Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 24: Mẹ chồng




Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu vừa thở dài một hơi liền nghe thấy âm thanh của cung nhân bên ngoài trướng truyền đến "Nô tỳ thỉnh an Thái tử điện hạ".
Trái tim của nàng liền lơ lửng trên không trung. Không phải là hắn vì chuyện hôm qua mà phẫn nộ tới cực điểm sao? Sao bây giờ lại quay lại rồi?
Đang nghĩ ngợi, màn lụa liền bị một bàn tay thon dài vén lên.
Uất Trì Việt mặc triều phục màu tím, đội mão quan thò người tiến vào trong trướng, khoé miệng cong lên một nụ cười như có như không:
-   Thái tử phi đêm qua ngủ có ngon giấc không?
Trông thấy hắn mặc một thân trang phục này, Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu ra.
Đúng, hôm nay là ngày phải tới bái kiến cha mẹ chồng, bọn họ phải cùng nhau vào cung, đương nhiên chuyện tối hôm qua tạm thời đè xuống không đề cập tới. Thứ nhất là vì bây giờ không có thời gian, thứ hai là phải giữ mặt mũi nếu không đế hậu sẽ nhìn ra manh mối.
Hắn bên ngoài cười mà trong không cười hỏi nàng "ngủ ngon giấc không", đây cũng là một loại dằn mặt đúng không?
Thẩm Nghi Thu trong lòng thoải mái tiếp nhận ánh mắt của hắn, rất thẳng thắn cười tươi một tiếng mà hành lễ:
- Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, thiếp ngủ rất vui vẻ thoải mái.
Uất Trì Việt oán thầm, ngủ một mạch đến tận giờ này, suýt nữa là bỏ lỡ giờ lành vào cung rồi, có thể không vui vẻ sao? Hắn thức dậy đã luyện kiếm được nửa canh giờ, lại đi tắm rửa thay quần áo xong hết rồi mà bây giờ nàng mới tỉnh.
Hắn nhớ rõ đời trước Thẩm thị luôn luôn dậy sớm hơn hắn, vì mỗi khi tới ngày mồng một hoặc ngày rằm, hắn luôn ở trong cung của Thẩm Nghi Thu. Khi đó trời còn chưa sáng tỏ, hắn mở mắt dậy đã thấy nàng ngồi quỳ chân trước giường, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho hắn như: y phục, đai lưng, giày tất,... chỉ chờ hắn tỉnh lại sẽ lập tức hầu hạ hắn thay quần áo ngay.
Hắn chưa bao giờ thấy nàng dậy muộn.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng thấy nàng vui vẻ cười sung sướng như vậy cũng khiến Uất Trì Việt vui theo. Thì ra nàng gả cho mình quả nhiên vẫn rất vui vẻ.
Đây cũng là điều đương nhiên, hắn về sau cũng đã truy cứu rõ ràng rồi. Thẩm thị với Ninh thập nhất hôm đó ở Thánh Thọ tự cũng không phải là gặp mặt riêng tư, cùng lắm cũng chỉ là nhìn nhau một cái mà thôi.
Nàng cùng Ninh thập nhất mới chỉ gặp nhau một lần, làm sao nảy sinh mối tình thắm thiết được?
Nghĩ như thế, chút khó chịu đêm qua lập tức tan biến. Thấy nàng vừa mới tỉnh ngủ, tóc dài lộn xộn xoã trên đầu vai, ánh mắt có chút mông lung, trên má còn in mấy vết đỏ hình bông hoa do chiếc chăn thêu thùa bên trong tạo thành. So với hình tượng đoan trang, cẩn thận tỉ mỉ trước đây của nàng trong trí nhớ hắn đúng là khác nhau một trời một vực. Thế nhưng lại hết sức đáng yêu, khiến lòng hắn như sinh ra một tầng lông tơ mềm mại quét nhẹ vào tim, khiến hắn không thể không mỉm cười đáp lại.
Thẩm Nghi Thu trong lòng mỉm cười một cái. Hắn tưởng là cái kiểu cười như không cười này có thể dọa cho lòng nàng rối loạn được sao?
