Sầu Triền Miên

Chương 47: Sát khí ám muội




Bên trong địa lao, âm trầm ẩm ướt, tiếng khóc thê lương ghê rợn, gian thứ hai sạch sẽ, nhẹ nhàng sung sướng, chỉ có một mình Cánh Bắc!
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, Cánh Bắc kinh ngạc, thốt ra câu hỏi
"Sư muội, nàng có khỏe không?"
Sở Tiêu Lăng gật đầu, gương mặt chan chứa nước mắt trong suốt
"Còn ngươi? Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ? Có cho ngươi cơm no hay không?"
"Ta rất khỏe! Nàng không cần phải lo lắng!" Cánh Bắc vội vàng an ủi, kỳ thật, chàng ở trong lao ngục cuộc sống không có nghiêm hình bức cung, cũng không có nghiêm hình tra tấn, lại không hề lạnh lẽo, điều duy nhất tra tấn chàng chính là sự lo lắng cho Sở Tiêu Lăng.
Sở Tiêu Lăng dần dần yên tâm, đồng thời thấy may mắn, Lưu Vân Lạc Kỳ kia cuối cùng cũng giữ chữ tín.
"Đúng rồi, Lưu Vân Lạc Kỳ có đối với nàng. . . . . . hay không "
Sở Tiêu Lăng lập tức lắc đầu, nói cho chàng biết mình cùng Lưu Vân Lạc Kỳ đã ký kết hiệp định.
Cánh Bắc vừa nghe, rốt cuộc không thể trấn định lại
"Sư muội, hắn làm như vậy căn bản chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, sao nàng lại đáp ứng hắn!! Kỳ thật nàng căn bản không cần phải để ý đến ta, hắn sẽ không làm khó ta, ta đang tìm biện pháp trốn đi đây! Mau, nhanh đi nói với hắn, nàng đã đổi ý. Đừng đồng ý với hiệp nghị vớ vẩn đó!"
Sở Tiêu Lăng lại lắc đầu
"Không liên quan tới chuyện của ngươi, kỳ thật. . . . . . Là ta cũng muốn ở lại!"
Cánh Bắc kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi biết không? Ta đã tìm thấy Nữu Nữu rồi!"
"Cái gì? Nàng đã gặp lại Nữu Nữu rồi?" Cánh Bắc lại thêm hoang mang, vui mừng.
"Nguyên lai. . . . . . Cái người mang đi Nữu Nữu. . . . . . Chính là Lưu Vân Lạc Kỳ!" Sở Tiêu Lăng nói đứt quãng, kể ra sự tình câu chuyện .
Cánh Bắc nghe xong, tâm tư tuôn trào, ngoại trừ vui mừng thay cho Sở Tiêu Lăng, còn lặng yên ngợi thán duyên phận kỳ diệu.
Không thể tưởng được, tên khốn Lưu Vân Lạc Kỳ kia thật đúng là may mắn, lại được lão thiên gia ưu ái.
Bỗng nhiên, Sở Tiêu Lăng nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của chàng, mặt cười hiện ra thật sự nghiêm túc
"Sư huynh, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta đáp ứng ngươi, sẽ không vĩnh viễn ở lại hoàng cung, một năm sau là lúc ta và Nữu Nữu sẽ đoàn tụ với mọi người!"
Nhìn nàng, Cánh Bắc không hề cảm thấy lạc quan thoải mái, chàng cảm thấy sự tình phát triển đã trệch hướng khỏi quỹ đạo, cảm giác mình sẽ hoàn toàn mất đi nàng, mặc dù mình chưa từng chính thức có được .
Không kìm nén được kích động trong lòng, chàng đột nhiên cầm tay nàng, tha thiết nói
"Không cần chờ một năm, tin tưởng ta đi, ta sẽ rất nhanh đưa nàng và Nữu Nữu trốn ra, nếu một mình takhông đủ, ta có thể gọi thêm mẫu thân! Đến lúc đó nhất định sẽ thành công!"
Không ngờ, lại bị Sở Tiêu Lăng cự tuyệt
"Không, ngươi không thể làm như vậy, không thể!"
"Vì sao? Chẳng lẽ nàng không muốn rời đi? Nàng nên biết, một năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, rất nhiều chuyện có thể phát sinh, thậm chí bao gồm. . . . . ." Cánh Bắc tự nhiên im lặng một chút, liếc nhìn nàng, giọng điệu thất vọng
"Hay là. . . . . . Nàng đã bị hắn hấp dẫn? Nàng muốn cùng hắn tiếp tục tiền duyên?"
