Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 27: Lập uy




Edit: Hà Thu
Sau khi Thái tử rời đi, Thẩm Nghi Thu cũng rất nhanh liền đi ngủ.
Tố Nga với Tương Nga hôm nay cũng không có việc gì, sau khi hầu hạ Thái tử phi ngủ say, hai người đi ra khỏi Thừa Ân điện. Toàn bộ đèn đuốc trong sân đã tắt hơn phân nửa, chỉ có trên mái hiên với dưới hiên là còn để lại vài ngọn đèn gió. Ánh sáng của đèn cùng với ánh trăng soi xuống sân một mảnh lạnh lẽo.
Sau khi xuống khỏi bậc thang, đi tới giữa sân viện, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tây viện. Chỉ thấy trong phòng của hai vị Lương đệ ở Thục Cảnh viện vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.
Bọn họ lại nghiêng tai nghe ngóng một lúc, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Nhóm người Thái tử hình như đã đi về viện trước.
Hài người đều cùng thở phào một hơi, nhìn nhau đầy ẩn ý rồi lại cùng cười tươi, nụ cười may mắn nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
Sau khi trở về phòng, Tố Nga thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Nương tử chẳng biết sốt ruột, chúng ta thì ngược lại, lúc nào cũng lo lắng bất an. Hôm nay xem như bình yên vượt qua, còn không biết ngày mai thì như thế nào?
Nàng chắp tay trước ngực nhìn trời bái lạy một cái:
- A di đà phật, cầu Phật tổ hãy phù hộ cho nương tử, đừng để hai vị kia chiếm được sủng ái trước.
Tương Nga an ủi:
- Đừng lo lắng, nương tử nhất định đã có chủ ý của mình rồi.
Lại nhớ tới dáng vẻ không tim không phổi của nương tử nhà mình, nàng cũng chẳng thể tin nổi lời mình nói. Hai người im lặng nửa ngày, sau đó lại cùng thở dài một hơi.
Tương Nga nói:
- Hôm nay điện hạ hết lời tán dương bức bình phong kia, tiểu nương tử vì sao không thừa nhận đó chính là nàng vẽ? Tại sao phải nói là đi mua ở ngoài chợ về?
Tố Nga lấy lửa từ ngọn đèn còn đang thắp sáng nhóm lên ngọn đèn trên bàn rồi nói:
- Nương tử không muốn dùng thứ này để lấy được sủng ái thì phải. Ngươi có điều không biết, khi tiểu nương tử* còn bé, chính nương tử* của chúng ta là người nắm tay dạy nàng học vẽ.
* Tiểu nương tử khúc này chỉ Thẩm Nghi Thu, còn Nương tử là mẹ của Thẩm Nghi Thu.
Nàng vừa nhắc tới chuyện trước kia, cũng chưa phát hiện bản thân lại gọi Thẩm Nghi Thu là tiểu nương tử như trước đây. Tương Nga cũng không sửa lại, nương tử mà nàng nói tới, đương nhiên chính là mẫu thân của Thẩm Nghi Thu.
Tố Nga lại nói:
- Khi đó nương tử bị bệnh rất nặng. Tiểu nương tử khi còn bé thì rất hoạt bát, bám người cực kì. Nương tử phải trông con gái, nhưng khi đó sức khỏe người cũng đã yếu rồi, nên mới lừa nàng ngồi xuống vẽ tranh. Tiểu nương tử lúc đó còn nhỏ, bút cũng không cầm được, nương tử đành phải cầm tay của nàng, dạy nàng vẽ. Tiểu nương tử vẽ sẽ không viết tên của mình, nương tử dạy nàng hãy vẽ một cái vòng tròn đỏ ở góc rồi nói " Đây chính là tiểu Hoàn". Sau khi vẽ được ba mươi sáu bức họa, nương tử liền qua đời, mãi cho đến khi... Ngươi nói xem, sao tiểu nương tử có thể dùng bức tranh để giành sủng được?
Tố Nga nghẹn ngào nói, giả bộ quay đi nhặt bấc đèn, lén lau nước mắt:
- Ngươi chưa từng nhìn thấy nương tử nhà chúng ta phải không?
Tương Nga lắc đầu, lúc nàng được mua vào phủ, Thẩm tam lang đã đảm nhiệm chức Thứ sử, mang theo thê tử với nữ nhi đi Lĩnh Châu rồi.
Tố Nga lại nói:
- Nương tử nhà chúng ta cực xuất sắc, lang quân luôn luôn nói "người nhà nương tử vốn không muốn gả nàng cho ta, là ta thích nàng nên đã tới cửa cầu thân rất nhiều lần".
