Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo

Chương 19:




19. [Một đêm bảy lần]
Edit: Yu Xin
===============================
"Ưm, a~... nhẹ thôi..."
Đêm nay khẳng định sẽ là một hồi "chiến đấu" rất dài.
Vừa đi vừa chịch như vậy, chỉ mới một vài lần sau Cố Lạc đã không chịu được nữa, vịn lấy bả vai Tạ Nhung xin tha.
Do đó Tạ Nhung cũng không có ý giày vò anh thêm nữa, sau khi thả người xuống chiếc giường lớn mềm mại thì dùng tư thế truyền thống nguyên thủy nhất mà bắt đầu cắm *** ra ra vào vào.
Tiếng da thịt va chạm "bạch bạch bạch" vang mãi không dứt, cặp mông tròn mũm của Cố Lạc bị đâm đến đỏ bừng, túi trứng va vào trên mép *** tạo thành một loại âm thanh cực kỳ xấu hổ, đầu óc anh dường như cũng trôi nổi theo từng âm thanh ấy, đã trôi về tới một phương xa nào đó mất rồi.
Không biết từ khi nào anh đã bị lật lại biến thành tư thế quỳ bò, tư thế truyền thống và tư thế đâm từ phía sau này là hai loại tư thế hai người thường dùng nhất mỗi khi làm tình.
Cũng không phải Tạ Nhung không nghĩ đến việc dùng tư thế khác, nhưng trừ lần làm ở văn phòng hôm đó ra, Cố Lạc chưa từng chịu phối hợp làm thêm kiểu nào khác cả.
Ừm, hình như em ấy còn rất thích tư thế bị đâm từ sau lưng.
Có khả năng vì em ấy là mèo.
Nhưng mà đêm nay trái lại đã mở ra rất nhiều tư thế mới, sau này có khi lại khai phá thêm nhiều kiểu nữa không chừng.
"Ưm a... to quá..."
Sung sướng biến thành tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng, Cố Lạc đã vứt bỏ cái gì mà nghiêm túc từ lâu, để mặc cho Tạ Nhung liên tục chơi xấu trong khe *** khít chặt của mình.
"A... sắp, ưm, tôi muốn bắn..."
Dưới tư thế làm tình yêu thích nhất của Cố Lạc, khoái cảm ngập tràn như thủy triều xô đến nhấn chìm tâm trí anh, ngón chân sướng đến mức cuộn tròn lại, hai bên đùi run rẩy không thể chống vững.
Miệng *** co thít gắt gao, điên cuồng muốn phân thắng bại với thân *** thô to đang vùi bên trong nó, Tạ Nhung bị miệng *** bú mút chặt chẽ như thế sướng đến phát điên, hắn càng dùng sức mạnh bạo mà giã *** liên tục.
"Ưm, không muốn... dừng lại..."
Mỗi lần làm tình cùng Tạ nhung, Cố Lạc đều lo sợ mình sẽ bị tên này chịch chết trên giường.
Tình dục sắp mài mòn tất cả lý trí của anh, mà trên thực tế Cố Lạc cũng chẳng có lý trí gì, bằng không anh cũng sẽ không cứ chổng mông lên mặc cho Tạ Nhung ở phía sau cắm rút.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được thân *** nóng như lửa, từng chút một phá tan lớp lớp vách thịt bên trong khe ***, xỏ xuyên một đường thẳng vào trong, chọc mở miệng tử cung của mình.
Đầu *** ép sát đè nghiến trên điểm mẫn cảm của Cố Lạc, nơi giao hợp đã ướt mềm đến rối tinh rối mù, không biết là nước dâm của Cố Lạc chảy ra hay tinh dịch của Tạ Nhung còn sót lại.
Bọn họ điên cuồng làm tình, giống như một cặp tình nhân đã cách xa nhau hơn ngàn năm, chỉ muốn dùng cách thức nguyên thủy nhất để bày tỏ tình yêu trong người mình.
Cố Lạc có yêu Tạ Nhung hay không thì chưa biết, song *** bự này của hắn thì anh yêu chết nó mất rồi.
"A, *** bự... *** bự cắm vào đến tử cung tôi rồi."
"Có thích *** bự của chồng không?"
"Thích, thích..."
"Vậy mọc hai *** bự ra chịch em có được không?"
"Ưm, không được, sẽ hư mất..."
Chỉ mới mút núm vú mà miệng *** của Cố Lạc đã co thắt lại liên hồi, hận không thể ngay lập tức có một cái *** bự đâm sâu vào tận trong, tốt nhất là có thể đâm vào tận trong tử cung anh, mạnh bạo chơi anh đến đạt cao trào.
