Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 12:




Edit+beta: LQNN203
Sau khi nghe những lời của Tạ Trình, Lâm Âm ngay lập tức chuyển sự chú ý đến video: "Tạ tổng yên tâm, tôi đã có vị hôn phu, sẽ không có suy nghĩ đồi bại với bất kỳ người đàn ông nào khác."
Tạ Trình không nói gì nữa, nhìn xuống màn hình laptop.
Video bắt đầu phát, Lâm Âm nhìn chằm chằm vào video rất nghiêm túc.
Như Tiểu Ngọc đã nói, cũng chỉ có vài người từng đến khu diễn tấu trước khi cô ấy bị dị ứng da, hơn nữa ai cũng có lý do chính đáng.
Ví dụ như cô Trâu, bà là người phụ trách đoàn đội "Trang Khương", nên đã đi kiểm tra tình trạng của các nhạc cụ và nhạc công.
Trợ lý Vương và trợ lý của anh ta đã ở đó để xác nhận thời gian và thủ tục biểu diễn, hai nhân viên của tập đoàn Tạ thị cũng có mặt để giao đồ uống và trái cây cho các nhạc công.
Chỉ có Chu Phán Phán, người đến xem buổi biểu diễn của Lâm Âm, đã đến khu vực diễn tấu ngay trước khi khai mạc, điều này rõ ràng là không bình thường.
Lâm Âm nhìn chằm chằm vào video và thấy Chu Phán Phán dừng lại trước đàn tranh của Tiểu Ngọc.
Tạ Trình gõ bàn phím hai lần, video được phát ở tốc độ chậm.
Lâm Âm nhìn thấy Chu Phán Phán quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngọc đang uống nước, thấy cô ấy không đề phòng gì, vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn giấy đã được bọc lại, rắc lên đàn tranh, sau đó lại cất khăn giấy vào trong túi, cô ta giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi khu vực diễn tấu, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong bốn năm giây.
Tạ Trình ném lên bàn một cái túi nhỏ trong suốt, Lâm Âm cầm lấy, thấy bên trong chứa đầy những sợi lông tơ nhỏ xíu mà mắt thường gần như không nhìn thấy: "Là lông của quả đào."
Lâm Âm nhìn Chu Phán Phán lén lút trong video, không thể tin được: "Sao có thể là Phán Phán?" Cô ta nói rằng cô ta ở đây để cổ vũ cô.
"Đừng quên, cô ta luôn cho rằng vai Trang Khương là của cô ta, kết quả lại bị em 'cướp mất'", Tạ Trình đóng máy tính lại, "Danh vọng, tiền tài, danh dự, vỗ tay, cô ta cái nào cũng không đạt được."
Lâm Âm nhìn chiếc túi có lông quả đào trong tay: "Anh đã sớm phát hiện ra, anh định làm gì?"
Tạ Trình đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: "Dám ở địa bàn của tôi giở trò. Em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô ta không?"
Lâm Âm không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Trình, chỉ có bóng lưng của anh.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ, cắt mặt đất thành hai bên sáng tối. Mặc dù anh đang đứng ở phía đầy nắng, nhưng vô cớ tạo cho người ta cảm giác anh đang đứng trong bóng tối.
Giọng anh rất thấp, khàn và trầm, những lời anh nói khiến người ta sởn tóc gáy.
Đắc tội Tạ Trình, một đại ma đầu tàn nhẫn và kiên quyết, Chu Phán Phán tám phần sẽ không thể ở lại đoàn múa được nữa.
Dưới sự ép buộc của Tạ Trình, không ai dám tuyển cô ta nữa, sự nghiệp múa của cô ta đã hoàn toàn kết thúc.
Trong tâm trí của Lâm Âm hiện lên hình ảnh Chu Phán Phán sùng bái đứng trước bức chân dung của mẹ cô, Kiều Thiên Thiên, trên bức tường danh dự.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tạ tổng."
Họ đã có mâu thuẫn và hiểu lầm không ngừng kể từ khi gặp nhau trong lễ đính hôn. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh bằng một giọng nhẹ nhàng như vậy.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích, không xoay người cũng không quay đầu lại, anh chỉ khẽ ừ một tiếng.
Lâm Âm tiếp tục: "Chuyện của Chu Phán Phán có thể giao cho tôi giải quyết được không?"
Tạ Trình quay lại, dựa vào cửa sổ: "Cô ta suýt làm hỏng buổi biểu diễn của em, em định tự mình ra tay, 'giết' cô ta để giải tỏa hận thù?"
