Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 29: Thăm viếng




Edit: Hà Thu
Thái tử được Thái tử phi truyền cảm hứng nên càng ngày càng chăm chỉ hơn.
Đợt hạn hán nghiêm trọng ở Sơn Đông lần này, lương thực ở kinh đô lấy chỗ nọ bù đắp vào chỗ kia, nhưng mà cũng chỉ giải quyết được trong lúc khẩn cấp chứ cũng không phải kế sách lâu dài. May mà năm ngoái mưa thuận gió hoà, vẫn cố ứng phó được. Nhưng năm nay thiên tai lại phát sinh vào lúc này, cũng như là một lời cảnh báo cho hắn, phải chỉnh đốn lại về vấn đề vận chuyển bằng đường thủy từ Giang Nam đến kinh đô.
Hôm trước hắn đã cùng Hộ bộ và Công bộ thương nghị kế sách nhưng vẫn chưa tìm được ra phương án khả thi.
Ngoài ra còn cử sứ thần đi đàm phán nghị hoà với Thổ Phiền, Giang Nam trộm đúc tiền tệ, rồi nhiều vấn đề nan giải khác...
Bởi vậy mới thấy tình trạng thiếu hụt ngân lượng càng ngày càng nghiêm trọng, tiền đắt nhưng đồ vật lại rẻ. Bách tính nộp thuế bằng tiền, cứ như vậy mà tính, nhưng thực tế lượng giao nộp lương thực và gấm lụa lại cao hơn gấp đôi so với các năm. Nếu sửa đổi chế độ đóng thuế cũng làm ảnh hưởng tới toàn bộ hệ thống bên dưới.
Đúng rồi, suýt nữa lại quên mất người cha không lúc nào khiến người ta bớt lo của hắn, đang tranh cãi nháo nhào muốn xây cung điện nghỉ mát. Bây giờ không biết sao tự dưng lại điều động người đi khắp nơi chọn mỹ nhân để làm phong phú hậu cung.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, vẫn phải đích thân đi tới Hoa Thanh cung một chuyến, ở trước mặt người khuyên can một vài lần mới được.
Sau khi tính toán xong thì có nội thị ôm một chồng cuốn sách vào:
- Khởi bẩm điện hạ, đây là số sách mà hôm qua nhận được.
Đến rồi, mỗi năm một lần lại tới kì thi khoa cử tiến sĩ.
Khoa cử của triều đại bây giờ không có gì mờ ám, công hầu quan lớn có thể tiến cử người mà mình muốn lên trên. Thường thì trạng nguyên cũng đã được quyết định trước khi các tử sĩ ra khỏi trường thi.
Ngay khi mùa hè bắt đầu, các tử sĩ từ khắp nơi rục rịch tới kinh thành. Đem những bài văn thơ hay nhất của mình làm thành quyển trục để trình bày cho các quan lại quyền quý trước cổng thành. Mong có thể được quý nhân yêu thích, một bước lên trời.
Mặc dù không thể vào thẳng được cửa của Đông cung, nhưng Thái tử đang nắm quyền toàn bộ triều chính, đương nhiên sẽ có không ít người nghĩ ra trăm phương ngàn kế khác nhau để đem những quyển trục kia đặt ở trước mặt hắn.
Ngày thường, cho dù hắn có bận đến đâu đi nữa cũng sẽ dành ra vài giờ để xem xét, nhưng gần đây hắn không có cách nào phân thân ra được.
Đang muốn lệnh cho thái giám đem mấy quyển sách này cất đi, chợt lại nhớ mấy ngày trước Lai Ngộ Hỉ có đề cập tới rằng gần đây thái giám của Thừa Ân điện hay đi ra ngoài chợ tìm kiếm mấy quyển truyện dân gian cũ từ năm trước để cho Thái tử phi khi nào rảnh rỗi sẽ đọc.
Hắn hoàn toàn có thể hiểu được, tính toán sổ sách đúng là một chuyện vô cùng nhàm chán và đôi khi cũng cần phải thư giãn một chút. Sách truyện ở ngoài kia màu sắc tranh vẽ đầy thu hút, không những có thơ văn mà còn có rất nhiều truyện dân gian hoang đường được viết lại, đúng là một cách giải trí rất hay.
Hắn thầm nghĩ, Thẩm thị tuy không có tài năng gì quá nổi bật nhưng rất biết lễ nghi phép tắc, biết phân biệt tốt xấu. Vậy những bài thi phú này chẳng bằng giao cho nàng sàng lọc một lần, chọn ra những bài tốt nhất trong đống kia.