Sở Tiêu Lăng lập tức phủ nhận:
"Không phải, đương nhiên không phải là như vậy! Chẳng qua. . . . . ."
"Chẳng qua cái gì? Nếu chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của chúng ta,việc kia căn bản không cần thiết! Trừ phi nàng có lý do thích hợp, nếu không ta sẽ hành sự!"
Cánh Bắc đề cao âm thanh, sắc mặt đáng sợ.
Sở Tiêu Lăng càng thêm tâm hoảng ý loạn, nói quanh co hồi lâu, rốt cuộc tìm được một lý do
"Lan Thái Hậu từng đối xử với ta rất tốt, bà thực lòng thích Nữu Nữu, ta muốn để cho Nữu Nữu ở cùng bà một thời gian, xem như ta báo đáp ân tình với bà."
Cánh Bắc cuối cùng im lặng, vài giây sau, lại hỏi
"Thật sự chỉ là bởi vì như vậy?"
Sở Tiêu Lăng khẳng định gật đầu, tiếp tục cam đoan:
"Sư huynh xin yên tâm, ta cũng không phải tiểu hài tử, ta biết mình đang làm cái gì, biết mình cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ngươi hẳn là nhớ rõ, ta từng nói với ngươi, ta và hắn là không có khả năng! Cho nên, mặc kệ ta đáp ứng hắn cái gì, cũng là vì tương lai, vì tương lai có thể cùng Nữu Nữu sống tự do tự tại ."
Sở Tiêu Lăng hơi ngừng lại, tiện đà tiếp tục nói
"Ngươi sau khi rời khỏi đây, đừng trở về sơn trang ngay, hãy đi qua nhà của ta, mấy ngày nữa ta cũng sẽ trở về nhà một chuyến, thuận tiện đóng cửa tiệm thuốc!"
"Đóng cửa tiệm thuốc, đây chính là tâm huyết của nàng, sao lại đóng?"
"Không có biện pháp! Tình huống bây giờ không cho phép, sang năm mở lại!"
Tuy là nói như vậy, giọng nói Sở Tiêu Lăng lại lộ ra vẻ tiếc nuối, đây là cơ nghiệp do chính nàng gây dựng, nàng đã quyết tâm dùng nhiệt huyết để duy trì, nhưng nay còn chưa đi vào quỹ đạo đã phải tạm thời đóng cửa, nhưng nàng sẽ không bao giừo từ bỏ ý định đó.
Cánh Bắc hiểu rõ cá tính của nàng, hiểu được cho dù mình có khuyên bảo cũng không được gì, chỉ có thể vô điều kiện đồng ý với nàng, mặc dù biết quyết định lần này của nàng có điều sai lầm, cũng không hề bài xích!
Kế tiếp, hai người lại nói chuyện một lúc, cho đến khi thị vệ nhắc nhở, mới lưu luyến cáo biệt.
Sở Tiêu Lăng vừa rời đi khỏi nhà giam không lâu, Cánh Bắc đã được phóng thích, ra khỏi hoàng cung, chàng đứng trước cửa cung ước chừng đứng lặng một khắc đồng hồ, lẳng lặng nhìn vào một nơi trong cung, cuối cùng mới đi vào trong thành. . . . . .
Màn đêm buông xuống, đường phố náo nhiệt khôi phục sự yên tình vốn có, người qua lại cũng ít dần, tại các quầy rượu mấy cái đèn lồng đang lay động theo gió, ánh nến chiếu lên dung nhan u sâu, đó chính là nội tâm của Cánh Bắc.
Cả buổi chiều nay, chàng đi khắp chợ mà chẳng có mục đích gì, tâm tư vẫn rối bời về việc Sở Tiêu Lăng và Lưu Vân Lạc Kỳ lập hiệp định.
Cho đến tận bây giờ, chàng vẫn không đồng ý với quyết định của nàng, chàng có cảm giác mình sẽ mất nàng.
Nhưng chàng tạm thời lại không biết phải xử lí thế nào để đẹp cả đôi đường . Ayyy, nếu có mẫu thân ở đây thì tốt rồi!!
Đáy lòng sâu kín thở dài, chàng giơ tay lên, lại lần nữa uống một hơi cạn sạch. Vừa vặn lúc này, một bóng người bước đến trong ánh trăng, đứng ở trước mặt Cánh Bắc dừng lại.