Nếu nàng vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi không rành thế sự như trước đây, nói không chừng đúng là bị hắn dọa cho sợ hãi trong lòng. Chỉ tiếc là phải khiến cho hắn thất vọng rồi.
Hai người cây kim so với cọng râu mà cười một hồi, Uất Trì Việt thua trận, liền quay mặt sang một bên hắng giọng một cái nói:
- Như thế thì tốt. Bây giờ đi dùng bữa thôi, tí nữa còn phải đi sang tây phòng bái kiến a da với mẫu hậu.
Thẩm Nghi Thu thầm nghĩ Thái tử đúng là rất giỏi kiềm chế, trong lòng lửa giận đã dâng cao tới ba tấc mà trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Nàng trầm ngâm một lát rồi gọi tỳ nữ cùng cung nhân tiến lên hầu hạ mình thay quần áo, rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Thẩm Nghi Thu đi ra khỏi tẩm điện đi tới bên trong từ đường rồi ngồi đối diện với Uất Trì Việt, sau đó liền có cung nhân đi tới dọn đồ ăn lên.
So sánh tác phong của Uất Trì Việt xưa nay mà nói, bữa cơm hôm nay cũng được tính là khá thịnh soạn. Có thể nguyên nhân là do hôm nay mới là ngày thứ hai sau đại hôn.
Thẩm Nghi Thu kiếp trước luôn luôn nhớ kỹ lời ân cần dạy bảo của tổ mẫu, không bao giờ dám vượt quá phận. Thái tử không động đũa, nàng cũng ngồi im bất động. Thái tử ăn cái gì thì nàng cũng ăn theo cái đó.
Cho dù có là món mà mình yêu thích cũng không dám ăn nhiều thêm một miếng, nếu không chính là đánh mất danh dự của Thẩm gia.
Đời này đối với danh dự của gia đình Thẩm gia Thẩm Nghi Thu không thèm quan tâm nữa, càng không sợ chọc giận Uất Trì Việt. Nàng còn ước gì có thể chọc cho hắn càng tức giận càng tốt.
Nàng không gò bó bản thân mình nữa, cứ chọn món mình thích ăn cho no thì thôi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn qua nam nhân đối diện, chỉ thấy lông mày hắn cau lại giống như đang suy nghĩ gì đó. Nàng biết hắn chính là đang oán thầm nàng ăn quá nhiều.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười một cái, cả ngày hôm qua hầu như nàng chả có hạt cơm nào vào bụng. Sau khi làm lễ hợp cẩn xong chỉ ăn qua loa một chút, mà món ăn thì có hương vị quái dị khó ăn khiến nàng chẳng thể nuốt nổi. Tí nữa vào cung lại có rất nhiều nghi lễ phiền phức, còn không biết khi nào mới có thể được ăn tiếp nên tốt nhất là nên phòng ngừa mà ăn nhiều thêm một chút.
Việc gì phải quan tâm hắn nghĩ gì làm cái gì, dù sao cũng không thể ủy khuất chính mình được.
Uất Trì Việt âm thầm lưu ý đồ vật nàng thích ăn, yên lặng ghi nhớ. Nhìn thấy nàng ăn miếng bánh anh đào Tất La, hắn liền biết là nàng thích ăn cái này.
Hắn nhíu nhíu mày, tuy nói đồ ăn trong cung được làm tinh tế hơn so với bên ngoài, chỉ cần gắp hai miếng là hết, nhưng ăn nhiều như vậy chỉ sợ tí ngồi xe ngựa sẽ xóc nảy khó chịu.
Thẩm Nghi Thu nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi thì thầm nghĩ, nàng không phải chỉ ăn nhiều mấy miếng bánh anh đào Tất La thôi sao, chỗ nào động đến hắn mà hắn xúc động như thế? Nhưng mà nhìn thấy hắn không vui, nàng liền cảm thấy cao hứng, lại cố gắng ăn nhiều hơn nữa.
