Sầu Triền Miên

Chương 31: Có thai trung tuần




Vầng trăng tròn vành vạnh treo ở lưng chừng trời đêm, ánh sao lấp lánh đầy trời, toàn bộ biên thuỳ đang được bóng đêm bao phủ càng thêm yên tĩnh thần bí.
Viễn Sơn về đêm thật tĩnh lặng, uyển chuyển như một con Cự Long đang say ngủ, Thành lâu cao sừng sững giống như được ánh trăng bao phủ lên một tầng quang huy bàng bạc. Tường thành phản chiếu hai bóng người, bọn họ áo giáp màu bạc đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Trong đó một vị là Lưu Vân Lạc Kỳ, tuấn nhan lúc này càng thêm thâm thúy, khuôn mặt nghiêm túc và bình tĩnh, đôi mắt sáng như ánh sao mang chút ý cười, hắn đang nhìn chằm chằm vào mộc bài trong tay.
Bên cạnh hắn là một nam tử, người này là đại tướng quân của Lưu Vân hoàng triều - Qua Đức đã cùng hắn chinh chiến rất nhiều năm, có thể nói là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.
Phát hiện thấy Lưu Vân Lạc Kỳ cứ nhìn chằm chằm mộc bài kia đã lâu, lại nhớ tới ban ngày trận hiểm chiến kia, Qua Đức không khỏi trầm ngâm hỏi:
“Tấm thẻ mộc bài này, quả đúng là vật mang lại may mắn!"
Lưu Vân Lạc Kỳ nghe thấy, ánh mắt nhất thời thoáng lên một suy nghĩ dần dần nhớ lại ban ngày trên chiến trường. Lúc ấy, hắn bị quân địch bắn lén, mũi tên sắc bén có tẩm chất độc, cũng may mũi tên là trúng ngay tấm mộc bài, cho nên hắn mới may mắn tránh khỏi một kiếp nạn.
"Vương gia lần này muốn sửa lại kế sách?" Qua Đức lại nói, chuyển đề tài
“Trước đây, Vương gia thích áp dụng chiêu đánh lâu dài, theo tốc độ của quân địch, làm cho quân địch hao tổn hết sức lực mới dễ dàng bắt cả nhóm. Nhưng lần này, Vương gia không hề ham chiến, vi thần cảm thấy nghi hoặc, mong rằng Vương gia giải thích!"
Lưu Vân Lạc Kỳ bĩu đôi môi mỏng, hình thành nụ cười như có như không. Cho tới nay, đánh giặc đối với hắn mà nói, không chỉ là vì bảo vệ quốc gia, bảo hộ lê dân bách tính, mà còn là một loại hứng thú. Mỗi lần nhìn quân địch từ hăng hái đến ủ rũ, cuối cùng cũng phải cúi đầu xin hàng, hắn đều cảm thấy vô cùng tự hào và khoái hoạt, mặc sức hưởng thụ cái cảm giác về sự ưu việt của mình.(YY gúm chưa). Bởi vậy, mỗi một chiến dịch, hắn đều không vội cho tấn công quân địch ngay lập tức, mà là chậm rãi tới chu toàn. Nhưng lần này lại khác, giống như Qua Đức mới vừa rồi nhận xét, hắn đã cải biến sách lược thành tốc chiến tốc thắng. Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc của hắn bỗng nhiên biến chuyển nghĩ đến nàng, bây giờ đang làm cái gì? Chưa ngủ sao? Hắn không ở trong phủ mấy ngày này, nàng có ghi nhớ tới lời dạy bảo của hắn hay là vẫn tùy hứng, lại vụng trộm xuất phủ đi gặp mặt hoàng huynh?
Nghĩ đến khả năng này, thần sắc hắn đang ôn nhu đột nhiên rét lạnh, hận không thể ngay ngày mai khải hoàn quay trở về. Qua Đức đầy nghi hoặc, một mực yên lặng nhìn chăm chú vào người bên cạnh hắn. Người này vĩnh viễn luôn bộc lộ một khuôn mặt bí hiểm, làm cho người ta cân nhắc lo sợ lại không thể không khiến mọi người sùng bái kính nể!
Biết được không thể hỏi thêm điều gì được nữa, Qua Đức quyết định không truy vấn tiếp.
Ngay lúc này, một gã thủ hạ chạy tới hướng hắn bẩm báo hai câu, vì thế hắn hướng Lưu Vân Lạc Kỳ bẩm báo hai tiếng, được Lưu Vân Lạc Kỳ cho phép hắn cùng thủ hạ tức tốc rời đi.
Nhìn theo bóng bọn họ rời đi, thành lâu càng thêm trở nên yên lặng, chỉ có vài tên thị vệ đang lẳng lặng đứng gác.
Lưu Vân Lạc Kỳ trong tay vẫn nắm chặt mộc bài, bắt đầu nhìn lên bầu trời, chợt nghe một nhạc khúc theo gió truyền tới độc đáo dễ nghe quen thuộc, không khỏi mỉm cười nhìn chung quanh. Nhưng làm cho hắn thất vọng rồi, tầm nhìn quan sát khắp nơi cũng không hề nhìn thấy bóng hình xinh đẹp như mong muốn!
Hắn đang ở biên quan, tại sao có thể nghĩ đó là nàng được! Lưu Vân Lạc Kỳ không khỏi cười thầm tự trách mình ngu xuẩn. Bất quá, nếu không phải nàng, vậy là ai? Là ai biết cách dùng phiến lá thổi ra khúc nhạc được?