Hắn quyết định chủ ý xong nhân tiện nói:
- Đem hết những thứ này tới Thừa Ân điện đi, bảo Thái tử phi thay ta chọn lọc một lần.
Nội thị hơi lộ ra vẻ chần chờ, Uất Trì Việt bèn mỉm cười một cái:
- Không sao đâu.
Khoa cử là chuyện quốc gia đại sự, mặc dù nàng chỉ thay hắn xem xét bài vở nhưng cũng vẫn là tình ngay lý gian*.
* Bị oan uổng, dù không sai trái nhưng thực tế không đủ lý để biện minh.
Nhưng mà từ trước tới nay Uất Trì Việt chưa bao giờ coi trọng chuyện này. Chỉ có người vô dụng, yếu hèn, không có chủ kiến mới nhạy cảm như thế, suốt ngày chỉ sợ nữ tử hậu cung tham gia vào chính sự.
Dạy dỗ hắn được như bây giờ chính là Trương hoàng hậu - một người thông minh lỗi lạc không thua kém gì các đấng mày râu. Đời trước hắn luôn luôn đề phòng bà, nhưng nói cho cùng thứ hắn vẫn là kiêng kị vẫn là Trương gia nắm trong tay cấm quân của thành bắc.
Bây giờ đối với đích mẫu, hắn vừa kính trọng và ngưỡng mộ bà. Trương hoàng hậu xuất thân từ gia đình cầm quân nên đối với việc quốc sự quân đội bà có rất nhiều cách giải quyết. Do đã giám sát đất nước nhiều năm, cho nên những chuyện về biên giới, quốc phòng hắn vẫn luôn quen cùng đích mẫu thương nghị. Có khi chỉ cần bà chỉ điểm một chút, nhưng hắn cũng có thể ngộ ra được rất nhiều chuyện đang bế tắc.
Đời trước sau khi chết đi, hắn cũng vô cùng tiếc thương khi đích mẫu đã không còn tại thế. Nếu như có bà chèo chống, tất nhiên có thể bảo vệ được cho đất nước hoà bình, vạn dân an lành hạnh phúc.
Khả năng quản lý hậu cung của Thẩm thị cũng được coi là thành thạo giỏi giang, nhưng việc triều chính đất nước thì lại không thể yên tâm giao cho nàng.
Thái tử điện hạ gần đây thức khuya dậy sớm, bận tới sứt đầu mẻ trán. Thái tử phi cũng mất ăn mất ngủ, bận rộn tới mức quên cả trời đất.
Bộ truyện mới thu thập được từ mấy hôm trước nàng đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi.
Cũng may đã tới thời điểm kì thi khoa cử của năm nay. Mỗi ngày đều có rất nhiều quyển sách bị các quan lại quyền quý, người gác cổng rồi bọn nô tỳ bán hết ra ngoài.
Vì vậy nên cách vài ngày nàng lại phái một tiểu thái giám am hiểu bút sách đi ra ngoài vơ vét một lần, mỗi lần thu hoạch được cũng rất khá.
Nhưng nàng cũng không phải là người mải chơi mà để chểnh mảng công việc. Nàng vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi mà nhìn qua tài sản của Uất Trì Việt một chút, tiền tài ruộng đất rất nhiều nhưng kho bạc đã trống hơn phân nửa. Nàng không nhìn sổ sách cũng biết Thái tử mang tài sản đi trợ cấp cho triều đình.
Cho dù là nàng với Uất Trì Việt vô cùng ghét nhau, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn đúng là bậc quân vương tài ba, sáng suốt hiếm có.
Ngày hôm nay, nhận ra số sách mình tích trữ sắp cạn kiệt, nàng đang muốn gọi tiểu thái giám đi tới chợ một phen thì trông thấy hai tên nội thị ở Trường Thọ viện đang ôm hai chồng sách lớn đi tới.
Biết đây là lệnh Uất Trì Việt, nàng không khỏi kinh ngạc. Hậu cung tham gia vào chính sự không phải là chuyện kiêng kỵ nhất sao? Chẳng lẽ bởi vì Thẩm gia không còn căn cơ gốc rễ gì cả nên hắn mới không lo lắng chút nào?
Nàng không hiểu Uất Trì Việt làm vậy là có ý gì, nhưng Thái tử đã có lệnh, nàng cũng đành phụng mệnh mà làm việc. Dù sao cũng tiết kiệm được chút tiền mua giấy bút.
