Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo

Chương 32:




32. [Có muốn làm bạn trai em không?]
Edit: Yu Xin
=======================
"Tạ Nhung, có phải anh đang ghen hay không... a ~ " Cố Lạc tựa vào đầu giường, hai chân banh rộng, để mặc cho người đàn ông liếm *** mình. Ban đầu động tác của Tạ Nhung rất dịu dàng, nhưng sau khi anh hỏi câu này xong thì mọi thứ liền thay đổi.
Gần như vào lúc anh không kịp phản ứng thì Tạ Nhung đã đỡ thân *** hung hăng đâm vào, tiếp đó mặc kệ Cố Lạc đã thích ứng với dị vật hay chưa, hắn vẫn mạnh mẽ giã ***, từng cái một vào sâu đến tận cùng.
Miệng *** mốc meo đã nhiều ngày không được ăn *** bự nên lớp lớp vách thịt bên trong đua nhau quấn lấy thân *** thô nóng, mút chặt từng thớ da thịt phía trên, Tạ Nhung sướng đến mức tê dại.
Hắn vẫn không nói lời nào, nhưng trong cổ họng thỉnh thoảng lại tràn ra tiếng thở dốc nặng nề đã chứng tỏ bây giờ hắn bị miệng *** dâm đãng này mút chặt lấy sung sướng đến cỡ nào.
Hắn không chịu nói, Cố Lạc cũng không định bỏ qua cho hắn.
"A ha, anh... quả nhiên anh đang ghen..." Cố Lạc bị ** đến bắn nước tùm lum, song trên miệng vẫn muốn khiêu khích hắn, "Sao nào... bây giờ còn muốn nói tôi và người khác... ưm a~, nhẹ chút... kết hôn cùng người khác... a..."
Hai chữ "kết hôn này không thể nghi ngờ đã kích thích Tạ Nhung, quy đầu hung hăng xỏ xuyên qua miệng tử cung, sau đó mạnh mẽ công phá nơi yếu điểm này.
Tuy hắn không nói gì cả nhưng động tác của hắn lại đang muốn nói cho Cố Lạc rằng, hắn thật sự đang ghen đến phát điên.
Cái chuyện ăn dấm này nè, phải kể lại từ lúc ban ngày.
Bởi vì Cố Lạc dự định muốn đi du lịch nên bọn họ chỉ chuẩn bị ở nhà lớn Cố gia ba ngày. Hôm nay chính là ngày cuối cùng, ăn xong cơm tối, hai người vừa định rời đi thì đúng vào lúc này lại có một vị khách vừa ngoài ý muốn vừa không ngoài ý muốn tới thăm.
Cố Lạc là người không ngoài ý muốn, còn Tạ Nhung thì là người ngoài ý muốn.
Người tới là đàn anh đại học Thẩm Lưu của Cố Lạc.
Thẩm Lưu đến cùng với Tiểu Tiền.
Anh ta cũng là yêu quái, nhưng mà là một con hồ yêu.
Trong truyền thuyết của loài người thì hồ yêu luôn đại biểu cho sự quyến rũ và mê hoặc, Thẩm Lưu cũng như vậy.
Đôi mắt phượng hẹp dài, trên môi luôn treo nụ cười mỉm mê hoặc chúng sinh, đôi mắt tựa hồ có sức hút, chỉ cần nhìn lâu một chút thôi thì sẽ bị nó nhấn chìm ở bên trong.
Số yêu quái còn sót lại trên thế gian này không nhiều lắm, vậy nên mỗi dịp tết đến bọn họ đều sẽ ghé qua thăm hỏi lẫn nhau một lát, cũng không có gì lạ.
Năm nào Thẩm Lưu cũng đến, năm nay cũng không ngoại lệ. Anh ta mang theo rất nhiều quà mừng, Tiểu Tiền cũng thế. Nhóc hamster lâu rồi mới được gặp lại tổng giám đốc nên líu ríu mãi. Một lát thì cảm thấy tổng giám đốc nhà mình gầy, một chốc lại hỏi Tạ Nhung có chăm sóc và quan tâm đến tổng giám đốc của cậu hay không.
Tạ Nhung cũng không xem Tiểu Tiền như tình địch, hắn biết tình cảm của cậu với Cố Lạc không phải là loại tình cảm kia, cho nên không để ý gì.
