Giữa tháng 11, ánh mặt trời trong ngày lạnh băng lộ ra, xua tan sương mù vài ngày trước.
Lê Sơ vừa mới quay xong một cảnh diễn trong nhà, sau khi diễn xong, Tiền Đóa Đóa vội vàng cầm áo khoác đi đến phủ thêm cho Lê Sơ, kéo nàng vào lều.
Trong lều có một lò cái lò sưởi, Lê Sơ cảm giác máu sắp đông cứng của mình lại hoạt động linh hoạt hơn một chút rồi, nàng hít hít cái mũi, ôm túi chườm nóng, trong tay cầm nước ấm, cuộn người trên sô pha.
Nơi này đã bắt đầu vào đông, nhưng cảnh diễn vẫn còn ở mùa thu, cũng may nhiệt độ không khó ở đây không tính là quá lạnh, không đến mức làm biểu tình gương mặt trở nên quá cứng ngắt.
"Lê Tử, thay quần áo đi, sương mù tan rồi, đạo diễn Kỷ nói diễn cảnh 733."
Triệu Tri Xuân trùm áo khoác bông đi vào lều, lúc tiến vào còn mang theo mấy phần hàn ý.
"À được, em đi liền, Ninh lão sư đâu rồi, không phải chị ấy còn ở trong liều bên kia sao?"
Lê Sơ đứng lên, cảnh diễn thứ 733 là một cảnh diễn tình cảm mấu chốt trong phim, vốn dĩ phải quay trước đó, nhưng vì thời tiết vẫn luôn bị dời lại.
"Đạo diễn Kỷ kêu chị ấy rồi, chắc chờ tầm 10 – 20 phút nữa đi, đạo diễn Kỷ kêu em đi thay quần áo trước."
Lê Sơ gật đầu, bọc mình thành một quả bóng, đi đến phòng hóa trang.
Triệu Tri Xuân ở phía sau bộ dạng cuồng tiếu, Lê Sơ không quan tâm hắn, hắn cười kệ hắn đi, thời tiết thế này thật cmn lạnh a.
Trong quá trình tháo trang bổ trang, Lê Sơ nhớ lại nội dung cảnh diễn 733.
Nàng không tự giác nuốt ngụm nước miếng, trong lòng có chút hoảng động.
Đây là cảnh diễn ban đêm, cũng là một cảnh diễn hôn.
Nghĩ đến diễn hôn, Lê Sơ khó tránh khỏi có chút thất thần, nghĩ đến cảnh diễn hôn lần đầu tiên.
Kỳ thật từ ngày đó đến hôm nay, các nàng thật ra còn hôn thêm vài lần.
Có đôi khi là ở phòng nàng, có đôi khi là ở phòng Ninh Mạn Thanh, có đôi khi lướt qua liền ngừng, có đôi khi là hôn sâu dây dưa.
Không có lý do gì rất đặc biệt, chỉ là không khí đến rồi thôi, mỗi lần đều là Ninh Mạn Thanh chủ động, nàng không từ chối, lại còn phối hợp.
Nàng cũng không biết rõ tình huống hiện tại là thế nào, giống như có chút ý gì đó, nhưng chút gì đó cũng không đủ để thay đổi gì cả.
Trước khi xuyên đến đây, Lê Sơ là người thích một mình, nàng chưa từng động tâm, ở tuổi dậy thì chuyện tình cảm yêu đương cũng chưa từng xuất hiện trên người nàng, bởi vì nàng rất bận, nàng vội vàng học tập, nàng bận rộn muốn tăng kiến thức, sau khi học xong đại học lại trầm mê học tập và nghiên cứu sở thích của chính mình.
Nàng là người thích sự mới lạ, những chuyện thú vị nàng đều muốn nếm thử qua, căn bản không có thời gian đi yêu đương.
Tuy rằng là độc thân, nhưng nàng chính là chuyên gia tình cảm, tư vấn đạo lý yêu đương cho bọn bạn bè của nàng, nhưng chỉ là trên người nàng lại không có hiệu lực.
Bởi vì chờ đến loại chuyện này điểm vào người mình, nàng mới phát hiện, không phải dễ dàng nói chia tay là chia tay, nói thích liền thích, nói không thích liền không thích.