Sau khi hai tiểu thái giám truyền lời kia đi khỏi, nàng lại vô cùng có hứng thú muốn xem.
Sau khi nhìn qua mấy bài thi, nàng thấy trình độ cao thấp không đồng đều. Nàng ở một bên vừa nhìn vừa đem các bài thi phân thành ba loại: kém, bình thường, tốt. Sau đó lấy bút màu xanh kẻ vào những câu hay và viết vài lời nhận xét ngắn gọn. Chỉ trong một buổi trưa, nàng đã nhận xét xong năm sáu quyển.
Dùng bữa trưa xong, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó đứng dậy uống thêm mấy ngụm trà và ăn ít hoa quả rồi trở lại trước bàn. Nàng rút ra một quyển sách, vừa mới mở ra, suýt chút nữa là bị miếng bánh trong miệng làm cho nghẹn chết.
Quyển sách trước mặt viết "Hà Dương Ninh Ngạn Chiêu", chính là quận và tên của Thập nhất lang.
Thẩm Nghi Thu vội vàng uống một ngụm trà táo, nuốt xuống miếng bánh đang mắc kẹt trong cổ họng.
Nàng bưng chén trà lên, ngón tay gõ nhẹ vào thành chén. Chẳng lẽ đây là Uất Trì Việt đang thử nàng sao?
Dựa theo những gì nàng biết về Uất Trì Việt, hắn tuyệt đối không phải là người có lòng dạ nhỏ như ruột gà và nhàm chán như vậy.
Thẩm Nghi Thu cau mày suy nghĩ một chút, mới chợt nhớ ra mình đã quên mất một chuyện. Uất Trì Việt lúc này mới mười tám tuổi, miễn cưỡng cũng được coi là thiếu niên, bản tính bây giờ so với đế vương thâm trầm đã cầm quyền nhiều năm là không thể so sánh nổi.
Hắn đang độ tuổi khí huyết sôi trào, biết Thái tử phi mình cưới hỏi đàng hoàng đã từng cùng người khác nghị thân, trong lòng có khúc mắc cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà việc này cũng khiến cho nàng băn khoăn.
Nàng cúi đầu xuống nhìn, thấy nét chữ nho nhã xinh đẹp nhưng vẫn không mất đi phần mạnh mẽ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử.
Ninh thập nhất kiếp trước đứng đầu bảng khoa tiến sĩ, văn chương chữ nghĩa không cần phải nói nữa. Hắn chính là trời sinh đã có tài năng, chữ viết như châu như ngọc, nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng thanh thoát. Nàng không nhịn được muốn dùng bút xanh kẻ hết vào toàn bộ trang sách. Phía sau còn có mấy bài thơ đường luật, tuyệt cú, nhạc phủ cũng vô cùng xuất sắc.
Muống nàng trái lương tâm chấm bài thi này kém, nàng thật sự không làm được. Nhưng nếu chấm rất tốt, không biết Thái tử sẽ làm như thế nào?
Nàng cũng chả ngại đắc tội với Uất Trì Việt nhưng nếu vì như vậy mà liên lụy làm Ninh thập nhất không có tương lai, vậy lại là lỗi của nàng rồi.
Tuy nàng biết Uất Trì Việt công tư phân minh nhưng loại chuyện liên quan tới tôn nghiêm này, nàng cũng có chút không dám chắc.
Thẩm Nghi Thu tính toán một lát, quyết định chiến lược kéo dài thời gian. Trước tiên cứ án binh bất động mấy ngày, sau khi thăm dò được ý đồ của Thái tử thì tính toán sau.
Tối hôm đó, Uất Trì Việt ngẩng đầu lên từ trong đống tấu chương lớn, chợt nhớ ra mình vì mấy ngày liên tục bận rộn việc triều chính mà đã bốn năm ngày chưa cùng Thái tử phi dùng bữa tối. Trong lòng hắn không khỏi hổ thẹn, đã quyết định sẽ đối xử tốt với nàng hơn một chút nhưng mới chỉ bận rộn một chút thôi, hắn lại như cũ quên đi mất.
Nghĩ đến đây, hắn buông tấu chương trong tay xuống, quay sang người hầu bên cạnh nói:
- Đi Thừa Ân điện.