Uất Trì Việt đang suy nghĩ, lần trước bên trong Thanh Hoa cung còn cất lại mấy giỏ anh đào để lạnh. Hoa quả mà để lạnh rồi ăn sẽ không còn ngon, nếu dùng để làm nước hoa quả hoặc nhân bánh thì lại hợp lý. Ngày mai nhất định phải dặn dò cung nhân nấu ăn một tiếng mới được.
Thẩm thị bây giờ mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi mà lại ăn nhiều thứ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui nguyên do chỉ cũng chỉ có thể là hắn. Ở kiếp trước, hắn hiếm khi cùng nàng dùng bữa, dù là ở trong cung của nàng, thì cũng toàn sau khi ăn cơm xong mới tới.
Nhìn Thẩm thị ăn cũng rất thú vị, nàng ăn rất có ý tứ, dáng vẻ chậm rãi nhưng cũng mười phần thanh nhã. Thật ra cũng không chậm lắm, miệng không nhúc nhích nhiều, hai má phập phồng rất đáng yêu.
Nhìn nàng ăn một cách ngon lành như vậy, chính bản thân Uất Trì Việt cũng cảm thấy thèm ăn.
Hắn từ trước tới nay không quá quan tâm về vấn đề ăn uống. Nhưng nay nhìn thấy nàng ăn uống đến say xưa ngon lành như vậy, trong lòng hắn thầm ra quyết định. Đợi Thẩm thị chuyển tới Thừa Ân điện, sau này hắn sẽ tới dùng bữa cùng nàng mỗi ngày.
Nàng đối với mình tình nghĩa sâu nặng, chỉ một chút chuyện nhỏ mà lại làm nàng vui đến vậy. Hắn đời trước ngay cả một chút niềm vui nhỏ bé này cũng không thể cho nàng, giờ nghĩ lại quả thực cảm thấy có chút áy náy.
Thẩm Nghi Thu phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình dùng bữa thì liền mất hứng. Ăn cũng có chút không được tự nhiên, ăn được bảy phần thì no bụng không ăn được nữa. Thầm nghĩ thôi thì cố nhịn một chút vậy.
Dù sao cũng chỉ cần chịu đựng hắn ba ngày, về sau ngoại trừ ngày mùng một và ngày rằm còn lại bốn mùa trong năm không cần phải ngồi chung bàn với hắn nữa, đến lúc đó thì tha hồ vui sướng.
Hai người đều có chủ ý riêng của mình, sau đó cùng buông đũa ngọc xuống rồi nâng tách trà lên uống.
Dùng xong đồ ăn sáng, Thẩm Nghi Thu trở lại trong phòng, để cung nhân thay cho nàng một thân y phục để đi vào cung yết kiến, cài lên đầu cây trâm kim hoa chín đuôi. Xong xuôi liền đi ra ngoài leo lên xe ngựa riêng đuổi theo xe kim lộ của thái tử, cùng nhau một đường đi tới Bồng Lai cung.
Tới Bồng Lai cung - Tử Thần, đế hậu đã ngồi sẵn trong điện chờ. Trước cửa cung điện nguy nga là một hàng dài thị vệ đứng hiên ngang, vào tới trong điện đã thấy đế hậu đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng. Họ hàng, các vị phụ nhân cùng các quan viên chia đều hai hàng ngồi sang hai bên.
Người bình thường nhìn thấy tình huống này chỉ sợ là đã sinh ra mấy phần sợ hãi rồi.
Đời trước Thẩm Nghi Thu cả một đêm không ngủ được, một bên lo sợ mình sẽ chọc cho Thái tử không vui, một bên lại sợ mình sẽ làm ra chuyện sai lầm khiến người ta khinh thường, trong lòng căng thẳng tới nỗi luống cuống tay chân.
Sau đó nàng trở về Đông cung, sau lưng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng chật vật.
Một lần còn lạ, hai lần thì đã quen. Nàng đã làm Hoàng hậu mấy năm, cũng đã quen với chỗ ngồi trên cao nên bây giờ cũng chẳng còn lo sợ nữa.