Lê Sơ biết bản thân mình bây giờ rất có cảm giác với Ninh Mạn Thanh, dù là tâm lý hay là thân thể hay là tin tức tố, nhưng nàng vẫn cảm thấy vẫn còn chưa đến một bước kia, nàng vẫn như trước đó, không muốn độc chiếm có được Ninh Mạn Thanh.
Nếu giờ phút này Ninh Mạn Thanh đưa ra lời theo đuổi hay muốn kết giao, Lê Sơ không biết mình có thể đồng ý hay không.
Nàng giống như có chút chờ mong, nhưng hình như cũng có chút sợ hãi.
Cũng không phải nàng sợ hãi Ninh Mạn Thanh, mà là sợ hãi chuyện chuyển biến quan hệ.
Nhưng mà Ninh Mạn Thanh cũng không có làm rõ ra, có đôi khi thật thiên vị thân mật với nàng, không thể không nói, Lê Sơ vẫn rất thích như thế này.
Nàng cảm giác được Ninh Mạn Thanh giống như đang dùng nước ấm nấu ếch, nàng chính là con ếch nhỏ trong nồi kia, nhưng nước ấm vừa đúng độ, giống như là ngâm suối nước nóng, làm nàng không có lòng muốn nhảy ra ngoài.
"Lê lão sư, xong rồi."
Lina nhìn nhan sắc Lê Sơ trong gương, tỉ mỉ đánh giá một phen mới mở miệng.
"Được, cảm ơn."
Lê Sơ bị một tiếng gọi này hoàn hồn, đối với nàng gật đầu, lộ ra gương mặt mỉm cười.
Lina đi rồi, Lê Sơ nhìn gương mặt rất có khí sắc của mình trong gương, tươi cười lại càng vui hơn nữa.
Đêm nay trang dung của nàng khác với trước kia, cảnh diễn lần này rất đặc biệt, không chỉ bởi vì có cảnh hôn.
Vai diễn của Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân đều là người tới ta đi, tuy rằng trong phim này các nàng diễn cp, nhưng kỳ thật giữa các nàng có rất ít chân tình. Thân phận chú định các nàng sẽ không dễ dàng yêu nhau, các nàng đều là thợ săn, sẽ không để tự bản thân mình sa vào, loại tình cảm lơ đãng đan xen chân thật này thực sự cũng rất động lòng người.
Đối với Tần Mộ mà nói, Tịch Ỷ Vân là loại người vĩnh viễn nàng không bao giờ trở thành được, kỳ thật nếu có thể, Tần Mộ cũng hoàn toàn không muốn có cuộc sống như hiện tại, nhưng là nàng không có lựa chọn, những người có thể cứu rỗi nàng đều đã bị hủy diệt rồi, nàng không có cách nào buông tha chuyện phá hủy Lý Tố Đông, cũng không có cách nào buông tha chính mình.
Tịch Ỷ Vân cũng không phải là dạng cảnh sát truyền thống nghĩa khí như Lý Duệ, không phải cô mang theo nhiệt huyết hay tinh thần trượng nghĩa mới làm nghề này, cô làm cảnh sát phần lớn là vì cô thích, con người cô cũng giống như tin tức tố của cô, rực rỡ lóa mắt, xóa đi hắc ám, cao ngạo tự phụ như vầng thái dương trên cao kia.
Đối với Tịch Ỷ Vân mà nói, Tần Mộ không đơn giản chỉ là nghi phạm, còn là một đối thủ rất khó bắt bài với cô, rõ ràng nàng là rắn độc, lại ngụy trang bản thân thành một người vô hại, dẫn dắt mọi người rơi vào bẫy rập của nàng.
Cô cực kỳ vui thích tiến hành trận đấu trí này, mục đích cuối cùng là muốn Tần Mộ thua đến tơi bời.
Cũng vì tuyến tình cảm của Tịch Ỷ Vân và Tần Mộ cực kỳ theo kế hoạch, cho nên đoạn diễn 733 này mới đặc biệt, bởi vì nó không trải qua sự tính toán của hai người, mà là tự nhiên phát sinh.
