Phiên ngoại bốn
Từ khi Trương Văn Kỳ nhiếp chính tới nay, quốc lực của Đại Hân càng cường thịnh hơn cả tiền triều, hiện giờ Dục Triều xưng thần không dám tới phạm, mà thế lực giữa văn võ dần dần được cân đối.
Truyền thuyết có liên quan tới Trương Văn Kỳ càng ngày càng nhiều, uy vọng của nàng còn lớn hơn cả trước kia.
Mà nhân vật trong truyền thuyết cũng không uy phong lẫm liệt như mọi người vẫn nghĩ. Lúc trước, tuy nàng bận rộn nhiều quân vụ trong quân doanh, nhưng những thứ đó đều không phức tạp và rườm rà như triều chính.
Nói tóm lại, vị Nhiếp Chính Vương này sắp vội đến trọc đầu, mà hiện giờ con rối hoàng đế cũng mới 4 tuổi, không có khả năng cầm quyền.
Sau khi xử lý xong một phần tấu chương, Trương Văn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nàng xoa xoa trán mình: "Rốt cuộc cũng xong rồi."
Nàng không thể không hâm mộ hảo đồ đệ Ngô Ưu của nàng. Sau khi Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử thành hôn, bọn họ liền đi du sơn ngoạn thủy, cuộc sống phi thường tiêu sái.
Nhưng cũng may Ngô Ưu còn có lương tâm, mỗi lần về kinh đô nàng đều sẽ không quên mang chút đặc sản cho Trương Văn Kỳ.
Ở cửa Tử Thần điện có một cái đầu nhỏ thò ra, hắn lén lút nhìn xung quanh bên trong.
Trương Văn Kỳ tất nhiên cũng thấy được tiểu gia hỏa này, nàng tiến đến ôm hoàng đế lên: "Vì sao Hoàng Thượng không đi học? Là lẻn ra ngoài sao?"
Tiểu hoàng đế lắc đầu như trống bỏi: "Không phải, trẫm trước tiên học xong rồi, phu tử để cho ta tới thăm ngài."
Tiểu hoàng đế rất là thông tuệ, nhưng mệnh hắn không tốt, thân mẫu của hắn là một cung nữ, chỉ là hiện giờ hắn nhặt của hời làm hoàng đế, cũng không thể nói là tốt hay không tốt.
Trong lòng Trương Văn Kỳ minh bạch tiểu hoàng đế cần mẫn tới tìm nàng là vì có người bày mưu đặt kế, nàng cũng biết những người đó đang lo lắng cái gì.
Nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều.
Hiếm thấy hôm nay rảnh rỗi, Trương Văn Kỳ chuẩn bị dẫn tiểu hoàng đế đi ra ngoài nhìn xem. Nàng cảm thấy nếu như vẫn luôn ở trong hoàng cung, cuối cùng đều sẽ không thể nghe thấy lời bá tánh.
Ngồi trên vị trí này, có được quyền lợi, nhưng mà cũng không đại biểu là muốn làm gì thì làm, ngược lại còn phải gánh vác một trách nhiệm rất lớn.
"Thần dẫn Hoàng Thượng ra cung chơi được không?"
Hoàng cung dù có lớn, nhưng ở lâu rồi thì cũng sẽ chán. Tiểu hoàng đế vừa nghe có thể ra cung chơi, trong ánh mắt tựa như cháy lên rất nhiều vì sao.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới cái gì đó, thật cẩn thận mà nhìn biểu tình của Trương Văn Kỳ, sau mấy lần rối rắm hắn vẫn nhỏ giọng mà nói: "Trẫm không đi."
Trương Văn Kỳ biết tiểu hoàng đế vẫn luôn sợ nàng, hắn sợ là phải, một người là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, một người là con rối hoàng đế.
Nhưng hoàng đế còn nhỏ như vậy, hẳn là có người đã nói gì đó với hắn.
Trương Văn Kỳ xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí ôn hòa: "Không cần sợ, muốn chơi thì cứ đi."
Hôm nay xác thật là ngày lành, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử, còn có một nhà Trương Văn Lý đều trở về kinh thành.