Có một dấu vết tức giận ẩn hiện trên lông mày của người đàn ông, bị giọng nói lạnh như ngọc của anh đè nén: "Hay là nói, em đã đoán được ai là người xúi giục Chu Phán Phán, muốn dùng chuyện này xem như một điểm yếu để thương lượng với vị hôn phu của mình."
Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Lâm Âm không ngờ có người đứng sau Chu Phán Phán, càng không rõ Tạ Trình sao lại luôn suy đoán ác ý về cô, cho rằng cô có ý đồ xấu.
Lâm Âm đứng trước chiếc bàn làm bằng gỗ sưa, thứ gỗ dày làm cho nước da trắng ngần của cô trở nên trong suốt, cô khẽ cau mày: "Chẳng lẽ tôi không thể đơn thuần muốn cho Chu Phán Phán một cơ hội được sao?"
Tạ Trình nhìn rõ ràng đôi mắt của người phụ nữ trước mặt anh, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Sau một lúc anh nói: "Được." Anh cũng muốn xem cô sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.
Lâm Âm thấp giọng: "Cảm ơn."
"Đúng rồi," Lâm Âm ngước mắt lên, "Cảm ơn màn trình diễn đàn tranh của anh tối hôm qua, nếu không có anh, buổi biểu diễn đã không thành công như vậy."
Tạ Trình: "Không có gì phải cảm ơn, hợp tác kinh doanh, lợi dụng lẫn nhau thôi."
Lâm Âm nâng khuôn mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay: "Tôi nghĩ rằng từ giúp đỡ lẫn nhau phù hợp hơn với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Tạ Trình cười nhẹ: "Tùy em."
Lâm Âm rất tò mò: "Mạo muội hỏi Tạ tổng một chút, sao anh lại nảy ra ý định học đàn tranh. Thực sự không có nhiều người đàn ông chơi đàn tranh, hầu như họ chỉ thích chơi piano, guitar và trống, bởi vì vừa đẹp trai vừa ngầu."
Đàn tranh được sử dụng trong những dịp rất hạn chế, chẳng hạn như tu thân dưỡng tính, giảng dạy và phối nhạc. Nhạc khúc tràn đầy cổ vận, thông thường dùng để biểu diễn khúc mục cổ điển.
Lấy múa làm ví dụ, có rất nhiều loại hình múa, chẳng hạn như Latin, ballet, Jazz, v.v, đàn tranh là thích hợp nhất đối với múa cổ điển.
Tạ Trình nhìn Lâm Âm, câu môi dưới, giọng điệu mang theo ý châm chọc: "Chuyện này em có thể không biết sao?"
Lâm Âm: "…" Cô không biết, sao cô biết về anh được.
Anh sẽ không nhầm cô với bạch nguyệt quang của anh nữa chứ, cô thực sự muốn thuyết phục anh đến bệnh viện để khám mắt mình, hoặc khám não cũng được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tạ Trình đã giúp đỡ cô rất nhiều. Lâm Âm nói: "Nếu anh có thời gian, tôi có thể mời anh đi ăn để bày tỏ lòng biết ơn."
Lại nói: "Còn có trợ lý Vương, anh ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi có thể mời tất cả các anh cùng đi."
Tạ Trình bước về phía trước vài bước, anh dừng lại trước mặt Lâm Âm ở khoảng cách chưa đầy năm centimet, gần đến nỗi hơi thở của anh quấn quanh cô.
"Mời tôi đi ăn còn nhất định phải mang theo trợ lý Vương đi cùng." Giọng anh trầm thấp, mơ hồ có chút hờ hững, "Sao vậy, sợ vị hôn phu của em sẽ hiểu lầm mà nghĩ rằng em có gian tình với tôi?"
Hai má Lâm Âm đột nhiên đỏ bừng lên vì tức giận: "Tạ tổng, xin anh để ý lời nói của mình một chút."
Người đàn ông kéo mạnh cổ áo sơ mi, ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu hơi nhô lên, đôi mắt đào hoa vô cùng phóng túng nhìn cô chằm chằm, tầm mắt phóng thẳng vào mắt đối phương, dính chặt như củ sen bị chặt làm đôi mà vẫn còn rối.
"Em và anh ngay từ đầu vốn đã không trong sạch." Giọng điệu của đan xen giữa nghiêm túc và không đứng đắn, khiến không khí xung quanh trở nên không rõ ràng.
