Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 45: Hắc Long trở về à?




Kẻ ngoan độc đứng đầu Đông Hải kia đã trở về sao? Hoàng Ngọc Minh cũng dám đánh Hắc Hổ tàn phế. Đó là em trai của Hắc Long đấy! Đừng thấy bây giờ Hoàng Ngọc Minh làm kinh doanh lớn, cũng có chút danh tiếng trong giới xã hội đen, nhưng người anh trêu chọc là Hắc Long. Nếu mạng cũng đã mất, làm kinh doanh lớn hơn nữa thì có ích lợi gì.
Trong giây lát, giới xã hội đen của thành phố Đông Hải lại gió nổi mây vần! Tất cả mọi người đều chú ý tới Hoàng Ngọc Minh. Có kẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người thông cảm cho anh. Ai cũng biết, cho dù Hoàng Ngọc Minh lấy ra năm mươi triệu, quỳ xuống cầu xin Hắc Long, chỉ sợ cũng sẽ mất nửa mạng! Ở nhà hàng Kim Ngọc.
Giang Ninh qua gói hai món ăn Lâm Văn thích ăn mang về.
Hoàng Ngọc Minh sớm chờ ở nhà hàng Kim Ngọc. Vừa thấy Giang Ninh đến, anh lập tức căn dặn đầu bếp lập †ức nấu thức ăn, còn anh mời Giang Ninh vào phòng riêng.
“Hắc Long quả nhiên đã trở về”” Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi: “Anh ta bảo em lấy ra năm mươi triệu để bồi thường, quỳ xuống trước mặt anh †a nhận tội.” Anh biết Hắc Long nói những lời này chỉ để nghe vậy thôi.
Cho dù mình có mang theo năm mươi triệu để bồi thường và quỳ xuống, Hắc Long tuyệt đối sẽ đánh cho.
mình tàn phế.
Trước kia người độc ác này ở Đông Hải đã đánh cho không ít người chỉ có thể cúi đầu, quá hung ác! Hắc Hổ chính là dựa vào người anh trai này của hắn ta mới dám hoành hành ở trong giới xã hội đen của Đông Hải, không ai dám trêu chọc hắn ta. Lần này, hắn ta lại thua trong tay của Giang Ninh.
“Năm mươi triệu, tôi không lấy ra được, cũng không thể lấy ra” Đây là Giang Ninh ra tay, anh cầm tiền đi ra nhận tội, không phải là đánh vào mặt của Giang Ninh sao: “Lão đại, chúng ta nên đối phó với Hắc Long thế nào?” “Để anh ta tới là được rồi.” Giang Ninh nói với vẻ không quan tâm: “Một con sâu thôi, cậu khẩn trương làm gì.” Hoàng Ngọc Minh cười gượng.
Ở trước mặt Giang Ninh, Hắc Long chỉ là một con sâu, nhưng anh thấy Hắc Long lại không dễ chọc đâu.
Hắc Long không chỉ nổi tiếng hung ác, trước kia ở Đông Hải cũng gây ra chuyện rất nhiều, quan trọng hơn chính là bây giờ Hắc Long cũng có địa vị nhất định trong giới xã hội đen ở tỉnh thành.
Chỉ vừa động tới Hắc Long, chẳng phải cũng đắc tội với đám khủng bố ở tỉnh thành bên kia sao? Anh biết Giang Ninh lợi hại, nhưng Giang Ninh mới đến Đông Hải bao lâu đã lập tức trêu chọc kẻ mạnh như vậy, sẽ rất rắc rối đấy.
“Lão Hoàng, năm năm qua ở Đông Hải, cậu kiếm được không ít đi?” Giang Ninh đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Hoàng Ngọc Minh khẽ gật đầu: “Được đại ca và anh Phi chăm sóc, em buôn bán cũng kiếm được chút lời.” “Về cách buôn bán kiếm tiền thì tôi không có ý kiến, nhưng đồ có chút không sạch sẽ, cậu tốt nhất nên ném sạch cho tôi.” Tim Hoàng Ngọc Minh chợt đập mạnh.
Giang Ninh híp mắt lại: “Tôi chỉ nhắc nhở một lần, có tiền bỏng tay, hơn nữa chơi với lửa còn dễ có ngày chết cháy đấy” Trên trán Hoàng Ngọc Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Anh ngầm kinh doanh một vài chuyện không sạch sẽ, ở trong giới xã hội đen lâu rồi, có tiền quá dễ kiếm, cho dù không sạch sẽ nhưng tiền tới nhanh.
Cho dù anh làm rất bí mật nhưng Giang Ninh vẫn biết được! Đây không phải là nhắc nhở mà là cảnh cáo! Anh đột nhiên nghĩ đến, lần này Giang Ninh tới Đông Hải là muốn dọn sạch giới xã hội đen ở Đông Hải, bây giờ xem ra, ngay cả mình cũng ở trong đó.
“Vâng! Vâng! Đại ca, em nhớ kỹ rồi, em sẽ lập tức giải quyết ngay!” Hoàng Ngọc Minh lập tức cung kính nói.
Đây là Giang Ninh đang cho anh cơ hội, anh phải nắm lấy.
“Được rồi, A Phi nói bản tính của cậu không xấu, cho nên tôi mới cho cậu cơ hội này, nên quý trọng một chút.” Giang Ninh đứng lên, đoán chắc thức ăn đã nấu xong: “Về con sâu kia, tôi sẽ giải quyết giúp cậu, cậu cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi.” “Vâng!” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói.
Giang Ninh mang theo đồ ăn rời đi, Hoàng Ngọc Minh mới phát giác sau lưng mình đã ướt đầm mồ hôi.
Cho dù Giang Ninh không nói một câu nào nghiêm khắc, nhưng Hoàng Ngọc Minh có thể cảm giác được, bất kỳ người nào có dính với tiền không sạch sẽ đều không có kết cục tốt! Sợ rằng Giang Ninh tới Đông Hải không chỉ vì Lâm Vũ Chân mà còn có mục đích gì khác nữa.
“Mấy người lập tức ném hết tất cả những kinh doanh đang nám trong tay đi, đổi ra tiền, tất cả quyên hết cho.
cơ quan từ thiện!” Hoàng Ngọc Minh quyết định thật nhanh: “Xây thư viện, công viên giải trí, quyên cho trường học và bệnh viện của thành phố Đông Hải, nghe rõ chưa?” “Đại ca, làm vậy sẽ bị thiệt lớn đấy.” “Hừ, bây giờ còn muốn kiếm tiền à?” Hoàng Ngọc Minh tức giận nói: “Không cần kiếm số tiền bỏng tay này nữa! Trước đây tôi nóng đầu, bây giờ các.
người còn nóng đầu sao? Lập tức đi làm ngay!” “Vâng!” Chẳng mấy chốc, giới xã hội đen lại nổi lên một trận gió lốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.