Bên trái thư phòng bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng cửa sắt mở nghe rất nặng nề, trong khoảng thời gian một chén trà thì có người kéo vách ngăn tĩnh thất ra, hai người đàn ông mặc áo xanh che mặt bằng một chiếc khăn màu đen xuất hiện trước mặt Dương Phàm và Thẩm Mộc.
Hai người này dùng một chiếc khăn đen che mặt lại, đến nỗi từ mũi trở lên, từ tóc mí trở xuống đều che rất kín, chỉ để lộ ra hàm dưới đầy râu quai nón, thân hình của gã cực kỳ khôi ngô, thoạt nhìn là có thể nhận ra gã là một võ phu dũng mãnh, đứng trong căn nhà nhỏ, giống như đỡ cả núi Thái Sơn.
Nhưng trong mắt của những bậc luyện võ đại tài như Dương Phàm, hai người đàn ông mặc áo xanh trông có vẻ không hề khôi ngô kia mới thực sự là bậc cao thủ dũng mãnh, bọn họ tuy có hơi gầy, nhưng lại có thân thể như thép trải qua tinh luyện mà đúc thành, giữa phong thái, cảm giác như đang có một luồng kình khí bừng bừng phát ra.
Sau khi người đàn ông được đưa vào trong phòng, một người áo đen ấn nhẹ một cái xuống vai gã, gã hiểu ý liền ngồi xếp bằng xuống. Hai người áo xanh lặng lẽ lui ra sau, kéo vách ngăn đi ra, Thẩm Mộc mới chậm rãi nói:
- Quách huynh, có thể cởi khăn che mặt ra rồi.
Dương Phàm vừa thấy hành động của Thầm Mộc là biết người này không phải là người của Ẩn Tông, nên Thẩm Mộc mới để bọn họ đợi ở bên ngoài, tuy nhiên người này hẳn là phải có quan hệ vô cùng mật thiết với Ẩn Tông.
Hơn nữa, gã lại họ Quách
Dương Phàm bắt đầu có chút hứng thú.
Người đàn ông thô kệch mặt đầy râu quai nón kia nghe xong lời của Thẩm Mộc liền gỡ khăn che mặt xuống, do mới tiếp xúc với ánh sáng nên hai mắt của gã hơi híp lại, qua một lát mới chậm rãi mở ra.
Lông mày gã rậm như mực, mặt to miệng rộng, thoạt nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt, tuy tướng mạo không được khôi ngô nhưng lại có một vẻ đẹp chính trực. Dương Phầm không khỏi thầm khen một tiếng. Thẩm Mộc chỉ vào Dương Phàm, nói:
- Quách huynh. Vị này chính là phụ quốc Đại tướng quân.
Người đàn ông kia nhìn chăm chú Dương Phàm, thấy Dương Phàm có vẻ trẻ hơn mình rất nhiều, thần sắc lại thêm biểu lộ sự kinh ngạc. Gã kính cẩn khấu đầu thi lễ với Dương Phàm:
- An Tây Đô Hộ Phủ Lục Sự Tham Quân sự Quách Hồng bái kiến Đại tướng quân.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Quách Đại đô hộ là người thế nào với ngươi?
Quách Hồng nghiêm mặt nói:
- Chính là gia phụ.
Dương Phàm “a” nhẹ một tiếng, chắp tay nói:
- Thất kính !
Thẩm Mộc nói:
- Quách huynh, Tông Sở Khách một tay che trời, đến nay người có thể giúp được lệnh tôn, duy chỉ có Phụ Quốc đại tướng quân đang đứng trước chúng ta đây, ngươi nên tự thuật một lần những điều đã nói với Dương Đại Tướng Quân.
Quách hồng gật gật đầu, rồi nhìn Thẩm Mộc một cách cảm kích, rồi nói một lượt với Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong mới sáng tỏ ra nhiều điều khó hiểu trong lòng bấy lâu nay.