Đó là vào một đêm không trăng, Tần Mộ mới về đóng cửa lại, liền nhận ra không đúng.
Tuy rằng nàng không phải trinh thám chuyên nghiệp, nhưng là nàng khống chế hoàn cảnh rất tốt và ý thức nguy hiểm rất mạnh, khi nàng đóng cửa lại, nàng liền cảm giác được trong phòng mình có người vào, không chỉ là một người.
Tần Mộ vốn định lấy điện thoại gọi ra ngoài, nhưng kẻ đột nhập không cho nàng cơ hội, dao nhỏ lạnh băng kề sau lưng nàng, đèn trong phòng được mở lên, cửa sổ và bức màn đã được kéo kín mít.
Tần Mộ giơ tay, nhìn vài người sau lưng xuyên qua tấm gương trên tường, ý muốn dò hỏi ý đồ bọn họ đến.
Đây là chuyện ngoài dự tính của Tần Mộ, đối với ý đồ của nhóm người này đến nàng hiểu ra, hơn nữa còn ẩn ẩn cảm thấy rất khó giải quyết.
Nhóm người xông vào phòng nàng là mấy thành viên trong một bang phái ở gần đây, bang phái này đang trong giai đoạn thay đổi quyền lực, tín vật quan trọng nhất của bang chủ tiền nhiệm được đưa đến tay của một người tên là Ứng Trúc.
Những người đến đây thuộc thế lực phản bội, bọn họ muốn nhanh chóng tìm được tín vật này, sau khi giết Ứng Trúc xong, lại không tìm thấy tín vật, nhưng bọn hắn biết, Ứng Trúc có thích một cô gái Omega, cho nên bọn họ đến chỗ Tần Mộ, muốn kiếm tín vật sau đó giết người diệt khẩu.
Tần Mộ trả lời từng câu hỏi của nhóm người này, nàng không tỏ ra nhu nhược như bình thường, bởi vì nàng biết ở thời điểm này, mặc kệ nàng có đem ra tín vật không, nàng đều sẽ bị diệt khẩu, cho nên nàng chỉ có thể ra vẻ suy tư, tận lực kéo dài khả năng sống sót.
Tín vật này xác thật ở trong tay Tần Mộ, nhưng chuyện này hoàn toàn ở ngoài kế hoạch của Tần Mộ, ban đầu Tần Mộ đáp ứng Ứng Trúc là muốn để hắn trở thành quân cờ của mình, đích xác Ứng Trúc cũng giúp nàng không ít chuyện, nhưng sau khi trong bang phái Ứng Trúc xảy ra chuyện tranh cướp địa vị xong, Tần Mộ liền chặt đứt với hắn, không để hắn tìm đến mình.
Làm việc cho bang phái, không biết khi nào sẽ bị cảnh sát theo dõi, nếu chỉ là vô danh tiểu tốt, như vậy sẽ không có ai để ý, nếu có tiền án tiền sự, vậy đối với Tần Mộ là quá mạo hiểm, nàng không hy vọng trước khi kế hoạch của mình hoàn thành, bại lộ chút xíu gì bị cảnh sát tóm được.
Ứng Trúc làm nhiệm vụ đến tìm Tần Mộ, đem đồ vật giao cho nàng, củ khoai lang nóng bỏng tay thế này Tần Mộ không muốn nhận, nhưng Ứng Trúc nói nàng là người duy nhất hắn có thể tin, hẳn sẽ không có ai nghĩ đến nàng, hơn nữa hắn nói cho nàng, nếu đưa vật này đến tay một người khác, kế hoạch của nàng sẽ được trợ giúp rất lớn.
Nhưng mà dựa theo tình huống hiện tại mà nói, cái này cũng không phải trợ giúp lớn mà là phiền toái lớn. Tín vật kia Tần Mộ đã gửi đi, chỉ mới vừa đưa đi quay về, ở nhà đã bị người ta ngồi sẵn.
Trong lúc Tần Mộ suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, điện thoại nàng vang lên.
Người gọi đến là Tịch Ỷ Vân, Tần Mộ không để thêm từ cảnh sát, nên dưới tầm mắt của mấy người đang nhìn tự nhiên tiếp nhận điện thoại. Nàng tự mình nói chuyện một phen, bên này nghe có vẻ bình thường, nhưng cũng khiến cho Tịch Ỷ Vân chú ý.