Tương Nga kinh ngạc, nàng luôn nghe người ta nói mối hôn sự này không môn đăng hộ đối. Thẩm tam lang mới hai mươi tuổi đã làm trạng nguyên khoa tiến sĩ, cha của Tam nương tử cùng lắm cũng chỉ là một người họa sĩ may mắn vẽ một bức tranh được treo trong cung thôi, gia cảnh vô cùng nghèo khó.
Tất cả mọi người khi đó đều nói, Tam nương tử lúc ấy dùng mọi tâm cơ thủ đoạn để câu dẫn Thẩm tam lang, suýt chút nữa khiến cho Thẩm lão phu nhân lên cơn đau tim.
Tận cho đến bây giờ, hạ nhân bên trong phủ vẫn còn truyền một cái tin vớ vẩn như thế này "tam nương tử là hồ ly tinh đầu thai, cho nên mới mê hoặc tam lang tới thần hồn điên đảo", khiến cho hai mẹ con họ bất hoà, gia đình không yên, chết rồi vẫn còn quấy phá lừa gạt lang quân đi theo nàng.
Tố Nga mỉm cười một cái:
- Nói ra có thể ngươi không tin, khi đó lang quân mời bà mai tới cầu hôn nương tử, lúc đó nương tử lại không muốn gả. Cha của Thiệu nương tử cũng không muốn gả người cho Tam lang. Tam lang không biết tới cửa cầu thân bao nhiêu lần, kiên trì trọn vẹn ba năm, lúc này Thiệu lão gia mới thấy được tấm chân tình của lang quân, bấy giờ mới đồng ý cho cưới.
Tương Nga ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại như thế?
Thẩm tam lang khi đó đã đỗ trạng nguyên, bình thường dung mạo lại tuấn tú như thế, bao nhiêu công hầu quan lớn muốn bắt hắn trở thành con rể, tại sao lại có người không muốn gả chứ?
Tố Nga nói:
- Không môn đăng hộ đối, Thiệu lão gia sợ nữ nhi gả tới lại bị khi dễ. Nương tử thì thích tự do thoải mái, cũng không muốn vào cổng lớn rồi bị gò bó tay chân.
- Nhưng mà lang quân nhà chúng ta đối với nương tử đúng là chung tình không kể đâu cho hết. Ngươi thử nhìn đại phòng, nhị phòng, tứ phòng bây giờ mà xem. Phòng nào cũng có rất nhiều tiểu thiếp, ngoại thất. Lang quân nhà chúng ta trong phòng lại vô cùng sạch sẽ, đến một con ruồi cũng bay không lọt vào. Mọi người đều nói nương tử nhà chúng ta mê hoặc, nhưng nương tử cũng đâu có quản mấy chuyện này. Nếu nam tử thật sự muốn lập thiếp, ai có thể ngăn cản được chứ?
Nàng lại thở dài nói:
- Lúc trước nếu lấy Ninh gia công tử... Mà thôi, quên đi, không nên đề cập tới nữa.
Ninh gia có quy định nếu hơn bốn mươi tuổi mà vẫn không có con mới có thể nạp thiếp. Thái tử lại là trữ quân của một nước, nhất định chẳng thiếu được tam cung lục viện...
Tố Nga lại nói:
- Trước đây có một số chuyện không thể nói cho người biết, nhưng hiện tại chúng ta không còn ở Thẩm gia nữa nên mới có thể lớn mật mà nói ra.
- Khi nương tử cùng lang quân đã qua đời, tiểu nương tử mới trở lại kinh thành. Lang quân nhà Thiệu gia cùng nương tử rất muốn đón nàng về nuôi, nhưng đáng tiếc lão phu nhân không đồng ý. Nếu như nương tử được lớn lên ở nhà cữu cữu, chắc chắn người sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như thế.
Tương Nga im lặng. Mặc dù đã rời Thẩm gia, nhưng nàng cũng đã làm nô bộc bao nhiêu năm qua ở đây, cũng không thể nào nói ai đúng ai sai.
Tố Nga lại không hề có chút lưu tình:
- Ta chính là muốn nói, tâm địa của Thẩm lão phu nhân cũng quá lạnh lùng rồi. Tiểu nương tử vừa mất đi song thân, bà cũng muốn tách nàng ra khỏi nơi mà bà luôn ngứa mắt.
- Tiểu nương tử khi còn bé cũng thuận tay trái giống như nương tử. Lão phu nhân nhìn không quen nên muốn sửa lại cho nàng, bà gọi ma ma cầm thước tới canh, nếu thấy nàng cầm bút bằng tay trái thì liền đánh ba cái xuống tay nàng. Tiểu nương tử khi còn bé lại rất bướng bình, càng đánh đau nàng càng muốn duỗi. Cho dù đau đến đâu cũng cắn chịu đựng, không kêu lấy một tiếng, chỉ có nước mắt là cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống...
