Sầu Triền Miên

Chương 26: Nhu tình như nước




Tận mắt trông thấy đám người kia sắp đạp lên lưng của Sở Tiêu Lăng .Lão Vương phi hét lớn
"Dừng lại! Các ngươi không ai được đụng đến nàng ta nữa!"
Nhan quý phi nheo mắt lại:
"Lan quý phi, lời này của bà là có ý gì? Bổn cung trừng phạt nô tài, không cần sự cho phép hay cần người khác nhúng tay vào?"
"Không sai, Nhan quý phi ở phía sau lưng có thế lực cường đại, thậm chí có thể một tay che trời, muốn dạy dỗ ai ta không có quyền hỏi đến, nhưng người mà ngươi đang trừng phạt lại là con dâu của ta!"
"Con dâu thì đã sao, dám xé rách quần áo của Bổn cung, tất nhiên là phải bị phạt, việc này có hơi ác nhưng chính là do hoàng thượng ban cho ta quyền này!"
“Con dâu của ta phạm tội, tất nhiên là phải để ta giáo huấn và giải quyết, không cần Nhan quý phi bận tâm!!"
Lão Vương phi dứt lời, dùng ánh mắt quát bọn cẩu nô tài lui ra, đồng thời dìu Sở Tiêu Lăng dậy, quan tâm hỏi:
"Tiêu Lăng, con có khỏe không?"
"Mẫu phi không cần phải lo lắng, con dâu không có việc gì đâu!"Sở Tiêu Lăng gượng cười, để bà yên tâm.
Kỳ thật, vừa rồi bị tát rất đau và rất mạnh, chính mình lại không hề phòng bị, bây giờ đã cảm thấy hoa mắt, đau đớn rất khó nhịn vào trong lòng.
Lão Vương phi trong lòng biết rõ nàng đang giả bộ vô sự, không khỏi lại chuyển hướng sang Nhan quý phi, khinh thường ra mặt nói:
"Tất cả mọi người đều nói Nhan quý phi từ bi độ lượng vô cùng, nhưng lão thân hôm nay chứng kiến, đều không phải là như thế, xem ra đều là đồn đãi sai sự thật. Hay là do lão thân ánh mắt có vấn đề?"
"Bổn cung đúng là từ bi vô cùng, nhưng cũng phải tùy người, kẻ nào làm sai ta tuyệt đối không dung túng!"
Nhan quý phi tức giận đến tái mặt.
"Sự tình hôm nay rốt cuộc là như thế nào, Nhan quý phi trong lòng hiểu rõ. Ngươi không phải chỉ vì muốn trả thù riêng cho muội muội của mình thôi sao? Bất quá Nhan quý phi xin đừng vội quên, Nhan Hâm nói như thế nào cũng là thứ phi của Kỳ Vương Phủ, ta dù sao cũng là mẹ chồng của nàng ta! Nhan quý phi có quyền trừng phạt kẻ dưới quyền, thì ta cũng có quyền quản giáo con dâu của mình!" Quản giáo hai chữ, lão Vương phi tăng thêm giọng điệu.
Nhan quý phi tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của bà. Khuôn mặt càng thêm nổi giận, thực hận không thể ngay cả lão thái bà này cũng đánh không tha.
“Ta luôn luôn hi vọng được tôn trọng. Mặc dù không thích người kia, nhưng cũng không muốn quá khắc khe. Chỉ là do, có người khi dễ con dâu ta, vậy sau này có việc gì đừng trách ta!" Lão Vương phi tiếp tục cảnh cáo.
Nhan quý phi bị "dọa" đến chỉ có thể bỏ qua, hung hăng trừng mắt nhìn lão Vương phi liếc một cái, dùng sức giật lại mảnh áo từ tay Sở Tiêu Lăng, xoay người hậm hực rời đi.
Nhìn các nàng đã đi xa, khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lại, bên hiên ao hoa sen rộng lớn, chỉ còn lại có Sở Tiêu Lăng, lão Vương phi và các ma ma.
Nhìn Sở Tiêu Lăng sưng đỏ cả khuôn mặt, lão Vương phi đau lòng không thôi, dìu nàng đến bên trong đình.
Sở Tiêu Lăng vừa ngồi xuống, lập tức an ủi bà:
"Mẫu phi không cần quá lo lắng cho con, con thật sự không có đau mà!"
“Nha đầu này, hiện tại lại không có ai khác, làm gì mà phải cố kím nén chứ!"
Lão Vương phi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau hai bên gò má của nàng .
"Không, thật sự không có việc gì mà!" Sở Tiêu Lăng có phần nghẹn ngào, bởi vì đau hay là bởi vì cảm động.
"Trong hoàng cung chính là như vậy, quyền lợi khiến cho những kẻ đó, bất kể là chủ nhân hay là nô tài, đều trở nên hung tàn gian ác, lãnh khốc vô tình. May mắn là hôm nay Tuệ Tâm Thái Hậu không có mặt, nếu không sự tình không biết sẽ ra sao nữa!"
"Mẫu phi thực xin lỗi,đã làm cho người bị sợ hãi!"
"Đồ ngốc, không liên quan đến chuyện của con, muốn trách thì phải trách ta,vẫn không thể bảo vệ che chở cho con được ."
Sở Tiêu Lăng gượng cười, chợt nhớ tới điều gì đó, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi mẫu phi, con dâu cả gan tò mò, Tuệ Tâm Thái Hậu và người từng có tranh chấp rất lớn đúng không?"
