Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 167:




Lâm Lam cơm nước xong quay trở lại khách sạn bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, đi diễn tập buổi tối.
Lúc lên xe, Lâm Lam cảm giác trên cổ hơi ngứa, nhưng cũng không để ý. Sân khấu gần khách sạn họ đang ở nên một lúc đã đến.
Tăng Tuyết theo sau Lâm Lam, dặn dò chút chuyện cần chú ý.
“Ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một tiếng, lại liếc nhìn điện thoại.
“Sếp vẫn chưa gọi điện?” Thấy Lâm Lam như vậy, Tăng Tuyết có chút lo lắng.
Lâm Lam gật đầu, không nói gì.
“Hay là em gọi cho sếp đi? Trong hai người cãi nhau luôn phải có một người chủ động trước.” Tăng Tuyết tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cũng từng xem vô số phim tình cảm với mẹ mình.
Sắc mặt Lâm Lam u ám. Anh gây sự còn để cô xin lỗi trước? Thế thì cô thành cái gì?
“Chúng ta cứ đi vào đã.” Lờ đi câu hỏi của Tăng Tuyết, Lâm Lam bước về hướng sân khấu.
Giờ vẫn còn sớm, bên trong vắng lặng không mấy bóng người. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, Lâm Lam bắt đầu trang điểm, chuẩn bị diễn tập một lần nữa.
Tuy gọi là sân khấu lưu động từ thiện nhưng Saya là người đi đầu, cộng thêm có sự tham gia của tạp chí VVL nên sân khấu ánh sáng hay thiết kế đều được bố trí tỉ mỉ.
Lâm Lam trang điểm xong, cảm giác mặt hơi ngứa: “Chị Tuyết hình như em hơi dị ứng.”
“Chắc không đâu? Chị nhớ em đâu có chạm vào cái gì có thể gây dị ứng.” Tăng Tuyết nghe thế cũng cảm thấy đôi chút lo lắng.
“Không có.” Lâm Lam nói xong nhìn vào gương, trên mặt thì vẫn ổn mà trên cổ hơi có nốt đỏ lấm tấm, không thấy rõ lắm, Lâm Lam dùng phấn che thì không thấy nữa.
“Diễn tập xong thì đi bệnh viện!” Tăng Tuyết vẫn còn lo lắng.
“Ừm, chuẩn bị xong đã.” Lâm Lam cố nhịn không gãi ngứa nói với Tăng Tuyết, quay đầu lại thì thấy Hàn Hinh Nhi cũng đã đến. Cô không thèm liếc mắt thì lại thấy một khuôn mặt xuất sắc khác.
Tiệc tối lần trước Lâm Lam từng thấy cô ta, là một người mẫu mới nổi tên Nhất Vu Giai.
Từ buổi hôm đó, chẳng hiểu sao Lâm Lam cảm thấy cô ta có ý thù địch với mình, vừa rồi cũng vậy. Lâm Lam không biết mình gây thù với cô ta lúc nào, nhưng vẫn gật đầu lịch sự.
Nhà thiết kế của chương trình lần này cũng nhanh chóng tới nơi, một điều bất ngờ là công chúa Saya cũng tới.
Không khí trở nên nồng nhiệt hơn.
Công chúa Saya không trang điểm như ngày thường, phóng khoáng nhưng nhã nhặn, khóe miệng hơi mỉm cười làm cô ấy lúc nào cũng thân thiện. Cô ấy đứng sau các người mẫu tham gia biểu diễn chắp tay cảm ơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, câu từ chân thành làm cho mọi người đều thấy như uống nước thần.
Tăng Tuyết đứng cạnh nghe thấy, len lén giơ ngón tay cái lên: “Không cần nói gì cả, công chúa đúng là không giống dân đen chúng ta, thần thái này, dáng vẻ này không phải dân đen chúng ta có thể bì nổi.”
“Ừm, còn giỏi quản lý.” Hôm tiệc đêm, Lâm Lam chỉ là muốn đi hóng chuyện, không nghĩ gì khác. Đến tận lúc bản thân cô không cẩn thận làm hỏng không khí tiệc đêm cô mới nhận ra chuyện này không phải trùng hợp.
Tối hôm đó nếu không là cô thì cũng có nhiều người khác sẽ xông ra, mà công chúa đều đoán trước mọi thứ. Cũng như ban nãy công chúa Saya vừa nói, đoán chắc ngày mai những người mẫu tham gia buổi diễn có mệt cũng không than vãn một câu.
Nàng công chúa này, đúng là hiểu cách móc tiền túi của các vị nhà giàu, đương nhiên là hiểu làm thế nào để nắm bắt lòng người. Lâm Lam không biết sau này công chúa có trở thành nữ hoàng của Saya không nhưng chỉ cần cô ấy muốn, chắc chắn làm được.
So ra, Lâm Lam cảm thấy cô còn cần cố gắng nhiều.