Tâm không khỏi thắc mắc, hai chân không nghe lời mà cứ tự di chuyển, hắn chậm rãi đi dọc theo khúc thanh đến, đến tầng thứ hai của thành lâu, phát hiện ra một gã thủ vệ đang say mê thổi khúc nhạc!
Hắn cũng không hề lên tiếng quấy rầy, mà chỉ lẳng lặng đứng nghe. Thủ vệ vừa thổi xong khúc nhạc, dường như cảm giác được phía sau có điều khác thường, hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh trăng kia có một dáng người cao lớn uy nghiêm, cả người nhất thời sợ tới mức hai chân như nhũn ra, lập tức quỳ xuống
“Tiểu nhân . . . . . . tiểu nhân khấu kiến. . . . . . Khấu kiến Vương gia!! Thỉnh Vương gia thứ tội!"
Lưu Vân Lạc Kỳ lúc này mới đi tới gần, mắt nhìn xuống hắn, không lên tiếng. Thủ vệ còn ý vị dập đầu, tiếp tục cầu xin tha thứ
“Tiểu nhân đang nhớ gia đình, nhất thời nhịn không được thổi lên nhạc khúc, khẩn cầu Vương gia ban cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân lần sau sẽ không dám tái phạm nữa!"
"Đứng lên đi!" Lưu Vân Lạc Kỳ không có...chút ý muốn trách cứ nào, chỉ thản nhiên phân phó một tiếng.
Thủ vệ nhất thời không thể tin được, còn tưởng rằng mình nghe lầm, cho đến khi nghe thấy Lưu Vân Lạc Kỳ không kiên nhẫn lặp lại thêm lần nữa, mới vội vàng đứng dậy, vui mừng nói lời cảm tạ,
"Đa tạ vương gia ban ân không giết! Tiểu nhân xin cam đoan với Vương gia, từ nay về sau không bao giờ tái phạm nữa! "
Lưu Vân Lạc Kỳ trầm ngâm, ánh mắt nhìn đến chiếc lá trong tay hắn, chần chừ hỏi:
"Ngươi biết dùng Diệp Tử thổi khúc?"
“Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy! Tiểu nhân thuở nhỏ nhà nghèo, không có nhạc khí, nên chỉ biết dùng Diệp Tử giải khuây!"
"Vậy ngươi có thể dạy cho bổn vương không?"
Gã thủ vệ kinh ngạc, vội vàng đáp:
"Vương gia không chê trách, đó là ân phúc cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định cố hết sức!" Dứt lời, hắn lấy trong túi áo ra một chiếc lá khác, cung kính dâng lên cho Lưu Vân Lạc Kỳ.
Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp nhận, đầu tiên là tò mò đánh giá xem xét, lại thấy tên thủ vệ đang nơm nớp lo sợ, hắn đặt phiến lá lên môi.
Mới đầu, hắn đương nhiên không biết cách thổi, nhưng chỉ một sau lúc được tên thủ vệ chỉ dạy tận tình và dựa vào sự thông minh và sự tinh thông âm luật vốn có của mình, hắn đã học được rất nhanh, còn càng thổi càng tốt.
Phân phó cho thủ vệ tiếp tục đứng gác, hắn lại bước trên thành lâu, một bên nhìn về phương xa, một bên lẳng lặng thổi.
Hắn đột nhiên có một ý nghĩ,nếu như khúc nhạc này có thể theo làn gió phiêu diêu kia đưa đến kinh thành, để nàng có thể nghe thấy. . . . . .
Kinh thành, Kỳ Vương Phủ.
Trong sân Thúy Đọng Các, cũng đang được bao phủ một mảnh màu bạc hào quang của ánh trăng, âm thanh vừa tai của một khúc nhạc uyển chuyển êm tai đang lan truyền khắp sân.
Có phải khúc nhạc biên quan của hắn thật sự truyền đến tận kinh thành? Không, đương nhiên là không phải, khúc nhạc biên cương thổi đến là diễn tả nỗi nhớ nhà, mà trong đó cũng bao hàm cả tình cảm.
Sở Tiêu Lăng đang mặc chiếc áo ngủ, ngồi trên băng đá, đôi mắt nàng khép hờ, đôi môi anh đào có tiết tấu hơi động lên. Lưu Vân Lạc Kỳ rời đi đã hơn nửa tháng, mỗi đêm vào thời điểm tất cả mọi thứ chìm vào yên lặng, nàng lại đi ra nơi này, cúi đầu thổi bài thủ tư Vua chi khúc.
Khi ở cùng với hắn một chỗ, khoảng thời gian ngọt ngào đó tuy rằng rất ngắn ngủi nhưng lại làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.Và cả cảm giác hắn trong lúc vô ý hành động ôn nhu giống như nước chảy đá mòn, gắt gao chiếm cứ trong lòng của mình.
Cảm tình bắt đầu nảy sinh, rồi từ từ sâu sắc đến khắc vào xương tủy. . . . . . đêm hoan ái trước khi chia tay trong ký ức của nàng vẫn như mới đây thôi không hề phai nhòa, sự tuyệt vời trong tình ái khó có thể nói nên lời, còn có những lúc hắn đã mang theo ghen tuông, dùng lời nói bá đạo để công kích nàng.
Hắn đã nói, không thích nàng và Lưu Vân Lạc Trinh ở cùng một chỗ. Vì thế, dù rằng Lưu Vân Lạc Trinh nhiều lần cho người tới mời nàng tiến cung để xem xiếc ảo thuật, hoặc gởi thư mời nàng đi ra ngoài dạo phố, nàng cũng kiếm cớ chối từ!