Miệng *** nóng ướt thân mật siết chặt lấy thân *** to lớn của Tạ Nhung, hắn không kìm lòng được rên một tiếng, từ tận đáy lòng khen ngợi một câu miệng *** này đúng là trân phẩm nhân gian.
Cố Lạc không hề nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ đã có gì đó dần đổi khác.
Nơi làm tình ban đầu là từ căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách của Tạ Nhung đã đổi thành phòng ngủ lớn nhà Cố Lạc.
Căn hộ rộng lớn nằm ở vị trí đắt đỏ nhất thành phố, thông thoáng từ Nam sang Bắc, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ có thể nhìn ngắm phong cảnh tuyệt đẹp của con sông về đêm.
Cố Lạc bị đè trước cửa sổ sát đất, Tạ Nhung ở phía sau ôm lấy eo anh, thân *** thô to với đường gân gồ ghề chẳng chút kiêng nể giã liên tục vào trong miệng *** ướt mềm nóng ấm.
Anh đã không thể rên thành tiếng được nữa, khe *** cũng không ngừng phun nước dâm, thậm chí một ít nước dâm men theo bắp đùi chảy dọc rớt xuống sàn nhà, tạo thành một bãi nước ướt dính nho nhỏ.
Nhưng cho dù là ai, thì họ cũng không quan tâm đến chuyện này.
Lần cuối cùng trước khi kết thúc, Cố Lạc đã không còn ý thức gì nữa. Người nằm trên giường, mệt mỏi sắp ngủ nhưng làn da vẫn đang run rẩy từng hồi.
Quá tàn nhẫn.
Anh đã bị Tạ Nhung chơi sạch từ trong ra ngoài.
Đến đêm nay anh mới biết hóa ra trước đó Tạ Nhung vẫn luôn chưa làm hết toàn lực, một khi hắn chân chính điên cuồng lên mới thật là đáng sợ. Không hổ bộ đội xuất ngũ, đây là ý nghĩ duy nhất của Cố Lạc trước khi anh ngủ mất.
Về phần Tạ Nhung, đánh giá của hắn về chuyện này chỉ là —— thể lực của anh cần phải tăng cường thêm.
Mãi đến khi thu dọn sạch sẽ cho hai người xong, Tạ Nhung mới thỏa mãn ôm chặt Cố Lạc vào trong ngực rồi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm vui vẻ không mộng mị.
*
Hậu quả của việc túng dục quá độ chắc chắn là một việc vô cùng nghiêm trọng, khi Cố Lạc tỉnh lại hai chân run rẩy chẳng đi nổi nữa. Làn da khắp cơ thể gần như không có một chỗ nào nguyên vẹn, còn có cả việc đau đầu sau khi say rượu.
Anh day huyệt thái dương, ký ức đêm qua như thủy triều ập vào đầu anh. Lượng tin tức quá lớn khiến Cố Lạc trong chốc lát cũng không kịp thích ứng, chờ anh vất vả lấy lại tinh thần, cũng không biết nên bắt đầu mắng Tạ Nhung từ đâu.
Tư thế xấu hổ, lời dâm dục khó nghe, những phản ứng sinh lý khó kìm nén của cơ thể, còn có tên bảo an chết tiệt đó vậy mà dám xuống tay chơi lỗ đít của anh, đúng là chán sống rồi mà!
Phải rồi, bảo an đi đâu rồi? Cố Lạc nhìn khắp nơi cũng không thấy Tạ Nhung đâu cả, ngược lại anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng bay đến, là bảo an hay bảo mẫu đang nấu cơm vậy?
Cố Lạc quyết định xuống giường tìm hiểu sự thật.
Chẳng qua anh vừa định đứng dậy đã phải hít sâu một hơi.
Vừa nãy mới chỉ nằm trên giường nên dù có thấy đau nhức, anh cũng không cảm thấy rõ ràng như thế này.
Hiện tại chỉ cần nhúc nhích một cái thôi anh đã đau muốn chết rồi! Toàn bộ xương cốt từ trên xuống dưới như không còn thuộc về bản thân nữa. Đùi, cánh tay không chỗ nào không đau, thậm chí phần núm vú cũng thấy hơi sưng đau.
Trái lại cơ thể anh rất nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ đã được tên Tạ Nhung đó tắm rửa qua rồi.