Hóa ra, sau khi Đột Kỵ Thi Hãn Ô Chất Lặc chết, Sa Cát lên kế nhiệm chức thủ lĩnh của Đột Kỵ, liền thỉnh cầu sắc lập với triều đình. Sở dĩ triều đình vẫn trì hoãn không làm là vì Tông Sở Khách vẫn chưa được tiền hối lộ.
Sau khi Sa Cát kế nhiệm, Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Chu Dĩ Đễ đóng quân ở Tây Vực mới vòng vo nhắc nhở y phải có lễ với Tông Sở Khách. Sa Cát không cho là đúng, Chu Dĩ Đễ liền uy hiếp y nói: nếu như Tông Tướng không vui thì Khả Hãn này y sẽ không thể làm được.
Qủa nhiên, tấu chương của Sa Cát lên triều đình liền bị giữ lại, sau đó, Chu Dĩ Đễ cùng thủ lĩnh Trung Lễ A Sử Na bỗng trở nên thân thiết, không lâu sau thì bị Chu Dĩ Đễ giật dây để Trung Lễ phát động khiêu chiến với Sa Cát.
An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn dâng sớ lên triều đình, kiến nghị điều bộ tộc của A Sử Na ra khỏi An Tây. Chuyển sang Qua, Sa, A Sử Na Trung Tiết cũng đã cùng Sa Cát trải qua mấy lần đại chiến cũng chẳng chiếm được gì, nhưng cũng vui lòng ưng thuận
Nhưng khi y cùng cả bộ tộc đang trên đường rời đi. Tông Sở Khách vẫn không cam lòng liền đi thuyết phục Lý Hiển thêm lần nữa, phái đại tướng Ngưu Sư Tưởng xuất sư Tây Vực, chủ động can thiệp vào tranh chấp quyền lực của mười họ trong nội bộ Đột Quyết, lại liên hợp với bộ tộc A Sử Na để tiêu diệt Sa Cát.
Triều đình quyết định như vậy, khiến cho Đột Quyết cùng mười mấy bộ tộc khác luôn giữ thái độ trung lập cảm thấy vô cùng phản cảm, bắt đầu cung cấp tình báo cho bộ tộc Đột Kỵ Thi, âm thầm trợ giúp, đến nỗi Sa Cát giống như được thần phù trợ, bắt giữ được A Sử Na Trung Lễ, tiêu diệt được đại tướng Ngưu Sư Tưởng.
Lúc này Tông Sở Khách lại một lần nữa góp ý kiến, sai Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Chu Dĩ Đễ thay thế Quách Nguyên Chấn làm An Tây Đại Đô Hộ, cướp luôn binh quyền của Quách Nguyên Chấn, lại khiến hoàng đế sắc lập tộc đệ A Sử Na Hiến của A Sử Na Trung Tiết làm Khả Hãn, thêm một lần nữa dấy binh.
Sa Cát mặc dù lớn thắng nhưng cũng không đủ sức để đối đầu với triều đình. Sau khi y bắt sống được A Sử Na Trung Tiết và đại tướng Lã Thủ Tố, đã biết được rõ ngọn nguồn sự tình, liền lập tức viết một phong thư, phát người đưa cho Quách Nguyên Chấn, nhờ y nói rõ nỗi khổ tâm của mình với triều đình.
Quách Nguyên Chấn lúc này đã bị miễn chức Đại Đô Hộ, lại bị lệnh bắt buộc phải về kinh chờ xét xử. Y biết chỉ cần về đến triều, nhất định sẽ rơi vào thảm cảnh như Hắc Xỉ Thường Chi, vì thế mới ra sức kéo dài, chậm trễ không về.