Thẩm Nghi Thu đã lường trước được Uất Trì Việt dùng bài thi để thăm dò nàng, không tới hai ngày sẽ tới đây để xem phản ứng của nàng nên nàng đã đem sẵn bài thi chấm "tốt" đặt ở trên bàn. Còn lại thì kêu cung nhân đem rải khắp nơi trong phòng, chuẩn bị cho việc Uất Trì Việt đột nhiên giá lâm.
Quả nhiên buổi tối hôm đó hắn không đợi nổi nữa nên đã tới đây.
Thẩm Nghi Thu lấy lại bình tĩnh, ra ngoài đón Thái tử vào trong điện. Một bên sai người đi chuẩn bị dọn cơm, một bên sai cung nhân dâng trà.
Nàng ở một bên như không có chuyện gì mà lặng lẽ uống trà, một bên lại xuôi theo vành chén mà lặng lẽ dò xét sắc mặt hắn. Chỉ thấy hắn thần sắc mỏi mệt, dưới mắt có quầng xanh nhàn nhạt, có vẻ như mấy ngày nay công việc triều chính rất nặng nề.
Bận rộn nhiều việc tới như vậy còn bớt thời gian tới đây, xem ra hắn đối với chuyện này có chút để ý.
Thái tử uống hai ngụm trà rồi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi chỗ nào cũng bày đầy sổ sách. Trong lòng hắn không khỏi thấy ấm áp, thầm nghĩ hoá ra không phải chỉ có mỗi mình mình cố gắng.
Mấy ngày hôm nay hắn vì chuyện triều chính mà bận tới thâu đêm suốt sáng, Thái tử phi cũng chăm chỉ không ngừng. Người ta thường nói vợ chồng đồng tâm, cùng nhau cố gắng thì đồng cũng có thể chặt đứt vàng, quả nhiên không sai.
Hắn ôn nhu nói:
- Thái tử phi mấy hôm nay vẫn còn bận tính toán sổ sách sao? Nàng nên chú ý tới sức khỏe hơn, việc thì cũng không phải ngày một ngày hai là có thể xong được.
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Nàng đã đọc hết mấy cuốn sách mà hôm nay ta sai người mang tới chưa?
Thẩm Nghi Thu thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là như vậy, không chờ hắn hỏi thêm, nàng đã chuẩn bị kỹ càng rồi nên nói với ngữ khí tự tin:
- Thiếp đã xem qua sáu quyển, nhưng chuyện nội cung còn nhiều việc chưa làm xong, những quyển kia chỉ đành để lại sau này sẽ xem sau.
Uất Trì Việt thấy bữa tối chưa được mang lên nên cũng đang nhàn rỗi, nhân tiện nói:
- Nàng chấm xong quyển nào rồi, để ta nhìn xem nào.
Thẩm Nghi Thu liền phái cung nhân đi lấy.
Một lát sau, sách được mang tới. Trên quyển sách trục đã treo nhiều thẻ gỗ với nhiều màu sắc khác nhau, thẻ màu đỏ nhiều nhất, màu xanh lá cây trung bình, màu trắng là ít nhất.
Uất Trì Việt lần lượt liếc mắt nhìn vài cái, thấy lời khen chê rất công bằng, bình luận sôi nổi, viết trúng vào các điểm mấu chốt nên không khỏi thấy kinh ngạc.
Hắn biết trước là Thái tử phi rất có năng lực, nhưng không nghĩ nàng có thể làm được xuất sắc như thế. Đời trước hắn luôn cho rằng Thẩm thị vừa kiệm lời vừa thật thà, chứ không nhận ra nàng có tài năng như vậy. Suy nghĩ cẩn thận lại thì đời trước tuy bọn họ là vợ chồng nhưng lại tương kính như tân*, một lần đầu gối tay ấp nói chuyện cũng chưa từng có, chính bản thân mình cũng có hiểu biết nàng được bao nhiêu đâu.
* Tương kính như tân có thể hiểu là "kính trọng nhau như khách" (tương: với nhau).
Hắn nhịn không được tán thưởng:
- Trong lòng Thái tử phi đúng là có giang sơn xã tắc.
Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này khi nhận được sách trục, hắn sẽ sai nội thị đưa ngay tới Thừa Ân điện. Ánh mắt nàng tinh tường, việc này giao cho nàng hắn rất yên tâm.
Thẩm Nghi Thu được hắn khen tới mức không hiểu kiểu gì, đành phải nói:
- Điện hạ quá khen.
Lúc này cũng nhân cũng bưng cơm lên, Thẩm Nghi Thu sai người thu hồi bài thi, ngồi xuống cùng Thái tử dùng bữa tối.