Lão Vương phi giật mình, thoáng suy nghĩ sau đó gật đầu. Bà đã xem Sở Tiêu Lăng như con cái trong nhà, có nhiều điều cảm thấy không cần phải giấu diếm:
"Hậu cung to lớn, nữ nhân lại đông, không cứ phải là con không đi trêu chọc các nàng, thì các nàng ấy sẽ bỏ qua cho con. Năm đó, tính tình của ta với con rất giống nhau, vô tư tự tại, chưa từng nghĩ tới việc tranh giành hay đối chấp với ai.Vì nguyên nhân này, mà ta được tiên đế sủng ái. Tuệ Tâm Thái Hậu năm đó đã là hoàng hậu, xem ta như là một cái gai trong mắt. Kỳ thật, chính nàng ta cũng biết rõ, với thế lực trong cung và quyền lực đang có, ngôi vị hoàng hậu của bà không ai có thể tranh được. Nhưng bà vẫn luôn đề phòng ta, luôn luôn làm khó dễ ta, có lẽ bà ta làm vậy chỉ vì đố kỵ với sự sủng ái của tiên đế dành cho ta ."
"Đến nỗi qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn còn mang thù hận! Cho tới bây giờ, vẫn không buông tha cơ hội nào để chế nhạo người ư?" Sở Tiêu Lăng nhớ tới những lần cùng Tuệ Tâm Thái Hậu chạm mặt không khỏi xen vào.
"May mắn là hoàng thượng anh minh, ta mới không còn chịu ủy khuất nữa, Kỳ nhi cũng không phải khó xử!"
Lão Vương phi dứt lời, giọng điệu đột nhiên chuyển sang nỗi tiếc hận và đề phòng,
"Đúng rồi, ta nghĩ kia Nhan quý phi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Về chuyện ngày hôm nay, nàng ta nhất định sẽ đi mách với Tuệ Tâm Thái Hậu. Cho nên, chỉ còn vài ngày nữa chúng ta phải càng cẩn thận hơn."
Sở Tiêu Lăng vuốt cằm,
"Ta cứ lặng lẽ đi một chút, tốt nhất là nên im lặng, nếu bởi vì ..., sẽ phá vỡ đi sự bình an bấy lâu nay."
"Con… nha đầu này, thật sự là tri kỷ của ta mà, mẫu phi vẫn không thể hiểu được Kỳ nhi vì sao lại không hề động tâm đối với con được chứ!"
Lão Vương phi cầm tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, hỏi,
"Tiêu Lăng, con có oán mẫu phi không?"
Sở Tiêu Lăng nhất thời không hiểu rõ ý tứ của bà, không khỏi ngạc nhiên.
Lão Vương phi nghiêm mặt lại
"Mẫu phi biết, vinh hoa phú quý đối với con mà nói không hề quan trọng, mẫu phi xin cưới con vào phủ mà lại không thể cho con được hạnh phúc. Đối với việc này mẫu phi thật sự rất áy náy!"
Nghe đến lời này, Sở Tiêu Lăng lúc này mới hiểu ra, vội vàng nói:
"Mẫu phi trăm ngàn đừng như vậy, ngoại trừ cha mẹ của con ra, mẫu phi là người đối xử với Lăng nhi tốt nhất. Từ khi Lăng nhi được gả vào trong Vương Phủ tới nay, mẫu phi một mực giữ gìn sự trong sạch cho con. Lăng nhi cảm động còn không kịp, sao có thê oán hận người được!"
"Mỗi một người đàn bà, đều mong muốn cưới được một trượng phu biết yêu thương và chăm sóc cho mình. Mặc dù chỉ là một thời khắc thôi! Nhưng Kỳ nhi đối với con lại. . . . . . Mẫu phi đôi khi không khỏi suy nghĩ, lúc trước có phải đã quyết định không chính xác hay không, Vô Vi đại sư kia thần thông quảng đại có khi nào đã tính toán sai lầm rồi không! Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta có chút hoài nghi rằng con và Kỳ nhi không biết có phải là mệnh định nhân duyên không!"
Mệnh định nhân duyên? Trải qua biết bao lần bị thương tổn, Sở Tiêu Lăng đã sớm không còn niềm tin vào việc này rồi.
"Thực xin lỗi con, là do mẫu phi đã ích kỷ, mẫu phi không thích Nhan Hâm, chính vì thế mới đem con cùng tiến vào vương phủ. Mẫu phi vẫn không hiểu Kỳ nhi vì sao đối với Nhan Hâm kia hết mực chân tình. Trước kia ta vẫn cho rằng có con dâu hiền lành nhu mì như vậy nhất định có thể thay thế được vị trí của nàng ta. Mà ta không hề biết kết quả lại thành ra như thế này. . . . . ."
Lão Vương phi càng nói càng tự thấy hổ thẹn, càng tự trách mình
"Là ta đã quá đánh giá thấp Nhan Hâm, đánh giá thấp vị trí của nàng ta trong lòng của Kỳ nhi.Tất cả đều là lỗi tại ta, nếu không phải do ta, con bây giờ vẫn đang hạnh phúc với cuộc sống tự do tự tại rồi! Ta còn hứa với con, chịu trách nhiệm chữa khỏi đôi mắt cho mẹ của con, kết quả là vẫn là không có biện pháp nào. Ta thật sự rất bất lực, đối với tất cả các lời hứa hẹn đều không thể thực hiện."