Hiện giờ Thường An Hầu phủ còn ở, chỉ là Thường An Hầu không còn nữa, hắn tự cảm thấy thẹn với Cao Tổ, hơn nữa thân thể vốn không tốt, vì thế cứ như vậy buông tay nhân gian.
Đại ca của Trương Văn Kỳ liền kế thừa danh hào Thường An Hầu.
Khi Trương Văn Kỳ tới Thường An Hầu, bọn họ đều đã có mặt đầy đủ.
Lý Oánh Oánh sinh một nam hài, đặt tên là Trương Niệm Ân, hiện giờ đứa nhỏ này còn ở trong tã lót, không thể rời tay.
Mà hiện giờ nữ nhi Thương Hạnh của Trương Văn Lý đã 6 tuổi, tính cách của Thương Hạnh có chút giống với Ngô Ưu, đều là người thích giơ đao múa kiếm.
Thương Hạnh nhìn tiểu gia hỏa phun bong bóng trong tay Lý Oánh Oánh, nàng có chút xuất thần, liền quay đầu nói với Trương Văn Lý: "Phụ thân, đây là chất nhi của ta sao?"
Trương Văn Lý cũng cảm thấy tiểu gia hỏa đang phun bong bóng này đáng yêu vô cùng: "Đúng vậy."
Thương Hạnh thoạt nhìn rất vui vẻ: "Vậy ta chính là trưởng bối!"
Trương Văn Kỳ vừa vào cửa liền nghe được những lời này, nàng cười nói: "Trưởng bối thì phải cho hậu bối tiền mừng tuổi a."
Biểu tình của Thương Hạnh lập tức rối rắm, lại nhịn đau bỏ những thứ yêu thích: "Vậy cũng không có gì không tốt, cho thì cho."
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đang đứng ở bên hồ hoa sen, bọn họ đang thảo luận về việc nên chế biến hạt sen và củ sen như thế nào mới ngon.
Nghe thấy giọng nói của Trương Văn Kỳ, hai người đồng thời xoay người, Ngô Ưu nhiệt tình vẫy tay: "Trương dì! Trương dì!"
Âm thanh lớn như vậy, Trương Văn Kỳ muốn không nghe thấy cũng đều khó, nàng nhìn dáng vẻ Ngô Ưu hưng phấn như vậy thì cũng rất là vui vẻ: "Nha đầu điên, ngươi cũng nguyện ý trở về sao? Đã đi thăm phụ thân ngươi hay chưa?"
Ngô Ưu bĩu môi, bộ dạng nhìn qua có chút ủy khuất: "Đã đi xem qua, nhưng mà ta đã thất sủng, phụ thân chỉ để ý mầm cây hắn trồng."
Lời này chọc cho Trương Văn Kỳ bật cười, nàng buông tay tiểu hoàng đế, để hắn đi theo chơi với tiểu hài tử trong phủ.
Trương Văn Kỳ chú ý tới bên cạnh Ngô Ưu còn có Triệu Thanh Tử, chỉ thấy Triệu Thanh Tử nàng mỉm cười nhàn nhạt, chỉ là như vậy cũng đều cảm giác được cảnh đẹp ý vui.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Trương Văn Kỳ nhìn quanh một vòng phát hiện Triệu Thanh Thư không có tới: "Tức phụ đồ đệ, vì sao ca ca ngươi không có tới? Bá Ngộ tiểu tử hẳn là có mời hắn."
"Ca ca hôm nay không có tới, bởi vì hắn phải đến thăm Mạc cô nương."
Trong mắt Triệu Thanh Tử không giấu được ý cười. Sau khi Mạc lão gia ly thế, Triệu Thanh Tử nghĩ cách để Mạc Tử Ý trở thành chưởng quầy của Phúc Cẩm Vân.
Mạc Tử Ý cực kỳ có thiên phú trong việc tính sổ sách và kinh thương, nhân tài như vậy đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Nhưng khiến Triệu Thanh Tử không nghĩ tới chính là nàng ấy cùng ca ca dần dần đi tới với nhau.
Như vậy cũng không sao, rốt cuộc Triệu Thanh Tử tin tưởng con người Mạc Tử Ý.