Hắn đã nói, trong lúc hắn rời đi, dù rằng nàng không thể cùng Nhan Hâm hòa hợp nhưng cũng cần phải giữ hòa khí. Vì thế, khi đối mặt với những lời Nhan Hâm châm chọc khiêu khích, nàng cũng tận lực nhẫn nhịn.
Mặt khác, nàng cũng thường xuyên cùng lão Vương phi đi đến các chùa miếu cầu phúc, cầu Phật tổ phù hộ cho hắn được thuận lợi, bình an.
Lời của hắn, nàng luôn khắc sâu trong tâm khảm, tất cả đều ghi nhớ và làm theo (ngoan ghê hơm). Vậy hắn đâu?
Hắn hiện tại ở nơi biên quan có được mạnh khỏe không? Có thể hay không cũng đang như nàng vậy, trăm nhớ ngàn thương? Hoặc là, ít nhất nhớ tới nàng dù chỉ 1 lần.
Một khúc nhạc vừa kết thúc, nàng tạm thời dừng lại, ngước mắt lên trời, thất thần nhìn đỉnh trăng tròn vành vạnh, không khỏi lại chạnh lòng nghĩ tới truyền thuyết mà mẫu thân nàng từng nói qua. Xem ra, truyền thuyết kia thật sự linh nghiệm, nguyệt lão cũng rốt cục chiếu cố đến mình, nàng chỉ hy vọng nguyệt lão có thể tiếp tục mở lòng từ bi, để cho mình cùng hắn làm bạn đời suốt kiếp.
Bỗng nghe tiếng bước chân, chợt cảm thấy trên vai ấm áp, Sở Tiêu Lăng đột nhiên từ trong trầm tư tỉnh lại, phát hiện ra Cầm nhi không biết đã đến từ bao lâu rồi.
"Tiêu Lăng tỷ, Cầm nhi đã nói với tỷ không biết bao nhiêu lần rồi, lúc nào đi ra đây ngắm cảnh phải nhớ mang theo áo khoác mà!"Cầm nhi chân mày cau lại, lẩm bẩm.
"Không sao đâu, bây giờ là đầu mùa hạ mà!" Sở Tiêu Lăng cười, kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình.
"Tuy nói là Hạ Thiên, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh mà! Vạn nhất nàng lại nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ?" Cầm nhi vừa nói,vừa một bên giúp nàng choàng lại chiếc áo .
"Ha ha, có ngươi ở đây, phong hàn nào dám tới gần ta!!"
Cầm nhi chu miệng lên, nhịn không được hỏi ra sự nghi hoặc lâu ngày của mình
"Tiêu Lăng tỷ, ta phát hiện tỷ gần đây thật sự rất khác so với trước kia. Tỷ, mỗi đêm đều ở đây thổi khúc nhạc này, tựa hồ như đang suy nghĩ nhớ nhung đến người nào đó, mà người kia, là Vương gia phải không?"
Sở Tiêu Lăng hơi giật mình, nhưng quyết định không giấu diếm nữa, gật đầu.
Không thể tưởng được rằng mình chỉ suy đoán lung tung mà cũng trúng, Cầm nhi trợn tròn mắt há hốc mồm, qua một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi:
"Vì. . . . . . Vì sao? Tỷ không phải rất chán ghét ngài ấy sao? Như thế nào mà lại đi nhớ đến Vương gia?"
Sở Tiêu Lăng mỉm cười, dung nhan tuyệt mỹ dần dần đỏ ửng lên, xấu hổ đem chuyện của tối hôm đó kể cho Cầm Nhi nghe.
Cầm nhi nghe xong, mắt lại càng mở to như chiếc chuông đồng, nhớ lại những sự việc gần đây, không khỏi hét lớn
"Muội nhớ ra rồi, ngày đó tiễn đưa vương gia tỷ căn bản chính là luyến tiếc Vương gia xuất chinh. Còn nữa, hoàng thượng mời tỷ tiến cung nhưng tỷ đều từ chối, đối với Nhan Hâm kia cũng nhẫn nại đi nhiều, nguyên nhân đều là. . . . . . Vì Vương gia!"
Tiếp theo, Cầm nhi bỗng nhiên trở nên buồn lo vô cớ
"Nhưng mà Tiêu Lăng tỷ, tỷ xác định Vương gia lần này là có thành ý thật sao?"
"Ta khẳng định điều đó, ta xác định ngài là thật tình!" Sở Tiêu Lăng vô cùng kiên định đáp lại. Tuy rằng hắn chưa hề hứa hẹn, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng vào hắn.
Thấy nàng nói như vậy, Cầm nhi càng thêm rối rắm, tiếp tục nói:
"Vậy lần này là tỷ thật lòng thích Vương gia sao?"
Thích? Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên run lên, nói thực ra, nàng cũng không rõ ràng lắm điều này có phải là thích không! Đã mười tám tuổi đầu rồi, nàng đối với tình yêu nam nữ mơ hồ có chút hiểu biết, nhưng chưa từng thích người nam nhân nào cả, bởi vậy không biết cảm giác khi thích một người là như thế nào!(giống mềnh-.=)
Mỗi ngày đều nhớ đến hắn, toàn bộ trong trí óc đều là hình ảnh của hắn, luôn nhớ về khoảng thời gian đã ở cùng hắn, ngay cả trong giấc mơ, toàn bộ trong giấc mộng cũng là hình ảnh của hắn.(sâu đậm lum òi ha ha)
Còn cảm giác nóng ruột nóng gan như thiêu đốt này chính là thích?