Đến nay, sau khi nhận được thư của Sa Cát và bản cung của hai kẻ A Sử Na Trung Tiết và Lã Thủ Tố, Quách Nguyên Chấn như bắt được vàng, y lo lắng nếu thông qua con đường thông thường, những chứng cứ này chắc chắn sẽ bị Vi đảng tiêu hủy, vì thế đã sai Quách Hồng cải trang, trở về kinh tìm bạn tốt của gã là Thẩm Mộc nhờ giúp đỡ.
Thẩm Mộc thấy Quách Hồng có đem theo chứng cứ cũng vô cùng mừng rỡ, nhưng y cũng chẳng có cách nào đưa Quách Hồng lên Kim Điện một cách an toàn, do vậy mới tìm đến Dương Phàm.
Quách Hồng đem sự tình tự thuật lại với Dương Phàm, rồi dưa tay vào ngực lấy ra một gói da dê, cẩn thận mở ra trước mặt Dương Phàm, rồi lấy ra từ đó một phong thư.
Dương Phàm xem qua một lần, nội dung quả là giống hệt với những gì Quách Hồng đã nói. Thư kiện này ngoại trừ lời tự thuật về tình hình của Quách Nguyên Chấn và Sa Cát, phía sau còn có bản cung ký tên đồng ý của A Sử Na Trung Tiết và Lã Thủ Tố.
Thẩm Mộc thân thiết nói:
- Đại tướng quân, những chứng cớ này nếu như đưa lên công đường, có thể lật đổ Tông Sở Khách được không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Ít nhất có thể bảo vệ Đại Đô Hộ bình an vô sự
Quách hồng mừng rỡ, hướng Dương Phàm khấu đầu nói:
- Kính xin Đại tướng quân vì cha con ta chủ trì công đạo.
Dương Phàm khách sáo nói:
- Quách huynh xin đứng lên, Đại Đô Hộ trấn thủ Tây Vực, công trạng hiển hách, Dương mỗ xưa nay đều vô cùng ngưỡng mộ. Hiện giờ Đại Đô Hộ bị người ta hãm hại, Dương mỗ sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Mộc:
- Xin Thẩm Huynh hãy đưa Quách huynh tới phủ của ta trước, ngày mai lúc lên triều sẽ cải trang để Quách huynh là thị vệ của ta, để ta dẫn Quách huynh vào cung diện thánh.
Quách hồng nghe vậy vui đến phát khóc, Quách Hồng vừa khóc vừa vái Dương Phàm ba bái, gã cảm động rơi lệ mà nói:
- Ân đức của đại tướng quân, Quách mỗ suốt đời không quên.
Lúc này hai người áo xanh bước vào, lại giúp Quách Hồng che mắt lại rồi đưa gã đi.
Thẩm Mộc nói với Dương Phàm:
- Ta biết tình cảnh của mgươi hiện giờ không được tốt lắm, việc này có lẽ sẽ làm khó ngươi rồi.
Dương Phàm nói:
- Mặc dù hiện tại ta đang giả bộ làm một con thỏ trắng vô hại, bọn họ vẫn sẽ chém dao xuống, kết thúc một đoạn thiện duyên, lưu lại một con đường, cũng không có gì là không tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※
Đại Triều hội, văn võ bá quan, huân thích, tôn thất đứng thành một hàng. Dương Phàm đứng đầu tiên hàng văn võ. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một quan hữu danh vô thực. Đa số những khi lên triều trước đây hắn chỉ đứng đó nghe vua quan báo cáo và quyết định sự việc.
Theo trình tự, khi hội triều thông thường xử lý tấu chương của ngoại sự và của các quan địa phương trước tiên. Hôm nay chỉ có một đạo tấu chương của quan địa phương cần Hoàng đế đương triều xử phạt, là tấu chương xin về của Tiếu vương Lý Trọng Phúc
Quan tấu sự nói:
- Bệ hạ, nay có Quân Châu Thứ sử Tiếu Vương Trọng Phúc xin về.