Nàng đi theo lễ quan chỉ thị, sau đó tiến lên bái kiến từng người. Tiếp theo nàng dâng lên tấm tơ lụa gấm đã chuẩn bị từ trước đó đưa cho đế hậu, đế hậu cũng theo thông lệ mà ban thường một vài thứ không đề cập tới.
Thẩm Nghi Thu vui vẻ mỉm cười. Hoàng đế lại có chút tò mò đối với nữ nhân mà Thái tử mất bao nhiêu công sức để cưới về nên không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Chỉ thấy dung mạo nàng khuynh quốc khuynh thành, thậm chí còn đẹp hơn mấy phần so với Hiền phi lúc trẻ. Bây giờ so sánh lục cung của mình với Thái tử phi thì đúng là vô cùng tầm thường, xấu xí. Chẳng trách Thái tử không ngại chống đối với mình cũng nhất quyết phải cưới nàng về.
Hoàng đế không khỏi suy nghĩ, chính ra hậu cung của mình cũng hai năm rồi chưa tuyển người mới. Bây giờ cũng nên sai người đi khắp nơi vơ vét một phen về mới được.
Trương hoàng hậu nhìn Tháu tử phi khuôn mặt trẻ tuổi, nhan sắc rạng rỡ. Sau đó lại nghĩ tới chính mình lúc trước, trong lòng tràn đầy xúc động, đối với hai người nói:
- Vợ chồng vốn là một thể, các con nên đối đãi chân thành, yêu thương lẫn nhau.
Dứt lời liền nhìn nhi tử một cái. Chính mình phí bao tâm tư cưới người về, bây giờ không còn cảm thấy ủy khuất nữa rồi chứ?
Sau khi buổi lễ kết thúc, Hoàng đế liền rời đi, lên đường chuẩn bị về Hoa Thanh cung.
Hoàng hậu thì mang theo Thái tử cùng Thái tử phi trở về tẩm điện của mình, cầm tay Thẩm Nghi Thu, lại quay sang nữ quan bên cạnh nói:
- Lần trước còn ở chỗ này nói chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng nàng dâu. Bây giờ con nhìn xem, rốt cục vẫn là ta đã đạt được mục đích.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày, hắn biết Hoàng hậu vẫn sợ trong lòng Thẩm thị còn khúc mắc nên mới ôm hết trách nhiệm về phía mình. Hắn biết đích mẫu có ý tốt, quan tâm tới cảm nhận của nàng nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không cần phải như vậy.
Nữ quan hiểu rõ dụng sự của Hoàng hậu, phụ họa nói theo:
- Nương nương lần trước gặp được Thái tử phi một lần là nhớ mãi không quên, bây giờ cuối cùng cũng đã được thoả lòng ước nguyện.
Thẩm Nghi Thu nghe vậy liền chứng thực luôn suy đoán trong lòng mình. Mối hôn sự này quả nhiên là dụng ý của Trương hoàng hậu.
Trong lòng nàng ấm áp, thấy mẹ chồng mặt mày vui vẻ, tràn đầy vẻ phấn khởi như vậy thì nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Hoàng hậu dù đối với nàng rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng đã ngồi ở địa vị cao trong nhiều năm, làm việc lộng quyền nhưng vẫn có ý nghĩa nhất định. Chắc bà nghĩ rằng để nàng gả cho Thái tử thì chính là yêu thương nàng.
Nàng lơ đãng nhìn qua gương mặt của Uất Trì Việt, chỉ thấy lông mày của nam nhân cau chặt lại.
Đúng vậy, Hoàng hậu ghép bừa uyên ương, người chán ghét cũng đâu phải chỉ có mình nàng. Nghĩ như thế, nàng thấy Uất Trì Việt cũng có mấy phần đáng thương. Người trong lòng thì từ nhỏ đã được đính hôn với người khác, còn bản thân mình thì lại phải chấp nhận cưới một người mà mình không thích.