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đang thẹn thùng đỏ mặt, Cầm nhi trong lòng đã phần nào hiểu rõ, hắc hắc cười không ngừng
"Tiêu Lăng tỷ, xem ra lần này không chỉ đơn giản là thích như vậy, tỷ rõ ràng là đã yêu Vương gia! Bất quá cũng khó trách, Vương gia điều kiện tốt như vậy, bề ngoài anh tuấn, có quyền thế, hơn nữa lời nói ôn nhu ..., bất kỳ nữ nhân nào đều không thể tránh được khỏi lưới tình của ngài!"
Cầm nhi phân tích điều này rất hợp lý, Sở Tiêu Lăng bất giác càng thêm ngượng ngùng, hờn trách nàng một tiếng
"Ngươi nha đầu kia, đem chàng nâng lên cả bầu trời rồi!"
"Chẳng lẽ muội nói sai sao? Tỷ không thấy là hắn đẹp trai sao? Ngươi nha, trong lòng rõ ràng là đang cho rằng trên đời này nam nhân đẹp trai nhất, anh tuấn nhất chính là vương gia đó!"
Cầm nhi tiếp tục chế nhạo, giống như chợt nhớ tới điều gì nói:
"A, Tiêu Lăng tỷ, tỷ nói xem, có khi nào trong bụng nàng đã có một tiểu bảo bối rồi không?"
Tiểu bảo bối?! Sở Tiêu Lăng chợt ngây người, vội tính lại ngày, mấy ngày nay không phải là thời kỳ an toàn, tỷ lệ mang thai rất lớn, đêm đó lại làm nhiều lần như vậy, nói không chừng thật sự đã. . . . . .(sao mà nhiệt tình thế ko biết-_-)
Nghĩ đến trong bụng có thể đã mang thai cốt nhục của chàng, tâm tư Sở Tiêu Lăng bất giác nhảy nhót vui sướng.
"Nếu thật sự như vậy, thì thật tốt quá, đến lúc đó không chỉ có lão Vương phi cười đến không thể khép miệng lại, Vương gia cũng sẽ rất cao hứng vui mừng, dù sao đây cũng là đứa con nối dòng đầu tiên mà! Về phần Nhan Hâm kia nha, rất nhanh sẽ bị gác qua một bên thôi!"
Cầm nhi hừ lạnh một câu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang sáng bừng lên, cứ giống như là Sở Tiêu Lăng thật sự đang mang thai vậy.
Sở Tiêu Lăng tiếp tục lâm vào thế giới trầm tư của mình, trong trí óc đã bắt đầu tưởng tượng đến một tương lai tốt đẹp.
Trông thấy nàng thật sự đang say mê đắc ý, tự đáy lòng Cầm nhi cũng thay nàng cảm thấy khoái hoạt, đôi mắt to đen từ từ hướng đến trời cao, nội tâm yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện cho tỷ tỷ thiện lương của nàng vĩnh viễn có được hạnh phúc ngọt ngào, tràn ngập hi vọng, luôn luôn vui vẻ cười đùa.
Các nàng cứ như vậy ngồi yên lặng, ánh trăng đang dần dần đi về phía tây tựa hồ cũng bị cuốn hút vào sự vui sướng của các nàng, thoáng chốc càng trở nên sáng tỏ vô cùng. . . . . .
Thời gian vô tình trôi qua như con thoi, thấm thoát đã lại qua nửa tháng. Hôm nay, Sở Tiêu Lăng sau khi tỉnh giấc, chợt thấy thân thể mỏi mệt, trong ngực khó chịu, không hề có cảm giác thèm ăn, giống như bị hút sạch sức lực.
Lúc này, Cầm nhi đang giúp nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, còn lải nhải không ngừng:
"Tiêu Lăng tỷ, muội thấy tỷ vẫn là ngoan ngoãn nghe lời muội đi, đừng cứ ở trong phòng ngủ đến lúc trễ như vậy!"
Nhìn điệu bộ của Cầm nhi y như là một bà tiểu quản gia, Sở Tiêu Lăng đang mệt mỏi bất giác lộ ra một nụ cười, nội tâm đồng thời cảm thấy rất vui vẻ.
Lưu Vân Lạc Kỳ rời nhà đi đã hơn một tháng, nỗi nhớ chàng của nàng không hề thuyên giảm mà ngược lại càng tăng thêm. Ban đêm mặc kệ có mệt hay không, nàng cũng thức đến canh 2, có khi đến canh 3-4 mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhiều lần, bị Cầm nhi thúc giục, nàng mới trở về phòng, nhưng khi nằm ở trên giường, vẫn như cũ không hề buồn ngủ, nhắm mắt lại đều là hình ảnh lúc hai người ở chung từng ly từng tý.
Số lần cùng chàng ở chung chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại làm cho nàng nhớ mãi không quên khắc sâu trong đáy lòng. Mỗi khi nhớ tới sự bá đạo của chàng, nàng cũng khó tránh khỏi cảm thấy oán giận; nhưng khi nhớ tới những phút giây hoan ái trong cả quá trình chàng bày tỏ sự ôn nhu hiếm thấy, khiến cho cả trái tim nàng liền lập tức bị sự ngọt ngào lấp đầy.