Cánh Bắc ngước mắt, nhìn lên dung nhan quen thuộc trước mặt, lập tức kinh hỉ hô lên
"Nương!!"
Chân Nguyệt Tình không nói gì, đi đến bên cạnh chàng ngồi xuống, đen bóng hai tròng mắt hiển thị rõ thần sắc phức tạp.
"Nương, người đến khi nào? Làm sao mà biết con ở chỗ này để tìm tới? Đúng rồi, con đang có sự tình muốn tìm người hỗ trợ. Người biết không, sư muội nàng ta. . . . . . vị hôn phu của nàng là Lưu Vân Lạc Kỳ, Lưu Vân Lạc Kỳ là phụ thân của Nữu Nữu!! Còn có, Lưu Vân Lạc Kỳ kia thật hèn hạ, cưỡng ép sư muội vào cung, còn bức bách sư muội cùng hắn lập ra vớ vẩn hiệp định, người mau giúp con tìm ra biện pháp, con muốn cứu sư muội và Nữu Nữu ra." Cánh Bắc bởi vì uống quá nhiều rượu, cứ thế nói chuyện đứt quãng, thậm chí có điểm không rõ.
"Bọn họ làm gì, ngươi tốt nhất đừng để ý tới!" Chân Nguyệt Tình thản nhiên nói, dập tắt ý định của chàng
Cánh Bắc ngạc nhiên một hồi lâu, mới tiếp tục nói
"Chết tiệt. . . . . . Chẳng lẽ cứ để sư muội lại một lần nữa bị tổn thương sao? Còn có, con thật sự không thể chịu đựng được sư muội lại bị tên khốn kia khi dễ, cho nên, người nhất định phải giúp con. Nương, con chưa từng cầu xin người bất cứ chuyện gì, lần này cầu xin người giúp con đi. . . . . . con van xin người!"
"Ta đã sớm đã cảnh cáo với ngươi, nàng là người phụ nữ đã có chồng, khuyên ngươi đừng dấn thân vào quá sâu, là do ngươi không nghe mà thôi!" Chân Nguyệt Tình tiếng nói vẫn là lạnh lùng, không hề thương xót cho Cánh Bắc đang thống khổ .
Cánh Bắc chấn động, chần chừ hỏi
"Hay là. . . . . . Mẫu thân đã sớm biết nàng và Lưu Vân Lạc Kỳ có quan hệ gì? Ba năm trước đây đã biết? Thậm chí. . . . . . Sư muội lần này quay về kinh bị Lưu Vân Lạc Kỳ điều tra, mẫu thân cũng đã lường trước rồi?"
Chân Nguyệt Tình không trả lời, chỉ im lặng.
Cánh Bắc chấn động, không khỏi gấp giọng gầm nhẹ
"Nếu người sớm biết thân phận của nàng là gì, vì sao trước đó không nói với con? Còn nữa, sư muội cũng chẳng hay biết đúng không? Vì sao người lại giấu ở trong đáy lòng, không nói cho người khác biết? Bao gồm cả con đây là con trai người!!"
Đáng giận, nếu chàng biết sớm một chút, nói cái gì cũng sẽ không để Sở Tiêu Lăng quay về kinh, nói cái gì cũng sẽ không thường xuyên mang Nữu Nữu đi xuống núi, để cho Nữu Nữu có cơ hội bị lạc, thậm chí gặp phải Lưu Vân Lạc Kỳ!
Từ nhỏ, chàng đối với việc mẫu thân trầm mặc ít lời, lạnh nhạt hờ hững rất là bất mãn và tò mò, chàng nhớ rõ khi năm tuổi, đã từng hỏi qua cha của mình là ai, tại sao phải ở nơi sơn trang tịch mịch không người, đáng tiếc cho dù có hỏi như thế nào, thậm chí khóc lóc uy hiếp, mẫu thân vẫn không hề nói cho chàng biết đáp án, bà như có suy nghĩ gì đó chỉ yên lặng nhìn chàng thôi.
Sau đó, khi chàng 7 tuổi, mẫu thân không cần biết chàng có nguyện ý hay không, cố ý dạy võ công cho chàng, còn nghiêm khắc đốc thúc, thậm chí không để ý đến chàng nhiều lần bởi vì vất vả luyện công mà hộc ra cả máu, giống như chàng không phải là nhi tử của bà, chỉ là một công cụ mà bà cố ý huấn luyện thôi.