Không sai,trước khi được gả vào Vương Phủ, cho dù phải xuất đầu lộ diện, phải cười nói ngọt nhạt với khách hàng ngay tại nơi tạp nhạp trong thành. Thường phải hứng chịu hết những lời xem thường khinh bỉ. Nhưng phần lớn thời gian nàng đều rất vui vẻ, dù sao cũng còn có người nhà luôn bên cạnh và vô cùng trân trọng nàng.
Gả vàoVương Phủ, cuộc sống vô tư lự, nhưng lại phải chịu nhiều tổn thương và những sỉ nhục không chút nương tình. Có một số việc đã xảy ra rồi, mãi mãi không thể nào cứu vãn lại được. Có lẽ cuộc đời mình kém may mắn, không thể có được trọn vẹn chân tình yêu thương của phu quân.
Liên tục bị đả kích và thương tổn, nàng trở nên chai sạn đi rồi, đối với một giấc mộng xa vời không có chút hi vọng nào, thì còn phải mơ ước xa xôi làm gì nữa chứ!
Bất quá, thời gian gần đây, mẫu thân nàng mang nụ cười trên mặt rất rạng rỡ, còn được hàng xóm và họ hàng thân thích tôn trọng và quan tâm đến. Cho nên, khi gả vào Vương Phủ cũng không thể nói là quá đau khổ, oan ức được.
Không muốn lão Vương phi tiếp tục tự trách mình nữa, Sở Tiêu Lăng gác lại nỗi phiền muộn canh cánh trong lòng, từ tận đáy lòng khuyên giải và an ủi bà:
"Mẫu phi xin đừng như vậy nữa, được người yêu thương như vậy, con có chịu ủy khuất cũng không hề than oán. Còn bệnh của mẫu thân con, vốn đã rất khó chữa khỏi được, những việc người làm vì con đã là quá nhiều rồi!!"
"Nhưng mà. . . . . ." Lão Vương phi vẫn giữ vẻ xấu hổ, hơi ngưng lại, rồi nói:
"Tiêu Lăng, nếu con cảm thấy quá ủy khuất hay khổ sở, cứ việc nói ra, con. . . . . . Muốn rời khỏi Vương Phủ thì chỉ cần nói một lời..., mẫu phi sẽ không cản trở con đâu!"
Tiêu Lăng ngẩn người, lập tức lắc đầu:
"Tiêu Lăng một ngày là con dâu của mẫu phi, thì cả đời sẽ khắc sâu trong lòng. Chỉ trừ phi mẫu phi không cần Tiêu Lăng nữa, Tiêu Lăng mới có thể rời đi!!"
Sự săn sóc của nàng, những lời giải thích của nàng, sự nhẫn nhịn của nàng, lại càng khiến cho lão Vương phi thêm xúc động, không khỏi ôm chặt nàng vào lòng, thanh âm nghẹn ngào:
"Được rồi, nếu ngày nào đó thật sự muốn ra đi thì hãy nói cho mẫu phi biết, chỉ cần con được hạnh phúc, mẫu phi sẽ chấp nhận yêu cầu của con! Biết không?"
Sở Tiêu Lăng gật đầu, cũng đang ràn rụa nước mắt, ôm chặt lấy bà.
Hình ảnh hai người ôm chặt nhau cảm động và chân tình vô cùng.
Bây giờ đã là cuối tháng tư, cả vườn Ngọc Lan vẫn như cũ. Trên hàng cây cao lớn,đóa Bạch Ngọc Lan trắng noãn không tỳ vết đang nở rộ.
Theo bóng trăng chiếu rọi, những bông hoa lẳng lặng nở rộ, tỏa ra một mùi hương thơm ngát thanh nhã, tràn ngập trong sân, thấm vào tim gan. Đêm dài yên tĩnh, tất cả mọi người trong phòng đều đang say sưa ngủ. Sở Tiêu Lăng lại không hề buồn ngủ, nàng ngồi tại gốc cây ngọc lan, ngẩn người nhìn xung quanh.
Hoa hồng là chủ đạo, nhưng khi hoa ngọc lan mở, làm nền trên cây khô trơ trọi lại có những đóa hoa trắng noãn. Nó không hề ganh đua sắc đẹp, chỉ lẳng lặng nở ra, thuần khiết mộc mạc và cao nhã ung dung. Nàng và đóa hoa ngọc lan này cũng gần như tương đồng.
Không có lá cây hỗ trợ, không có màu sắc rực rỡ điểm trang, không hề khoe sắc. Đóa hoa Ngọc Lan ung dung tự tại mang chút ương ngạnh.
Sở dĩ nàng nhận lời ở lại trong cung với lão Vương phi, là do nàng muốn rời đi khỏi Vương Phủ hít thở không khí trong lành, hy vọng có thể nhàn nhã được mấy ngày. Ai ngờ, ông trời vẫn không chịu buông tha cho mình. Không bị Nhan Hâm trêu tức thì lại bị Nhan quý phi làm khó dễ.
Nhan quý phi và Nhan Hâm thông đồng nhau, ý đồ xấu xa rõ ràng, hôm nay nếu không có lão Vương phi che chở. Nàng không phải chỉ bị ăn bạt tai mà còn….
Mình đã nhẫn nhịn đến như vậy rồi, vì sao các nàng ấy vẫn không chịu buông tha cho mình? Cuộc sống cứ như vậy duy trì được trong bao lâu, mình còn có thể chống đỡ bao lâu? Chẳng lẽ thật sự khi mình rời đi khỏi Vương Phủ các nàng mới bỏ qua sao?