Thậm chí thấy cậu quan tâm đến Cố Lạc như thế, trong lòng hắn còn cảm thấy rất ấm áp, nhưng còn cái tên Thẩm Lưu kia, hắn lại không thể nào làm như không thèm để ý được.
Vẻ ngoài của Thẩm Lưu tuấn tú, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một cảm giác mê hoặc khó tả, thật sự là loại hàng cao cấp đời này khó mà gặp được.
Điều làm Tạ Nhung chú ý đến đối phương cũng không phải là vì vẻ ngoài của anh ta.
Mà do ánh mắt người nọ cứ lơ đãng dừng lại trên người Cố Lạc.
Dĩ nhiên, càng quá đáng hơn là Cố Lạc tỏ ra rất thân thiết với anh ta.
Hai người họ dường như rất quen thuộc, chuyện trò mãi không dứt, Tạ Nhung chẳng chen lọt một câu nào, mà Cố Lạc hình như không phát hiện ra sự kì lạ của hắn, chỉ mãi lo nói chuyện với Thẩm Lưu.
Tiểu Tiền cũng nói rất nhiều, thế nào thì cũng là ba người trò chuyện vui vẻ, chẳng hề có chỗ cho Tạ Nhung.
Tạ Nhung ngồi một mình buồn bực chán nản, đứng dậy vào nhà bếp cắt một đĩa trái cây cho ba người họ.
Không lâu sau Cố Triệt cũng ghé đến, cậu ta lục lọi trong tủ lạnh đầu tiên, lôi một chai coca ra tu ừng ực mấy ngụm, sảng khoái ợ một hơi, sau đó giả vờ lơ đãng dính đến bên Tạ Nhung.
"Anh Tạ à, sao anh không nói chuyện cùng với bọn họ?" Cậu ta biết rõ còn cố hỏi.
Biết trong lòng Tạ Nhung nhất định đang khó chịu, nên mới một mình đi vào phòng bếp thế này! Cắt trái cây gì chứ, quả táo kia sắp sửa bị hắn gọt hết nửa quả luôn rồi.
"Tôi cắt trái cây." Vẻ mặt Tạ Nhung hờ hững, trong lòng lại buồn phiền vô cùng.
"Ồ... quả táo chỉ còn mỗi lõi thôi kìa." Cố Triệt chỉ vào quả táo trên tay hắn nói.
Mấy ngày sống ở Cố gia trôi qua vừa nhanh vừa vui vẻ, người nhà họ Cố đều đối xử với hắn rất tốt, giữa bọn họ hoàn toàn không có cảm giác xa cách nào cả. Có lẽ do sợ hắn không quen, thậm chí còn chủ động lôi kéo hắn tham gia chơi cùng.
Dưới sự săn sóc của họ, Tạ Nhung cảm thấy mình giống như đã hòa nhập vào với nơi này.
Nhưng khi Thẩm Lưu xuất hiện, hắn lại như bị đánh trở về nguyên hình.
Hắn biết quá ít về Cố Lạc.
Không biết trong suốt khoảng thời gian hắn nhập ngũ cuộc sống của Cố Lạc đã trải qua những gì, chỉ dựa vào tình yêu của mình mà hắn đã cứ thế đâm đầu về phía trước.
Nhưng lại chưa từng suy nghĩ xem liệu Cố Lạc đã có người mình thích hay chưa? Chẳng hạn như người đàn ông tên Thẩm Lưu đó.
Nỗi lo trong lòng không ngừng bành trướng, đến nỗi hắn suýt chút nữa đã không giữ được mặt ngoài, nên đành chui vào nhà bếp.
Cố Triệt hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Nhung, không nén được tính hóng hớt, cậu ta nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Anh Tạ nè, sao anh vẫn còn ở trong đây vậy? Em thấy cái người tên Thẩm Lưu đó hình như có ý với chú nhỏ của em đó."
Trái tim Tạ Nhung bị bóp nghẹn, nhưng trên mặt vẫn giả bộ như không có gì quan trọng: "Thật sao?"
"Hở? Không phải, chẳng lẽ anh hy vọng chú nhỏ bị anh ta cướp mất hả?"
Dù sao em ấy cũng không yêu tôi. Tạ Nhung cảm thấy có hơi chán nản.