Bốp bốp bốp!
Công chúa Saya nói xong, dừng tầm ba giây, tiếng vỗ tay vang như sấm rền.
Lâm Lam cũng tươi cười, đi cùng Tăng Tuyết chào hỏi công chúa Saya.
“Tôi còn nhớ cô.” Lâm Lam vừa tới trước mặt công chúa, cô ấy đã dịu dàng nói.
“Cảm ơn công chúa.” Lâm Lam vội vàng giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi, cô ấy rất vinh hạnh có thể gặp mặt công chúa.”
“Tôi cũng rất vui được gặp cô.” Công chúa Saya nghe thấy thế, thân thiện đưa tay ra bắt.
Dù chỉ là công chúa của một nước nhỏ nhưng Tăng Tuyết cũng sung sướng bắt tay, cảm ơn công chúa.
Công chúa Saya cũng không kiêu kỳ, nói chuyện hàn huyên cùng Lâm Lam về tình hình sân khấu, chỉ là sau khi trông thấy má Lâm Lam, lo lắng hỏi: “Cô Lâm, mặt của cô làm sao thế?”
“Không sao đâu.” Lâm Lam sờ vào một cách khó hiểu, cũng cảm thấy ngưa ngứa muốn gãi nhưng bị công chúa ngăn lại.
“Đừng động đậy, chắc là bị dị ứng thuốc, tôi cử người đưa cô đi bệnh viện.” Công chúa Saya lập tức ngăn cản Lâm Lam, kêu người đưa Lâm Lam đi bệnh viện.
Lâm Lam nổi da gà: “Không nghiêm trọng đến thế chứ?”
“Nếu như tôi không nhầm, đây cũng không phải thuốc bình thường mà là thuốc chuyên dụng.” Công chúa Saya sống ở trong cung điện, nguy hiểm mà cô ấy gặp phải cũng không ít hơn Lâm Lam. Nhất là sau khi cô ấy lớn, mặc dù không phải đẹp nhất thiên hạ nhưng khuôn mặt cũng xuất sắc, bản thân thân thiện lại du lịch toàn thế giới, mở rộng danh tiếng bản thân nên khó tránh trở thành cái đinh trong mắt các chú trong gia tộc, hận không thể dùng hết mọi cách để hại cô ấy.
Thế nên Helen vừa nhìn thấy chấm đỏ trên cổ Lâm Lam là biết có chuyện gì.
“Sao thế được?” Tăng Tuyết hoảng hốt hỏi.
Lâm Lam cũng sợ hãi, mặc dù nghề người mẫu không quan trọng mặt mũi như diễn viên nhưng mà cũng không cần một người không có nhan sắc. Cô còn cần kiếm cơm nhờ dáng nguời và mặt mũi này.
Không có mấy thứ này đừng nói làm siêu mẫu, trong cuộc sống cũng sẽ gặp phải rắc rối.
“Đến bệnh viện trước đã.” Công chúa Saya nói với Lâm Lam sau đó liếc nhìn sân khấu. Mỗi người ở đây đêm nay đều có hiềm nghi.
Công chúa Saya cũng tức giận, sao có người dám giở trò ở chỗ của mình.
Tăng Tuyết cũng bị công chúa dọa sợ, kéo tay Lâm Lam đi ra ngoài, cô không thể làm cho nhan sắc Lâm Lam bị hủy được.
Công chúa Saya tức giận nhìn sân khấu một lượt rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Diêm, có thế giúp em một việc được không?” Hôm qua tầng lớp cao ở Bắc Kinh tổ chức tiệc tẩy trần cho công chúa Saya. Mặc dù Diêm Quân Lệnh không tới nơi như đã nói nhưng mà vẫn gửi quà tới. Mà còn hứa là nếu cô có chuyện gì cần nhờ thì có thể tìm anh, việc hôm nay với công chúa Saya đúng là một cơ hội.
Là người học quản trị kinh doanh lại học thêm tâm lý học, nếu như muốn tiếp cận một người đàn ông nhất định phải nợ tình anh ta.
“Công chúa cứ nói.” Chú hai nhà họ Diêm đang ở đúng thời khắc ứng cử quyết định, Diêm Quân Lệnh không thể giúp được việc gì nhưng cũng không thể vướng chân, bận suốt hai ngày đêm không chợp mắt nhưng vẫn nói chuyện bình thường.
“Ở bên em có chút chuyện, mội người mẫu tên là Lâm Lam bị hãm hại khiến nhan sắc bị hủy.”
“Công chúa nói sao?” Công chúa chưa nói hết câu, Diêm Quân Lệnh đã thất thanh hỏi.
“Có một cô người mẫu nhan sắc bị hủy, em muốn nhờ anh điều tra một chút...”
Ầm!
Lúc này, Diêm Quân Lệnh không nghe vào tai bất cứ điều gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.