Tần Mộ dùng lời ám chỉ tình huống của nàng hiện tại, Tịch Ỷ Vân bên kia cũng đưa ra đáp án của mình.
Khúc này có một cảnh diễn cao trào, Lê Sơ phải nhảy từ của sổ nhà mình sang một cái ban công nhà khác, sau đó nhảy lên xe Tịch Ỷ Vân, ngồi ở sau xe nghênh ngang mà đi.
Sau đó là một cảnh truy đuổi kịch liệt kích thích, trong quá trình trốn đi, hai người đều biểu hiện một mặt không giống như bình thường mình thể hiện trước mặt đối phương, nhưng cũng không ai ngạc nhiên, bởi vì trong lòng mỗi người điều biết rõ ràng.
Tịch Ỷ Vân vì cứu Tần Mộ, bả vai bị trúng đạn, lúc ở chỗ ẩn nấp cô xử lý thương thế, lưu loát quyết đoán, giống như dã thú nào đó vừa nguy hiểm vừa mỹ lệ.
Máu giống như phóng thích dã tính trên gương mặt hoàn mỹ của cô, làm tim Tần Mộ đập nhanh.
Đêm tối, truy đuổi, kích thích, thở dốc, tin tức tố, máu, những nguyên nhân này đan xen vào nhau, tạo nên một cái hôn không rõ ràng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng pô xe máy, Lê Sơ thoát khỏi kịch bản, có chút tò mò mà đứng lên đi ra ngoài.
"Lê tỷ, chị mau ra đây...."
Vừa đúng lúc Tiền Đóa Đóa ở bên ngoài mở cửa vào thấy mặt Lê Sơ, âm thanh bỗng dưng im bặt, biểu tình từ vui vẻ biến thành kinh sợ trong nháy mắt, vỗ vỗ ngực của mình.
"Thật nguy hiểm thật nguy hiểm, không đụng vào mặt chị, làm em sợ muốn chết, lần sau em nhất định gõ cửa trước khi mở."
Tiền Đóa Đóa thật sự suýt suy tim, nếu đụng vào mặt Lê Sơ, nàng sẽ tự sát ngay tại chỗ.
"Không có việc gì, không có việc gì, không có đụng trúng."
Lê Sơ trấn an trợ lý đang sợ hãi một chút, trong lòng nàng cũng có dự cảm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Không cần Tiền Đóa Đóa mở miệng, Lê Sơ cũng biết vừa rồi cô muốn nói cái gì.
Một chiếc xe máy bình ổn đậu ngoài, vẻ ngoài màu đen huyền bí làm tim người thình thịch nhảy.
"Ninh lão sư cũng quá soái đi, Ninh lão sư thật càng ngày càng công khí."
Tiền Đóa Đóa ôm mặt, nhịn không được cảm thán.
Tiến một chút văn nhã ôn nhu trí thức, lùi một chút cuồng dã lạnh nhạt cấm dục, quả thật là tình nhân Alpha hoàn mỹ, ghép với loại cục cưng ngoan ngoãn như Lê tỷ quả thật là hợp đến cuồng bạo!
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim này, Tiền Đóa Đóa không giỏi được thêm cái gì, nhưng đu cp thì càng ngày càng lên tay.
Người ngồi trên xe mang mũ bảo hiểm, một đôi chân dài vững vàng đạp trên mặt đất, quần da bó sát màu đen bao lấy đường cong xinh đẹp, giống như một thanh đao thẳng tắp, tàn khốc mà cũng yểu điệu.
Mũ bảo hiểm được cô tháo xuống, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm đối mắt với tầm nhìn Lê Sơ, lúc đôi mắt kia chạm đến tầm mắt Lê Sơ, băng tuyết liền tan rã, tràn đầy gió xuân tháng ba.
Chỉ một cái liếc mắt này, Lê Sơ cảm thấy, tâm trạng muốn hẹn ch*ch của nàng chưa bao giờ mãnh liệt như thế.
..........
Editor: Tui quỳ tui lạy bà luôn á bà Đào