May mắn là mình được gả vào Vương Phủ, không phải vất vả cực nhọc, lại được lão Vương phi yêu thương, nếu không, nếu biết mình cứ luôn nghỉ ngơi, không bị mọi người trêu là"Lười phụ " mới là lạ!
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng lại đang ngẩn người, Cầm nhi nhịn không được lắc đầu thở dài, "Tiêu Lăng tỷ bị trúng tình độc của Vương gia nặng quá rồi, đến nỗi trầm luân không thể tự kềm chế nữa!"
Sở Tiêu Lăng lập tức hoàn hồn, thẹn thùng hờn giận trách Cầm nhi .
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai nàng vừa bước ra khỏi phòng, đến đại sảnh đã gặp lão Vương phi và ma ma đang ở bên dìu tay bà
. "Mẫu phi, ngài sớm như vậy đã tới đây rồi?" Sở Tiêu Lăng nguôi giận, chạy nhanh ra nghênh đón.
"Không còn sớm nữa, mà con mới vừa rời khỏi giường sao?" Lão Vương phi cười ha ha, trên mặt trước sau như một ôn hòa và hiền lành.
Sở Tiêu Lăng ngượng ngùng xin lỗi lão vương phi, lúng ta lúng túng nói
“Con, con. . . . . ."
"Ha ha, không cần khẩn trương như vậy đâu, dù sao cũng không có chuyện gì, con có ngủ đến tối mới rời khỏi giường cũng không sao. Tục ngữ nói có thể ngủ được là phúc, mẫu phi muốn ngủ mà cũng không ngủ được đó!" Lão Vương phi tiếp tục nói, khuôn mặt hớn hở vô cùng.
"Mẫu phi không đến phật đường niệm kinh sao mà sáng sớm đã đến đây!!"
Sở Tiêu Lăng biết rõ lão Vương phi mỗi ngày rạng sáng đều dậy rất đúng giờ,đi đến Phật đường niệm kinh cầu phúc,
"Đúng rồi, mẫu phi, ngài sớm như vậy đã đến đây, hay là có chuyện quan trọng?"
"Ừ, là như vậy, vào ngày hai mươi tháng này, hoàng cung có tổ chức một cuộc thi tài, những người dự thi đều là hoàng thân quốc thích hoặc quan nhị phẩm mang theo vợ con,và con dâu!"
Sở Tiêu Lăng đôi mắt đột nhiên mở lớn
“Con đây. . . . . ."
"Ta biết con không quen với việc này, bởi vậy muốn nói qua trước."
Lão Vương phi chờ nàng bình tĩnh lại mới nói tiếp:
"Bất quá chúng ta vẫn phải tham gia, vì thân phận mình mà phải tham gia!"
Nói đến thân phận, vậy chẳng phải là sẽ hội kiến Lưu Vân Lạc Trinh sao? Nhưng mà, Lưu Vân Lạc Kỳ đã dặn mình. . . . . .
Phát hiện thấy Sở Tiêu Lăng đang trầm mặc, lão Vương phi cảm thấy buồn bực
"Làm sao vậy? Con không muốn đi à? Con cả ngày chỉ ở trong phủ, đi để mở mang kiến thức một chút cũng tốt, nói không chừng còn có thể kết bạn với các bằng hữu khác! Với lại, hoàng thượng đã hai lần mời con tiến cung, con đều cự tuyệt, lần này đi xem như là nể mặt hoàng thượng, dù sao cũng phải coi trọng người mà!"
"Tiêu Lăng tỷ, tỷ phải đi đi thôi, Vương gia bên kia. . . . . ." Cầm nhi cũng nhịn không được nữa xen vào một câu.
"Kỳ nhi? Kỳ nhi như thế nào?" Lão Vương phi lại càng thêm hoang mang.
"Ách, không có việc gì! Không có việc gì!"
Sở Tiêu Lăng hoàn hồn, nhanh chóng ngắt lời, đồng thời nháy mắt với Cầm nhi ngầm nhắc nàng trước chớ ăn nói lung tung.
Lão Vương phi cũng không suy xét thêm tiếp tục nói:
"Kỳ thật, lần này ngoài việc xem biểu diễn, hoàng thượng còn muốn tuyên đọc thư của Kỳ nhi từ biên quan gửi về cho chúng ta!"
Lưu Vân Lạc Kỳ có gửi thư về? Sở Tiêu Lăng trong lòng rung động, gấp gáp hỏi:
"Thật sao? Vương gia có viết thư gửi về? Bên kia quan ải không có sao chứ, hết thảy đều an toàn chứ?"
"Hẳn là không có việc gì, bất quá hay là chúng ta đến đó nghe xem hoàng thượng nói như thế nào mới biết được!"
"Tiêu Lăng tỷ, vậy còn không nhanh đi? Có thư của Vương gia nữa, tỷ bỏ qua việc này nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó còn mất ngủ nữa!" Cầm nhi lại càng thêm cổ quái xen vào một câu, hiển nhiên, nàng không hề để ý đến cảnh cáo của Sở Tiêu Lăng hay là do bướng bỉnh mà không quan tâm!
Nhìn thấy lão Vương phi đang tỏ ra rất khó hiểu, Sở Tiêu Lăng không khỏi lại liếc mắt cảnh cáo Cầm nhi, rồi lập tức đồng ý với lão Vương phi
“Con dâu xin nghe theo mẫu phi an bài!"
Lão Vương phi gật đầu, trong lòng biết rõ Sở Tiêu Lăng chưa dùng đồ ăn sáng, nên chỉ dặn dò một vài câu sau đó từ biệt rời đi.