Lúc ban sáng, lão Vương phi đã nói qua sẽ để nàng ra đi, nhưng trong lòng nàng hiểu được, lão Vương phi bởi vì đau lòng áy náy nên mới nói như vậy. Dù sao, mình vẫn là phận con dâu, chưa vào cửa được bao lâu đã rời đi, người bị đả kích không phải chỉ có mình nàng!
Trong bóng đêm nỗi lòng khổ sở vô vọng biểu lộ ra rõ trên khuôn mặt nàng, Sở Tiêu Lăng bất lực cúi đầu, toàn bộ khuôn mặt chôn vùi trong đầu gối, những giọt nước mắt cố nén lâu ngày cứ tuôn trào ra.
"Kỳ Vương Phi. . . . . . Kỳ Vương Phi, nàng. . . . . . Có khỏe không?"
Đột nhiên, một giọng nói vô cùng thân thiết ôn nhu truyền đến.
Sở Tiêu Lăng thân thể cứng đờ, dùng ống tay áo lau vội những giọt nước mắt, rồi mới ngẩng đầu, nhìn thấy một dáng người mặc long bào, là Lưu Vân Lạc Trinh đang đứng trước mặt nàng.
Lưu Vân Lạc Trinh hỏi lại:
"Nàng không sao chứ? Tại sao lại khóc?"
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng!! Nô tì. . . . . . Nô tì không có việc gì, vừa rồi gió lớn, có hạt cát bay vào trong mắt thôi!"
Sở Tiêu Lăng đứng lên, hành lễ trước hoàng thượng. Câu trả lời của nàng, làm cho Lưu Vân Lạc Trinh trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Ban ngày ở ao hoa sen đã xảy ra chuyện gì, hắn đã biết rõ nên vội buông tấu chương xuống, không tự chủ được bước tới nơi này. Không thể ngờ được hắn đã đoán trúng, nàng vẫn chưa ngủ mà đang ở đây đau thương khóc thầm .
Bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, chàng chân thành nói ra một tiếng
"Thực xin lỗi"!
Sở Tiêu Lăng nhất thời sửng sốt, hắn ta . . . . . hắn ta đang xin lỗi nàng? Tại sao lại vậy chứ?
“Sáng nay ở ao sen có chuyện phát sinh, trẫm đã biết rồi!"
Thì ra là thế! Nghi hoặc được giải thích, Sở Tiêu Lăng cảm thấy bất an, hơi hoảng hốt, vội vàng nói:
"Là nô tì không cẩn thận đã làm rách xiêm y của quý phi nương nương. Quý phi nương nương tức giận cũng là chuyện thường tình. Dù sao, xiêm y đó là do hoàng thượng ban cho mà!"
"Không, không có việc gì, chỉ là do trẫm quá nuông chiều Nhan quý phi, đến nỗi nàng ta điêu ngoa ương ngạnh, nói chuyện không phân rõ phải trái, đã làm cho nàng phải chịu khổ rồi!"
"Hoàng thượng trăm ngàn lần đừng nói như vậy, là nô tì sai, huống hồ nô tì hiện tại cũng không có việc gì!"
Phải không đó? Thật sự không có việc gì sao? Có lẽ ngoài mặt vết thương đã nhạt đi, nhưng tâm tình thì lại đang bị thương tổn?
Nhìn nàng, Lưu Vân Lạc Trinh cảm thấy xót thương . Lúc này, vừa vặn nhìn thấy đóa Ngọc Lan mềm mại rơi xuống, hắn không khỏi nhanh tay bắt lấy nó.
Một đóa hoa thuần khiết thanh nhã, thật giống nàng hồn nhiên chất phác. Nội tâm hữu cảm rung động, hắn không nhịn được nói,
"Có người nào đã từng nói với Kỳ Vương Phi rằng, nàng giống như là một đóa Bạch Ngọc Lan chưa?"
Sở Tiêu Lăng ngẩn người, khiêm tốn nói:
"Nô tì rất bình thường, sao có thể so sánh với đóa Bạch Ngọc Lan cao quý thanh lịch được!"
Lưu Vân Lạc Trinh nhếch đôi môi mỏng, ngửa đầu nhìn lên phía chân trời thấp thoáng bóng trăng non, thu hồi tầm mắt lại nói:
"Ở trong trí nhớ của trẫm, mọi người đều là nịnh hót bợ đỡ, chỉ bởi vì trẫm là thiên tử mà buông lời kính sợ và khen tặng giả dối! Khi Trẫm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lập tức nhận ra nàng rất thuần phác thẳng thắn, có khí chất rung động lòng người, tâm tư nhu hòa không khỏi yêu mến, thậm chí còn muốn cùng nàng tâm sự. Đúng rồi, trẫm về sau có thể gọi nàng. . . . . . là Tiêu lăng không? Trẫm hi vọng nàng có thể làm bạn tri kỷ của ta!"
Sở Tiêu Lăng nghe xong, trong lòng bỗng nhiên khiếp sợ, ngơ ngác nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang rất chân thành, còn cả đôi mắt nhu tình như nước dịu dàng vô cùng!
Sau đó, nàng lại không tự chủ được mà nghĩ đến một người khác, người kia cùng hắn, đều có một đôi mắt sâu thẳm thâm tình. Chỉ là, cái loại thâm tình này, chỉ có thể hiện ra trước mặt Nhan Hâm mà thôi!