Nàng không nói được nữa, hít mũi một cái:
- Không nói nữa không nói nữa, tất cả đều đã qua rồi. Chỉ mong điện hạ đừng để cho nương tử phải chịu thêm ủy khuất nữa...
Tương Nga ôm vai của nàng:
- Nương tử của chúng ta thông minh như vậy, nhất định cuộc sống sẽ tốt thôi.
Tố Nga nâng tay áo lên lau mặt:
- Thôi đi ngủ sớm đi, ngày mai nương tử còn phải tiếp nhận công việc trong cung, sẽ bận rộn lắm.
Hôm sau, quả nhiên sáng sớm đã có một vị nội quan đến Thừa Ân điện xin cầu kiến Thái tử phi.
Thẩm Nghi Thu đêm qua ngủ muộn nhưng lúc này cũng đã tỉnh. Sau khi rửa mặt xong xuôi, nàng dựa lên đầu giường đọc mấy quyển truyền thuyết đang phổ biến ở dân gian.
Hầu hết những quyển sách này đều là do các sĩ tử viết, được những người quan tâm sưu tầm và biên soạn thành một tập truyện. Tất cả đều rất giàu trí tưởng tượng, văn chương rất tốt.
Nàng đọc say xưa thích thú nên cũng chẳng cảm thấy đói. Đọc tới chỗ thú vị cũng không nhịn được mà hé miệng mỉm cười.
Đúng lúc này có cung nhân tiến lên nói:
- Khởi bẩm thái tử phi, nội phường Khang Thế Quảng cùng gia lệnh tự thừa Phùng Hoà cầu kiến.
Thẩm Nghi Thu nhấc mí mắt lên:
- Mời bọn họ tới điện phía đông chờ ta một chút.
Dứt lời nhưng vẫn không có ý ra khỏi giường, vẫn nhàn nhã khoan thai tựa ở trên đầu giường đọc sách.
Cung nhân lộ ra vẻ mặt do dự, mặc dù nội phường điển cùng Gia lệnh tự thừa là quan bên trong, nhưng cũng đều có phẩm cấp nhất định. Một người là quan ngũ phẩm, một người là quan thất phẩm. Bình thường ở Đông cung cũng là nhân vật có mặt mũi.
Thái tử phi lại muốn để bọn họ đợi như vậy, không biết là có ý gì.
Thẩm Nghi Thu thấy nàng không đi, hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
Cung nhân này đã được chứng kiến sự lợi hại của Thái tử phi, cũng không dám nói nhiều, vội vàng nhận lệnh rồi rời khỏi điện.
Thẩm Nghi Thu không quan tâm, sau khi xem hết quyển sách trên tay, nàng lại gọi Tương Nga mang quyển tiếp theo tới.
Lúc này mấy cung nhân nhạy bén cũng đã nhận ra, Thái tử phi đây là muốn làm mất mặt hai vị nội quan. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này quả nhiên rất lợi hại.
Thẩm Nghi Thu đã ngã một lần nên bây giờ mới thông minh hơn một chút.
Uất Trì Việt bận bịu việc triều chính, lại muốn quản lý nội vụ, nhưng không có cách nào phân thân làm tốt cả hai. Bây giờ cưới Thái tử phi, liền đem nội vụ trong cung ném hết cho nàng, chỉ để lại mấy nội quan cùng nữ quan hỗ trợ nàng.
Lúc đó Thẩm Nghi Thu mới mười lăm tuổi, dù đã từng đi theo Thẩm lão phu nhân học quản lý nhà cửa, nhưng Đông cung quy củ nhân sự rất phức tạp, không thể đem so sánh với nhà bình thường được.
Nàng sợ cung nhân coi thường mình, gặp khó khăn cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ dựa vào chính bản thân mình tìm tòi nghiên cứu, thức trắng không biết bao nhiêu đêm mới hiểu rõ được mọi chuyện. Đã thế còn lo lắng Thái tử không thích mình, sẽ phụ sự kì vọng của gia đình và tổ mẫu.
Tuy nhiên, cho dù có người nào có thể vươn lên đứng đầu trong cung cũng chưa chắc đã là đứng đầu. Một chút can đảm của tiểu nương tử nhỏ bé làm sao có thể lừa được bọn họ? Chỉ cần liếc mắt một chút thôi cũng có thể nhìn ra được sự chột dạ của nàng.
Họ cũng biết Thái tử cũng chẳng yêu thích vị chính thê do hoàng hậu lựa chọn này, cũng biết nàng tuy là con gái của một gia đình quý tộc, nhưng Thẩm gia nay cũng chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng. Cùng lắm nàng cũng chỉ có chỗ dựa là mấy người thúc bá không có thực quyền kia thôi, thế nên cũng chẳng ai thèm đặt nàng vào trong mắt.