Thế nhưng khi Cố Lạc mở rộng hai chân ra cúi đầu nhìn xuống, thì thấy miệng *** đầy đặn đã hơi sưng đỏ. Nghỉ ngơi một đêm đã khép miệng lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt như thế nào, Cố Lạc đã bị chà đạp thảm thương vô cùng.
Không chỉ có miệng *** phía trước mà lỗ đít đằng sau đến bây giờ vẫn còn mang cảm giác căng trướng khó chịu, là di chứng của việc mở rộng quá mức. Không biết tối hôm qua rốt cuộc họ đã làm bao nhiêu lần?
Một đêm bảy lần? Chắc chắn là có!
"Tạ Nhung! Bảo an thối!"
Cố Lạc nhỏ giọng mắng, còn chưa kịp mắng đã ghiền thì kẻ đầu sỏ đã xuất hiện ở ngay trước mắt anh.
"Bé cưng, em tỉnh rồi."
Anh ta còn có mặt mũi gọi mình là bé cưng sao? Cố Lạc trợn to cặp mắt mèo, anh thật đúng là bái phục Tạ Nhung từ tận đáy lòng đấy.
"Anh anh anh..." Cố Lạc đưa tay chỉ thẳng mũi Tạ Nhung, muốn mắng nhưng bỗng nhiên lại không biết phải mắng cái gì mới được đây? Mắng hắn dám chịch sưng *** của anh hả? Hay nên mắng hắn sao có thể dám mơ tưởng đến lỗ đít của anh, không đúng, nó đã biến thành hành động luôn rồi.
Dường như có nói thế nào thì cũng không thích hợp, vậy nên lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng anh.
Tạ Nhung hình như đã nhận ra chút cảm xúc nhỏ đó của Cố Lạc, hắn đi đến trước mặt anh, hơi ngồi xổm xuống đối mặt với anh, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Bé cưng, làm sao vậy? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh biết."
Hắn dịu dàng như thế, nụ cười rất chân thành, hoàn toàn không tìm ra một khiếm khuyết nào.
Khóe miệng Cố Lạc giật giật, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Tôi không đi nổi."
Giọng nói đầy tủi thân, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Lời này cũng không nói sai, bởi vì hôm qua bị chịch quá dữ, nên bây giờ Cố Lạc chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi đã cảm thấy khó khăn vô cùng, chứ đừng nói đến việc đi bộ. Đều tại tên bảo an thối này, Miêu Miêu thở phì phò ở trong lòng tiếp tục hùng hổ trách mắng.
Tạ Nhung không hề biết anh đang suy nghĩ cái gì, hắn khẽ mỉm cười, hôn lên gương mặt của Miêu Miêu, vẻ mặt đầy nét dịu dàng thâm tình: "Anh giúp em bôi thuốc."
Mới đầu Cố Lạc còn chưa hiểu ý hắn nói là gì, mãi đến lúc nhìn thấy Tạ Nhung cầm lọ thuốc bôi đi tới, tách hai chân anh ra, mới biết từ "bôi thuốc" trong miệng hắn là bôi thuốc lên miệng *** của mình.
Dọa Miêu Miêu hoảng sợ vội vàng từ chối: "Không... không cần."
Nhưng mà Cố Lạc có chống cự cũng không có ích lợi gì hết, đối với Tạ Nhung mà nói, tí sức lực này chẳng có xíu tác dụng nào cả.
Hắn dùng ngón tay quét ra một ít nước thuốc, bình tĩnh tự nhiên thoa lên bề mặt mép *** sưng đỏ của Cố Lạc.
"Tên khốn, ai cho phép anh... a ha, mát quá."
Miệng *** mẫn cảm sẽ tự động co lại khi gặp vật lạ, cơ thể không có tí tiền đồ lại có phản ứng, trong miệng Cố Lạc tràn ra âm thanh quyến rũ mê người.
Trái lại Tạ Nhung bây giờ lại mang dáng vẻ Liễu Hạ Huệ: "Xin lỗi em, hôm nay không được rồi."
Tuy hắn không nói rõ, song Cố Lạc lại hiểu ý hắn ngay lập tức.
Hôm qua lúc tôi xin anh tha cho có thấy anh nói không được đâu hả, lúc này lại giả vờ làm chính nhân quân tử làm cái quần què gì? Bây giờ Miêu Miêu chỉ hận không thể cào cho hắn hai phát, cho hắn biết thế nào là hoa hồng cũng có gai!
Quá trình thoa thuốc vô cùng giày vò và chậm chạp, chờ mãi cuối cùng cũng bôi thuốc xong, hai mắt Cố Lạc đã dâng đầy hơi nước, mị nhãn như tơ, cứ như chỉ cần *** bự đâm vào trong thôi là anh lập tức có thể đạt được cao trào ngay.