Uất Trì Việt vốn cố gắng trích ra một chút thời gian ngắn để kịp tới dùng bữa với Thái tử phi, sau khi ăn cơm xong liền đứng dậy nói:
- Ta bây giờ còn phải về Thái Cực cung, Thái tử phi hôm nay vất vả rồi, nên đi nghỉ sớm đi.
Hôm nay Công bộ thị lang dâng lên phương án vận tải đường thuỷ, hắn còn chưa kịp xem kỹ.
Thái tử phi đứng dậy tiễn hắn ra ngoài. Đi đến cửa cung, Uất Trì Việt chợt dừng bước, xoay người nói:
- Mấy ngày nay trong triều công việc bề bộn, đợi tới hai ngày nữa ta có thể cùng nàng về thăm nhà ngoại, lúc đó cũng có thể ở lại đó hai ngày.
Thẩm Nghi Thu khó hiểu trở lại trong điện. Hôm nay từ đầu tới cuối thần sắc Uất Trì Việt vẫn bình thường, sau đó còn đề cập đến việc tới thăm nhà nàng. Nàng không những chả biết được ý đồ của Uất Trì Việt, ngược lại còn mơ hồ hơn.
Thời gian bình yên lặng lẽ trôi qua hai ngày, sau đó đã tới thời gian về thăm Thẩm gia.
Thái tử phi về thăm nhà sẽ có chế độ riêng, khác với mọi người. Uất Trì Việt đang muốn tiết kiệm nên đã cắt bỏ rất nhiều lễ nghi vô vị không cần thiết. Chỉ là vợ chồng Thái tử về thăm, đám người Thẩm phủ nghênh đón vẫn nên phô trương một chút, cấp bậc lễ nghĩa là không thể lược bớt.
Thái tử phi cũng không thể ngủ dậy quá muộn, sáng sớm phải rời giường để trang điểm và thay quần áo.
Theo biên chế hiện giờ, Thái tử phi đến thăm chỉ mặc quần áo đơn giản, giản dị. Thái tử làm việc khiêm tốn nên đổi thành thường phục, nhưng cũng không thể quá kéo kiệt. Ăn mặc như vậy mà trang điểm, có vẻ như là đã phí công phí sức của bọn cung nhân.
Thẩm Nghi Thu có vết xe đổ của ngày đại hôn nên không muốn tô vẽ đầy màu sắc trên mặt nữa.
Vì vậy cung nhân chỉ dùng mực lông mày để kẻ lông mày sâu hơn một chút, thoa một lớp phấn mỏng lên môi rồi quẹt một ít bột mịn làm từ ngọc trai ở trên núi, thêm chút hoa vào để nghiền thành phấn. Dán một bông hoa nhỏ lên trán, hai má tới thêm chút má hồng xinh xinh.
Bởi vì ngày thường lúc nào nàng cũng tuỳ ý nằm dài trên giường nên luôn lười nhác tô son trát phấn và đó giờ cũng luôn để mặt mộc. Giờ phút này nàng chỉ kẻ thêm lông mày và đánh má hồng nhẹ thôi nhưng cũng vô cùng xinh đẹp nổi bật. Cung nhân của Thừa Ân điện nhìn thấy cũng không khỏi ngắm thêm vài lần cho kĩ.
Uất Trì Việt nhìn thấy thì âm thầm thời phào một hơi, tuy rằng không đẹp như ngày thường, mặt mũi sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng không giống như ngày đại hôn hôm đó, tô vẽ nhiều tới mức chả ai nhận ra.
Hắn nhìn thấy Thẩm Nghi Thu thần sắc trong trẻo, khoé miệng mang ý cười thì trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Thái tử phi cực kì thân thiết với nhà ngoại, nhất là đối với tổ mẫu, nói gì nghe nấy.
Ở kiếp trước, hắn có ý cất nhắc Thẩm gia, thấy Thẩm nhị lang cũng khá có tài nên đã đem hắn tới làm Hộ bộ.
Thẩm nhị lang quả nhiên cũng chăm chỉ, bảy năm đều cố gắng phấn đấu nỗ lực, hắn liền yên tâm phó thác cho hắn vị trí thứ sử Ích châu. Ai ngờ, hắn còn đang tại vị đã trắng trợn vơ vét của cải, dối trên lừa dưới, gan to đến mức che giấu đại nạn cũng không báo cáo lên trên.