Trương hoàng hậu có lòng làm chuyện xấu, bây giờ ván cũng đã đóng thuyền rồi, nàng cũng đành phải cười nói:
- Như vậy đúng là nàng dâu có duyên với người rồi ạ.
Dứt lời nàng dâng lên đồ thêu do chính tay mình làm, là một bộ mười hai cái túi thơm.
Hoa văn bên trên không phải là những thứ thường gặp như rồng phượng, hoa lá, chim muông mà là thần núi, thủy quái trong Sơn Hải kinh.
Nàng hiểu rất rõ sở thích của Trương hoàng hậu, đồ vật đưa tới đương nhiên là sẽ đúng theo ý của bà.
Trương hoàng hậu vừa nhìn thấy quả nhiên yêu thích không nỡ rời tay, lật lên lật xuống nhìn đi nhìn lại. Trong lòng vui sướng, lại tiếp tục ban cho nàng một đống gấm vóc cùng một ít đồ dùng linh tinh.
Uất Trì Việt rướn cổ lên nhìn, những túi thơm kia cũng cho thấy nàng thực sự có lòng. Thẩm thị đưa cho Trương hoàng hậu mười hai cái nhưng lại không có phần của hắn. Hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
Thẩm Nghi Thu nhìn thấy ở trong mắt nghĩ thầm, Uất Trì Việt luôn cẩn trọng, làm mọi thứ đâu ra đấy. Bây giờ lại mang vẻ mặt kia, hơn phân nửa là do ghét bỏ nàng tặng Hoàng hậu mấy vật nữ công không hợp thời, làm xấu mặt hắn.
Khi đã không vừa mắt một người, thì vật thuộc về người đó cũng cảm thấy không ưa. Ghét ai ghét cả đường đi lối về cũng là bản chất bình thường của con người thôi.
Nói chuyện một hồi, Trương hoàng hậu đối với hai người nói:
- Thời gian không còn sớm nữa. Các con còn phải tới chỗ của Hiền phi nên ta cũng không giữ lại nữa. Còn Thất nương, con cứ coi như nơi này là nhà của mình, không có việc gì thì tới đây chơi với ta một chút.
Thẩm Nghi Thu tạ ơn rồi không nói gì nữa.
Sau khi ra khỏi tẩm điện của Trương hoàng hậu, hai người ngồi riêng hai bộ liễn rồi cùng nhau đi tới Tiên Cư điện - chỗ ở của Quách hiền phi.
Vừa nghĩ tới mẹ ruột, Uất Trì Việt lại cảm thấy có chút đau đầu. Quách hiền phi từ trước tới nay nói chuyện không biết giữ ý, thường hay làm mất lòng người ta.
Đời trước bà không thích Thẩm Nghi Thu, kiếp này biết hắn vì muốn cưới nàng mà phí rất nhiều tâm tư nên hôm trước đã gọi hắn đến kín đáo mà phê bình. Tí nữa gặp mặt, chỉ sợ là lại làm mặt lạnh với nàng.
Thẩm Nghi Thu cũng đã đoán trước được, tối hôm qua nàng trục xuất cung nữ thân cận bên người con trai của bà ra ngoài, đây cũng giống như là một cái tát đánh thẳng vào mặt của mẹ chồng. Ước chừng bây giờ tin tức chắc cũng đã truyền tới Tiên Cư điện rồi.
Đời trước nàng tận tâm tận lực phụng dưỡng Quách hiền phi nhưng bà vẫn cố vạch lá tìm sâu, bới móc khuyết điểm của nàng. Về sau nàng mới biết lý do là vì nàng là nàng dâu mà Trương hoàng hậu chọn nên bà mới bắt bẻ như thế.
Khi đó Thẩm Nghi Thu không biết tại sao Hiền phi lại ghét bỏ mình như vậy. Trở về nàng cũng không dám nói với Thái tử, sợ mọi người lại nói nàng chia rẽ tình cảm của mẹ con họ. Thế nên tất cả ủy khuất nàng chỉ có thể âm thầm giấu ở trong lòng, tích tụ theo từng tháng năm.
