Đồ thành
Đồ thành
Một ngày, hai ngày, ba ngày...bọn hắn sử dụng hết thảy các biện pháp phá cục có thể nghĩ ra, ở chỗ này đều vô hiệu!
"Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì?" Đám người gần như điên rồi.
"Hì hì, người ta có thể giúp ngươi thử một lần?" Minh Nguyệt cười híp mắt nhìn Vương Thuần.
"Cô có biện pháp?" Vương Thuần hoài nghi nhìn nàng.
"Có một cái ý tưởng, cần phải thử mới biết được." Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Nhưng mà ngươi dù sao cũng là chủ nhân, không có sự cho phép của ngươi, người ta cũng không thể làm, cho nên người ta mới phải tới xin phép ngươi."
"Biện pháp gì?" Vương Thuần cảnh giác.
"Chỉ là một cái thí nghiệm phá hoại nho nhỏ, nhìn một chút có thể khôi phục được hay không mà thôi." Thanh âm ỏn ẻn của Minh Nguyệt quanh quẩn ở bên tai.
Vương Thuần theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Phong, lúc này mới gật đầu, bọn hắn đã thử nghiệm đủ loại biện pháp, cũng đều vô hiệu, có lẽ nên để cho Minh Nguyệt thử một chút xem có hi vọng gì không. Thế là, Vương Thuần tạm thời buông hạn chế đối với nàng ra, Minh Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài đường.
"Hẳn là... không có vấn đề a?" Từ Phi có một chút lo lắng.
Tiểu ma nữ này ở bên trong truyện tranh cũng không phải là đèn cạn dầu.
"Chắc là không sao đâu." Vương Thuần có một chút không xác định nói: "Dù sao thì thực lực của ta cũng quá yếu, nàng cũng không phát huy ra được bao nhiêu lực lượng..."
Bỗng nhiên…
Oanh! Một tiếng nổ thật lớn truyền đến tận mây xanh.
Chuyện gì đã xảy ra? Đám người đột nhiên bừng tỉnh, chờ đến thời điểm bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới kinh sợ phát hiện ra, đất trời trong nháy mắt rơi vào bóng tối, lực lượng đáng sợ theo bên trong mây đen tuôn ra.
Oanh! Vô số sấm chớp buông xuống, giống như tận thế!
Oanh! Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vương Thuần lộ ra vẻ mặt đờ đẫn nhìn thân ảnh mê người kia ở trong bóng tối, trên khóe miệng của Minh Nguyệt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, kèm theo vô số sấm chớp ầm ầm buông xuống.
Oanh! Đám người lộ ra một vẻ mặt phát mộng.
Đồ thành! Nữ nhân này... thế mà lại đồ thành! (Đồ thành: tàn sát cả thành chó gà không tha)
"Điên rồi!" Từ Phi tự lẩm bẩm.
Hắn hiện tại cảm thấy muôn phần may mắn khi chính mình không có trêu chọc đại ma nữ này, móa nó, một lời không hợp liền đồ thành, nhân vật phản diện bên trong truyện tranh đều kinh khủng như thế hay sao?
"Minh Nguyệt!" Vương Thuần tức nổ tung, hắn không nghĩ tới thử nghiệm phá hư nho nhỏ trong miệng của nữ nhân này lại có thể là đồ thành!
"Bình tĩnh." Trần Phong giữ chặt hắn: "Để cho nàng làm."
"Đây chính là đồ thành!" Vương Thuần cảm thấy rất nặng nề, nhất là nhìn thấy vô số người chết thảm trước mắt, những người đang sống sờ sờ kia, thậm chí còn có rất nhiều người đang bò tới cầu cứu bọn hắn.
"Dù sao cũng sẽ không chết." Trần Phong bình tĩnh nói: "Ngươi quên tên ác ôn bị giết vào hai ngày trước rồi hay sao?"
"Ý của ngươi là..." Vương Thuần tỉnh táo trở lại.
"Ta cũng muốn nhìn một chút." Ánh mắt của Trần Phong lấp loé: "Giết người có khả năng phục hồi lại như cũ, hủy hoại đồ vật cũng có khả năng phục hồi lại như cũ, như vậy nếu đồ thành, hủy diệt cả tòa thành thị thì có thể hay không phục hồi lại như cũ?"
"Hoặc là nói... thủ hộ giả chân chính ở phía sau màn có thể xuất hiện hay không? Ta rất chờ mong a."
Oanh! Tận thế kinh khủng vẫn kéo dài.
"Ha ha ha ha, trốn chỗ nào được! Tiểu đệ đệ, ngoan ngoãn để cho tỷ tỷ giết nào!"
Âm thanh quái khiếu của Minh Nguyệt vang vọng trong thiên địa, kèm theo tiếng sấm chớp nổ vang, cả tòa thành thị sau cùng cũng hóa thành phế tích, không còn một cái gì hoàn chỉnh! Thậm chí là—— không còn một cái gì còn sống! Chết rồi, chết hết rồi!