Sau khi sự việc xảy ra, theo luật thì nên xử hắn tội chết. Nhưng Thẩm thị đã tự cởi trâm xuống xin, quỳ ở ngoài điện của hắn hai canh giờ chỉ mong có thể giữ cho nhị bá của nàng một mạng.
Đó là hai canh giờ khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn từ nhỏ cho tới giờ.
Thẩm Nghi Thu khi đó sinh non xong mới được ba tháng, hắn không đành lòng nhưng cũng không muốn vi phạm nguyên tắc của mình. Sau đó hắn đành chịu thua, cuối cùng vẫn thủ hạ lưu tình, tha cho Thẩm nhị lang một mạng.
Biết rõ Thẩm thị cũng có nỗi khổ, cũng biết rõ việc của ai là trách nhiệm của người nấy nhưng hắn vẫn giận lây sang nàng. Về sau quả thực đã lạnh nhạt nàng một khoảng thời gian.
Nhớ tới những chuyện cũ này, trong lòng hắn liền có chút đau khổ. Cũng may giờ đã sống lại một đời, ông trời cũng cho hắn một cơ hội để có thể sửa đổi sai lầm của kiếp trước.
Thẩm nhị lang là dạng sâu mọt, hắn sẽ không bao giờ cho người đó một cơ hội nào nữa. Cũng đỡ cho Thái tử phi phải lâm vào tình thế khó xử.
Thẩm Nghi Thu không biết suy nghĩ trong lòng Thái tử, nên cũng chẳng biết hai người lại có cùng một ý tưởng.
Nàng bây giờ thuận nước đẩy thuyền cùng Uất Trì Việt về thăm Thẩm gia, chỉ mong hắn sớm nhìn rõ mọi chuyện. Sớm biết được bộ mặt thật của mấy người Thẩm gia, đừng có đề bạt người sâu mọt, hại dân hại nước như Nhị bá nàng nữa.
Nếu như lần này Nhị bá của nàng thật tâm muốn che dấu bản chất, nàng cũng sẽ khuyên nhủ Uất Trì Việt một phen cho dù có bị trị tội danh là hậu cung không được phép tham gia vào chính sự.
Hai người họ, mỗi người đều giấu những suy nghĩ riêng trong lòng, lần lượt ngồi lên hai chiếc xe ngựa khác nhau, mang theo người hầu, trùng điệp tiến về hướng Thẩm phủ.
Mấy ngày gần đây, đám người Thẩm gia vì bận rộn việc tiếp giá mà chân cũng chẳng chạm đất.
Mặc dù Thẩm thất nương là một con sói mắt trắng nhưng mấy ngày về thăm nhà này lại về cùng Tháu tử, đây là vinh dự rất lớn của Thẩm gia. Bây giờ bên trong triều đều đang âm thầm lan truyền, Thẩm gia muốn vực dậy được thì phải nhờ vào nữ nhi mới có cơ hội.
Cái bát úp xuống còn chưa lật lên, nam tử khắp Thẩm gia đã mơ mộng về quyền thế. Mỗi người đều có tính toán riêng, làm như thế nào để có thể bộc lộ hết tài năng, dành được sự tán thưởng của Thái tử.
Một đêm trước ngày tiếp đón, Thẩm lão phu nhân gọi cả ba đứa con trai vào trong Thanh Hoè viện. Bốn người con trai đầu do Thẩm lão phu nhân sinh ra, ngũ phòng, lục phòng, thất phòng sinh ra đều là con thứ nên không đủ tư cách tham gia.
Thẩm lão phu nhân nhìn các con một chút:
- Ngày mai vinh dự được đón tiếp Tháu tử, các con nhớ không chế bản thân về lễ nghi, cẩn thận trong lời nói và việc làm, đừng đánh mất thể thống của Thẩm gia ta.
Dạng đạo lý đường hoàng như thế này, mấy đứa con trai của bà đã được nghe từ nhỏ tới lớn, tai đã sớm mọc kén rồi. Bọn họ trong lòng thầm cười nhạo mẫu thân của mình, nhưng trên miệng vẫn vâng vâng dạ dạ.
Thẩm lão phu nhân lại nhìn về phía đứa con trai thứ hai mà mình coi trọng nhất, trong bốn người con trai mà bà sinh ra, bà thiên vị nhất chính là đứa con trai thứ hai này.
Tam tử dù có triển vọng nhưng bản chất lại nổi loạn, ngang ngược chống lại bà trong mọi công việc lớn nhỏ. Trưởng tử thì nhát gan, yếu hèn, tứ tử thì hoang đường, lố lăng. Chỉ có đứa nhị tử này, vừa có tài vừa có dũng nhưng chưa gặp được cơ hội tốt để phát triển.