Mấy năm nay, mẫu thân nhiều lần rời khỏi sơn trang, có khi đi trong mấy tháng, trong lòng chàng dù rất hoang mang, nhưng vẫn cố nén không hỏi. Duy chỉ có chuyện này chàng thật sự rất giận, buồn bực mình thậm chí lại có một mẫu thân như vậy!!
Nhìn nhi tử đang uể oải ủ dột, mối hận cũ không chịu nổi bộc phát, Chân Nguyệt Tình vẫn lãnh mạc như trước, đột nhiên rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp một ly.
Chung quanh nhất thời yên tĩnh, hai người không hề lên tiếng, tiếp tục uống rượu mỗi người một suy nghĩ riêng . . . . . .
Bị Lưu Vân Lạc Kỳ mang vào cung ngày thứ năm, Sở Tiêu Lăng chính thức về thăm nhà, ngoại trừ nhờ người nhà dẹp đi hiệu thuốc bắc, còn nói với người nhà chuyện của Nữu Nữu .
Mọi người nghe xong, đều kích động vui mừng, nhưng cũng trách cứ nàng quá mức qua loa, không nên vì tình nghĩa mà đáp ứng Lưu Vân Lạc Kỳ yêu cầu vớ vẩn, đồng thời, bọn họ đối với Lưu Vân Lạc Kỳ lại càng thêm bất mãn.
Khi hồi cung thì Cầm nhi cũng theo vào. Kỳ thật, Sở Tiêu Lăng không muốn Cầm nhi tiến vào hoàng cung, vì tất cả mọi người trong hậu cung đều hiểm ác, lòng người khó dò, nhưng có thêm một người ở bên cạnh sẽ an toàn hơn rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng thấy hợp lý, hơn nữa do Cầm nhi cầu xin, cuối cùng đồng ý.
Những ngày kế tiếp trôi qua coi như bình yên, còn. . . . . . Rất vui vẻ! Bởi vì có Nữu Nữu làm bạn. Hôm nay, trời cao trong lành, ánh nắng tươi sáng, do yêu cầu của Nữu Nữu Sở Tiêu Lăng dắt theo bé và Lan Thái Hậu cùng nhau đi đến phía sau núi của hoàng cung thả diều, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng đi theo.
Trước kia khi còn ở sơn trang, Cánh Bắc thường mang Nữu Nữu đi thả diều, cho nên Nữu Nữu đối với trò chơi này không xa lạ gì, bất quá, bé vẫn hưng trí bừng bừng, khiến cho không khí rất sôi động.
Đặc biệt trên đường nghỉ ngơi, ngôn ngữ của bé trẻ nhỏ lại cho mọi người không ít niềm vui, làm cho mọi người thoải mái cười to.
Lưu Vân Lạc Kỳ một bên rót nước cho bé uống, một bên ôn nhu hỏi
"Phụ thân làm diều, có phải so với diều trước kia của Nữu Nữu lớn hơn nhiều và cũng đẹp hơn hay không?"
Nữu Nữu nhìn một chút, liếc qua, đáp ra một câu làm cho mọi người mở rộng tầm mắt
"Ai nha, không phải mọi người đều là dùng miệng nói chuyện sao, sao phụ thân lại dùng phổi mà nói!"
"Dùng. . . . . . Dùng phổi mà nói?" Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời không hiểu, cảm thấy ngạc nhiên, Lan Thái Hậu cũng phi thường khó hiểu, Sở Tiêu Lăng ánh mắt lộ ra nụ cười, sủng nịch nhìn Nữu Nữu.
"Dùng phổi mà nói tức là vô nghĩa!" Nữu Nữu giải thích, mặt đắc ý bướng bỉnh không thôi.
Những lời này, là Cánh Bắc dạy cho bé.
Lưu Vân Lạc Kỳ cuối cùng cũng hiểu được, lập tức cười, tâm tình thoải mái nói chuyện không tự chủ trở nên trẻ con
"Tốt, dám trêu đùa phụ thân, xem phụ thân không tha cho con! Bắt con . . . . . Hừ hừ!"
Nữu Nữu chạy nhanh đến chỗ Sở Tiêu Lăng núp ra phía sau, còn một bên hô to
"Cứu mạng a, đại hôi lang đến đây, Đại lão ưng đến đây, cứu mạng a. . . . . ."
Sở Tiêu Lăng cũng ha ha cười, theo bản năng giấu bé ra sau lưng, tránh né Lưu Vân Lạc Kỳ "Công kích", không để chàng lại gần, cả người hướng về phía sau né tránh.