Lưu Vân Lạc Trinh tựa hồ cảm giác được Sở Tiêu Lăng đang xấu hổ và lúng túng, không khỏi giải thích thêm:
"Nàng. . . . . . Nàng đừng hiểu lầm, trẫm không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy. . . . . . Trẫm rất vui khi có người nghe trẫm tâm sự, cá nhân trẫm hy vọng người đó sẽ là nàng! Nếu nàng không muốn, vậy coi như. . . . . . lời vừa rồi Trẫm chưa từng nói qua!"
Sở Tiêu Lăng vẫn như cũ nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt kia tràn ngập tình cảm chân thành. Nàng tựa hồ còn nhìn thấy những điều khác. Đó là nỗi phiền muộn, mất mát, làm nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Không thể kìm nén sự xúc động trong lòng, làm nàng rốt cuộc không thể cự tuyệt, đáp ứng hắn:
"Đa tạ hoàng thượng đã ưu ái! Nô tì cung kính không bằng tuân mệnh!"
Lưu Vân Lạc Trinh đang tâm tư nặng nề vội thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện rõ nỗi vui mừng cười nhẹ. Đồng thời vươn tay tới, cầm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng .
Sở Tiêu Lăng theo bản năng vội thu tay về, nhưng nghĩ lại, vẫn cứ để hắn cầm, nội tâm cũng đang vô cùng thoải mái.Trong hoàn cảnh này, không phải đi tìm kiếm xa xôi, cũng không cần đến tôn quý, mà lại tìm được một tri kỷ tốt đẹp. Cảm tạ đến ông trời đã ban cho nàng một người bạn tốt như vậy!
Hai tâm tư đan xen, lặng yên tới gần, hai người cứ như vậy nhìn nhau cho đến khi bên tai truyền đến tiếng kẻng canh hai, mới từ từ hoàn tỉnh lại.
Lưu Vân Lạc Trinh tràn ngập lưu luyến, tiếp tục nhìn nàng, thật lâu sau mới đưa ra lời cáo từ, mới vừa đi được hai bước, hắn đột nhiên quay trở lại, chần chờ hỏi:
"Ngày mai sau nghi lễ chay giới nàng . . . . . . Có rảnh rỗi hay không?"
"Vâng?"
"Trẫm muốn đưa nàng đi đến vườn trái cây! Trước mắt đang là mùa đào mật, còn có lê, vải và xoài nữa!"
Nghe lời hắn nói, Sở Tiêu Lăng đã sớm tưởng tượng ra một vườn cây trái chín mọng hấp dẫn, làm người ta chảy nước miếng ròng ròng. Không chút nghĩ ngợi liền gật đầu!!
"Tốt lắm, ngày mai vào giờ Tỵ, trẫm sẽ tới tìm nàng!"
Dường như sợ nàng đổi ý, Lưu Vân Lạc Trinh nói xong vội vàng xoay người, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm .
Sở Tiêu Lăng vẫn còn đang ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn theo bóng hắn đang dần tan biến. Một thời gian thật lâu sau mới đi trở về phòng . . . . . .
Trong thư phòng Kỳ Vương Phủ, ánh nến không rõ, Lưu Vân Lạc Kỳ tựa cả người lên chiếc ghế dựa lớn ở bên trong, ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt, đôi mày anh tuấn nhăn lại.
Cửa phòng vừa mở ra, một bóng người yêu kiều rón ra rón rén đi vào, chậm rãi tới gần Lưu Vân Lạc Kỳ. Đôi tay vuốt khẽ lên đôi mày đang nhíu chặt của hắn. Lưu Vân Lạc Kỳ mở mắt, thấy nàng vẻ mặt có một chút ôn nhu:
"Hâm nhi, đã trễ thế này còn chưa ngủ?"
"Vương gia, công vụ đã xong xuôi, vì sao còn chưa trở về phòng nghỉ?" Nhan Hâm đảo đôi mắt đẹp lướt qua mặt bàn, hỏi lại:
"Vương gia đang nhớ mẫu phi và tỷ tỷ sao?"
Lưu Vân Lạc Kỳ sắc mặt cứng đờ, không nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ánh nến, thấy ngọn lửa trên ngọn đang nhảy múa.
Nhan Hâm dời bước đến phía sau hắn, bắt đầu đấm bóp cho hắn, còn giả bộ lơ đãng nói:
"Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vô cùng coi trọng và ưu ái, quả thực làm cho người ta phải kinh ngạc. Bất quá Hâm nhi cho rằng, Vương gia không cần phải phiền não vì việc này. Dù sao tỷ tỷ được coi trọng cũng là vinh dự của Vương gia mà!"
"Hâm nhi cũng cho rằng là như vậy sao?" Lưu Vân Lạc Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhan Hâm hai tròng mắt sáng lên
“Vương gia muốn nghe lời thật lòng?"
"Vậy là Hâm nhi đang nói dối?" Lưu Vân Lạc Kỳ hỏi lại.
"Ách, đương nhiên không phải! Chẳng qua. . . . . . Chẳng qua. . . . . . Vậy được rồi, Hâm nhi sẽ nói thẳng!" Nhan Hâm một bộ ấp a ấp úng, khép nép
"Vương gia phải nhớ rõ, quý phi tỷ và Hâm nhi từng đề cập tới việc hoàng thượng và tỷ tỷ có điều gì đó khác thường. Đầu tiên là trong yến tiệc mừng khai thần quốc, lần này là trong sinh nhật hoàng thượng. Nhan Hâm nghe nói, đôi hoa tai thủy tinh kia trên đời này độc nhất vô nhị, hoàng thượng lại không hề do dự đem nó ban cho tỷ tỷ, còn đề nghị tỷ tỷ ở lại trong cung cùng mẫu phi. Bất quá, mẫu phi tuổi già sức yếu nói là cần tỷ tỷ ở bên đương nhiên có thể chấp nhận được. Chỉ là lời này lại từ hoàng thượng đưa ra, Hâm nhi cảm giác thấy có chỗ không ổn!"