Lý Hiển sốt ruột giương cằm. Quan tấu sự nói:
- Tiếu Vương Trọng Phúc nói: Bệ hạ dâng hương tiến lễ, tế cáo thiên địa, lê dân tội đều xá trừ, trẻ con được sinh ra lại đem vứt bỏ. Hoàng thiên công bằng chi đạo, tất sẽ không như thế. Người trong thiên hạ này đều vì thần mà chảy nước mắt, huống chi bệ hạ nhân từ, chẳng phải thương xót thần cơ khổ, dập đầu bái lễ...
Quan tấu sự còn chưa đọc xong, phía sau bức mành châu liền vang lên một tiếng cười lạnh.Vi hậu lạnh lùng nói:
- Bệ hạ lệnh Tiếu Vương trấn thủ Lĩnh Nam, vốn là trọng vọng hắn. Chẳng lẽ trong mắt Tiếu Vương, đây chỉ giống như bị lưu đày khổ sai sao?
Bệ hạ tế thiên, đại xá thiên hạ, những kẻ được đại xá là tội phạm và bị lưu đày. Lẽ nào ngay cả các chư Vương được phân phong ở các địa phương cũng muốn được triệu về cung sao? Cái gì mà người trong thiên hạ đều vì hắn mà rơi lệ, thật là biết lấy lòng mọi người! Bệ hạ không cần để ý.
Lý Hiển thấy thê tử ra oai quá trớn, có chút không được tự nhiên ngồi phịch xuống, buồn tẻ nói:
- Tấu này, lưu lại đi.
Tấu sự quan khom mình lui ra. Dương Phàm không đợi các quan viên khác có phản ứng.
Dương Phàm đột nhiên đứng ra, giơ hốt lên, cao giọng nói:
- Bệ hạ, thần có bản tấu.
Trên triều có chút xôn xao, Dương Phàm cho dù trước kia còn nắm binh quyền, do là võ tướng nên cũng rất ít khi dâng sớ lên triều đình, hiện giờ hắn lại chỉ là một viên quan nhàn rỗi, bỗng dưng bước ra khỏi hàng lại không biết vì chuyện gì, khiến cho bách quan bỗng xôn xao cả lên.
Lý Hiển có chút bất ngờ, nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:
- Khanh có bản tấu hãy trình lên đây.
Dương Phàm nói:
- Bệ hạ, Quách Hồng, con trai của An Tây Đại Đô Hộ Quách Nguyên Chấn có đại sự phải mặt tấu Thiên tử.
Trền triều đình bỗng rộn ràng tiếng nghị luận, Quách Nguyên Chấn đã bị bãi chức, nhưng vẫn một mực không về. Đến giờ y bí mật cử con về kinh sư là có ý gì. Bách quan đều rất nhạy bén cảm nhận được điều này, dường như có chuyện lớn sắp xảy ra, bất giác bỗng sôi nổi cả lên.
Lý Hiển cũng có chút kinh ngạc, chần chừ một lúc, mới nói:
- Tuyên hắn lên điện!
Một lát sau, Quách Hồng thân mặc áo quan đi lên kim điện, gã hướng về phía Lý Hiển cao giọng nói:
- Thần An Tây Đô Hộ Phủ Lục Sự Tham Quân sự Quách Hồng bái kiến bệ hạ.
Lý Hiển nheo mắt nhìn Quách Hồng, lạnh lùng nói:
- Cha ngươi Nguyên Chấn gây họa, khiến mười họ bộ lạc nhiều lần xảy ra chiến tranh. Trẫm đã lệnh cha ngươi lập tức hồi kinh đợi xử tội, cho tới nay trì trệ không về, lại sai ngươi tới gặp trẫm, ý hắn là như thế nào?
Quác Hồng có chút phẫn nộ, đột nhiên khóc lớn, nói:
- Bệ hạ, thủ lĩnh Sa Cát Đột Kỵ Thi mưu phản, chính là do có người chưa được nhận hội lộ, hống hách làm khốn, cha thần ở giữa hòa giải, lại bị lời gièm pha mưu hại, xin bệ hạ minh xét.
