Bởi vì sự kiện bất thình lình, dẫn tới không khí trong xe cực kỳ trầm lặng.
Ninh Mạn Thanh lạnh giọng sai người điều tra Chung Duyệt, Lê Sơ cũng nhắn Đường Tòng Nam hủy hết những lịch trình có thể hủy sắp tới.
Vốn dĩ nàng cũng đã quay xong <>, cũng định nghỉ ngơi chứ không phải tính toán ngừng toàn bộ hoạt động, nhưng mà xét tình huống hiện tại, thì có thể dừng thì dừng sẽ tốt hơn.
Người muốn hại nàng thật sự là âm độc, loại này so với trực tiếp mưu sát còn muốn ghê tởm hơn.
HDM cũng giống như HIV có thể lây truyền qua đường máu, tốc độ lan truyền cực nhanh, thời gian tồn tại của virus HDM ở bên ngoài còn lâu hơn HIV, chỉ cần Chung Duyệt lấy kim có dính máu đâm nàng một cái, có khả năng là nàng đã lây bệnh.
Đường Tòng Nam trả lời lại rất nhanh, hắn hiểu rõ Lê Sơ là một người có chủ kiến, rất ít khi tùy ý, cũng tùy nàng, trừ bỏ một số hợp đồng đã ký không thể đẩy, còn lại toàn bộ đều dời.
Lê Sơ thay lễ phục thành quần áo bình thường ở chỗ của Ninh Mạn Thanh ở thành phố này, sau đó cùng Ninh Mạn Thanh bay về Vân Châu ngay trong đêm.
Nàng không về chỗ ở của mình ở Vân Châu, mà đi đến nơi ở của Ninh Mạn Thanh, biệt thự ở lưng chừng núi có bảo vệ và tính tư mật rất tốt.
Người điều tra cho Ninh Man Thanh tốc độ rất nhanh, rạng sáng đêm đó đã đem toàn bộ tư liệu của Chung Duyệt đến trước mắt Ninh Mạn Thanh.
Chung Duyệt cũng không có nói dối, cô ta thực sự mắc phải HDM, một tháng trước đã có chuẩn đoán chính xác ở bệnh viện tư nhân.
Trong tư liệu có có một số thông tin, ví như nói kim chủ sau lưng của Chung Duyệt hiện tại, Lê Sơ chỉ quét qua mấy lần cũng không muốn xem nữa.
Giới giải trí không phải sạch sẽ hoàn toàn, có những lợi ích cất giấu sau lưng, phần lớn tài nguyên được đánh đổi đều có hương vị mồ hôi.
Rất nhiều người sẽ hình dung loại quan hệ tư bản này bằng câu 'người tình ta nguyện', nhưng Lê Sơ cảm thẩy không không hẳn là vậy, đại đa số người tình nguyện, có lẽ là do không có cách nào kháng cự dùng cách an ủi mà thôi, Lê Sơ cũng không biết Chung Duyệt có thực sự là tình nguyện hay không, nàng chỉ biết xem mỹ mạo của mình trở thành một loại tài nguyên, mà lại nói câu 'người tình ta nguyện' thì thật sự là chuyện rất buồn cười.
"Mời Chung Duyệt đến nói chuyện?"
Lê Sơ buông tài liệu trên tay xuống mở miệng, Ninh Mạn Thanh cũng đồng thời vừa ngẩng đầu lên lên tiếng cùng một lúc.
"Tìm Chung Duyệt đến gặp."
Mặt mày Ninh Mạn Thanh hòa hoãn xuống, nhéo nhéo ngón tay Lê Sơ nói "Chị sẽ tìm ra, đừng lo lắng."
Thật ra các nàng đều biết, chuyện này hơn phân nửa không phải là người trong giới làm, nếu không phải là người trong giới, vậy rất có thể là có liên quan đến lợi ích với Ninh Mạn Thanh, mà người này hẳn là biết, hoặc là suy đoán được quan hệ giữa các nàng.
"Em tin chị, trong khoảng thời gian này em sẽ tận lực không ra khỏi cửa, chị đừng lo lắng quá."
Ninh Mạn Thanh uhm một tiếng, ôm chặt Lê Sơ, đầu dựa vào cổ nàng, trong lòng than Đào Đào luôn là ngoan như vậy, làm chút âm u vì dục vọng khống chế chưa thành công của mình cũng được trấn an.