Lâm Âm lùi lại nửa bước: "Tốt nhất anh nên đi khám não của mình đi, đừng mắc chứng rối loạn ảo tưởng hay hoang tưởng gì đó."
Tạ Trình chỉnh lại cổ áo sơ mi, vẻ mặt không kiềm chế được biến mất, lại trở thành dáng vẻ bình thường thờ ơ và lạnh lùng.
Một tay đút túi quần tây đã được ép chặt, anh bước ra khỏi phòng họp với đôi chân dài, nói với trợ lý Vương, người đang canh cửa về công việc của anh ta: "Hai mươi phút nữa mở một cuộc họp trong phòng họp lớn, mời Hạng tổng đến văn phòng của tôi ngay bây giờ."
Anh giơ cánh tay lên liếc nhìn đồng hồ: "Tôi chỉ cho anh ta mười phút, nếu anh ta không thể giải thích các vấn đề tài chính thì anh ta chuẩn bị bị kiện đi."
Một bộ tinh nhuệ chuyên nghiệp toàn diện, không có một chút nhân tính, là bộ dáng của đại ma đầu.
Bị Tạ Trình làm gián đoạn, Lâm Âm quên hỏi anh làm sao anh biết gia đình cô sẽ không cho cô múa. Bạ𝐧 có biế𝒕 𝒕𝙧a𝐧g 𝒕𝙧u𝒚ệ𝐧 == TRu 𝙈TR𝑼Y𝗘𝗡﹒v𝐧 ==
Lâm Âm rốt cuộc bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ cô thật sự quen biết anh?
Cô lại cẩn thận đào lại trí nhớ của mình, thậm chí không bỏ qua cậu bé luôn kéo bím tóc của cô hồi mẫu giáo, một lần nữa tin chắc rằng cô thực sự không biết Tạ Trình.
Hoặc cô bị mất trí nhớ, hoặc Tạ Trình bị chứng hoang tưởng.
Lâm Âm trở lại đoàn múa, trong giờ nghỉ buổi chiều đã tìm được Chu Phán Phán: "Ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Chu Phán Phán đang buộc tóc, giọng điệu không kiên nhẫn: "Chuyện gì mà phải ra ngoài nói, không nói ở đây được sao?"
Lâm Âm đưa túi có lông đào đến trước mắt Chu Phán: "Tại sao cô lại làm như vậy?"
Sắc mặt Chu Phán Phán đột nhiên thay đổi: "Cô đã biết, làm sao cô biết?"
Lâm Âm bước ra khỏi phòng múa, Chu Phán Phán đi theo sau, lớn tiếng hỏi: "Nói đi, tại sao cô có cái này trong tay, rõ ràng tôi đã ném đi!"
"Cô không cần quan tâm làm sao tôi biết được, suýt chút nữa cô đã phá hỏng công sức của cả đội chúng tôi, khiến tay của Tiểu Ngọc bị dị ứng," Lâm Âm nhìn Chu Phán Phán, nhỏ giọng thở dài, "Tôi còn tưởng rằng cô thực sự cổ vũ cho tôi khi cô đến buổi họp báo ngày hôm qua."
Chu Phán Phán hai má ửng hồng, cố chấp cắn răng, ngẩng đầu trợn mắt: "Cô mà cần tôi cổ vũ à."
"Cô có thể dễ dàng có được thứ mình không cần phải lao lực mà người khác dù có cố gắng cũng không thể có được, dựa vào cái gì!" Chu Phán Phán hai mắt đỏ bừng, ngẩng đầu lau nước mắt, "Bởi vì nhà cô giàu có, cô tiến vào đoàn múa bằng cửa sau, cô đừng không thừa nhận, mặt mũi cô bao lớn hả, quần áo múa của cô là do trưởng đoàn đưa cho, cô Trâu nghiêm khắc với mọi người chỉ đối xử tốt với mình cô, còn dám nói là không đi cửa sau!"
Chu Phán Phán càng khóc càng cảm thấy ủy khuất cho mình: "Mỗi ngày tôi là người đầu tiên đến đoàn múa, cũng là người cuối cùng rời đi. Tôi biết mình không có tài năng, vì vậy tôi đã tập luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai khác. Cuối cùng, tất cả công sức của tôi đều vì cô mà lãng phí."