Bây giờ chính là cơ hội tốt đó.
Cháu gái không muốn giúp đỡ nhà ngoại nhưng dù sao nàng vẫn là người Thẩm gia. Lần này về thăm có cả Thái tử, chắc chắn là sẽ cất nhắc người của Thẩm gia.
Bà vui mừng nhìn qua nhi tử mình yêu quý nhất:
- Nhị lang, mọi công việc trong nhà, con phải chú ý nhiều hơn một chút.
Thẩm nhị lang nói:
- Nhi tử đã biết.
Huynh đệ ba người sau ra khỏi Thanh Hoè viện, Thẩm tứ lang nói:
- A nương nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu kia, cái gì mà cấp bậc lễ nghĩa, thể diện. Nói nhiều như vậy làm gì? Cũng đâu có dùng được.
Thẩm đại lang quát khẽ:
- Đệ đừng nói năng lỗ mãng như vậy.
Dừng lại một chút lại nói:
- Nhưng mà lời tứ đệ nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. A nương suốt ngày ở trong phủ, tuổi tác cũng đã cao, nên suy nghĩ cũng cổ hủ. Bây giờ mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu vẫn cứ kiềm chế bản thân không bộc lộ, khó tránh khỏi sự tài giỏi của chúng ta sẽ chẳng có ai biết tới.
Thẩm nhị lang nói:
- A huynh nói lời ấy là sai rồi. Cho dù thời thế có thay đổi như thế nào, lễ nghĩa và đạo đức vẫn là nền tảng của cuộc đời và cuộc sống của chúng ta.
Nói thì nói như thế nhưng hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ. Hắn đã sai người đi khắp nơi vơ vét bảo vật cùng mỹ nhân, ngày mai gặp, Thái tử thích cái gì thì hắn sẽ tuỳ ý hành động theo hoàn cảnh sao cho hợp lý.
Mặc dù trên dưới trong triều đều nói Thái tử kiềm chế phục lễ, giữ mình trong sạch nhưng mấy lời nịnh bợ thế này cũng không thể coi là thật. Hắn chẳng phải thánh nhân, làm gì có chuyện sẽ không mê muội. Tam đệ của hắn còn có danh xưng là quân tử, chả phải chỉ nhìn thấy Thẩm thị một lần đã thần hồn điên đảo, chẳng tiếc trở mặt với người nhà sao? Sau đó còn đi cầu thân ba năm hay năm năm gì đó, chẳng phải cuối cùng cũng thu được về tay rồi đó thôi.
Mọi người đều có cùng tâm tư và cũng đều tuân theo một nguyên tắc này.
Hôm sau, tất cả nam tử của Thẩm gia đã sớm đứng ở bên ngoài cổng, đang mong ngóng xe của Thái tử tới.
Lúc sau bỗng nghe thấy tiếng "rầm rầm" của xe ngựa đang từ xa tới gần, sau đó cuối phố bụi bay mù mịt, cuối cùng cũng trông thấy xe của Thái tử tới gần.
Dẫn đầu là một đội thị vệ mặc thiết giáp, tiếp theo là mười mấy tên thái giám có khuân mặt tuấn tú đang cưỡi ngựa đằng sau. Đến cuối cùng là xe của Thái tử, Thái tử phi và một đội tuỳ tùng đi theo tiếp giá. Đến sơ qua cũng phải có năm đến sáu mươi người, đây cũng gọi là đã giản lược bớt đi rất nhiều rồi.
Chưa tới một giây sau, xe đã tới trước cửa của Thẩm gia. Người của Thẩm gia thi nhau hạ bái hành lễ, chào đón xe của Thái tử và Thái tử phi đi vào.
Xe vừa dừng lại, liền có mười mấy tên cung nhân tiến lên, người thì cầm quạt giương ô, người thì đi trước dẫn đường, người thì nâng kỷ án*,... không có người nào rảnh rỗi. Thẩm Nghi Thu vịn tay của Tố Nga bước xuống kỷ án, sau đó lại ngồi lên bộ liễn, bỏ lại đám đông vây quanh ở đằng sau rồi tiến vào sân viện.
* Bậc thang nhỏ để xuống xe ngựa thì mình bước lên đó rồi xuống dưới.