Bây giờ nàng đã không có gì phải sợ nữa, Uất Trì Việt luôn luôn bao che khuyết điểm. Thấy thê tử mới cưới bất kính với mẫu thân của mình, đương nhiên sẽ càng thêm ghét bỏ.
Tính toán một hồi, xe ngựa liễn đã dừng ở trước Tiên Cư điện.
Hai người đi vào trong điện, chỉ thấy khuôn mặt Hiền phi căng cứng, giống như là được bôi một lớp bột dày trên mặt vậy.
Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng này của mẹ đẻ, trong lòng âm thầm căng thẳng. Hắn thầm nghĩ, hôm nay may mà có hắn đi cùng Thẩm thị, nếu xảy ra chuyện bất đắc dĩ cũng có thể khuyên giải một hai.
Thẩm Nghi Thu vẫn giống như không có việc gì mà tiến lên bái kiến, lại dâng lên mấy cái túi thơm - đây là nàng phân phó nhóm tiểu tỳ làm lấy vài cái túi thơm thêu chữ Thọ thông dụng. Dù sao cũng sẽ bị ghét bỏ, việc gì phải tốn công tốn sức làm gì.
Quả nhiên, Quách hiền phi chỉ đưa tay nhận lấy rồi giao cho cung nhân. Cũng không nói lời nào, chỉ phát ra một tiếng hừ nhẹ trong lỗ mũi coi như đã nhận.
Tiếp đến bà gọi cung nhân dâng trà lên, phân phó xong cũng không nói lời nào, chỉ ngồi làm mặt lạnh.
Lẽ ra lúc này nàng dâu mới cưới cũng nên tươi cười nịnh ngọt một hai, nhưng mà Thẩm Nghi Thu hoàn toàn không nghĩ tới việc này. Đối với khuôn mặt lạnh lùng của Hiền phi, nàng coi như không thấy.
Uất Trì Việt đành phải nói:
- Mẫu phi gần đây có khỏe không?
Không hỏi thì không sao, vừa mới hỏi một câu, Quách hiền phi ngay lập tức nổi lên cơn "đau đầu", một tay nâng trán, một tay đỡ ngực nói:
- Sức khỏe của a nương như thế nào ngươi còn không biết sao?
Uất Trì Việt kiên nhẫn nói:
- Xin mẫu phi cố gắng bảo trọng thân thể.
Quách hiền phi liếc nhìn nàng dâu đang thờ ơ ở một bên, đối với nhi tử nói:
- Bây giờ con đã cưới thê tử, tâm nguyện của a nương coi như cũng đã hoàn thành. Bây giờ ta ở trên đời này cũng không còn gì lo lắng nữa, chỉ mong phu thê các ngươi hoà thuận. Cho dù ngay lúc này ta có phải về trời, a nương cũng không còn gì nuối tiếc nữa...
Thái tử mới kết hôn, Hiền phi lại nói mấy lời chẳng lành, cung nhân ở một bên cũng không nghe nổi, ngữ khí hoà giải nói:
- Nương nương đừng nói như vậy, điện hạ cưới phi là chuyện tốt. Bây giờ lại có thêm một người hiếu thuận với nương nương, người nhất định có thể sống lâu hưởng phúc.
Quách hiền phi cười lạnh một tiếng:
- Ta không dám nhận lòng hiếu thuận đấy. Ta chỉ là người mẹ thứ hai của Thái tử, cũng chả phải là mẹ chồng thực sự, có chỗ nào đáng để người ta hiếu kính chứ?
Uất Trì Việt có chút buồn bực. Kiếp trước cho dù mẹ đẻ không thích Thẩm thị nhưng cũng chỉ là thái độ lãnh đạm thôi, không tới mức vừa gặp đã dùng mấy lời nói toàn đao kiếm để đâm người ta thế này. Y như là hai người có thù với nhau vậy.