Nói thật, Tạ Nhung đã sớm cương cứng rồi, nếu không phải nhìn thấy miệng *** của Cố Lạc thật sự không thể chịu nổi một lần làm tình nữa, thì bất luận thế nào hắn cũng phải làm thêm một nháy. Nhưng hắn biết hoa đẹp thì cần phải nuôi dưỡng, với tình trạng hiện tại của Cố Lạc, thật sự không thích hợp để làm, vậy nên hắn chỉ có thể cố gắng nghẹn lại.
Cầm lấy áo choàng tắm tới, bọc Cố Lạc lại thật kĩ rồi ôm lên, hắn nói: "Đi nào, ăn cơm thôi."
Lần này rốt cuộc đã giải đáp hoàn toàn lòng tò mò ban nãy của Cố Lạc. Đồ ăn thơm ngon là do bảo an tự làm, không phải bảo mẫu nấu.
Tất nhiên, anh từ chối lời đề nghị muốn đút cơm của tên bảo an thối đó, chỉ trưng ra một gương mặt lạnh lùng, chuyên tâm ăn cơm.
Đêm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, Cố Lạc bây giờ đã đói đến mức có thể nuốt hẳn một con trâu.
Tạ Nhung ngồi bên cạnh không hề động đũa, yên lặng chăm chú nhìn ngắm vẻ mặt Cố Lạc.
"Vô tình quá mà." Giọng điệu hắn đầy ai oán, nhưng nét mặt lại rất chi gợi tình.
Cố Lạc không phát biểu ý kiến, bảo an dám vượt quá giới hạn, anh vậy mà còn chưa tìm được lý do nào để đuổi hắn đi. Truyện Full
Dù sao thì cũng là anh mời hắn về nhà mình, mà hắn còn giúp mình nấu cơm, vậy để hắn ngồi lâu hơn chút nữa vậy.
"Chấp nhận lời kết bạn wechat của anh đi." Tạ Nhung bất ngờ lên tiếng, Cố Lạc mờ mịt ngẩng đầu: "Hả, gì cơ?"
"Hôm qua anh thêm đã thêm bạn wechat của em, em đồng ý đi."
"Không muốn." Cố Lạc không hề nghĩ ngợi đã từ chối, thêm wechat của bảo an là chuyện gì chứ? Bước tiếp theo có phải hắn còn muốn thêm số điện thoại của anh không, sau đó đến sống chung?
Tạ Nhung đã sớm biết Cố Lạc sẽ từ chối, hắn lập tức nhả ra một điều kiện cực kỳ mê người với anh.
"Mau thêm đi, thêm wechat của anh rồi, lúc nào cần thì gọi đến, muốn làm gì cũng được hết."
Làm gì cũng được sao? Trong đầu Cố Lạc hiện lên cảnh tượng hắn bị anh trói gô ở trên giường, còn anh cầm một cái roi da nhỏ vung vẩy... Khụ khụ khụ, không được, không thể nghĩ tiếp nữa.
"Nấu cơm cũng được?"
Không thể không nói tay nghề của Tạ Nhung đúng là rất tốt, hắn còn biết rõ sở thích của Cố Lạc, nấu cơm cực kỳ hợp khẩu vị của anh.
"Đương nhiên có thể." Tạ Nhung đồng ý không chút do dự, cho dù lúc này Cố Lạc có đưa ra điều kiện hà khắc nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ.
"Của anh là cái nào?" Lần này Cố Lạc rất hài lòng, anh mở wechat, bình thường có rất nhiều người thêm bạn tốt với anh, nhưng... anh lại tìm thấy nick Tạ Nhung rất nhanh.
[Anh là Tạ Nhung.]
Một cái nick để ảnh đại diện có hình mèo tam thể tối hôm qua đã gửi lời mời kết bạn với anh.
Cố Lạc nhìn chằm chằm tấm ảnh kia và chìm vào suy tư.
Người để hình mèo tam thể đó, thật sự là Tạ Nhung?
Ảnh đại diện này của hắn, có phải mang ý nghĩa gì không, hay chỉ đơn giản là trùng hợp thôi?
Bảo an, không phải là yêu thầm anh đấy chứ?
"Như em nghĩ đó."
Ngay khi Cố Lạc đang suy nghĩ lung tung, Tạ Nhung lơ đãng nói một câu, lời nói này hệt như một viên đá bị quăng xuống mặt hồ yên tĩnh, bỗng chốc nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
- ----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.