ngoái đầu nhìn lại.
Sau này nàng bị bệnh, từ thân thể đến tâm lý đều bị bệnh. Nàng từ bên ngoài tìm một nữ nhân trở về, phò mã nhìn đến nữ nhân mà nàng mang về, sắc mặt đại biến.
Đó là lần cãi vã lớn nhất giữa hai người bọn họ trong trí nhớ của ta. Sau đó, nữ nhân kia ở lại trong phủ, nàng chưa bao giờ an bài nữ nhân kia đi làm việc nặng, vừa không phải tỳ nữ mà cũng không phải là di nương.
Nữ nhân kia luôn nở nụ cười nhợt nhạt, ta luôn có cảm giác phò mã đang trốn tránh nữ nhân này, chỉ cần nữ nhân này ở, hắn sẽ lập tức rời đi, giống như vô pháp đối mặt.
Hắn trốn tránh cũng thật vừa lúc, ta còn rất thích nữ nhân này, ta gọi nàng là Hạ dì.
Hạ dì nấu ăn rất ngon, cũng sẽ kể chuyện xưa cho ta nghe, nàng giống như rất thích ta và ca ca. Ta cùng ca ca nghe nàng nói chút chuyện ở cố hương nàng, còn có chuyện hồi nhỏ của phò mã đáng ghét kia.
Một năm trôi qua như vậy. Vào ngày mưa một năm sau đó, ta bắt đầu sốt cao, cả người đều rất khó chịu, không biết vì sao đại phu đến chậm như vậy.
Trong miệng khô khốc, ý thức mơ hồ. Tay ta vô thức nắm loạn ở mép giường, nhưng lại không có bắt được tay nàng như mọi khi. Ta nhịn không được mà khóc thút thít ra tiếng: "Mẫu thân, mẫu thân, ta đau quá, ngươi ở nơi nào."
Lúc này cũng không có ai đáp lại, ta thật sự chịu không nổi, sau đó thì ngất đi. Lại một lần nữa tỉnh lại, ta chỉ nhìn thấy ca ca ngồi ở mép giường, khóe mắt hắn ngấn lệ, ta vươn tay muốn lau đi, nhưng lại bị hắn ôm chặt.
Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, có thể nghe ra hắn rất khó chịu: "Thật tốt quá, thật tốt quá, Tử Nhi ngươi không đi."
"Tử Nhi ở, ca ca ngoan ~ không khóc không khóc. Tử Nhi không đi, Tử Nhi nơi nào cũng không đi."
Sau này mới phát hiện, hai chân ta đã không thể đi, hiện giờ thật sự không thể đi đâu được nữa. Hơn nữa, nàng và Hạ dì đều không thấy.
Ca ca nói các nàng đã đi lên trời, ở trên trời vẫn luôn nhìn chúng ta. Cho nên người sẽ làm ấm tay cho ta vĩnh viễn không trở lại, rốt cuộc ta không thể nghe thấy giọng nói của nàng, không thể nhìn thấy nàng khiêu vũ.
Ngô Ưu nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng nói đến chuyện xưa có liên quan đến "nàng", kỳ thật rất rõ ràng, "nàng" là thân mẫu của Triệu Thanh Tử - Lý Minh Duyệt, mà phò mã là phụ thân Triệu Thố của nàng ấy, cũng là Vĩnh Định Hầu hiện giờ.
Nguyên tác công đạo rất ít, chỉ là sơ lược. Ngô Ưu nghe được câu chuyện này chỉ cảm thấy trong lòng thập phần hụt hẫng, đời trước ân ân oán oán vẫn là truyền đến đời tiếp theo.
"Ngô Ưu ngươi cảm thấy nữ nhân này có phải rất ngốc hay không? Chấp nhất với một đoạn tình cảm không có kết quả."
Giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh, tựa như nàng đang nói đến chuyện không có liên quan đến nàng, nhưng trong lòng Ngô Ưu biết rõ, nàng lúc này hẳn là không dễ chịu.
"Ngốc a, trực tiếp buông tay là tốt rồi, cảm tình không thể cưỡng cầu. Nhưng mà, việc ngốc nhất của nàng là vì một đoạn tình cảm không có kết quả mà vứt bỏ một đôi nhi nữ của nàng."
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì ngẩng đầu, Ngô Ưu nhìn nàng: "Ngươi rất nhớ nàng phải không?"
Triệu Thanh Tử do dự một chút, khẽ gật gật đầu. Nàng ngược lại hỏi: "Nếu ngươi là nàng, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Ngô Ưu gối tay ra sau đầu, suy tư một chút rồi lại vò đầu: "Ta sao, ta là một người vô tâm không phổi, nếu là người nọ không thích ta, ta có lẽ sẽ buông tay."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử hơi lóe lên: "Nếu ngươi là phò mã trong lời ta nói thì sao, nếu có người cưỡng cầu ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Ngô Ưu cũng không có phát giác trong lời nói của Triệu Thanh Tử khẩn trương: "Ta hẳn là cũng sẽ hận đi... Rốt cuộc ta là người yêu tự do, không thích bị hiếp bức a! Trừ phi ta tự nguyện bị hiếp bức như vậy, ha ha."
Nghe vậy, Triệu Thanh Tử nhịn không được mà nắm chặt tay vịn xe lăn, nàng nhắm mắt lại, khôi phục thần sắc như bình thường, cười nói: "Cũng phải."
Tay nàng đột nhiên bị người nắm lấy, Ngô Ưu nhẹ nhàng thổi tay Triệu Thanh Tử, cười nói: "Trên đời này còn có rất nhiều người quan tâm ngươi, quá khứ cứ để nó qua đi! Chấp nhất với quá khứ, sao có thể nhìn thấy được tương lai."
"Ngươi xem ngươi đây, tay đều đã lạnh đỏ như vậy, ta cho ngươi thổi thổi."
Nghe thấy thiếu nữ lại bắt đầu dặn dò dong dài lằng nhằng, Triệu Thanh Tử cong lên khóe môi.
Đúng vậy... đều đã qua.
Editor có lời muốn nói:
Trong tiếng Trung, lược đồng âm với Thư Tử, là Triệu Thanh Thư mà cũng là Triệu Thanh Tử.