Đang nghĩ ngợi xem nên làm như thế nào để giải quyết chu toàn, lại nghe Quách hiền phi nói:
- Tam lang à, nếu ngươi không vừa ý người mà ta gửi đến cho ngươi, thì cùng lắm là đưa về cho ta cũng được. Tại sao phải tuyệt tình đuổi đi như thế?
Tâm tư Uất Trì Việt cả ngày hôm qua đều chỉ đặt trên người nàng dâu của mình, làm sao mà nhớ được cung nhân nào trực hôm qua? Cho dù là không gặp Mi Vũ hắn cũng chẳng quan tâm.
Cung nhân đối với Thái tử phi cũng vô cùng kính cẩn nghe lời, Thái tử không hỏi, bọn hắn cũng không dám bàn luận ra vào. Bởi vậy tới bây giờ, Uất Trì Việt vẫn không biết việc Thẩm Nghi Thu đã xử lý cung nhân trong cung.
Hắn vẫn đang mơ hồ liền nghe thấy Thẩm thị nói:
- Nương nương muốn nói tới cung nhân Mi Vũ bên cạnh Thái tử sao?
Quách hiền phi sau khi nghe xong hai chữ "nương nương" liền rất tức giận mà không có chỗ phát tiết. Bà là mẹ đẻ của Thái tử, Thái tử phi cũng nên gọi bà một tiếng "A cô" mới phải. Nhưng có vẻ như nàng cũng không đặt người mẹ chồng này vào trong mắt nên mới dùng cách xưng hô này, giống như là đánh vào mặt bà vậy.
Bà hừ lạnh một tiếng nói:
- Thì ra là Thái tử phi cũng biết việc này sao. Lúc đầu nếu điện hạ không vừa ý ai, muốn xử lý ai thì ta cũng không nên xen vào. Nhưng ngươi là nàng dâu mới vào cửa lại thẳng tay đuổi người như thế, người không biết lại hiểu lầm rằng Thái tử phi không có lòng khoan dung.
Uất Trì Việt bây giờ đã rõ ràng, thì ra hôm qua Thẩm thị mới trục xuất một cung nhân.
Trong Đông cung có khoảng hơn hai mươi cung nhân phục vụ, hắn bình thường cũng chẳng mấy khi để ý nên cũng không nhớ ra là cung nhân nào.
Hắn vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra một chút về cung nhân kia. Người này hình như bình thường tướng mạo cũng có chút ưa nhìn.
Hẳn là Thẩm thị vì nàng nên mới không vui mà đi ngủ trước nhỉ?
Chuyện này thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng dù sao đây cũng là người của Hiền phi, chắc nàng cũng muốn hắn giúp đỡ, nghĩ ra một cái cớ để nàng khỏi bị trách móc đây.
Uất Trì Việt nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đang muốn nói giúp cho nàng thì lại nghe thấy Thẩm thị nói:
- Khởi bẩm nương nương, việc này không liên quan gì đến Thái tử điện hạ. Cung nhân kia là con dâu thay nương nương xử lý, người này ăn nói lỗ mãng, bất kính với chủ mẫu. Nếu còn tiếp tục ở lại trong cung chỉ sợ sẽ tổn hại tới danh dự của nương nương, người bên ngoài thấy sẽ nói cung nhân trong cung của người không có quy củ, không biết phép tắc.
Uất Trì Việt xém chút nghẹn luôn ngụm trà ở trong cổ họng. Trong trí nhớ của hắn, Thẩm thị luôn khiêm nhường cẩn thận, thậm chí có chút câu nệ thái quá. Bây giờ không ngờ lại có mấy phần quyết đoán như vậy, có vẻ như cung nhân kia đã thực sự khiến nàng tức giận.
Đúng vậy, trước đây mẹ đẻ hắn có đề cập, đợi sau khi hắn cưới chính phi sẽ đề bạt mấy người lên làm thiếp cho hắn.
Chắc chắn cung nhân Mi Vũ kia ỷ vào có Hiền phi làm chỗ dựa nên lòng mang ý xấu. Trước mặt Thái tử không dám để lộ ra, khó trách Thẩm thị không giữ được bình tĩnh.
