Nghĩ đến việc nam nhân không nhìn thấy, Khương Miên đem cái túi trong tay đặt ở cửa nhà, đi qua dìu hắn.
"Cảm ơn!" Hắn nói.
Khương Miên đỡ hắn đến chỗ ghế sofa để ngồi xuống, rót một ly nước đưa cho hắn: "Người mở khóa chắc là trong chốc lát sẽ đến, anh ngồi ở đây đợi một lát."
Hắn gật nhẹ cằm, không nói gì.
Khương Miên thu xếp tốt cho nam nhân liền không quan tâm đến hắn nữa, cầm theo túi vào phòng bếp, đem phế phẩm ngọc đổ toàn bộ lên bàn xử lý.
Đào bới một hồi, nàng từ bên trong tìm thấy được một viên ngọc phế chất to bằng đầu nắm tay, ở giữa khối ngọc phế chất này là một vùng ám trầm.
Khương Miên nhắm mắt cảm thụ khối ngọc một cách tinh tế, xác định từng sợi linh khí yếu ớt đều xuất phát từ chỗ ám trầm này.
Nàng cần phải đem thứ này lột ra để xem rõ nó rốt cuộc chính là cái gì.
Thuận tay mở ra tủ đựng các loại đồ dùng bếp, không thể tìm thấy được dụng cụ tiện tay, Khương Miên liền đi ra khỏi phòng bếp, đến phòng để tạp vật tìm chiếc búa nhỏ.
Ra khỏi phòng bếp, thuận tiện nhìn về phía ghế sofa.
A? Người đâu?
Trên ghế sofa nơi nào còn bóng người, Khương Miên nhìn về phía cửa nhà, thấy cửa không có đóng, chẳng lẽ hắn đi rồi?
Một giây sau, một tiếng meo ô vang lên, Khương Miên đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy nam nhân ngồi xổm trước ổ mèo, duỗi ngón tay thon dài mà nhẹ nhàng xoa đầu bé mèo. Có thể thấy nó vô cùng thoải mái đến mức kêu lên.
Ổ bé mèo được Khương Miên đặt dựa vào tường, bên cạnh là giá sách cùng bàn đọc sách, bởi vì vấn đề về thị giác, tầm nhìn của Khương Miên bị bàn đọc sách cản lại, nam nhân lại ngồi xổm, cho nên vừa rồi không có nhìn thấy hắn.
"Rất đáng yêu." Hắn nghiêng đầu, Khương Miên có thể nhìn thấy sóng mũi cao của hắn, cùng với khóe môi nhếch lên một chút.
"Tạm được, trừ ăn ra thì chính là ngủ." Khương Miên thấy hắn chơi đùa với bé mèo vui vẻ, quay người chuẩn bị đi tới phòng chứa tạp vật. Nhưng mà vừa mới còn là một bé mèo hưởng thụ liền bỗng nhiên trở mặt, giơ móng vuốt cào lên mu bàn tay của nam nhân, tốc độ nhanh chóng, không kịp né tránh.
Mu bàn tay của nam nhân nhanh chóng xuất hiện ba vết cào bắt đầu rỉ máu.
Khương Miên: "..."
"Thật xin lỗi!" Khương Miên tiến lên, một tay túm lấy bé mèo nhốt vào cái lồng, không để ý đến việc dạy dỗ lại nó, dìu nam nhân về ghế sofa. Vết thương rất sâu, có thể thấy bé mèo dùng lực có bao nhiêu lớn.
Khương Miên hít một hơi thật sâu: "Anh chờ một chút, tôi đi lấy hộp trị thương, nhớ đừng nhúc nhích."
Nam nhân không nói gì, ngồi im tùy ý để Khương Miên lăn qua lăn lại. Trong lúc Khương Miên dùng thuốc thoa vết thương tiêu trừ độc, tay hắn cũng không động đậy một chút nào, phảng phất như không cảm thấy đau.
"Không đau sao?" Nhớ tới hôm qua tại bãi đỗ xe, đôi mắt của hắn không ngừng chảy máu, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, thì thần sắc của hắn không có một chút biến hóa nào. Khương Miên không khỏi hoài nghi, người này có phải bị mất đi cảm giác đau hay không.
Trầm mặc một vài giây, hắn nói: "Đã quen rồi."
Đối với sự quen thuộc với cảm giác đau... Khương Miên không lên tiếng, chỉ có điều động tác tay vô thức nhẹ đi nhiều.
"Tôi có thể sờ mặt của cô một chút được không?" Chờ Khương Miên xử lý tốt vết thương của hắn xong, hắn lại nhắc tới thỉnh cầu ngày hôm qua tại bãi đỗ xe đối với Khương Miên.