Cho dù Thái tử đã nghiêm chỉnh hạ lệnh, hạ nhân cũng không dám lỗ mãng nhưng khoé mắt và đuôi lòng mày của hắn vẫn toát ra một chút khinh thường. Hắn luôn lấy cái này làm mẫu mực cho cái kia, khiến nàng đụng phải cái đinh mềm, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Thẩm Nghi Thu khi đó vốn luôn để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, rất xấu hổ khi bản thân mình kém cỏi, làm sao dám thổ lộ với Thái tử cho dù có là việc nhỏ nhất đi nữa. Mà nếu hắn thực sự có hỏi tới, nàng cũng sẽ chỉ nói ra chuyện tốt, giấu nhẹm đi chuyện không làm được, âm thầm chịu đựng khó khăn.
Mãi về sau nàng mới biết, người nhìn đồ ăn trong đĩa là chuyện nhân chi thường tình. Lúc nàng mới tới, hạ nhân cũng âm thầm ước lượng về khả năng của vị chủ mẫu là nàng.
Nếu mới đầu không thể tạo dựng được uy tín, thì về sau cho dù có nói cái gì cũng chẳng ai coi trọng. Dù ngươi có hào phóng tới đâu thì cũng vẫn bị người ta coi thường.
Mấy năm đi đường vòng quanh co, đương nhiên bây giờ Thẩm Nghi Thu sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa. Đến Hoàng hậu nàng cũng đã từng làm rồi, thì Thái tử phi cũng chẳng có gì khó.
Tố Nga cùng Tương Nga ở một bên theo dõi, lòng thầm lo lắng. Bọn họ biết nương tử muốn ra đòn phủ đầu nhưng lại sợ nàng quá vội vàng, sẽ đắc tội với hai vị nội quan.
Nếu phía dưới có người vụng trộm chơi trò ngáng chân, đến lúc đó Thái tử mà trách tội xuống, khó tránh khỏi hai phu thê lại bất hoà.
Thẩm Nghi Thu vẫn cầm quyển sách trong tay không nhanh không chậm xem hết, sau đó lại sai người đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Chậm rãi dùng xong bữa sáng, nàng mới gọi người tới giúp nàng trang điểm thay quần áo. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mới dời bước tới điện phía đông. Lúc này hai vị quan viên bên trong đã đợi được gần một canh giờ.
Trên mặt hai người không có biểu hiện gì, chỉ uống hết chén trà này tới chén trà khác, nhưng trong lòng đều có chút thấp thỏm.
Thái tử sau khi thành hôn, muốn đem hết công việc nội vụ giao cho thê tử toàn quyền xử lý. Người bên dưới ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bàn tán. Thái tử phi cùng lắm mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, cho dù xuất thân thế gia nhưng bây giờ trên triều cũng không có người của Thẩm gia, cũng chính là chỉ được cái vẻ ngoài nói cho dễ nghe thôi.
Trong lòng bọn họ đều có ý khinh thường. Thái tử là người sáng suốt, người bên dưới cũng không dám nhúng tay vào. Hiện tại lại đổi thành một tiểu nương tử mới cập kê, lại là nàng dâu mới gả đến, da mặt mỏng nên chắc chắn chưa có nhiều thủ đoạn, có thể dễ dàng đàn áp.
Ai ngờ bọn hắn sáng sớm tới cung Thừa Ân để cầu kiến, Thái tử phi lại chậm chạp không chịu xuất hiện.
Bọn hắn mới đầu là tức giận, nhưng thời gian trôi qua, họ lại dần dần cảm thấy bất an. Về sau nỗi lo lắng càng ngày càng lớn, giống như là đang ngồi trên bàn chông.
Đúng lúc này, chỉ nghe bên ngoài màn có tiếng cung nhân rối rít nói:
- Tham kiến Thái tử phi.
Hai người vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy dọn chỗ ngồi, chỉnh lại trang phục. Sau đó nhìn thấy cung nhân đang vén màn lên, chỉ thấy một mỹ nhân xinh đẹp đang đi tới.
Chỉ nhìn thấy nàng mặc một chiếc áo màu đỏ trà có tay áo nhỏ, một chiếc váy bằng gấm có mười hai thanh sắc tươi sáng, trên eo buộc một dải thắt lưng lụa màu xanh lam. Trên người khoác một chiếc khăn màu đỏ bạc, mặt mày không trang điểm. Ngoại trừ dung mạo bình thường quá mức kiều diễm thì cũng không nhìn thấy có chỗ nào hơn người. Thậm chí còn có chút ngây thơ trẻ con nữa.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc đầu còn chưa biết, đã thật sự cho rằng nàng đang ra đòn phủ đầu với bọn hắn. Nhưng giờ nhìn bộ dáng này của nàng thì thấy cũng chẳng có gì phải sợ hết, lúc này mới yên tâm hạ bái hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.