"Như thế nào lại không ổn?"
"Cụ thể như thế nào Hâm nhi cũng không nói rõ được. Dù sao đi nữa, Hâm nhi cảm thấy, hoàng thượng hậu cung phi tử vô số, mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, tỷ tỷ có thể nhận được sự coi trọng chỉ có một nguyên nhân."
"Vậy nàng cho rằng nguyên nhân là vì điều gì?" Lưu Vân Lạc Kỳ từ từ nhắm hai mắt, nhìn như đang không yên lòng.
"Vương gia còn nhớ rõ khi tỷ tỷ đưa cho hoàng thượng bức họa kia không? Hâm nhi rất tò mò, tỷ tỷ ngoài việc vẽ tranh, trong đó còn ám chỉ đến điều gì đến nỗi hoàng thượng đối với nàng ta đặc biệt như vậy?"
Nhan Hâm ở mặt ngoài là đoán mò, kì thực đang dẫn dắt Lưu Vân Lạc Kỳ nảy sinh nghi ngờ.
Quả nhiên, Lưu Vân Lạc Kỳ vốn đang phiền não chuyện này. Nghe xong lời Nhan Hâm nói, không khỏi càng thêm xao động.
Hắn còn chưa nhìn thấy bức họa kia, hắn cũng không biết nha đầu kia tự vẽ tranh để tặng cho hoàng huynh, nàng không hề đến tìm hắn để xin chỉ thị!
"Hâm nhi rất bội phục sự dũng khí và gan dạ của tỷ tỷ đó. Vương gia là phu quân của nàng ta, chiếu theo đạo lý, nàng ta làm việc gì đều phải bẩm báo lại với Vương gia ngài một tiếng. May mắn là lần này được khen thưởng, bằng không có việc gì ngoài ý muốn, hoàng thượng mà trách tội không phải Vương gia ngài sẽ gánh vác hết sao?"
Nhan Hâm sâu kín thở dài,
"Đúng rồi Vương gia, ngài ngày mai có muốn tiến cung hay không. Để xem, tỷ tỷ ở lại trong cung cũng đã được mấy ngày rồi, hiện tại đang làm gì, không ai có thể biết được. Chay giới chấm dứt vào giờ Tỵ, sau đó là khoảng thời gian rảnh rỗi, hoàng thượng có thể sẽ đi tìm nàng ta."
Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, sắc mặt càng thêm lo lắng thâm trầm, đôi môi mỏng cơ hồ mím chặt lại.
"Vốn dĩ, đây là chuyện tốt, nhưng Hâm nhi vẫn lo lắng, tỷ tỷ nàng ta xuất thân thấp hèn, căn bản không hiểu được việc gì nên làm, việc gì không nên làm!" Nhan Hâm vờ lo lắng, ngừng mát xa, ngồi xuống đùi Lưu Vân Lạc Kỳ, đồng thời nhấc tay lên, khẽ vuốt ve đôi mày kiếm của hắn vẫn đang nhíu lại.
Lưu Vân Lạc Kỳ theo bản năng nắm lấy tay nàng, đầu tiên là đăm chiêu nhìn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt thâm trầm bí hiểm, làm cho người ta không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
"Vương gia, cũng không còn sớm nữa, chi bằng trở về phòng đi, để cho Hâm nhi hầu hạ ngài đi ngủ!"
Nhan Hâm nỉ non, ngón tay đã chuyển hướng tới trước ngực của hắn, cách lớp áo mỏng vỗ về 2 điểm nhô lên trước ngực hắn, rất nhanh khơi dậy dục hỏa của hắn.
Cảm giác được thân thể đang dần nóng lên, Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng nhiên gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, vội vàng ôm lấy nàng rời khỏi thư phòng.
Vừa tiến vào phòng ngủ, hắn khẩn cấp ném nàng lên trên giường.
Nhan Hâm nhăn mặt vì đau, còn chưa kịp oán giận, liền bị thân hình cao lớn của Lưu Vân Lạc Kỳ đè ép xuống, thô lỗ cởi áo nàng, sau đó không hề có khúc nhạc đầu cứ như vậy trực tiếp tiến vào trong nàng, động tác rất mạnh và thô bạo.
"Vương gia. . . . . ." Nàng nhíu mày, thống khổ rên rỉ .
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề nghe thấy, vẻ mặt thâm trầm u tối, thoáng chốc đáng sợ làm cho người ta phải sợ hãi, vô tình đong đưa thắt lưng phát tiết hết những dục vọng trong người
Nhan Hâm vừa thống khổ vừa khoái hoạt, trong lòng đồng thời cũng dấy lên sự nghi hoặc. Trước đây cũng thường có lần mây mưa thất thường, hắn trong cả quá trình đều cuồng dã, nhưng căn bản không giống như lần này. Nàng có cảm giác giống như là hắn đang phát tiết điều hay trừng phạt việc gì đó, giờ phút này trong mắt hắn dường không phải là nàng, mà là một nữ nhân khác.