Hiền phi vốn tưởng rằng mình ra đòn phủ đầu như vậy, cho dù nàng dâu không sợ hãi cũng phải bồi tội xin tha. Ai ngờ nàng lại không để cho bà chút mặt mũi nào!
Một cỗ lửa giận dâng lên khắp cơ thể bà, thiêu đốt đến lục phủ ngũ tạng của bà cũng phát đau. Bà nhất thời không biết phải làm gì, níu lấy vạt áo của chính mình, nhìn sang cô con dâu khó chơi kia, lại đối với nhi tử nói:
- Tam lang, con xem nàng dâu con mới cưới hiếu thuận với a nương như vậy đấy.
Uất Trì Việt có thể làm gì được? Hắn đành phải nói đỡ thay cho Thái tử phi:
- Nhi tử không dám. Là do quy củ của Đông cung không nghiêm, những cung nhân kia ở lâu, mưa dầm thấm đất cho nên đã làm ra những hành động vượt quá phép tắc. Thái tử phi theo quy củ trừng phạt, chỉnh đốn kỷ cương, cũng xuất phát từ ý của nhi tử.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, Uất Trì Việt vậy mà lại nói đỡ cho nàng sao? Hắn có ăn nhầm cái gì không vậy?
Trong lòng nàng tự dưng cảm thấy bất an, nhưng nghĩ lại cũng không thấy có gì sai cả. Đời trước Uất Trì Việt cũng không thích mẹ đẻ nhúng tay vào việc của Đông cung. Nàng thân là Thái tử phi, xử lý người trong Đông cung cũng là hợp tình hợp lý. Cho dù không hài lòng với nàng, hắn cũng không thể không giữ gìn mặt mũi của Đông cung được.
Quách hiền phi đang muốn nổi đóa, Uất Trì Việt lại tiếp tục nói:
- Thân thể mẫu thân không khỏe, nhi tử với a Thẩm xin cáo lui trước.
Dứt lời hành lễ xong liền mang Thẩm Nghi Thu ra ngoài.
Ra khỏi Tiên Cư điện, Uất Trì Việt liền giận tái mặt. Hắn biết mẹ đẻ không thích Thẩm thị, nhưng thật không ngờ ngay cả chiếu lệ một chút trên mặt thôi bà cũng không làm được.
Đây là Thái tử phi mà hắn cưới hỏi đàng hoàng về, chỉ là xử lý một cung nhân trong chính cung của mình thôi mà mẹ đẻ lại ngay trước mặt một đám hạ nhân lại không để cho nàng một chút mặt mũi nào, quả thực là không thèm nói đạo lý.
Hắn nhìn Thẩm Nghi Thu một chút, thầm nghĩ mặc dù tính tình Thẩm thị trầm ổn, nhưng bây giờ cũng mới chỉ là một tiểu nương tử mười lăm tuổi, tất nhiên là tính tình sẽ có chút cố chấp. Nếu không cố chấp, đời trước nàng đã không làm ra chuyện tự sát như thế. Trở về nhất định phải ở cạnh nàng nhiều hơn mới được.
Thẩm Nghi Thu khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Uất Trì Việt, nhìn thấy khuôn mặt hắn không vui, nàng không khỏi muốn cười trên nỗi đau của người khác. Vợ cùng với mẹ chồng bất hoà, con trai lại bị kẹp ở giữa, nhất định là không dễ chịu.
Nhất định sau khi bọn họ trở về, Quách hiền phi chắc chắn lại muốn mắc bệnh "lười biếng" một phen. Chưa biết chừng lúc đó nước mắt của bà cũng đủ để dìm Uất Trì Việt chết đuối.
Trông thấy một màn ngày hôm nay, sau này chỉ cần hắn nhìn thấy mình thì nhất định sẽ thấy tâm phiền ý loạn. Nói không chừng đêm nay hắn sẽ đi tiền viện ngủ, để khỏi phải nhìn thấy nàng nữa.
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, cùng ngồi lên xe trở về Đông cung...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.