Siêu Cấp Gen

Chương 46: Tuyệt vọng




Mấy trăm năm trước, trong lúc vô tình một giọt tinh huyết của biến dị thú Hải Long rơi xuống nơi đây, đem vùng hoang dã này hóa thành vùng biển, lực lượng tinh huyết của Hải Long dung nhập vào bên trong mỗi một giọt nước biển, từ một khắc này trở đi, đám người này liền chế định ra kế hoạch, dùng thời gian mấy trăm năm bồi dưỡng biến dị thú và thiên tài địa bảo, chính là vì ngày hôm nay!
Vì một giọt tinh huyết Hải Long chân chính này!
Hiện tại ——Chỉ cần đem tinh huyết của tất cả những con biến dị thú ẩn chứa huyết mạch của Hải Long trong vùng biển này dung hợp lại với nhau, liền có khả năng luyện chế ra tinh huyết Hải Long trong truyền thuyết!
Về phần biến dị thú Hải Long? Chưa bao giờ từng xuất hiện qua! Loại tồn tại này làm sao có thể xuất hiện vùng đất nghèo nàn này được!
Ngay cả cái truyền thuyết về núi Long Thệ kia, cũng đều là do người ở Kim Thành tự tạo ra lời đồn để dát vàng lên khuôn mặt của mình mà thôi.
"Mấy trăm năm chờ đợi a..." Một người tự lẩm bẩm.
"Đúng vậy, tinh huyết Hải Long bình thường chúng ta căn bản sẽ không có tư cách đụng vào, nhưng mà thông qua loại phương thức này, giấu giếm, bồi dưỡng ra tinh huyết Hải Long, liền có khả năng chế tạo ra Gen Hải Long, chỉ cần dung hợp với Gen Hải Long, sinh ra một vị cường giả, Long gia chúng ta liền xem như là chính thức quật khởi!"
"Đúng vậy, chỉ cần một vị, một vị cường giả quật khởi là đã có thể lấy lại đầy đủ tiền vốn!" Một âm thanh khác thấp giọng nói, ánh mắt của người này, bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
"Như vậy thì...bắt đầu đi!" Hai người giơ hai cánh tay lên.
"Oanh!" Vùng biển xung quanh bỗng nhiên sôi trào, đôi mắt của tất cả những con biến dị thú đều trở nên đỏ bừng.
"Gào —— Gào —— " Vô số tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến.
Những người đang đứng cạnh bờ biển, đột nhiên bị biến dị thú ở bên trong biển nhảy lên công kích điên cuồng.
"Không tốt, những con biến dị thú này đều đã phát điên."
"Lực lượng của bọn chúng đột nhiên được tăng cường lên mấy lần, chúng ta căn bản không thể chống đỡ."
"Mau chạy trốn." Tất cả mọi người đều điên cuồng chạy trốn.
Nhưng mà, bọn hắn chưa kịp chạy đi bao xa, đã bị hai người thần bí kia phất phất tay, có một cỗ sóng biển đem bọn hắn một lần nữa cuốn vào trong biển.
"Không!" Một tiếng kêu thảm tuyệt vọng vang lên.
Nước biển...trở nên đỏ như máu, máu của nhân loại, máu của biến dị thú, trong thời khắc này hòa làm một thể.
Mà vào lúc này, đám người Trần Phong vừa mới đi tới cửa vào tầng thứ tư, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, tầng thứ ba ở phía dưới nguyên bản đã bị thanh lý sạch sẽ, không biết vì sao, lại xuất hiện rất nhiều biến dị thú, đôi mắt của con nào cũng đỏ bừng, hướng về tầng thứ tư vọt tới.
"Không tốt." Sắc mặt của Từ Phi biến hóa, nói: "Tầng thứ ba có rất nhiều biến dị thú phát điên!"
"Không chỉ là tầng thứ ba." Hầu Tử bỗng nhiên mở miệng, nói: "Toàn bộ biến dị thú trong núi Long Thệ đều đã phát điên, tầng một, tầng hai, tầng ba, đều đang có một đám biến dị thú không ngừng chạy tới!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Sắc mặt của Chu Linh trở nên trắng bệt.
Bọn họ có thể không sợ hãi khi đối mặt với Tạ Khang Trung, thế nhưng mà biến dị thú nhiều như thế này thì...
"Chờ một chút." Quang huy trong mắt của Hầu Tử lấp lóe, nói: "Ta tìm được một con đường, mau đi theo ta."
"Được." Đám người cấp tốc đuổi theo.
"Oanh! Oanh!"