Rốt cuộc là ai, nàng cũng không biết được. Bất quá, không để cho nàng suy nghĩ nhiều, nghi ngờ của nàng rất nhanh bị kích động ham muốn xâm chiếm hết, cả người run run, thân mình không ngừng rung động, vặn vẹo cặp mông ngọc phối hợp cùng hắn tiến thêm một bước xâm nhập và giữ lấy. . . . . .
Buổi sáng hôm sau, đúng vào giờ Tỵ, Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Trinh đi tới vườn trái cây phía Tây trong hoàng cung .
Dù chưa tới mùa, vườn trái cây lại vẫn có đầy đủ các loại hoa quả, có màu đỏ của quả táo, hồng nhạt của đào mật, màu vàng của lê, của xoài, màu tím của nho các loại..., mỗi một chủng loại đều mê người.(thèm quá chẹp chẹp ứa nước miếng=v=)
Có vài cây ăn quả đang nở hoa, tất cả cùng đua sắc, tỏa ra mùi hương thơm ngát, đưa tới rất nhiều Hồ Điệp và ong mật.
Sở Tiêu Lăng thèm nhỏ dãi, dùng sức nuốt nước miếng xuống(giống mềnh ha ha) cảm thán:
"Thật sự. . . . . . Thiệt nhiều hoa quả quá đi, nô tì còn tưởng rằng chỉ có vài cây đơn lẻ mà thôi!"
Nhìn cả khu vườn quả lớn quả nhỏ, Lưu Vân Lạc Trinh tâm tình cũng đang vô cùng sung sướng, tiếng nói càng thêm ôn nhu:
“Vườn trái cây này là do phụ hoàng ta khai khẩn. Trước đây các loại hoa quả trong hoàng cung đều do bên ngoài cung ứng vào. Phụ hoàng ta cảm thấy như vậy rất lãng phí việc chuyên chở, liền nảy ra ý niệm trong đầu là tự mình trồng một vườn cây ăn quả. Qua nhiều năm, hoa quả cung ứng cho hoàng cung đều bắt nguồn từ vườn trái cây này."
"Tiên đế quả nhiên rất lợi hại, nghĩ ra biện pháp tốt đến như vậy!"
Bởi vì Lưu Vân Lạc Trinh luôn nhắc nhở nàng khi ở trước mặt hắn không cần phải câu nệ lễ phép. Sở Tiêu Lăng vì thế tạm thời vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa, thản nhiên đối với hắn như mọi người.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng vui sướng vạn phần, Lưu Vân Lạc Trinh nghĩ việc mình đưa nàng tới đây là quyết định rất chính xác. Việc này không nên chậm trễ, lập tức đưa nàng đi vào vườn cây.
Dọc theo đường đi, chàng thao thao bất tuyệt giới thiệu và giảng giải về nguồn gốc các loại hoa quả. Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước vườn đào mật, dưới tán lá cây rậm rạp đơm kết vô số quả. Hương đào xông vào mũi thấm vào cả ruột gan, còn chưa ăn đã khiến cho người khác phải thèm nhỏ dãi.
Sở Tiêu Lăng đang say mê ngắm nhìn thì Lưu Vân Lạc Trinh đã vọt người nhảy lên trên đầu cành. Rất nhanh hái một quả đào, cẩn thận ném xuống cho Sở Tiêu Lăng
"Thử xem có ngon không!"
Sở Tiêu Lăng nhặt nó lên, quan sát xung quanh một hồi, mới dùng tay áo lau sạch, cắn một miếng. Miếng đào mềm mại, nước ngọt như mật, lại kèm theo một hương vị độc đáo làm nàng nhịn không được lại tiếp tục ăn thêm vài miếng! (chẹp chẹp)
Lưu Vân Lạc Trinh khóe môi khẽ cười, hái thêm một quả nữa, nhảy xuống khỏi cây đào, trở lại bên cạnh nàng.
Sở Tiêu Lăng bây giờ mới ý thức được mình thất thố, gương mặt đang cười nhanh chóng ửng hồng
"Thực xin lỗi. . . . . ."
“Bình tĩnh, trẫm không phải đã nói qua, giữa chúng ta không cần phải khách khí? Hay là nàng không xem trẫm như bằng hữu?"
"Ách, không phải vậy. . . . . . Chẳng qua có điều không quen mà thôi!"
Lưu Vân Lạc Trinh tiếp tục ôn nhu cười, trong tay quả đào đã ăn được một nửa, dường như nhớ tới điều gì, thầm cảm thán
“Trước đây mỗi khi ăn đào, đều do là cung nô rửa sạch, cắt thành từng miếng bưng tới trước mặt trẫm. Còn cách ăn giống như bây giờ, trẫm thật sự lâu lắm rồi chưa thử qua! Nhớ rõ lúc nhỏ, trẫm thường xuyên cùng Kỳ hoàng đệ vụng trộm đến nơi đây, ngẩn ngơ cả một canh giờ, toàn lợi dụng cơ hội đi ra vườn trái cây để ăn hoa quả!"
"Hoàng thượng và Vương gia quan hệ rất tốt sao?" Sở Tiêu Lăng bất giác hỏi một câu.
Lưu Vân Lạc Trinh gật đầu
"Trẫm từ nhỏ đã là thái tử, mẫu hậu là hoàng hậu, rất nhiều người không dám tiếp cận trẫm, chỉ có Kỳ hoàng đệ luôn ở bên cạnh trẫm vô tư vui đùa. Bởi vì thân là hoàng tử, trẫm mỗi ngày đều phải học hỏi, cái gì trị quốc chi đạo, lễ nghi đạo đức, võ nghệ vân vân, may mắn là có Kỳ hoàng đệ ở bên, trẫm mỗi ngày đều vui vẻ và không thấy nhàm chán!"