Trước đó vài ngày, Mạc Tử Ý ngã bị thương ở chân, Triệu Thanh Thư cố ý xin nghỉ ở Quốc Tử Giám mấy ngày để đi chiếu cố nàng ấy.
Trương Văn Kỳ bừng tỉnh: "Như thế cũng không tồi."
Mọi người ngồi xuống, tụ ở bên nhau tán gẫu một chút việc nhà.
Triệu Thanh Tử cũng không nhiều lời, nàng thường trầm mặc, tình cảnh náo nhiệt như vậy khiến nàng không quen, Ngô Ưu đã nhận ra nàng khác thường.
Ngô Ưu đứng lên cáo tội với mọi người, sau đó dẫn Triệu Thanh Tử ra phủ.
Trên đường dị thường náo nhiệt, vẻ mặt của bá tánh tràn đầy ý cười, ai ai cũng đều chờ mong vào tương lai.
Thấy Triệu Thanh Tử không quá hứng thú, Ngô Ưu có chút lo lắng: "A Tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém thế này?"
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Ưu lo lắng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì."
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, lại thở dài một hơi: "Ta chỉ cảm thấy, có phải ta khiến cho ngươi mất hứng hay không?"
Rốt cuộc thì Ngô Ưu vô cùng thoải mái với bầu không khí lúc nãy, mà nàng lại giống như người phá tan tất cả.
Ngô Ưu nhìn người ở bên cạnh cúi đầu, khóe miệng nàng cong cong: "Không có, ta cảm thấy khá tốt. Nếu như là trước đây, ngươi nhất định sẽ che giấu cảm xúc của mình, ta không thích ngươi như vậy, bởi vì ngươi sẽ tự khiến bản thân tổn thương."
"Nhưng hiện tại đã khác, chúng ta có thể chậm rãi thích ứng, ngươi không quen với bầu không khí như vậy thì cũng chẳng sao, ngươi có thể dựa vào ta."
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu vô tâm không phổi, đột nhiên thả lỏng lại. Trước kia, nàng tiếp cận người khác đều là vì có mục đích, hiện tại mọi người đều chân thành như vậy, nàng ngược lại có chút không chống đỡ được.
Hơn nữa nhà nàng không có nhiều thân nhân, thật sự chưa từng thấy cảnh nhiều người tụ tập vui vẻ bên nhau như vậy.
Triệu Thanh Tử nhịn không được trêu chọc chính mình: "Ta đều phải sắp bị ngươi sủng thành phế vật."
Ngô Ưu có chút đắc ý, nàng chính là muốn sủng Triệu Thanh Tử thành một nữ hài tử bình thường, không cần cả ngày lục đục với nhau, chỉ cần hạnh phúc vui sướng là được.
Ngô Ưu ôm lấy Triệu Thanh Tử, nàng rất nghiêm túc, tựa như là có đại sự gì đó muốn nói.
Triệu Thanh Tử bị nàng quấy nhiễu đến mức khẩn trương: "Làm sao vậy?"
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Ngô Ưu nghiêm túc nói: "Ngươi nếu là phế vật, ta đây chính là cái ky."
Trò đùa này một chút cũng không buồn cười, Triệu Thanh Tử cảm giác thân thể mình bị gió lạnh cấp mười thổi qua, bên cạnh còn có một cái ky dùng để đựng rác.
Nhưng vì muốn phối hợp Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử vẫn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, dùng thanh âm có chút khoa trương mà cảm thán: "Oa! Thật là buồn cười!"
Dáng vẻ của Triệu Thanh Tử quá có lệ, dù cho Ngô Ưu có là ngốc tử thì nàng cũng có thể nhìn ra, huống chi Ngô Ưu kỳ thật không ngốc.
Tuy vậy nàng cũng cảm thấy rất xấu hổ, vì thế nàng buông Triệu Thanh Tử ra, cũng ha ha cười vài tiếng.
Hai người đi về tướng quân phủ, Ngô Ưu nhớ tới hài tử của Trương Bá Ngộ cùng Lý Oánh Oánh, đột nhiên tìm thấy một đề tài để nói chuyện.