Sở Tiêu Lăng muốn dìu bà ra đến cửa, muốn tiễn bà đi nhưng lão Vương phi từ chối, chỉ đưa mắt nhìn nàng rồi bước đi. . . . . .
Ngày hai mươi tháng sáu. Trời trong xanh không gợn mây, sắc trời sáng tỏ không nhiễm một hạt bụi trần, ánh nắng chiếu sáng toàn bộ đại địa.
Đúng là một ngày đẹp trời, cũng là ngày Sở Tiêu Lăng cùng lão Vương phi tiến cung thưởng thức cuộc thi tài.
Kỳ thật, Nhan Hâm muốn đi riêng, bởi vì Lưu Vân Lạc Kỳ không ở bên cạnh, nên nàng không muốn đi cùng với Sở Tiêu Lăng và lão Vương phi. Vì thế nên nàng ta đã tìm cớ, nói Nhan quý phi muốn nàng tiến cung trước, mới sáng sớm đã lên một chiếc kiệu rời khỏi phủ.
Giờ Thìn chính khắc, lão Vương phi và Sở Tiêu Lăng ngồi trên xe ngựa cùng với vài thị vệ hộ tống, vừa cười vừa nói đi đến hoàng cung, trực tiếp tiến vào Khánh Phong điện.
Cung điện trang hoàng rực rỡ, Lưu Vân Lạc Trinh đang ngồi trên cao long ỷ, còn có Tuệ Tâm Thái Hậu, Nhan quý phi cùng các phi tần khác. Nhan Hâm cũng đã có mặt.
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng xuất hiện, Lưu Vân Lạc Trinh nhất thời trở nên vui vẻ ra mặt, ánh mắt dịu dàng, đi đến ôm lấy Sở Tiêu Lăng, lại còn hỏi han nàng ân cần, làm cho những người khác nhìn vào đều cho rằng cả hai như là bằng hữu nhiều năm không gặp vậy!
Sở Tiêu Lăng tự nhiên thoải mái, cẩn thận trả lời từng câu thăm hỏi ân cần của chàng, nội tâm tràn ngập cảm kích, còn có một tia áy náy!
Nàng bỗng nhiên hối hận tự trách, đáng nhẽ nàng nên sớm tiến cung để gặp con người tính tình hiền hòa, nhã nhặn, coi nàng như tri kỉ này!
Tuệ Tâm Thái Hậu nhìn thấy Lưu Vân Lạc Trinh đối xử tốt với Sở Tiêu Lăng và lão Vương phi thì khó chịu, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nhắc nhở:
"Hoàng thượng không phải muốn tuyên đọc bức thư mà Kỳ Vương gia gửi về sao? Thời gian không còn sớm nữa, mau chóng đọc xong đi rồi thưởng thức cuộc thi tài!"
Lưu Vân Lạc Trinh nghe thấy lời Tuệ Tâm thái hậu nói mới chấm dứt cuộc thăm hỏi với Sở Tiêu Lăng, bất quá cả người vẫn đang còn đắm chìm trong sự vui sướng, tay tiếp nhận thư từ thái giám, bắt đầu cao giọng tuyên đọc .
Trong thư nội dung, đại khái là nói đến quân ta dũng mãnh cơ trí, đánh cho quân địch đầu rơi máu chảy, loạn đảng bị bắt, phỏng chừng không bao lâu nữa Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ khải hoàn trở về .
Nghe xong thư, Nhan Hâm đắc chí, dung nhan vô cùng kiêu ngạo .
Lão Vương phi vui mừng, lòng tràn đầy sự hứng khởi.
Sở Tiêu Lăng cũng vui mừng nhướng mày, phong thái vô cùng bình tĩnh, đặc biệt khi nàng nhìn thấy Lưu Vân Lạc Trinh đưa cho nàng một phong thơ khác thì sự kích động cao hứng khó có thể hình dung .
Tờ giấy Tuyên Thành trắng noãn, không có lời nói dư thừa, chỉ có hai bức đồ án! Một đóa hoa lăng sáng quắc nở rộ; một khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ, còn có mấy hàng chữ!! Là những dòng thơ trên tấm biển gỗ, chính mình đêm đó đã thức suốt đêm chép trên bài tử!!
Không thể tưởng được chàng đã thật sự vẽ lại chúng, còn dùng phương thức này để nói lên sự bình an với mình, đối với nàng kể ra tình cảm của chàng. . . . . . Nhớ nhung thương yêu!
Biết được Lưu Vân Lạc Kỳ có trao riêng thư tín cho Sở Tiêu Lăng, Nhan Hâm vốn đã ấm ức tức giận, nay lại thấy Sở Tiêu Lăng kia đang vô cùng hưng phấn say mê, nàng ta lại càng thêm bốc hỏa đến nỗi toàn bộ khuôn mặt đều xám ngắt tím bầm.
Nhan quý phi đầy mặt tâm trạng cũng đang phức tạp, bỗng nhiên nói một câu
"Kỳ Vương gia thật sự là kỳ lạ, Hâm nhi cùng Kỳ Vương Phi đều là nữ nhân của ngài ấy, tại sao chỉ viết thư riêng cho Kỳ Vương Phi, mà lại không viết cho Hâm nhi? Mọi người đều biết,Kỳ Vương gia và Hâm nhi ân tình sâu đậm, đối với Hâm nhi sủng ái mà người nào cũng phải ao ước. Hoàng thượng, ngài có thể hay không lầm rồi,thư này . . . . . . Là cho Hâm nhi a?"