Sở Tiêu Lăng một bên nghe, một bên nhớ lại lời lão Vương phi hôm ở ao hoa sen từng nói qua, không khỏi thay Lưu Vân Lạc Trinh ái ngại.Tuệ Tâm Thái Hậu rất lạnh lùng hơn cả mẫu thân, Lưu Vân Lạc Trinh thời thơ ấu nhất định rất buồn khổ và vất vả.
"Có đôi khi, trẫm lại hâm mộ Kỳ hoàng đệ, đệ ấy có một mẫu phi rất tốt bụng, không hề yêu cầu Kỳ đệ làm việc mà nó không thích, điều này đã làm cho nó từ nhỏ hình thành một tính cách tự do, phóng túng không hề bị ràng buộc. So với trẫm thì hạnh phúc hơn rất nhiều!"
"Kỳ Vương gia trước đây ở bên hoàng thượng vui chơi, khi trưởng thành lại phụ trợ hoàng thượng bảo vệ quốc gia, nói không chừng đây là sự bồi thường của ông trời đối với hoàng thượng đó!" Sở Tiêu Lăng nhịn không được an ủi cho chàng.
"Không sai, nếu như không có Kỳ hoàng đệ tận tâm hỗ trợ, trẫm cũng không thể ngồi trên ngai vị này được, cũng không thể thuận lợi thống lĩnh thiên hạ!"
Nghe được điều này, Sở Tiêu Lăng không khỏi càng thêm khâm phục hắn, cao xử bất thắng nói như vậy, hoàng đế khác luôn kiêng kị việc so sánh người khác với mình. Còn hắn lại vô tư tán dương Lưu Vân Lạc Kỳ, chỉ bằng điểm ấy, hắn cũng đủ để có tư cách quân lâm thiên hạ!
"Kỳ hoàng đệ văn thao vũ lược, cơ trí dũng cảm, bày mưu nghĩ kế, kỳ thật đệ ấy mới xứng đáng kế thừa ngôi vị hoàng đế!" Lưu Vân Lạc Trinh ánh mắt bắt đầu trấm xuống, âm thầm nhìn về phương xa, toàn bộ khuôn mặt ngập tràn nỗi ưu tư, sau một lúc lâu, mới hoàn tỉnh lại, thoáng điều chỉnh thần sắc, chuyển chủ đề tới Sở Tiêu Lăng
"Còn nàng? Thời thơ ấu hẳn là hạnh phúc hơn nhiều khi so với trẫm?"
Sở Tiêu Lăng đầu tiên ngẩn ra, rồi sau đó gật đầu kể chi tiết
"Cha nô tì là một tư thục tiên sinh, mẹ nô tì buôn bán đậu hủ ngoài chợ. Trừ việc không có thịt cá trong bữa ăn, thì vẫn đủ sống. Cho đến khi nô tì 13 tuổi, năm ấy phụ thân gặp nạn, cuộc sống bỗng dưng nghèo khó vô cùng ." "Sau đó mẫu thân nô tì lại xảy ra việc ngoài ý muốn khiến đôi mắt bị mù. Nô tì mới phải đi ra chợ bán đậu hủ!"
Thấy nàng bắt đầu lâm vào nỗi phiền muộn, Lưu Vân Lạc Trinh không khỏi âm thầm thầm trách mình đổi chủ đề quá tệ, lại đi nhắc đến chuyện thương tâm của nàng, để nàng có thể vui vẻ trở lại hắn vội vàng đề nghị,
"Đi, chúng ta đi nếm thử các loại trái khác!"
Kỳ thật, đối với tâm sự này, Sở Tiêu Lăng vốn đã hình thành thói quen chịu đựng, nhưng vừa rồi nhất thời nhắc lại khó tránh khỏi bản thân kích động.
Hít một cái thật sâu để bình tĩnh, nàng nhanh chóng gạt bỏ tâm tình, bước đi theo hắn.
Kế tiếp, hắn và nàng đi khắp toàn bộ vườn trái cây, hái xuống rất nhiều loại trái cây, cho đến khi thái giám bước vào nhắc nhở đã đến bữa trưa, mới ngập ngừng dừng lại .
Lưu Vân Lạc Trinh vội hái thêm mấy quả đào đưa cho nàng mang về để lão Vương phi nhấm nháp, Sở Tiêu Lăng cầm những quả đào trong tay, phấn chấn quay trở lại Dưỡng Tâm điện.
Vừa bước vào đại điện, nàng hô to:
"Mẫu phi, mẫu phi mau đến xem xem, con mang theo rất nhiều đào mật trở về, vừa to lại vừa tròn mềm, đều là do hoàng thượng tự tay hái . . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, nàng đang vui vẻ bước nhanh vào thì vội dừng lại, nụ cười trên mặt cũng lập tức tắt hẳn, đơn giản là vì nàng nhìn thấy một người không hề ngờ đến!
Hắn, làm sao lại xuất hiện ở đây, giờ phút này không phải là đang ở Vương Phủ hay sao? Còn nữa, hắn bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ đang ngập tràn phẫn nộ, tuấn nhan hiển thị rõ sự hung bạo làm cho người ta phải sợ hãi, đôi mắt sắc bén phát ra những tia lạnh lẽo như hàn băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.