Đi vào tới cổng thứ hai, họ nhìn thấy Lão phu nhân đang dẫn đầu một đám nữ nhân quỳ lạy trong đình. Thẩm Nghi Thu theo lễ nghi xuống khỏi liễn để đỡ tổ mẫu, động tác mười phần lấy lệ. Thẩm lão phu nhân dồn nén căm tức từ trước vẫn chưa hết, nay lại càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Ban đầu là cháu gái và bà nội, nhưng bây giờ lại trở thành quân và thần. Nghĩ lại thấy nàng sau này cũng có thể mang lại chút lợi ích cho Thẩm gia nên bà chỉ có thể nhịn xuống mà thầm oán trong lòng.
Thẩm Nghi Thu chỉ đỡ Thẩm lão phu nhân dậy, rồi bình tĩnh mà nhận phần đại lễ của những người khác, sau đó mới nói:
- Đều là người một nhà cả, mọi người không cần đa lễ làm gì.
Những người khác thì không sao, nhưng những đường tỷ muội xưa nay không ưa nàng đều nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt kìm nén tới mức tái xanh.
Sau khi hành lễ xong, mọi người đều nhìn về phía Thẩm thất nương với ý dò xét. Chỉ thấy nàng tóc dài như mây búi lên tròn xoe, bên trên cắm một chiếc lược vàng, cài thêm trâm vàng, minh châu bảo điền nhiều như sao trời tô điểm ở giữa.
Nàng mặc một chiếc áo thêu chữ khổng tước hàng thêu vàng màu đỏ, một chiếc váy gấm Tứ Xuyên màu xanh lá có hình cây tùng mười hai cánh, dây lưng bằng lụa, thắt nơ ở hông tạo ra một vòng eo thon thả như nắm tay.
Đôi giày dưới chân nàng cũng được khảm ngọc châu báu. Theo từng bước chân chậm rãi của nàng, châu ngọc, vàng thêu chiếu sáng rực rỡ.
Đáng ghen tỵ nhất không phải là trang phục lộng lẫy của nàng, mà lại vì nam tử đi bên cạnh nàng.
Uất Trì Việt mặc một thân áo vào lụa, thắt lưng khảm chuỗi hạt ngọc bảo điền, đầu đội mũ quan. Vóc dáng hắn cao lớn, khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú, đang ngồi ngay ngắn trên liễn. Nhìn trông rất oai hùng, không giống người dưới phàm trần.
Sau khi đáp lễ xong với đám người của Thẩm gia, Uất Trì Việt liền bị kéo vào giữa chính đường của ngoại viện. Còn Thẩm Nghi Thu thì bị nữ quyến vây quanh ở hậu viện.
Thẩm tứ nương đi theo phía sau đoàn người, giương mắt liếc nhìn đám người phía trong liền lập tức nhìn thấy Tam đường tỷ. Chỉ nhìn bóng lưng thôi những cũng nhìn ra được có bao nhiêu cô đơn.
Thẩm Tứ nương cong cong khóe miệng, đi tới bên cạnh Thẩm Tam Nương, nắm lấy cánh tay của nàng, khẽ thở dài:
- Thật sự là mới chỉ xa cách ba hôm nhưng cũng khiến cho người khác phải lau mắt mà nhìn. Thất muội mới vào cũng được mấy hôm, ngay cả khí chất tầm thường cũng biến mất, thay vào đó bây giờ toàn thân đều toát ra khí chất cao sang.
Thẩm tâm nương không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Thẩm tứ nương lại nói:
- Thực sự giống như là nằm mơ vậy. Ngày ngày trước vẫn là tỷ muội bình đẳng, hiện tại đã thay đổi rồi. Ai cũng nói Thất muội số mệnh không tốt, bây giờ theo như ta thấy chẳng phải đang rất tốt sao. Đây đúng là đem sự tốt đẹp may mắn của cả nhà mình tập trung hết lại trên người nàng.
Thẩm tâm nương vẫn không lên tiếng như cũ, Thẩm tâm nương vẫn cố đánh vào chuyện quá khứ không tha, nghiêng người nói nhỏ bên tai nàng:
- A tỷ, hôm đó tỷ từ Khúc Giang trì trở về, nói Thái tử điện hạ tuấn tú vô song. Ta cứ tưởng rằng tỷ đang nói quá lên, nhưng hôm nay gặp mới biết, đúng là không sai chút nào.
Thẩm tâm nương mặt đỏ bừng lên, trong khóe mắt hiện ra chút nước mắt mơ hồ. Thẩm Tứ nương liếc nàng một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.