Ngón tay Khương Miên run lên một cái, kém chút nữa liền đem miệng vết thương của hắn một lần nữa bị xé rách.
Nàng không hiểu, người này đã không nhìn thấy, vì cái gì đối với gương mặt của nàng lại chấp nhất đến thế.
Người này mặc dù đưa ra một yêu cầu sờ mặt vô cùng thất lễ, nhưng thần sắc lại bình thường, cũng không có cảm giác lưu manh.
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, lại nhìn tới vết thương trên tay hắn, Khương Miên nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh sờ đi."
Nàng đáp ứng vô cùng sảng khoái mà không hỏi vì sao, ngược lại làm cho nam nhân ngơ ngẩn một chút. Một lát sau, hắn duỗi bàn tay không có bị thương ra, chậm rãi hướng tới gương mặt Khương Miên.
Còn chưa có chạm vào, hắn bỗng nhiên thu tay lại, nói: "Đã tới."
Khương Miên: "?"
'Đinh' một tiếng, thang máy mở ra.
"Khương tiểu thư, ổ khóa của ngài xảy ra vấn đề ở chỗ nào?"
...Là người mở khóa.
"Là ổ khóa nhà hắn không mở được." Khương Miên vịn nam nhân ra khỏi nhà, "Không phải chỗ tôi."
"Nguyên lai là Kỳ tiên sinh." Người mở khóa bên kia đều có thông tin cơ bản của từng chủ hộ nơi này, hắn nhìn Khương Miên, lại nhìn Kỳ tiên sinh, "Làm phiền Kỳ tiên sinh cung cấp mật mã của ngài."
"521521." Khương Miên thay hắn nói.
Người mở khóa di chuyển tới phía đối diện, nhập mật mã vào, 'cạch' một tiếng, cửa liền mở ra.
Khương Miên: "..."
Người mở khóa: "???"
Khương Miên vô ý thức nhìn người bên cạnh, hắn không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Vừa rồi khi chúng tôi thử, mật mã cùng dấu vân tay đều không mở được."
Ẩn ý chính là ta đây không có đùa chơi với các ngươi.
Người mở khóa đành phải đóng cửa lại, khách khí nói: "Làm phiền Kỳ tiên sinh thử nhập dấu vân tay."
Nam nhân đưa ngón tay lên ấn, âm thanh báo thành công vang lên, cửa liền mở.
Khương Miên: "..."
Mấy phút trước, nàng đều nhìn thấy cảnh tượng nam nhân nhập mật mã lẫn dấu vân tay đều không thành công, phảng phất như chính bản thân nhìn thấy ảo giác.
Bầu không khí trong giây lát liền trở nên yên tĩnh, người mở khóa thầm nghĩ kẻ có tiền sẽ không đến mức nhàm chán mà trêu đùa bọn họ chứ, sau đó nhân tiện nói: "Có thể mạng lưới vừa rồi không ổn định, không thể nhập số liệu thành công, dẫn đến không thể mở cửa."
Sau đó kiểm tra ổ khóa cẩn thận, khi không phát hiện thêm vấn đề khác, người nọ liền rời đi.
"Thật xin lỗi!" Nam nhân nói, "Đã đem thêm phiền phức cho cô."
Khương Miên: "Hẳn là tôi xin lỗi mới đúng, mèo của tôi đã làm anh bị thương."
Nam nhân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."
"Vết thương trên tay anh cần tiêm vắc xin, hiện tại chúng ta nên đi tới trung tâm để tiêm." Nhớ tới con mắt của hắn không thể nhìn thấy, đoán rằng hắn khó mà tin tưởng mình, lại nói tiếp: "Hoặc anh có thể cho tôi số điện thoại của trợ lý anh, tôi có thể gọi cho anh ta."
Nam nhân: "Cậu ta đi công tác rồi."
Khương Miên: "Vậy... tôi đi với anh."
Nam nhân: "Được."
Đến trung tâm tiêm vắc xin, lúc cần điền thông tin cơ bản, nam nhân không thể nhìn thấy, tự nhiên Khương Miên sẽ giúp hắn điền. Cột thông tin đầu tiên chính là họ tên. Khương Miên chỉ biết hắn học Kỳ, quay đầu hỏi: "Anh tên là gì?"
Nam nhân trầm mặc, Khương Miên cho rằng hắn không muốn nói, liền giải thích: "Không phải là tôi muốn biết, chỉ là họ cần tên của anh để nhập vào."
"Vậy tôi tùy tiện bịa một cái tên vậy." Dù sao cũng không ai muốn xem kỹ.
Bờ môi nam nhân khẽ động đậy, lời muốn nói liền nuốt trở lại.