Lê Sơ bị hơi nóng phun lên cổ làm cho có chút nhột, ngón tay vuốt ve đuôi tóc dài của Ninh Mạn Thanh hỏi: "Vậy chúng ta hẹn Chung Duyệt nói chuyện? Hẹn nàng gặp mặt ở đâu?"
"Ở chỗ này đi, em hẹn cô ta, chị đưa người đến đón cô ta."
Ninh Mạn Thanh ngồi ngay ngắn, cô không mềm lòng như Lê Sơ, chuyện này cô rất sốt ruột, cô cũng không định nói chuyện với Chung Duyệt, cô sẽ để Chung Duyệt nhất định phải đồng ý phối hợp.
"Vâng."
Lúc Chung Duyệt nhận được điện thoại, cô vẫn còn ở thành phố tổ chức sự kiện kia.
Cô vừa mới ói ra hết cơm chiều, sau khi uống thuốc xong thì nằm trên sô pha, số điện thoại không hiện tên làm cô không có nhu cầu tiếp nhận, cô đơn giản tắt máy, tiếp tục tròn mắt nhìn đèn trong phòng.
Cửa phòng vang lên tiếng kêu cùng tiếng đập cửa không ngừng, Chung Duyệt không kiên nhẫn đứng dậy đến mở cửa phòng, lạnh lùng mà nhìn người đại diện đứng ở ngoài cửa.
Người đại diện cười lấy lòng mà nhìn cô, làm lành nói: "Tiểu Duyệt, em xem từ lần nói chuyện lần trước đến giờ đã có một tháng, Lý tổng bên kia..... Không có Lý tổng, tài nguyên của em....."
"Câm miệng" Chung Duyệt lạnh giọng cắt ngang, thần sắc châm chọc nói "Tôi như bây giờ anh kêu tôi đi? Nếu tôi lại ói trên giường Lý tổng anh có đến chịu trách nhiệm không?"
"Nghiêm trọng đến như vậy sao....." Người đại diện lẩm bẩm, tràn đầy nghi ngờ, nhưng thấy mặt Chung Duyệt trắng như nữ quỷ cùng với thân thể gầy gò, lại nhịn không được mà tin, đen mặt nói "Được rồi được rôi, thật vô dụng."
Thái độ hắn quay chuyển 180 độ, Chung Duyệt cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, sau khi hắn đi phun một câu "môi giới xấu xa", trầm mặt đóng cửa lại.
Hai mươi phút sau chuông cửa lại vang lên lần nữa, Chung Duyệt còn tưởng rằng người đại diện quay lại, căng mặt đi ra chuẩn bị mắng chửi người, lại thấy người đứng trước mắt là một nam một nữ không quen biết.
"Xin chào, Chung tiểu thư, mời cô nhận điện thoại."
A Hương đem điện thoại đưa đến trước mặt Chung Duyệt, mặt Chung Duyệt tràn đầy nghi ngờ nhìn bọn họ, sau đó tiếp nhận điện thoại.
"Chung Duyệt, tôi là Lê Sơ, vì gọi điện thoại cho cô không được đành phải dùng đến hạ sách này, có một số việc muốn gặp mặt cô nói, hy vọng cô có thể đồng ý."
Thật ra Chung Duyệt cũng không phải muốn đồng ý, nhưng là nữ nhân vừa đưa điện thoại cho nàng đang cầm súng trên tay, lại còn lắp băng đạn ra vô, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chung Duyệt trầm mặc trong chốc lát, nói: "Được rồi."
1 giờ 30 sáng, máy bay cất cánh.
Chung Duyệt được hộ tống bí mật từ sân bay một đường đến biệt thự, lúc đứng trước biệt thự, biểu tình còn có chút chết lặng, sau khi nhìn thấy Ninh Mạn Thanh, đầu tiên là hoảng hốt một chút, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ.
"Lê Sơ, cao vẫn là cô cao a."
Cô cười đắc ý mấy phần, Lê Sơ cũng không có sạch sẽ đến như vậy, nàng với cô là cùng một loại người, nghĩ như vậy làm cô cười đến cực kỳ sung sướng.
Lê Sơ biết cô hiểu lầm cái gì, nhưng cũng không biện giải, làm sáng tỏ chuyện này với Chung Duyệt cũng không có ý nghĩa, chi bằng để cô suy nghĩ theo ý mình, nếu điều đó có thể làm cô cảm thấy tốt hơn một chút.
Ninh Mạn Thanh nhíu mày, nhưng bị Lê Sơ vỗ vỗ tay sau đó cũng nuốt xuống lời nói bên miệng, mời Chung Duyệt ngồi xuống.