Sáng hôm nay Cố Lạc nói cho hắn biết, kinh nguyệt của anh đã hết sạch.
Ban đầu vốn dĩ là một hồi ân ái mặn nồng không chờ kịp, nhưng khi hai người hôn nhau được một nửa, Tạ Nhung bỗng nhiên muốn để Cố nói "yêu mình", sau đó... không còn sau đó nữa.
"Anh tham lam quá đấy." Đây là câu nói cuối cùng trước khi Cố Lạc đẩy hắn ra.
Kể từ lúc đó, cả ngày hôm nay hai người họ vẫn chưa nói với nhau bất kỳ câu nào nữa.
Có lẽ hắn không nên không biết tự lượng sức mình, cứ yên ổn làm gậy mát xa cho anh thì tốt rồi, tại sao cứ xoắn xuýt mãi việc có yêu hay không yêu chứ? Nhưng Tạ Nhung lại không có cách nào khống chế.
Hắn cực kỳ yêu Cố Lạc, dù cho bây giờ có muốn hắn bán mạng cho Cố Lạc thì hắn cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Tạ Nhung cũng từng suy nghĩ: Hắn quả thật quá tham lam, vừa nghĩ cách để lên giường với Cố Lạc, vừa muốn để Cố Lạc cũng yêu hắn.
Thứ giống như tình yêu này nào có thể dễ dàng chiếm được như thế? Với hắn thì là tình yêu thầm thương hơn chục năm, nhưng ở trong mắt Cố Lạc cùng lắm cũng chỉ là mấy tháng quan hệ thể xác mà thôi.
Nói gì đến yêu chứ?
Lúc nghe thấy Cố Triệt nói Thẩm Lưu rất có thể thích thầm Cố Lạc, hắn thậm chí còn nghĩ buông tay. Nếu như Cố Lạc và người đàn ông tên Thẩm Lưu đó ở bên nhau, hắn liền lặng lẽ nhìn anh từ xa là được rồi.
Còn nếu như anh cần con *** bự này, vậy hắn sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến tận cửa. Cái gì mà làm tiểu tam phá hoại này đó, hắn đều không quan tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy Cố Lạc là được.
Cứ ôm suy nghĩ như vậy, đến khi ăn tối xong Cố Lạc hỏi hắn: "Anh nói anh yêu tôi, vậy nếu tôi kết hôn với người khác thì sao?"
Trái tim Tạ Nhung như bị dao cứa nát, nhưng hắn vẫn giả bộ rộng lượng nói: "Không sao, chỉ cần, chỉ cần anh vẫn yêu em là được."
Vốn cho rằng câu trả lời này sẽ làm Cố Lạc hài lòng, nhưng anh lại nhíu mày, giống như không vui mà hỏi lại: "Anh chắc chắn?"
"Anh có chắc việc tôi kết hôn với người khác sẽ không có vấn đề gì hết? Anh có chắc chuyện tôi lên giường cùng người khác cũng không có việc gì? Anh thật sự nghĩ tôi gọi người khác là chồng cũng không sao? Anh khẳng định..."
Cố Lạc không thể nói tiếp được nữa, vì Tạ Nhung đã mất kiểm soát.
Hắn dứt khoát lột sạch quần áo anh, đè anh ra giường rồi liếm mút khe ***, sau đó cứ thế ** thẳng vào.
Làm sao có thể không có chuyện gì cho được?
Nghĩ đến đây, Tạ Nhung bỗng dừng lại một chút, tiếp đó bất ngờ rút *** bự vẫn còn bốc hơi nóng ra, miệng *** đói khát không nỡ buông, liên tục xoắn lấy giữ lại, lúc thân *** rời khỏi còn phát ra một tiếng "phốc" không cam lòng, vừa dâm dàng vừa ám muội.
Phía trên thân *** vừa to vừa dài vẫn còn dính đầy nước dâm trơn ướt, mùi hương tanh nồng dường như còn quẩn quanh bên chóp mũi, Cố Lạc đang bị ** đến sảng khoái, cảm giác trống rỗng bỗng nhiên đánh úp lấy khiến anh mê mang mở to mắt mèo ra nhìn Tạ Nhung.
"Ưm?" Anh vừa mới phát ra một tiếng thắc mắc từ xoang mũi, Tạ Nhung đột ngột cúi đầu, chôn đầu vào giữa hai chân Cố Lạc, bắt đầu liếm mút khe *** đã bị ** đến đỏ mềm.