"Hài tử của Trương Bá Ngộ tên là Niệm Ân, vậy sau này hài tử của ca ca tên là gì?"
Triệu Thanh Tử nghiêm túc tự hỏi, suy nghĩ trong chốc lát lại cảm thấy không đúng, nàng chọc chọc đầu Ngô Ưu: "Hai người bọn họ còn không có thành thân đâu, ngươi cũng đã nghĩ xa như vậy."
Ngô Ưu vuốt cái trán của mình, nàng cười nói: "Ta chỉ là nghĩ trước, không phải ngươi cũng suy nghĩ sao."
Lời này Triệu Thanh Tử vô pháp phản bác, vì thế nàng quyết định nhảy qua đề tài này.
"Ngô tỷ tỷ!"
Giọng nói nhiệt tình vui vẻ này vô cùng quen thuộc, Ngô Ưu một chút liền nghe ra là Tô Ngôn Tuyết, nàng quay đầu lại, quả nhiên đúng là nàng ấy.
Tô Ngôn Tuyết nhìn thấy Ngô Ưu cũng rất là kinh ngạc, nàng đi đến cùng Ngô Ưu chào hỏi, nhìn thấy Triệu Thanh Tử đứng ở bên cạnh Ngô Ưu nàng cũng không kinh ngạc, rốt cuộc ba năm trước đây hôn lễ của hai người còn phi thường long trọng.
Chỉ là sau khi thành hôn, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử không thường ở kinh thành, Tô Ngôn Tuyết tất nhiên không thân với Triệu Thanh Tử.
Nhưng mà không sao, Tô Ngôn Tuyết là người rất nhanh thích ứng, nàng lập tức làm lơ ánh mắt địch ý của Triệu Thanh Tử, vui tươi hớn hở mà nói: "Vị này chính là phu nhân của Ngô tỷ tỷ đi, quả nhiên rất xứng đôi với Ngô tỷ tỷ."
Triệu Thanh Tử cũng không quen biết Tô Ngôn Tuyết, nàng chỉ là cảm thấy người này nhiệt tình gọi Ngô Ưu tỷ tỷ, trong lòng nàng lập tức có chút không cao hứng.
Chỉ là hiện giờ sự bất mãn trong lòng nàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ có hai chữ xứng đôi liền đạt tới hiệu quả như vậy, không thể không nói Triệu Thanh Tử thật sự là một nữ nhân dễ thu phục.
Triệu Thanh Tử mở cờ trong lòng, giọng nói đều trở nên ôn nhu hơn nhiều: "Vị muội muội này là ai? Nhìn rất không tồi."
Ngô Ưu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng giới thiệu cho Triệu Thanh Tử: "Vị này chính là Tô tướng quân Tô Ngôn Tuyết, nàng chính là thần tiễn thủ của Đại Hân ta."
Nói như vậy Triệu Thanh Tử liền biết nàng là ai, nàng đã từng cùng Vân Cô làm thân vệ của Ngô Ưu, bảo hộ Ngô Ưu một đoạn thời gian rất dài.
Biết được việc này, nụ cười của Triệu Thanh Tử càng thêm chân thành tha thiết, nàng chỉ cảm thấy Tô Ngôn Tuyết nhìn ngang nhìn dọc đều thuận mắt.
Hai người đều cảm thấy đối phương thuận mắt, cuối cùng gọi nhau là tỷ tỷ muội muội, làm cho Ngô Ưu vô cùng mờ mịt.
Ngô Ưu thấy hai người càng nói chuyện vui vẻ thì có chút bất đắc dĩ, đồng thời lại cảm thấy A Tử có thêm nhiều bằng hữu thì càng tốt.
Chỉ là thấy hai người xem nhẹ mình, trong lòng Ngô Ưu vẫn có chút chua lòm.
"A Ưu, mau cùng đi thôi."
Nghe thấy Triệu Thanh Tử nói vậy, chút chua xót trong lòng Ngô Ưu hoàn toàn biến mất không còn, nàng lớn tiếng đáp lại một câu: "A! Ta tới đây!"
Xem ra Ngô Ưu cũng là một người rất dễ bị thu phục.