"Tôi không đi cửa sau," Lâm Âm nhìn Chu Phán Phán đang khóc nức nở, "Cô tập luyện rất chăm chỉ, những người khác chưa chắc không chăm chỉ. Một số việc không chỉ là chăm chỉ, mà còn cần một một chút may mắn. Tôi ngưỡng mộ sự chăm chỉ của cô, cô rất xuất sắc, cô chắc chắn sẽ làm được điều gì đó trong tương lai."
Chu Phán Phán nghiến răng, càng tức giận hơn. Đối với một người không có tài năng và xuất thân như cô ta, điều duy nhất cô ta có thể làm là làm việc chăm chỉ, vì vậy khi cô ta nhìn thấy sự dựa dẫm duy nhất của mình không thể chịu đựng được khi đối mặt với thực tế phũ phàng, chỉ với một cú đánh, cô ta hoàn toàn sụp đổ.
"Cô cứ việc đến gặp trưởng đoàn vạch trần tôi, nói cho Tạ tổng biết, Tạ tổng có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại. Nếu anh ta phát hiện ra, nhất định sẽ không buông tha cho tôi. Cô cứ vui vẻ đi!" Nói xong Chu Phán Phán khóc lóc chạy đi.
Buổi tối sau khi tan tầm, Lâm Âm cuối cùng cũng xuống lầu, khi đi qua bức tường danh dự, cô nhìn thấy Chu Phán Phán đang đứng bên tường, nhìn lên bức chân dung của Kiều Thiên Thiên trên tường.
Chu Phán Phán quay lại nhìn Lâm Âm, ngăn cô lại: "Này."
Lâm Âm dừng lại.
Chu Phán Phán mím môi, hai má đỏ bừng, dòng chữ thực xin lỗi lăn tăn trong cổ họng: "Hãy cẩn thận Dương Thấm Vũ."
Lâm Âm không thể không nghĩ đến những gì Tạ Trình đã nói, anh nghi ngờ có người xúi giục Chu Phán Phán. Lúc đó cô nghĩ anh là người theo thuyết âm mưu hơi quá, luôn dùng ác ý để suy đoán người khác.
Lâm Âm bước đến gần Chu Phán Phán: "Ý cô là gì?"
Chu Phán Phán do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cô ta có đến gặp tôi trước buổi biểu diễn của cô, nói rằng cô ta sẽ cho tôi hai mươi vạn để bảo tôi giở trò với trang phục biểu diễn của cô. Tôi không đồng ý để cô khỏa thân trước ống kính. Tôi nghĩ điều đó quá đáng khinh vô liêm sỉ, mọi người đều là phụ nữ, vì vậy không thể làm như vậy."
Lâm Âm cảm thấy dở khóc dở cười trước Chu Phán Phán: "Cô dùng lông của quả đào hại Tiểu Ngọc bị dị ứng, khiến em ấy không thể chơi đàn, chuyện này rất cao thượng sao."
"Đừng ngắt lời, nghe tôi nói xong!" Chu Phán Phán đánh gãy lời Lâm Âm, ánh mắt nhìn cô thế nhưng mang theo một tia thương cảm.
Lâm Âm: "... Sao vậy?"
"Tôi nghe thấy trong điện thoại Dương Thấm Vũ, bên kia nói anh ta sẽ đến xem buổi biểu diễn của cô ta," Chu Phán Phán nhìn Lâm Âm rồi hạ giọng, "Tôi nghe ra được giọng nói của người đàn ông phát ra chính là người đã đón cô tan tầm trước đó."
Lâm Âm cau mày: "Không thể nào." Người đàn ông duy nhất đón cô tan tầm là Cố Du Minh, cô và Dương Thấm Vũ biểu diễn cùng một lúc, Cố Du Minh nói công ty anh tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Cố Du Minh chưa bao giờ nói dối cô, anh không giấu cô chuyện khi đón Dương Thấm Vũ ở sân bay, thậm chí còn nói chuyện với Dương Thấm Vũ trước mặt cô.
Anh đã rất thẳng thắng với cô.
Lâm Âm: "Cô có nghe nhầm không?"
Mặt Chu Phán Phán nghẹn đến đỏ lên: "Cô đang nghi ngờ tôi nói dối bịa đặt à, có phải lại coi thường người khác không?!"
"Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở cô, cẩn thận với Dương Thấm Vũ, mười tám người như cô cũng không phải đối thủ của người ta đâu, đừng có mà bị cắm sừng cũng không biết."
Chu Phán Phán nói xong, quay đầu bỏ chạy.
Lâm Âm bước ra khỏi đoàn múa, đợi hai phút, xe của Cố Du Minh dừng lại trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.