Đầu lưỡi nóng hổi cuốn lấy hột le giấu kín dưới hai mép ***, lúc thì dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, khi thì ngậm vào miệng mút một cái, những lúc thế này kiểu gì Cố Lạc cũng sẽ giãy dụa muốn đứng dậy, sau đó lại bị người đàn ông đè xuống, cuối cùng chỉ đành bất lực run rẩy dưới miệng hắn.
Anh quá mẫn cảm, chỉ bị Tạ Nhung liếm *** thôi cũng đã sướng đến phun nước.
Hiển nhiên chỉ như vậy thôi là chưa đủ, Tạ Nhung một lát lại bắt chước động tác gậy th*t cắm vào rút ra, một chốc lại dùng đầu lưỡi chặn hết khe ***, mạnh mẽ liếm mút, đầu lưỡi hung hăng ra vào, dường như muốn cuốn lấy tất cả nước dâm Cố Lạc phun ra vào trong miệng.
Cố Lạc giãy dụa muốn đẩy người đè trên mình ra lại không thể đẩy ra nổi, nương theo động tác của hắn mà vô lực rên rỉ, vòng eo nhỏ nhắn dẻo dai cong cả lên, đùi anh run rẩy liên tục, ngón chân cũng trở nên căng cứng, cứ như vậy bị Tạ Nhung liếm *** đến cao trào.
"Hộc ~" Anh há miệng hít lấy từng ngụm không khí, còn chưa kịp nghỉ được mấy giây, hơi thở nóng hổi đã phả lên gương mặt ửng đỏ của anh, Cố Lạc chớp mắt mấy cái, cánh môi bất ngờ bị người ngậm lấy, đầu lưỡi thô ráp không hề khách khí chiếm trọn khoang miệng anh, lúc thì quét qua vòm miệng, lúc lại cuốn lấy lưỡi anh vào miệng mình liếm mút, căn bản không để cho Cố Lạc có thời gian thở dốc...
Anh nếm được hương vị nước dâm của chính mình.
Cảm giác lên đỉnh trong miệng *** còn chưa kịp trôi qua, thân *** thô tráng kia lại lần nữa đâm sâu vào trong, chỉ mới cong lưng đâm rút mạnh mẽ mấy lần, miệng tử cung đã bị đầu *** nóng hổi mạnh mẽ phá mở, cửa động sâu tận bên trong miệng *** bóp chặt lấy đầu khấc to béo, khiến Tạ Nhung sướng đến mức há mồm thở dốc.
Tai mèo và đuôi mèo đã sớm run rẩy đáng thương nhô ra, thỉnh thoảng Tạ Nhung lại phân tâm đi xoa lấy hai lỗ tai mèo, dùng đầu lưỡi cuốn lấy tai mèo lông xù, liếm láp mút hôn.
"Ưm ~... sâu quá..." Khóe mắt Cố Lạc rơi xuống mấy giọt nước mắt sinh lý, thân dưới càng thê thảm hơn, khe *** bị chịch mở thành một độ rộng quen thuộc, biến thành một lớp vỏ chỉ thuộc riêng cho *** bự của hắn.
Khoái cảm mãnh liệt làm anh đánh mất sức lực chống cự, chỉ có thể phó mặc cho Tạ Nhung gập hai chân mình lên, gần như là cưỡi lên người anh mà ** *** điên cuồng.
Sau đó, Tạ Nhung rốt cuộc mở miệng nói ra câu đầu tiên kể từ lúc bắt đầu ân ái trong đêm nay ---
"Hắn có một con *** bự bằng anh sao?"
"A ha... tôi... làm sao tôi biết được?" Mới đầu Cố Lạc còn có thể trả lời một hai câu, nhưng theo động tác càng ngày càng mãnh liệt của Tạ nhung, anh chỉ còn có thể khàn giọng rên rỉ.
Mà Tạ Nhung giống như đang muốn chứng minh điều gì, đổi lại tư thế để Cố Lạc ngồi cưỡi, vừa nâng vòng eo mạnh khỏe tiếp tục dập anh, vừa lên tiếng chất vấn.
"Miệng *** dâm đãng thế này, *** khác có thể thỏa mãn được em sao?"