Ninh Mạn Thanh vào thẳng vấn đề nói: "Chung tiểu thư, hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi tìm ra người hẹn cô kia."
Chung Duyệt buồn cười hỏi: "Vì sao tôi phải giúp các người, không phải các người thấy tôi không giúp đỡ tên kia hại người liền cho rằng tôi là người tốt đi?"
"Tôi có thể để những người tối đó trả giá đại giới, phá sản vào ngục giam hết thế nào?"
Ngón tay Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, đưa ra điều kiện trao đổi.
Tay Chung Duyệt cầm lấy túi xách chợt nắm chặt, thân thể của cô cứng đờ lên, mất tự nhiên run rẩy hai cái, cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Ninh Mạn Thanh, trên trán nổi gân xanh.
"Cô nói được thì làm được?"
Cô còn nhớ rõ tối hôm đó, Lý tổng kêu cô đến khách sạn, cô cho rằng vẫn là đến như bình thường hai người, ai biết Lý tổng kêu đến mấy người bạn, cô muốn chạy cũng không chạy được, cô không biết cô bị bệnh là vì vậy, hay buổi tối đó ai lây bệnh cho cô, nhưng tóm lại là tính huống nào, cô đều ước những người đó mau đi chết đi.
Ninh Mạn Thanh gật đầu: "Cô có thể tìm hiểu thân phận của tôi, từ trước đến giờ tôi nói được làm được."
Chung Duyệt có biết thân phận của Ninh Mạn Thanh một chút, sau khi chị ta tiếp nhận sản nghiệp gia tộc xong, kênh kinh tế tài chính cô cũng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy, lúc đó còn rất kinh ngạc, chua lòm nghĩ đến vận khí Lê Sơ thật sự quá tốt, quay một bộ phim quen được hai phú nhị đại, tuy rằng sau đó cô cũng không chú ý đến, nhưng tập đoàn Ninh thị ở Vân Châu thực sự rất nổi tiếng, cô đã từng cùng Lý tổng đi đến một bữa tiệc, Lý tổng đối với đại thiếu gia Ninh gia đều là cúi đầu khom lưng, lúc đó cô mới hiểu rõ, gia thế của Ninh Mạn Thanh thực sự là không bình thường.
Chung Duyệt đồng ý rồi, cô hỏi: "Tôi tin cô, cô muốn tôi làm thế nào?"
Lê Sơ cũng không biết buổi tối đó trong miệng Ninh Mạn Thanh là chuyện gì, nhưng đại khái nàng cũng đoán được đại khái là chuyện gì.
Sau sự kiện hôm nay, Ninh Mạn Thanh bắt đầu kế hoạch bố cục, cô sắp xếp người của mình ở bên Chung Duyệt, gắn thiết bị định vị vào di động của cô, cách thức Ninh Mạn Thanh làm, là rất nắm chăc với chuyện truy lùng tin tức.
Chỉ cần Chung Duyệt không ngừng tiếp xúc với người kia, cô liền biết là ai giở trò quỷ ở sau lưng.
3h sáng, chuyện này xem như là sắp xếp ổn thỏa.
Ninh Mạn Thanh cần phải xử lý một chút vệc, Lê Sơ gật gật đầu với nàng nói: "Còn lại để em là được, chị mau đi đi, làm xong trở về sớm một chút."
Ninh Mạn Thanh xoa xoa tóc nàng, mang theo vài người rời đi, Viên Tử và A Dược vẫn canh giữ trong góc.
"Cô có muốn ở lại chỗ này đêm nay không hay là đưa cô về nhà?"
Lê Sơ nhìn Chung Duyệt, rót cho mình ly nước, nhìn Chung Duyệt hỏi.
"Cô dám để tôi ngủ lại? Không sợ nhà cô không sạch sẽ sao?"
Chung Duyệt giống như sẽ không bao giờ dễ dàng nói chuyện, vĩnh viễn đều mang theo dao găm, nhưng thái độ của cô vẫn còn xem là tốt, dù sao cô cũng đã đồng ý hợp tác rồi.
"Nó không lây qua đường tiếp xúc bình thường."
Lê Sơ rót cho Chung Duyệt ly nước, giống như HIV cũng sẽ không lây qua đường sinh hoạt hằng ngày, HDM cũng sẽ không.
Chung Duyệt im lặng chớp mắt một cái, sau đó rất nhẹ nhàng hỏi: "Để ý tôi hút thuốc sao?"
