Sếp Lớn Cua Vợ

Chương 12:




Sau khi ở cùng Lục Dã một tháng, đụng phải tiệc sinh nhật của ông nội anh ta.
Kể từ giây phút biết được phải đi dự tiệc sinh nhật, lo âu và bất an tựa như một con sâu đang nhúc nhích, từng chút gặm nhấm bức tường trái tim tôi.
Lục Dã ôm eo tôi, khóe miệng mang theo nụ cười quan sát tôi: "Cũng không phải lần đầu tiên gặp, thư ký Dư không cần sợ hãi như vậy.”
Tôi trong lòng mang theo tức giận vỗ tay anh ta làm loạn: "Lần này không giống!"
Anh trêu chọc tôi: "Sao lại không giống vậy, chẳng lẽ thư ký Dư là con dâu xấu sợ gặp cha mẹ chồng?"
Tôi quay đầu đi, không muốn để ý tới anh ta.
Lục Dã nhích lại gần, dán sát vào tôi: "Đừng lo lắng, bọn họ vốn muốn anh đưa em về nhà, cùng lắm thì chúng ta vì yêu mà bỏ trốn.”
“Không được, em không nuôi nổi anh. Em còn phải trả tiền nợ nữa.”
Anh ủy khuất nhìn tôi: "Thật sự không thể sao?”
Tôi dùng ngón tay đem trán của anh đẩy xa: "Không được sử dụng mỹ nam kế!"
Lục Dã bị thương tựa vào vai tôi, đầu cọ cọ vào tôi.
Tiệc sinh nhật hôm đó, Lục Dã cứ ôm eo tôi, bá đạo ôm tôi vào trong ngực.
Anh dùng hành động tuyên bố thân phận của tôi cho mọi người.
[Có trời mới biết mình chờ ngày này bao lâu.]
[Cuối cùng mình cũng có thể tuyên bố với toàn thế giới, Dư Hựu là bà xã của mình!]
Ánh đèn sáng dung hợp ánh mắt của mọi người.
Hâm mộ, ghen tị, soi mói.
Anh em Lục Dã cung kính gọi tôi là "chị dâu".
Tôi bị bọn họ gọi đến mặt nóng bừng, cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Dã.
Lục Dã cưng chiều vỗ vỗ eo tôi: "Được rồi, mấy người đừng dọa bạn gái tôi như vậy.”
Bọn họ tấm tắc vài tiếng với Lục Dã, nhất trí trêu chọc anh sợ bà xã.
Lục Dã lấy làm vinh dự, cười nhạo bọn họ là cẩu độc thân.
Bọn họ lúc này nhăn mũi, vẻ mặt không nổi bộ dáng của anh, cảm khái mùi chua xót của tình yêu.
Lúc đưa quà sinh nhật cho ông Lục, hai tay tôi căng thẳng đến phát run.
Ông Lục mặt mày tươi cười nhận quà, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi cúi đầu ngượng ngùng.
Lục Dã: "Được rồi ông nội, hôm nào mang về nhà để ông từ từ xem.”
Lúc Lục Dã nói chuyện làm ăn với người khác, tôi một mình đi ra ngoài thông khí.
Nhưng ở bên ngoài, tôi gặp Kỷ Thư.
Ánh mắt Kỷ Thư cũng sắc bén như lời nói: "Dư Hựu, cô thật giỏi, lại có thể bắt được Lục Dã.”
Tôi liếc mắt nhìn cô ta, thoải mái trả lời: "Tôi quả thật rất có bản lĩnh.”
“Bây giờ không phải cô nên vui sao? Dù sao, cô không cần sợ tôi sẽ cướp Thẩm Lẫm về nữa.”
“Cô ghét tôi, không phải vì tôi chiếm vị trí trong lòng Thẩm Lẫm sao? Nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết, tôi không có thói quen quay đầu.”
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt vặn vẹo, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch: “Dư Hựu, tôi nói cho cô biết, đừng đắc ý quá sớm, cửa nhà họ Lục không phải muốn vào là có thể vào. Đừng để đến lúc đó ngã quá khó coi, khiến người ta chê cười.”
Trước khi tôi kịp trả lời, đã có người lên tiếng thay tôi.
Dì Lục chắn trước mặt tôi: "Ơ, tôi lại không biết, cô Kỷ quản rộng như vậy, đối với nhà họ Lục còn có kiến giải như thế.”
Kỷ Thư cúi đầu: "Cháu không dám.”
Dì Lục liếc cô ta một cái, xoay người lại, kéo tay tôi: “Hựu Hựu, con yên tâm, sau này nếu thằng nhóc Lục Dã dám khi dễ con, dì sẽ giúp con đánh gãy chân nó, nếu con có thể ở bên nó, Lục gia chính là nhà chồng của con, nếu con không sống nổi với nó, Lục gia chính là nhà mẹ đẻ của con.”
Tôi nhìn dì Lục bao che khuyết điểm, trong lòng thấy chua chát, cay đắng, ngơ ngác gật đầu.
Dì Lục nắm lấy tay tôi, gạt Kỷ Thư đứng tại chỗ: "Hựu Hựu mau nói cho dì biết, thằng nhóc Lục Dã kia theo đuổi con như thế nào, dì xúi giục nó nhiều lần như vậy, nó cũng không dám tiến lên, bình thường nói thêm vài câu, nó còn không vui."
“Dì sớm nhìn ra nó không thích hợp. Mỗi lần nhìn con thì ánh mắt kia đều ngây dại, giống như là muốn đem con ăn tươi nuốt sống.”
...
Tôi cuối cùng cũng biết tính cách của Lục Dã là như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.