"Em còn muốn ăn tinh dịch của ai nữa hả? Của anh còn chưa đủ à?"
"Hửm? Cố Lạc, hắn có yêu em như anh không?"
Tạ Nhung đỏ mắt ** Cố Lạc, động tác vừa thô bạo vừa điên cuồng, giống như muốn nhét cả hai túi trứng vào sâu trong động *** mê người, lại giống như muốn thông qua chuyện làm tình để chứng minh điều gì đó vậy.
Đã đến bước này rồi, nói Tạ Nhung không ghen, sao có thể chứ?
Hắn phát hiện, mình còn lâu mới cao thượng được như những gì mình đã tưởng tượng.
Hắn không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng Cố Lạc nằm dưới thân người khác như thế nào, hắn không muốn để người nào sờ lỗ tai mèo của Cố Lạc, càng không thể chấp nhận được việc Cố Lạc kết hôn với người khác!
Trong khoảnh khắc xuất ấy, Tạ Nhung nói nhỏ bên Cố Lạc: "Lạc Lạc, Lạc Lạc... anh yêu em, anh yêu em, đừng kết hôn với người khác, đừng rời bỏ anh..."
Nín nhịn nhiều ngày nên tinh dịch bắn ra vừa nhiều vừa đặc, Tạ Nhung bắn hết tinh dịch vào sâu trong tử cung Cố Lạc, ép anh nhận lấy toàn bộ tinh dịch của mình.
Cả người Cố Lạc run rẩy, đạt tới cao trào một lần nữa.
Anh hé môi thở hổn hển một hồi, tiếp đó lười biếng mở mắt hỏi: "Ai nói với anh tôi muốn kết hôn với người khác vậy?"
Tạ Nhung hoảng hốt mấy giây, do dự nói: "Người đó... người tên Thẩm Lưu... không phải hắn thích em sao?"
Cố Lạc tao nhã ngáp một cái, không nhanh không chậm nói: "Anh nói đàn anh hả? Đàn anh thích Tiểu Tiền."
Hả? Tạ Nhung ngây ngốc vài giây, bỗng nhiên nhận ra một chuyện... hình như hắn ăn dấm lộn rồi.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy tiếng cười nhạo của Cố Lạc bên tai.
"Chẳng lẽ anh không hỏi xem, người tôi thích là ai hả?"
Đầu óc kêu lên những tiếng ong ong, Tạ Nhung nhìn vào đôi mắt mèo chỉ phản chiếu mỗi hình dáng của bản thân, có một câu trả lời tưởng như đã sẵn sàng bật ra nhưng hắn lại không thể nói ra.
"Em... em thích ai?" Nửa ngày sau, rốt cuộc hắn cũng nghẹn ra một câu.
"Đồ ngốc!" Cố Lạc tức giận đạp hắn một cái, hai chân mở rộng vòng qua chậm rãi ngồi xuống thân *** vẫn còn cương cứng, một hơi nuốt trọn đến tận gốc.
"Ưm..." Anh ngẩng cao cái cổ dài thon thả, vịn lấy bả vai Tạ Nhung, tùy ý phun ra nuốt vào thân *** thô to khiến anh vừa yêu vừa hận kia.
"Tôi hả, tôi chỉ thích con *** bự này thôi."
Cũng chỉ thích chủ nhân của con *** bự ấy.
Có lẽ, vào cái ngày mà bọn họ gặp nhau vào cấp ba ấy, đã chú định sau này họ sẽ còn gặp lại nhau.
Chu Lâm nói không sai, bọn họ không phải là bạn học cùng lớp. Tạ Nhung lớn hơn bọn họ hai tuổi, lúc đó Tạ Nhung đã sắp tốt nghiệp, còn Cố Lạc vừa mới vào lớp 10.
Tạ Nhung năm mười bảy tuổi rất gầy gò thấp bé, so sánh với Cố Lạc đã trổ giò cao nhòng thì hắn còn thấp hơn một chút. Tóc hắn để rất dài, tóc mái gần như che hết cả mắt, nếu ném vào đám đông thì sẽ biến mất ngay, căn bản không có lấy một điểm nào có thể khiến một nhân vật nổi tiếng như Cố Lạc để mắt tới.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở căn tin của trường.