Khương Miên điền vào cột hiển thị họ tên kia một cái tên Kỳ Tiểu Bạch, thanh toán rồi ngồi chờ.
Đợi tiêm xong vắc xin tại trung tâm, thì cũng đã chín giờ, trước đó Khương Miên có gọi cho vú Lưu, để bà không cần qua nhà nấu cơm tối nay - do lúc ấy nàng muốn xử lý viên ngọc, không muốn bị vú Lưu quấy rầy, không nghĩ tới lại có thêm một khúc nhạc đệm này.
Bị giày vò mấy giờ liền, bụng cũng đã đói, Khương Miên yên lặng nhìn nam nhân được xưng Kỳ tiên sinh, đề nghị: "Hay tôi mời anh ăn cơm một bữa đi!"
Kỳ tiên sinh không có từ chối, Khương Miên tìm được một cái quán ăn rất sạch sẽ ở gần nhà, xuất phát từ phép lịch sử hỏi hắn muốn ăn gì, sau khi nhận được câu trả lời, nàng liền dựa theo khẩu vị của bản thân kêu thêm mấy món nữa rồi thôi.
Chờ thức ăn được phục vụ, Khương Miên cũng không lo lắng hắn vì không nhìn thấy mà ăn uống bất tiện.
Trên thực tế, nếu không phải đôi mắt được băng lại, mà hôm qua lại tận mắt chứng kiến tấm vải trải bị lây nhiễm nhiều máu, xác định đôi mắt hắn bị thương, nàng sẽ nghĩ rằng đối phương chỉ che tấm vải trắng lên cho vui mà thôi.
Biểu hiện của hắn hoàn toàn không giống là một người bị thương ở mắt không thể nhìn thấy được.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, ừm thì, đối phương trong một vài thời điểm vẫn lộ ra khuyết điểm - ví như việc hắn gắp nhầm một miếng gừng nhỏ, một lát sau, lại vô cùng lạnh nhạt mà phun ra.
Khương Miên cảm thấy mình nếu vô tình bật cười, thì thật là không quá lễ phép, thế là kìm nén lại. Tuy nhiên, Kỳ tiên sinh như nhạy cảm mà cảm giác được, tựa hồ phát hiện nàng đang nín cười, khẽ ngẩng đầu, 'nhìn' về phía nàng.
Khương Miên khẽ ho một tiếng, dứt khoát cầm đôi đũa lựa ra mấy lát gừng cùng vài quả ớt trong thức ăn ra, sau đó nói với hắn: "Được rồi đó! Lần này anh sẽ không gắp nhầm nữa."
"Cảm ơn." Kỳ tiên sinh bật cười một tiếng.
Khương Miên kinh ngạc trong giây lát.
Nhìn người ngồi dưới ánh đèn, tự nhiên cảm thấy đẹp, mặc dù đôi mắt của đối phương được quấn vải trắng, lại không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, cộng với nụ cười vừa nãy, so với người cha ảnh đế của nàng thì cũng không mấy chênh lệch.
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên: "Nàng ở đó!"
Khương Miên ngẩng đầu, nhìn thấy bốn năm tên tiểu lưu manh đầu nhuộm xanh xanh đỏ đỏ từ ngoài cửa quán xông vào. Nhìn trái rồi phải, nàng tựa hồ xác định mục tiêu của đối phương chính là nàng.
Ách... Không phải tựa như, họ đúng là xông tới chỗ nàng.
Khương Miên nhíu mày.
Trong quán ăn còn có nhiều khách khác, nhìn thấy bọn họ hung hăng xông tới liền nhao nhao đứng lên, ồn ào trong hỗn loạn. Bọn lưu manh nhanh chóng đã tới trước mặt Khương Miên, không chút do dự liền động thủ đánh nàng.
Khương Miên; "..."
Cái này là vở kịch nào vậy!
Một bàn tay hướng nàng tát tới, động tác của Khương Miên nhanh hơn suy nghĩ, nghiêng đầu né tránh, bắt lấy cổ tay của đối phương mạnh mẽ kéo một phát, tiếp đó trở tay vặn một cái - động tác thì mạnh mẽ, nhưng lực lại không đủ, không thể vặn được.
Khương Miên: "..."
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, người trước mắt bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng.
Khương Miên:???
Không cần phải làm một cái đại lễ như vậy chứ!
Ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện người động thủ chính là Kỳ tiên sinh không biết đã đứng lên lúc nào.
Không, hắn không có động thủ, hắn chỉ là đem cái chén trên bàn làm ám khí đem đánh vào đầu gối của lưu manh mà thôi. Hiện tại cái chén vẫn còn lăn ùng ục trên mặt đất kia kìa.