Lưu Vân Lạc Kỳ tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài vung lên, giữ chặt thân thể mềm mại phía trước, còn nhân cơ hội ôm nàng vào trong lòng.
Nhịp tim đập bịch bịch, còn có mái đầu không ngừng truyền đến hơi thở nóng rực, làm cho Sở Tiêu Lăng nhanh chóng hoàn hồn, không chút nghĩ ngợi liền chuẩn bị đẩy ra.
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề thuận theo, tiếp tục ôm nàng, còn có toan tính vô ý ở trên thắt lưng nàng sờ tới sờ lui, thẳng đến nàng giãy dụa mới buông ra, nhìn thấy tuấn nhan gian tà trước mặt nàng đang lộ ra vẻ quỷ mị.(có gọi là Lk Ca lợi dụng ăn đậu hủ ko nhỉ) p(>0
Lưu Vân Lạc Kỳ trở lại chỗ ngồi, tầm mắt vẫn đuổi theo nàng và Nữu Nữu .
Mà Lan Thái Hậu, vẫn đang bình tĩnh quan sát toàn bộ quá trình, cũng lặng lẽ vui mừng. Lưu Vân Lạc Kỳ nói cho bà biết chàng đã cùng Sở Tiêu Lăng đề ra hiệp định, bà cảm thấy nhi tử làm như vậy thủ đoạn rất không quang minh, bất quá căn cứ vào tư tâm, bà vẫn là ngầm đồng ý.
Trừ việc không rõ ràng lắm Sở Tiêu Lăng vì sao đáp ứng cái hiệp nghị này, nhưng bà biết, Sở Tiêu Lăng tất có lý do riêng của mình. Bà xem ra, hiện tại Sở Tiêu Lăng không còn là một nữ tử ẩn nhẫn yếu đuối như trước kia, mà đã trở nên độc lập lại có chủ kiến, không phải người có thể bức bách và miễn cưỡng dễ dàng được.
Bởi vì tò mò kỳ thật bà từng không ngừng hỏi Sở Tiêu Lăng về chuyện của mấy năm qua, nhưng Sở Tiêu Lăng mỗi lần trả lời đều rất mập mờ, có điều giấu diếm, tựa hồ không muốn bà biết rõ.
Rơi vào đường cùng, bà chỉ có thể từ bỏ, để cho thời gian định đoạt mọi việc, để cho lão thiên gia an bài quyết định.
Thật sâu thở ra một hơi, Lan Thái Hậu suy nghĩ từ từ thanh minh, tầm mắt lại nhìn về phía trước, đột nhiên hữu cảm dâng trào
"Tiêu Lăng và Nữu Nữu thật sự rất hợp nhau, người không biết chuyện còn tưởng rằng hai người là mẹ con đó!"
“Phải nói là, hai người vốn chính là mẹ con nha?" Ánh mắt nhu tình của Lưu Vân Lạc Kỳ cũng chăm chú nhìn.
Lan Thái Hậu một trận kinh ngạc: "Sao?"
"Ách, con nói là chỉ cần mẫu hậu thích thì cứ xem hai người là mẹ con đi." mâu quang Lưu Vân Lạc Kỳ nhoáng lên một cái, vội vàng giải thích.
Lan Thái Hậu bật cười, tiếp tục nhìn về phía trước.
Sau đó mọi người chơi đến trưa ngừng, Lan Thái Hậu trở về tẩm cung của bà. Sở Tiêu Lăng cùng Nữu Nữu và Lưu Vân Lạc Lỳ trở lại Dực Khôn Cung.
Đơn giản dùng xong bữa trưa, Lưu Vân Lạc Kỳ đi đến ngự thư phòng, Sở Tiêu Lăng đưa Nữu Nữu trở về phòng nghỉ ngơi, Nữu Nữu mới vừa ngủ, thì nghe Cầm nhi báo có Liễu quý nhân tới chơi.
Nàng còn tưởng rằng lại là một kẻ nịnh bợ đến lấy lòng nàng, vốn muốn tùy ý ứng phó, ai ngờ laị là người ngoài dự kiến!
Sở Tiêu Lăng vừa xuất hiện, Liễu Bích Hà đã tiến lên hành lễ
"Nô tì khấu kiến Thục phi nương nương!"
"Không cần đa lễ, mau bình thân!" Sở Tiêu Lăng nâng nàng ta dậy, gương mặt lộ vẻ kinh hỉ
"Ngươi. . . . . . Là thiên kim của Liễu Thị Lang, Liễu Bích Hà?"