Lưu Vân Lạc Trinh nheo đôi mắt một chút ý vị thâm trường cười mỉm, nhìn lại mọi người, lập tức khẳng định
"Trẫm đương nhiên không sai sót, là hoàng đệ ngàn đinh vạn dặn bảo muốn trao phong thư cho riêng mình Kỳ Vương Phi!"
Kỳ thật, Lưu Vân Lạc Kỳ đã sớm lo lắng đến việc Nhan Hâm ghen tỵ,cũng đã từng thông báo riêng với chàng là hãy lén đưa phong thư này cho Sở Tiêu Lăng. Nhưng Lưu Vân Lạc Trinh không hề làm như thế, mà còn làm ngược lại
Chàng làm như vậy, đơn giản là muốn hướng mọi người tuyên cáo, Lưu Vân Lạc Kỳ đối với Sở Tiêu Lăng có cảm tình đặc biệt, làm cho mọi người không còn suy nghĩ rằng Sở Tiêu Lăng là một người vợ bị chồng ruồng bỏ.(đáng iu quớ ờ)
Trong điện bao trùm không khí kỳ quái, tất cả mọi người đều đăm chiêu, Nhan Hâm tức giận tới cực điểm, nếu không vì lo làm kinh động đến hoàng thượng, nàng ta đã sớm bạo phát ra.
Cuối cùng, vẫn lại là Tuệ Tâm Thái Hậu nhắc nhở, mọi người mới tạm thời kìm chế tâm tình, nhất tề rời khỏi Khánh Phong điện đi đến đấu trường! Kế tiếp những màn biểu diễn, làm cho Sở Tiêu Lăng lần đầu tiên nhìn thấy được sự tài hoa thông mình của các quan gia tiểu thư, các nàng không những vóc người xinh đẹp, hơn nữa còn có tài nghệ xuất chúng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, mỗi người mỗi vẻ.
Mỗi một vị biểu diễn tiết mục, đều cung kính cẩn trọng, đều có vẻ tự tin bình tĩnh, mang đến cho mọi người cảm xúc vừa hồi hộp vừa thán phục, hết lời cảnh đẹp ý vui.
Nhìn các nàng, Sở Tiêu Lăng càng thêm khâm phục tán thưởng, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn rằng chính mình không tham gia, nếu không chắc là sẽ xấu mặt!
Điều làm cho Sở Tiêu Lăng tán thưởng nhất đó là, tiểu thiên kim của Lễ bộ Thị lang Liễu Bích Hà. Năm nay mới 13 tuổi nhưng nàng ta đã rất xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, ra dáng mỹ nhân .
Đêm nay nàng ta biểu diễn một điệu múa, toàn thân mặc bộ áo váy màu trắng nhạt cùng chiếc quần lụa mỏng, hai mảnh lụa trên vai, tượng trưng cho một " Sức mạnh tình yêu" dải lụa bảy màu.
Nàng ta có khuôn mặt tươi như hoa đào, lay động lòng người, dáng người linh hoạt phiêu diêu nhảy múa. Đôi tay trắng rất quen với các động tác khó, nghiễm nhiên trở thành một tiểu tiên nữ.
Cái đẹp của nàng mang chút hư ảo, làm cho toàn bộ hội trường rung động, Sở Tiêu Lăng không có cách nào diễn tả đươc hết sự sùng này, đến thời điẻm đặc sắc nhất cao trào nhất,cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay, Sở Tiêu Lăng quá mức hưng phấn, bởi vì kích động mà nhất thời quên hết lễ nghi, dùng sức vỗ tay nhiệt liệt, phát ra âm thanh thanh thúy vang dội.
Nhan Hâm đứng ở bên cạnh nàng, không hề hứng thú với buổi biểu diễn này, cả buổi tối đều không yên lòng, tâm tình khó chịu, trong đầu óc lấp hình ảnh Sở Tiêu Lăng nhìn thấy phong thư của Lưu Vân Lạc Kỳ khuôn mặt ngọt ngào, làm cho nàng ta cứ ấm ức trong lòng, rối rắm không thôi.
Lúc này, lại thấy Sở Tiêu Lăng không coi ai ra gì hoan hô kích động, thật giống như ở mượn việc này để thị uy và khoe khoang với mình, làm cho nàng càng thêm thẹn quá hóa giận.
Đôi mắt không ngừng láo liên, dung nhan diễm lệ thâm trầm lo lắng, dần dần lộ ra một tia không có ý tốt, thừa dịp mọi người đang tập trung vào biểu diễn, lặng lẽ đi lên phía trước hai bước, dùng sức đẩy mạnh phía sau lưng Sở Tiêu Lăng!
Sở Tiêu Lăng vì bất ngờ nên không phòng ngự, cả người cứ như vậy chúi về phía trước. Để tránh cho mình té nhào, nàng cố gắng đứng vững nhưng vẫn lảo đảo vài cái, họa vô đơn chí là, chỉ thấy trước mắt một bóng mờ hiện lên, nàng vẫn còn đang nắm chặt dải lụa!
Trong phút chốc, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ. Phát hiện ra dải lụa của mình rơi vào Sở Tiêu Lăng, Liễu Bích Hà lập tức kinh hoàng thất thố chạy tới, sợ hãi nói xin lỗi:
"Kỳ Vương Phi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi. . . . . ."
Sở Tiêu Lăng gượng cười, muốn an ủi nàng ta rằng việc này không liên quan gì hết, nhưng dưới bụng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, làm nàng đang tươi cười lại lộ ra thần sắc thống khổ, còn kèm theo một tiếng kêu đau.
