Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 28: Hiếu lầm, tất cả chỉ là hiểu lâm




Vừa nãy, Giang Ninh xử sáu bảy chục tên chỉ trong chưa
đến một phút, đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Những công nhân thi công xung quanh trong lòng cũng
cuồn cuộn sóng trào, qua hồi lâu mới bình tâm lại mà
tiếp tục công việc dang dở.
Chỉ là cách đó không xa, sáu mươi tám tên đều tất thảy
bị trói gô vào một chỗ, vẻ mặt vẫn còn đang hoảng loạn.
Cùng lúc đó.
Ở khu suối nước nóng.
Hắc hổ mặc áo sơ mi hoa, lộ ra hai cánh tay xăm trổ,
khuôn mặt dữ tợn.
Cho dù là giới này vô cùng hỗn loạn, nhưng hắn vẫn luôn
cố ý nâng cao phẩm vị của bản thân.
Gã dùng ly đế cao uống rượu đế, cũng coi như đây là
sáng chế độc quyền của gã.
‘Vừa kiếm lời năm triệu, chắc chắn phải nâng ly chúc mừng.
“Đại ca, anh có điện thoại”
Tên thủ hạ chạy vội vào: “Điện thoại của Hoàng Ngọc Minh”
Nghe được tên Hoàng Ngọc Minh, mắt Hắc Hổ lóe lên
một tia kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng tỏ vẻ coi thường.
“Hắn gọi điện thoại cho tao làm gì? Chẳng phải hắn đã
trở thành một người thanh cao ở cái giới đầy ánh sáng
trên kia rồi sao”
Hoàng Ngọc minh cũng đã từng vật lộn trong cái giới
ngầm này, nhưng anh trở mình quá nhanh, giờ đây đã trở
thành một thương nhân thành công.
Thương nhân kiếm tiền dễ dàng hơn so với bọn họ nhiều,
lại không có nguy hiểm gì.
Hắc hổ nhận lấy điện thoại, chế giễu: “Sao, sếp Hoàng
gọi điện thoại cho tôi, chảng lẽ là có vụ làm ăn nào
muốn hợp tác với tôi?
“Hắc Hổ, lá gan anh cũng to phết nhỉ, ngay cả việc làm
ăn của tôi anh cũng phá?”
Ai biết, Hoàng Ngọc Minh vô cùng lạnh lùng, không
khách khí chút nào nói với gã: “Sáu mươi tám người, giờ.
đang ở chỗ tôi đây, sáu triệu tám, thiếu một phân tiền thì
đừng hòng mang một người nào về!”
Nói xong, Hoàng Ngọc minh cúp điện thoại ngay lập tức.
Hắc hổ nheo mắt.
Số người hán sai đi hình như đúng là sáu mươi tám thật,
bị bắt hết rồi?
Hoàng Ngọc Minh có liên quan đến hạng mục đó?
Lâm Cường chó chết dám giấu gã!
“Gọi cho lão Hài”
Hắc Hổ lập tức nói.
“Đại ca, không liên lạc được!”
Trong nháy mắt, Hác Hổ cũng hiểu được, Hoàng Ngọc
Minh không nói đùa.
sáu triệu tám, có nghĩa là một người một trăm ngàn, mà
Hoàng Ngọc Minh còn không bán lẻ, đòi gộp lại mới bán,
nếu không trả tiền thì thuộc hạ gã không ai được về.
Gã vừa kiếm được năm triệu, giờ lại phải nhả ra sáu triệu tám?
Hắc Hổ sao nỡ, nhưng Hoàng Ngọc Minh cũng là dạng
có máu mặt, đương nhiên là gã biết, nếu không trả tiền,
chắc chắn chúng sẽ không thả người.
Nếu chuyện này để các anh em thuộc hạ mà biết thì chỉ
e lòng người sẽ dao động.
“Chiêu này thâm thật”
Hắc hổ cười lạnh, đứng lên nói: “Tao đích thân đi gặp
Hoàng Ngọc Minh!”
Cũng coi như là người trong giới này cả, mặc dù không.
dám nói quan hệ tốt bao nhiêu, nhưng không đến mức vì
chút chuyện như thế, mà chuyện bé xé ra to khiến ai
cũng khó xử.
Còn không phải là chuyện mặt mũi hay sao, Hắc Hổ hiểu.
Hắn lập tức sai người lái xe, chở gã đến công ty Hoàng
Ngọc Minh.
“Cô em, nói với sếp Hoàng của cô một chút, có bạn Hắc
Hổ đến tìm hắn”
Hắc hổ khá lịch sự, không xông thẳng lên mà đứng ở
quầy lễ tân chào hỏi trước.
Cô bé ở quầy lễ tân thấy dáng vẻ hung dữ của Hắc Hổ,
sau lưng còn dẫn theo mười người, không khỏi có chút
căng thẳng, nhanh chóng gọi điện thoại cho thư ký nói
rõ tình huống.
“Ngài Hắc Hổ, sếp Hoàng mời các ngài đi lên”
Đặt điện thoại xuống, cô bé lễ tân quay sang nói với đám
Hắc Hổ.
Hắc Hổ đi lên cầu thang, thẳng tới tầng cao nhất.
Hoàng Ngọc Minh đang ngồi trong văn phòng của mình,
nghe được tiếng gõ cửa, lạnh nhạt nói: “Mời vào.”
Hắc Hổ bước vào, còn thủ hạ thì đứng ở ngoài chờ.
“Đãn vậy”
ồi mà, vẫn là sếp Hoàng lợi hại, làm ăn lớn như:
Gã nhìn bố cục phòng làm việc của Hoàng Ngọc Minh,
nghĩ thầm, về nhất định phải sửa sang lại phòng của gã
cho giống như thế này.
Lăn lộn dưới lòng đất đã lâu, gã vẫn luôn muốn lên bờ,
rửa sạch sẽ toàn thân.
Hắc Hổ đi đến trước sofa ngồi xuống, híp mắt nói: “Sếp Hoàng, cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau nhỉ?”
“Hơn một năm rồi”
Hoàng Ngọc Minh vẫn ngồi nguyên ở đó, không đứng dậy: “Cho nên, anh liền phá chuyện làm ăn của tôi?”
“Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!
Hắc hổ cười nói: “Anh em trong nhà cả, Hắc Hổ tôi mặc. dù tham tài, nhưng không đến mức vì chút tiền cỏn con này mà đối đầu với sếp Hoàng đây”
“Thực không dám giấu giếm, tôi thật sự không biết đơn hàng này có liên quan đến sếp Hoàng, tên khốn Lâm Cường kia không nói cho tôi biết”
Hắc Hổ mắng: “Nếu là biết đây là chuyện làm ăn của sếp. Hoàng thì ông ta có cho tôi mười triệu tôi cũng không dám đâu”
Hoàng Ngọc Minh nhìn cái điệu cười như giấu lưỡi dao kia của Hắc Hổ, lòng anh rất rõ ràng, loại người như Hắc. Hổ, chỉ cần cho gã đủ tiền gã muốn, thì đừng nói đến chuyện đối phó với anh mà những chuyện điên khùng hơn gã cũng dám làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.