Quách Hồng bò vài bước, rồi cao giọng kể chuyện xảy ra ở Tây Vực nói từ đầu đến cuối cho Lý Hiển nghe, trên điện nhất thời xôn xao cả lên.
Chiếu theo quy củ, có người buộc tội, quan viên bị buộc tội vốn phải bỏ mũ khom người, đợi nghe hình phạt. Nhưng Tông Sở Khách lại ngang nhiên bước ra khỏi hàng, lớn tiếng quát to:
- Toàn lời hàm hồ, bệ hạ, đây đều là những lời Quách Nguyên Chấn gièm pha mê hoặc quân thượng.
Quách Nguyên Chấn trấn thủ Tây Vực đã lâu, có lòng bất chính, khi Sa Cát dấy binh làm càn, hắn ta án binh bất động chính là bằng chứng. Đến nay triều đình lệnh hắn lập tức về triều đợi xử tội, hắn lại trì hoãn không về, lại còn sai con vào triều, ăn nói bừa bãi, hãm hại vi thần.
Ngự Sử Thôi Uyển thấy Tông Sở Khách không kiêng nể gì như thế, lập tức ra khỏi hàng nói:
- Tông tướng công, Thiên tử chưa hỏi đến, ngươi nên ra khỏi hàng đợi xử tội, sao dám làm càn như thế. Ngươi nói Quách Hồng ăn nói vừa bãi, Quách Hồng có chứng cứ vững như núi. Nếu như như những lời vừa nói về tình hình giữa Quách Chấn Hồng và Sa Cát là giả, lẽ nào lời khai của Lã Thủ Tố cũng là giả, bản cung đó là do hắn ta tự tay ký nhận.
Tông Sở Khách lạnh lùng liếc mắt nhìn Thôi Uyển một cái, cười lạnh nói:
- Tông mỗ cũng chưa từng bày mưu đặt kế để Chu Dĩ Đễ đòi hối lộ giùm ta, Chu Dĩ Đễ ở tận Tây Vực xa xôi, những gì hắn đã làm, ta ở tận Trường An làm sao mà biết được? Hiện giờ Lã Thủ Tố đã chết, bản cung của hắn là thật hay giả, cũng chỉ có trời mới biết.
Quách Hồng còn đang khóc lóc nỉ non quỳ dưới đất bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Mặc dù Lã Thủ Tố đã chết, A Sử Na Trung Tiết vẫn còn sống, chỉ cần bệ hạ hạ chỉ, thần nguyện tới Tây Vực, áp giải Trung Tiết về cung, để đối chất với nhau.
Vi hậu ngồi sau mành châu, tận mắt thấy được cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu mày lại. Việc Tông Sở Khách có thực sự nhận hối lộ hay không, bà ta rất tường tận. Tiền hối lộ cho Tông Sở Khách có đến bảy phần rơi vào túi của bà ta, hoặc được ném vào “Hồ Định Côn” của An Nhạc công chúa.
Mượn lý do Sa Cát tạo phản, cướp được binh quyền trong tay Quách Nguyên Chấn, thay người trong Vi Đảng vào nắm giữ, tất cả những điều này đều được Tông Sở Khách và Vi Hậu thảo luận thông qua, ai mà biết Ngưu Sư Tưởng lại vô dụng như vậy, A Sử Na Trung Tiết lại vô tích sự đến thế, lại đi hợp quân của bộ lạc A Sử Na với đại quân của triều đình, kết quả là bị thất bại thảm hại, lại còn bị người ta bắt đi...Chuyện này, chỉ e là không thể lấp liếm đi được.
Nghĩ đến đây, Vi hậu không khỏi oán hận nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, thầm nghĩ:
- Người này quả nhiên là một tai họa