Lão Vương phi cũng đã tới gần lại, một bên dìu nàng một bên thân thiết hỏi:
"Tiêu Lăng, con không sao chứ?"
Sở Tiêu Lăng lắc đầu, bàn tay đặt tới trên bụng, nhíu đôi lông mày kêu đau
"Mẫu phi, nơi này. . . . . . Đau quá!"
Mọi người, đều bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, vợ chồng Lễ bộ Thị lang hoảng sợ muôn phần,cả hai đều dập đầu nhận sai.
Lưu Vân Lạc Trinh cũng vội chạy tới, còn sai người đi truyền Thái y.
“Tỷ tỷ à, tỷ không có sao chứ? Chỉ là va chạm ngoài ý muốn, như thế nào mà lại như kiểu bị đâm một đao vậy? Thực sự đau đến như vậy sao?"
Nhan Hâm từ trong đám người khoan thai đi đến, đối với Sở Tiêu Lăng phát ra lời châm chọc khiêu khích. Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng trước mặt mọi người tỏ ra đáng thương, trong nội tâm nàng buồn bực tức giận biến mất không ít, còn dấy lên sự đắc ý hài lòng .
Vừa vặn có một nữ Thái y cũng tham gia biểu diễn, nàng nghe tin vội bước tới, không hề chậm trễ bắt mạch cho Sở Tiêu Lăng, nín thở ngưng thần trong chốc lát, sắc mặt đang trầm trọng dần dần biểu lộ sự vui mừng
"Chúc mừng lão Vương phi, chúc mừng Kỳ Vương Phi, đây là hỉ mạch, Kỳ Vương Phi đã mang thai hai tháng!"
Lão Vương phi vừa nghe xong, kinh hỉ vô cùng, tựa hồ không thể tin được vào tai của mình.
Sở Tiêu Lăng cũng là đang chấn động vô cùng, bỗng nhiên cảm giác nỗi đau đớn này giảm bớt không ít, niềm vui sướng tràn ngập.
Lưu Vân Lạc Trinh cũng đang kinh ngạc, thiệt tình thay nàng cảm thấy cao hứng.
Bị đả kích nhất hẳn là Nhan Hâm, nàng ta giống như vừa gặp phải điều gì kinh hãi, khó có thể tin được chuyện này nên cứ trừng mắt nhìn Sở Tiêu Lăng, ánh mắt còn dần dần lộ ra vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ.
"Thái y, nàng không có sao đó chứ?" Lưu Vân Lạc Trinh đột nhiên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, Kỳ Vương Phi bởi vì không cẩn thận vấp ngã, đến nỗi động đến thai khí, bất quá cũng không đáng lo ngại, vì lý do an toàn, vi thần sẽ kê thêm thuốc dưỡng thai cho nàng!"
Lưu Vân Lạc Trinh nghe xong, dần dần yên lòng, đang chuẩn bị sai người dìu Sở Tiêu Lăng vào trong điện nghỉ ngơi, đã thấy Sở Tiêu Lăng trong mắt phát ra khẩn cầu.
"Kỳ Vương Phi, làm sao vậy? Có chuyện không ngại nói thẳng?"
Chàng ôn nhu nhìn nàng.
Sở Tiêu Lăng trầm ngâm một hồi, nhìn đến nhà của Lễ bộ Thị lang đang nơm nớp lo sợ, đặc biệt hoa dung thất sắc, cái trán đã lấm tấm mồ hôi Liễu Bích Hà, không khỏi nhỏ giọng nói
"Bẩm hoàng thượng, nô tì. . . . . . Nô tì có một thỉnh cầu!"
“Ừ? Cứ nói đi đừng ngại!"
"Nô tì vừa rồi bị ngã, chỉ là do việc ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến Liễu tiểu thư, hi vọng hoàng thượng đừng vì việc này mà bỏ qua màn biểu diễn lúc nãy của Liễu tiểu thư!"
Thì ra là thế! Lưu Vân Lạc Trinh nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý với Sở Tiêu Lăng,
" Được! Trẫm đáp ứng thỉnh cầu của nàng! Chuyện khác nàng tạm thời đừng suy nghĩ nhiều, nàng bây giờ đang mang thai, hoàng đệ lại không có ở đây, trẫm có trách nhiệm thay đệ đệ chiếu cố đến các nàng!"
Sở Tiêu Lăng cảm kích cười, cùng lão Vương phi nhất tề tạ ơn, được thị vệ hộ tống, di dời đến bên trong điện.
Cuộc thi tài tiếp tục, toàn bộ hội trường khôi phục sự náo nhiệt ồn ào, mọi người đều chú ý tới những màn biểu diễn .
Tuệ Tâm Thái Hậu, Nhan quý phi và đám người kia tâm tình đã trở lại bình thường. Tuy đôi mắt luôn nhìn đến buổi biểu diễn, nhưng trong lòng mỗi người lại đều có điểm đăm chiêu.
Mà Nhan Hâm, lại lần nữa tức giận đến xanh cả mặt, cả người phát run, quả thực muốn bộc phát cơn giận ra!
Nhìn chăm chú vào bóng dáng của Sở Tiêu Lăng đang dần dần biến mất, trong mắt không ngừng phát ra vẻ không cam lòng, khó chịu, phẫn nộ, âm tàn cùng độc ác! Không, nàng không thể chịu đựng được, nàng không thể để cho tiện nhân Sở Tiêu Lăng kia đạt được mục đích!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.