Khi đó vì cha mẹ Tạ Nhung thuê một gian hàng nhỏ ở căn tin trong trường nên sau khi tan học hắn sẽ đến đây giúp đỡ. Còn Cố Lạc thì đó là lần đầu tiên anh đến căn tin trường ăn cơm.
Thật ra lần đầu cả hai gặp nhau cũng không phải là chuyện gì kinh thiên động địa cả. Chẳng qua đó lần đầu Tạ Nhung thay cha mình đứng bếp, đang luống cuống tay chân nấu ăn thì gặp phải Cố Lạc đến.
Anh còn yêu cầu một món ăn có độ khó cao là --- ruột già chiên giòn.
Ruột già chiên giòn vốn là món tủ của cha Tạ Nhung, chứ không phải của hắn.
Gần như suốt cả quá trình nấu ăn hắn đều ở trong trạng thái căng thẳng, cuối cùng cũng làm xong bưng lên bàn cho Cố Lạc. Hắn chăm chú nhìn Cố Lạc gắp một miếng ruột già chiên bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Ngay khi thấy Cố Lạc nuốt xuống, Tạ Nhung đã không chờ kịp mà hỏi.
Cố Lạc liếm liếm môi, cẩn thận cảm nhận dư vị.
Thật ra món ruột già chiên giòn này còn lâu mới ngon như đầu bếp trong nhà nấu, có hơi quá lửa, nhưng mà dưới ánh mắt mong đợi của thiếu niên, anh lại hơi gật đầu.
Nhớ lại món ruột già chiên giòn ngày hôm đó, Cố Lạc kỳ thật đã không còn nhớ rõ hương vị nữa rồi.
Chẳng qua trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh thiếu niên đeo khẩu trang kia, bởi vì được anh khen ngợi mà hai mắt cong cong.
Hôm đó, là ngày 21 tháng 3.
Vậy nên tên wechat của Tạ Nhung mới là 0321.
Vĩnh viễn ghi nhớ cái ngày đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Về sau Cố Lạc không quay lại căn tin trường lần nào nữa, cũng chưa từng gặp lại Tạ Nhung.
Theo thời gian trôi qua, anh đã sớm quên mất người thiếu niên nọ, cũng không ngờ rằng sẽ có ngày hai người gặp lại nhau.
Mặc dù lần gặp gỡ này là do Tạ Nhung cố ý tạo dựng, nhưng... cơ hội vốn luôn luôn dành cho người có chuẩn mà, không phải sao?
Từng nếp uốn bên trong vách thịt thi nhau quấn lấy thân *** thô nóng, Cố Lạc nhún mông càng lúc càng nhanh, vách thịt bên trong cũng không ngừng co bóp liên hồi, một cái nhún cuối cùng để đầu khấc đâm sâu vào tận trong miệng tử cung, Cố Lạc hoàn toàn mất hết sức lực, ngã ngồi phía trên cặp đùi săn chắc của đối phương, nuốt trọn thân *** to dài vào đến tận gốc, nửa người trên của anh xụi lơ dựa vào lồng ngực to rộng của Tạ Nhung, tầng tầng lớp thịt mềm bên trong điên cuồng co bóp liếm mút, chứng tỏ anh lại đạt đến cao trào một lần nữa.
Tạ Nhung vẫn chưa bắn, hắn nắm lấy vòng eo thon kia lại tiếp tục đâm rút một đợt nữa.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn bị đâm vỡ thành từng mảnh nhỏ, Cố Lạc nghe thấy Tạ Nhung nói từng lời từng lời âu yếm với mình.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc... anh yêu em, anh yêu em..." Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ, cứ như muốn hòa tan thân thể Cố Lạc vào trong máu thịt của mình, để đời đời kiếp kiếp anh sẽ luôn ở bên hắn, vĩnh viễn không chia lìa.
Trong tiếng nước òm ọp òm ọp đầy dâm mỹ, Tạ Nhung nghe thấy một âm thanh khiến trái tim hắn đập rộn ràng ---
"Này, Tạ Nhung, có muốn làm bạn trai em không?"
- HOÀN CHÍNH VĂN -
- ------------------------------------------------------------------
Yu Xin: Ya~, cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi:>> cùng đón chờ những tháng ngày mất liêm sỉ của sếp Miêu và anh Tạ trong phiên ngoại nho~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.