Không thể tưởng được nàng còn nhớ rõ mình, Liễu Bích Hà bất giác ngẩn người, lập tức cười gật đầu
"Khó tin được Thục phi nương nương nhớ rõ nô tì, nô tì thật sự là thụ sủng nhược kinh!"
Sở Tiêu Lăng cũng cười nhạt một tiếng, vừa đoan trang nhìn nàng, vừa yên lặng cảm khái.
Năm đó trong kỳ thi đấu, kỳ thật cái cớ để triều thần mượn cơ hội đem nữ nhi giới thiệu cho hoàng đế, không ngờ Lưu Vân Lạc Trinh lại anh niên tảo thệ, cho nên Liễu Bích Hà chuyển sang làm phi tần của Lưu Vân Lạc Kỳ.
Xem ra, Liễu Bích Hà thật đúng là nhất định phải làm vợ Vua .
Đang được Sở Tiêu Lăng đánh giá, Liễu Bích Hà đồng thời cũng âm thầm lưu ý, bỗng nhiên, mặt áy náy tự trách nói:
"Thục phi nương nương hồi cung đã lâu, nô tì thế nay mới đến thỉnh an, mong rằng nương nương thứ lỗi!"
Sở Tiêu Lăng hoàn hồn, lại là ôn nhu trả lời:
"Ách, làm sao có thể! Kỳ thật. . . . . . Ta cũng không phải Thục phi, các ngươi không cần thiết hướng ta thỉnh an!"
"Vô luận như thế nào, Thục phi nương nương vẫn là người hoàng thượng coi trọng nhất!"
Mâu quang Liễu Bích Hà quỷ dị lóe ra, trầm ngâm một lát, lại lên tiếng giọng điệu đã nhuốm phần ưu thương:
"Thục phi nương nương đại khái cũng không biết, hoàng thượng vẫn đối với ngườii nhớ mãi không quên . Thời điểm lâm hạnh nô tì, trong miệng hoàng thượng còn gọi tên của nương nương ."
Sở Tiêu Lăng nhất thời lại là chấn động kinh ngạc cùng sợ hãi, Lưu Vân Lạc Kỳ. . . . . . Hắn coi Liễu Bích Hà trở thành thế thân của mình!
Dần dần, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy chua sót và không vui nói không nên lời, bởi vì Liễu Bích Hà ..., xác minh Lưu Vân Lạc Kỳ từng cùng nàng ta phát sinh quan hệ!
Liễu Bích Hà tuy còn nhỏ tuổi, nhưng xem ra nhan sắc và bản lĩnh lại không hề kém cỏi, theo như Sở Tiêu Lăng đánh giá, nàng có thể nhìn ra, Sở Tiêu Lăng không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng, đối với Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn kìm nén cảm giác!
Bất quá, nàng đương nhiên sẽ không vạch trần, xảo quyệt chuyển khai đề tài. Một kẻ tâm hoài quỷ thai, một người đang chìm trong suy nghĩ, tự nhiên không thể được tự nhiên tán gẫu, sau đó không lâu, Liễu Bích Hà đưa ra lời cáo từ.
Bước từ trong Dực Khôn Cung ra, nàng ta lập tức thay đổi cảm xúc, trên mặt đang tươi cười chuyển sang u ám.
Theo sát ở bên cạnh là nha đầu Thúy Châu, nhìn nàng chần chừ hỏi
"Tiểu thư, tình huống mới vừa rồi, xem ra Thục phi nương nương còn rất trọng thị người, chúng ta có phải nên thay đổi sách lược!"
Thay đổi sách lược? Đương nhiên cần rồi!! Bất kể là Sở Tiêu Lăng hay là Nhan Hâm, đều phải chết!
Đặc biệt Sở Tiêu Lăng, kỳ thật mới chính là kẻ đầu sỏ, làm nàng được Lưu Vân Lạc Kỳ sủng ái, mà Nhan Hâm cũng sẽ không sinh ra ghen ghét hãm hại, mình cũng sẽ không bị liên lụy, làm cho mình không thể cùng Trinh ca ca ở bên nhau, cuối cùng lại âm dương cách trở.
Lông mày dần chau lên, dung nhan sức quyến rũ lại vô cùng ngoan độc kiên quyết, Liễu Bích Hà dùng sức cắn chặt răng, giống như Nhan Hâm và Sở Tiêu Lăng đang ở ngay trên hàm răng nàng . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.