Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 389:




Phục vụ có chút kích động, lập tức lấy giấy bút lên, “Tôi,
tôi có thể xin chữ ký của cô không?”
Diệp Khinh Vũ?
Người hát bài “Tâm Nguyện” đớ?
Lâm Vũ Chân nghe tên này thì ngây người, nhìn chảm
chảm người trước mắt, là Diệp Khinh Vũ vì bị dọa sợ mà
không cẩn thận làm rơi kính đen.
w W
Cô ấy chính là DEN: Vũ, dấZœ nề) cả húc “Ta
Nguyện”?
Lâm Vũ Chân cảm thấy thế giới hình như có chút quá
nhỏ rồi.
Không lâu trước bản thân còn ở trên xe giới thiệu bài hát
này cho Diệp Khinh Vũ, còn nói ca sĩ thực sự không vui
vẻ, cô cảm thấy bản thân hiểu lầm lớn rồi!
Diệp Khinh Vũ không nói gì, đưa ngón trỏ lên trước
miệng, ý kêu phục vụ đừng lớn tiếng, tiếp đó nhận lấy
giấy bút ký tên lên rồi trả cho phục vụ.
Phục vụ khó che giấu được tâm trạng kích động, biết
bản thân đã làm trái nguyên tắc công việc, không dám
nói gì thêm nhanh chóng hoàn thành thủ tục trả phòng
cho Diệp Khinh Vũ.
“Cô là Diệp Khinh Vũ?”
Sắc mặt của Lâm Vũ Chân có chút đó, ngại ngùng mở
miệng.
“Ù, là tôi”
Diệp Khinh Vũ nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vũ Chân thì
hơi mắc cười, “Tôi không cố ý gạt cô.”
“Tôi biết, các ngôi sao ra ngoài đều phải khiêm tốn, nếu
không nhiều fans như vậy sẽ trở nên điên cuồng mất”
“Nhưng cô cũng không nhận ra t(
Diệp Khinh Vũ cũng có chút bất lực, danh tiếng của cô
không tính là nhỏ, đến phục vụ khách sạn cũng biết, vậy
mà Lâm Vũ Chân lại không biết.
Cũng khó trách, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị,
Lâm Vũ Chân nhất định rất bận, đến nghe nhạc của
mình cũng chỉ có thể nghe trong xe, cô làm gì có sức
chú ý đến ca sĩ ngôi sao gì.
“Vũ Chân, cảm ơn cô quan tâm vết thương của tôi,
nhưng tôi không thể cùng cô đến câu lạc bộ rồi”
Diệp Khinh Vũ nói thẳng, “Tôi có chuyện gấp cần rời
Đông Hải, cô đưa tôi đến trạm xe là được”
“Hả? Gấp như vậy?”
Lâm Vũ Chân nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, cô cũng
không ngốc, nhìn ra Diệp Khinh Vũ có chút hoảng loạn,
thậm chí là sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì rồi, tôi có thể giúp được cô không?”
“Có người muốn hại tôi”
Diệp Khinh Vũ biết Lâm Vũ Chân lương thiện, cô không
nói thật, Lâm Vũ Chân nhất định không để cô rời đi, “Tôi
không chọc nổi đối phương, cô cũng chọc không nổi,
cho nên tôi không thể liên lụy cô được”
“Cô đưa tôi đến trạm xe, tôi lập tức rời khỏi Đông Hải là
được rồi”
Cô nói thẳng như vậy cũng khiến Lâm Vũ Chân hiểu rõ
ràng hơn.
Vì một người vừa quen không lâu như cô thì không cần
thiết phải đắc tội nhân vật lớn, cô tin Lâm Vũ Chân sẽ
đưa ra quyết định đúng đắn.
Lâm Vũ Chân lại ngây người.
“Có người muốn hại cô?”
Ắc mặt của cô căng thẳng, “Chúng sắp đến Đông Hải rồi
sao? Vậy cô ngồi xe thì quá chậm!”
Diệp Khinh Vũ bất lực, cô muốn ngồi máy bay tàu cao
tốc, nhưng đối phương đã ra tay, hạn chế bản thân đi xa
rồi.
Chỉ có xe hơi có thể ngồi đã là rất không tệ rồi, tuy trong
lòng cô biết rõ, ngồi xe hơi thì cũng có tám chín phần sẽ
bị đuổi kịp.
“Hết cách rồi, đây là lựa chọn duy nhất”
Diệp Khinh Vũ nói, “Vũ Chân, rất vui có thể quen biết cô,
nếu còn có cơ hội gặp mặt tôi cùng cô đi uống trà”
“Bây giờ cũng được mà”
Lâm Vũ Chân lại nói thẳng.
Diệp Khinh Vũ ngây người một lúc.
Vừa nãy không lẽ cô nói chưa rõ ư?
Bản thân cô vướng phải rắc rối rồi mà còn là rắc rối lớn! Cậu ba nhà họ Tô không phải Lâm Vũ Chân và tập đoàn Lâm thị – một công ty ở thành phố nhỏ như vậy có thể chọc nổi, nó chỉ hại cô ấy mà thôi!
“Vũ Chân, tôi vừa nói rồi, mấy người đó cô chọc không nổi, đừng vì tôi..”
Diệp Khinh Vũ có chút gấp gáp.
Lâm Vũ Chân càng muốn bảo vệ bản thân, cô ấy càng không muốn liên lụy Lâm Vũ Chân.
“Chồng tôi nói!”
Lâm Vũ Chân lắc đầu trên mặt đầy kiêu ngạo, “Ở Đông Hải này không có người mà tôi chọc không nổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.