"Hì hì, thí nghiệm hoàn thành."
Vào thời điểm Minh Nguyệt trở về, ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng tràn ngập sự quái dị cùng với sợ hãi, nữ nhân này a... có phải hay không là quá mức kinh khủng?
Cho dù là những người này có khả năng sống lại...thế nhưng loại phương thức giết chóc này...
"Hừ!" Thần Uy hừ lạnh một tiếng, nếu không phải nơi này là Minh Đô, nàng đã sớm động thủ.
"Yêu nữ." Thần Y nói thầm một câu.
"Tạ ơn." Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, thu nhận toàn bộ lời khen tặng của Thần Uy.
"Tiểu ca ca, nhìn ta làm cái gì?" Minh Nguyệt nhìn về phía Từ Phi đang đờ đẫn: "Có muốn hay không làm một chút sự tình thân mật hơn?"
"Hít hà -zzz!" Từ Phi run rẩy một cái, cấp tốc trốn ở sau lưng Trần Phong, nói đùa cái gì, về sau gặp được loại ma nữ này, hắn có thể trốn được bao xa là tốt bấy nhiêu!
"Cô thực sự là..." Vương Thuần cười khổ một tiếng, có một nhân vật triệu hoán hoàn toàn không thể khống chế như thế, hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
"Tốt." Trần Phong thản nhiên nói: "Nếu thí nghiệm đã hoàn thành, vậy thì chờ kết quả đi."
"Được." Đám người gật đầu, hiện tại chỉ có thể làm như thế.
Nhưng mà, vào ngày kế tiếp, chờ đến khi ánh mặt trời sáng chói xuất hiện, trong nháy mắt đó cả tòa thành thị cũng bừng sáng, dường như đã thức tỉnh, cánh cửa phòng ở bên cạnh mở ra, truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Ồ, các vị khách quan đến đây thật sớm a? Xem cách ăn mặc của các vị chắc là tới từ bên kia Tây Vực?" Tiểu nhị chào hỏi.
Trong đáy lòng của mọi người toát ra một cỗ hơi lạnh, quả nhiên! Lại là hắn!
"Lại lặp lại..." Từ Phi cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ngay cả đồ thành cũng không có tác dụng?" Vương Thuần cười khổ.
Bọn hắn vẫn cho rằng đồ thành là then chốt phá cục, ở bên trong tòa thành thị này bất kể là người nào, hoặc là thứ nào đó sau khi bị Minh Nguyệt hủy diệt hết thảy, thế mà còn có thể lặp lại! Nơi này, chỉ sợ là có ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó!
Là loại tử khí kia hay sao? Lực lượng chính nghĩa đặc thù của Thần Uy, vô hiệu đối với nó! Mà ngay cả lực lượng thần bí của Minh Nguyệt, cũng vô hiệu đối với nó!
"Chẳng lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn bị vây chết ở chỗ này?" Đám người cảm thấy kinh sợ.
Bọn hắn có thể tưởng tượng được, nếu như không có cách nào phá cục, sẽ xảy ra hậu quả gì.
"Sẽ không." Trần Phong lắc đầu: "Có lẽ là chúng ta đang tạm thời bị một loại lực lượng nào đó quấy phá mà thôi, chỉ cần..."
Bỗng nhiên, sắc mặt của Trần Phong trở nên biến hóa, ngay trong cái nháy mắt này, hắn thế mà cảm nhận được Quầng sáng may mắn cảnh báo!
Cảnh báo? Có người đến?! Cái hướng kia...
Xoạt! Trần Phong phóng tầm mắt nhìn tới, lại có thể là ở bên ngoài tòa thành!
"Có người đến." Trần Phong kinh ngạc.
"Người ở bên ngoài sao?" Mấy người Vương Thuần cũng cảm thấy kinh sợ, ngoại trừ bọn họ, thế mà còn có người ở bên ngoài tới? Cũng là những người vì muốn săn giết Tử Sư mà lạc vào nơi này hay sao?
"Trốn trước cái đã!" Trần Phong không có một chút do dự nào quyết định.
Xoạt! Đám người lặng yên không tiếng động ẩn giấu.
Mà vào lúc này, ở nơi xa, cái cửa thành đã bị phong bế kia, thế mà có từng cái bóng đen thần bí bước vào, cái cách ăn mặc kia...
"Là tổ chức thần bí!" Trong lòng của Trần Phong giật thót một cái.
Chẳng lẽ nói nơi này là nơi trú quân của tổ chức thần bí?
Chỉ có điều là vào lúc bọn hắn vừa lóe lên cái ý nghĩ này, liền phát hiện ra những người kia sau khi tiến vào cũng lộ ra bộ dáng không hiểu ra sao, lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn một tòa thành thị bừng bừng sức sống này.