Lê Sơ ra dấu, tỏ vẻ cô cứ tùy ý.
Chung Duyệt đốt thuốc, lại không có đưa lên miệng, chỉ là nhìn khói thuốc từ từ bay lên.
"Thật cmn kỳ diệu, tôi thật không nghĩ tới, có lúc tôi sẽ tâm khí bình hòa ngồi ở nơi này nói chuyện với cô."
Cô hít một hơi thuốc, sau đó đột nhiên ho lên, chờ sau khi hòa hoãn kéo kéo khóe miệng, ánh mắt có chút mê ly.
"Ngày cô được đề cử thị hậu, tôi ở trước TV, ảo tưởng bản thân mình cũng ngồi ở chỗ kia, cô không có giải, ngày đó tôi cũng cười đến đặc biệt vui vẻ", cô lắc lắc đầu xong lại nói "Nhưng giống như mấy fans của cô và bạn bè cô mắng tôi vậy, tốt xấu gì cô cũng có đề cử, còn tôi có cái gì, một giải thưởng thực lực cũng không có, nhưng khi đó tôi lại an ủi chính mình, có tiền có lưu lượng là đủ rồi, nói là không muốn, nhưng trong lòng vẫn chờ mong."
"Tôi không cảm thấy tôi kém cô chỗ nào, tôi cũng đi tìm những bộ phim có kỹ thuật diễn, nhưng kết quả đều tự rước lấy nhục, tức giận đến mức tôi xé tan kịch bản, điên cuồng mắng cô ở trong phòng."
Chung Duyệt nhớ đến thời gian lúc trước, trong mắt có thêm một chút linh hoạt hơn.
Nàng nhìn Lê Sơ hỏi: "Tôi cho rằng mình là ngươi xấu, sắp đến sẽ biết, nhưng còn không có làm hoàn toàn, cô nói tôi là người tốt hay người xấu?"
Lê Sơ suy nghĩ trong chốc lát, trả lời nói: "Thiện và ác là một, giống như xuống núi và lên núi đều cùng đi một con đường."
Chung Duyệt cười nhạo một tiếng nói: "Cô còn rất triết lý."
Lê Sơ buông tay: "Đây không phải tôi nói, đây là Heraclitus nói."
"Ai?"
"Ông ta có một câu nói rất nổi danh, 'không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông', hẳn là cao trung có học qua đi."
"Cao trung sao?" Chung Duyệt mơ màng mà nhìn không khí, tắt điếu thuốc, "Chuyện lâu rồi, đã sớm quên."
"Đối với chuyện này tôi không có hứng thú, bằng không cô nói với tôi cô với chị ta như thế nào?"
Chung Duyệt hứng thú dào dạt hỏi, Lê Sơ lạnh nhạt từ chối, mở TV lên, chọn một bộ điện ảnh cho cô xem.
Trong phòng khách an tĩnh lại, chỉ có âm thanh truyền ra từ TV.
Lúc phim chiếu đến một nửa thì Ninh Mạn Thanh trở lại, Chung Duyệt không tự giác căng chặt thân thể, đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với áp lực.
"Cho em."
Ninh Mạn Thanh đem trà sữa trong tay đưa đến cho Lê Sơ, Lê Sơ vui mừng mà nói: "Oa, sao chị mua được, giờ này không phải là bọn họ đóng cửa rồi sao?"
Đây là sản phẩm mới của hiệu trà sữa Lê Sơ rất thích uống, nhưng tạm thời cũng chỉ có Vân Châu bán, ngày đó Lê Sơ nhắn tin nói với Ninh Mạn Thanh nhất định trở về phải uống, kết quả chính nàng cũng quên mất.
"Có một chỗ bán 24 giờ."
"Ở đâu?"
"Ở bên đường Thần Lâm."
"Nhưng vậy không phải quá xa sao, sao còn chạy đến đó mua, ngày mai mua cũng được."
"Không phải em nói siêu siêu siêu siêu muốn uống sao?"
Ninh Mạn Thanh cười lặp lại tin nhắn của Lê Sơ nhắn, Lê Sơ hừ hừ hai tiếng, cắm ống hút vào thỏa mãn uống một ngụm.
Chung Duyệt nhìn động tác Lê Sơ tự nhiên đưa trà sữa đã uống đưa đến môi Ninh Mạn Thanh, bỗng nhiên phát giác, các nàng vẫn là không phải cùng một loại người, nàng cũng không phải là may mắn tìm được chỗ dựa chất lượng tốt hơn cô.