Toàn bộ núi Long Thệ đều lung lay sắp đổ, đã xảy ra chuyện đại sự rồi! Nhưng mà, mấy người Từ Phi còn chưa chạy được 100 mét, liền nhìn thấy Tạ Khang Trung hoảng hốt dẫn đám học sinh chạy về phía bên này.
"Tầng năm...con biến dị thú ở trên tầng năm đang đi xuống đây!"
Có người la lớn: "Con biến dị thú đã phát điên kia, đang muốn giết hết chúng ta."
Bọn hắn hoảng sợ la hét.
Nhưng mà, căn bản không có một ai đếm xỉa đến bọn hắn, mấy người Trần Phong một đường chạy như bay, rời khỏi ánh mắt của đám người, ưu thế ít người liền được thể hiện ra vào thời điểm này, đám học sinh này có quá nhiều người, không có cách nào đi nhanh được.
Tạ Khang Trung gần như đã tuyệt vọng, bởi vì hắn chợt phát hiện ra, nếu cứ tiếp tục như thế này...
Tất cả mọi người đều phải chết! Bao quát cả chính hắn!
Quả thật là như vậy, nếu như lần này hắn mang theo tất cả mọi người chạy đi, tuyệt đối có thể kiếm lời được rất nhiều nhân tình, nhưng mà, nhiều nhân tình cũng phải có mạng mới có thể dùng được!
Mà bây giờ...Tạ Khang Trung nhìn thấy hang động hàn băng lung la lung lay, còn có biến dị thú ở khắp mọi nơi, nội tâm giãy dụa một lát, khẽ cắn môi, ánh sáng lung linh quanh thân hiện lên, dùng một tốc độ cực nhanh chạy trốn, hắn, cư nhiên trốn một mình!
"Lão sư!" Tất cả đám học sinh đều phát mộng.
Trốn rồi...giáo viên chủ nhiệm của bọn hắn, cư nhiên lại bỏ bọn hắn chạy trốn một mình?
Vương Việt kinh ngạc đến ngây người, Tô Cẩn kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn vô luận như thế nào cũng không ngờ được, mới vừa rồi lão sư còn vì mạng sống của bọn họ mà chịu khuất nhục, thế mà lúc này lại không có một chút do dự nào xoay người bỏ chạy, vứt bỏ bọn hắn!
Mà lúc này đây, câu nói của Trần Phong vừa nãy vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng của bọn hắn: "Nếu như cứ tin tưởng tên gia hỏa Tạ Khang Trung này, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận..."
Lúc này, bọn hắn đã thật sự hối hận, nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn!
Phải làm sao bây giờ?
Loại địa phương này căn bản không phải là nơi mà những chiến sĩ cấp F như bọn hắn có thể ở lại, huống chi, những con biến dị thú ở chỗ này đều đã phát điên toàn bộ! Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
"Ta không muốn chết a." Có người gào khóc.
"Ta là thiên tài tương lai, ta không thể chết ở chỗ này được." Có người hét to.
Tô Cẩn lúc này lại nhìn về một hướng khác, trong mắt lóe lên một tia đau thương, nếu như... Nếu như vừa rồi nàng nghe lời của Trần Phong, có thể hay không Trần Phong sẽ đến đây cứu nàng?
Thế nhưng mà...tất cả mọi người đều hối hận xanh ruột.
"Đáng chết." Vương Việt cũng chửi tục một tiếng, hắn căn bản không ngờ được mình lại gặp phải loại chuyện này. Bọn hắn muốn liên lạc cho người khác, lại phát hiện ra, không biết từ khi nào, tất cả sóng tín hiệu đều bị che đậy! Hiện tại bọn hắn không có cách nào để liên hệ được với một ai!
"Ta không thể chết ở đây được." Vương Việt điên cuồng hét lên, thân phận của hắn cao quý đến cỡ nào, làm sao có thể chết ở chỗ này được?
Tuyệt đối không thể a! Thế nhưng mà, bây giờ phải làm sao mới có thể sống sót? Giờ khắc này, hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng.
"Xong rồi." Đã có người ngồi bất lực ở dưới đất, biến dị thú ở nơi xa đang không ngừng tới gần, có rất nhiều người thôi động gen năng lực của chính mình để phản kháng, nhưng mà có thể tạo ra được bao nhiêu tác dụng?
Vô luận gen năng lực của ngươi mạnh bao nhiêu! Vô luận thiên phú của ngươi cao bao nhiêu!
Ở chỗ này...ở cái nơi tràn ngập biến dị thú cấp E này, bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết.
"Có thể liên hệ với trường học không?" Có người hỏi.
"Toàn bộ tín hiệu đều đã bị cắt đứt." Tô Cẩn đắng chát lắc đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.