Vị nghệ nhân kia phát hiện Cố Diễn có chút không yên lòng, nhìn nhìn cậu, rồi lại nhìn xung quanh, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”
Cố Diễn hồi phục lại tinh thần, cười không quá tự nhiên, “Không có chuyện gì, vừa nãy mới nhớ chút chuyện công việc.”
Tiểu Miêu cười mà không nói, quả nhiên là ghen tuông a.
Lục Duệ cũng không có phát hiện Cố Diễn cùng ăn một nhà hàng với hắn, còn đang chuyên tâm đối phó với Giản Khiêm Nhất.
Nói đông nói tây một hồi, hắn đồng ý đề nghị của Giản Khiêm Nhất.
“Tôi trước đi toilet, cậu chờ một lát.”
Lục Duệ đứng dậy hướng toilet đi, đề nghị nhất thời của Giản Khiêm Nhất vẫn là nên hội báo cho Cố Diễn một chút.
Lục Duệ đi đến một góc, gọi điện cho Cố Diễn.
Cố Diễn đang ăn cơm liền nghe được điện thoại vang lên, cậu cầm lấy nhìn thoáng qua, lại hướng về phía Giản Khiêm Nhất nhìn nhưng không có phát hiện Lục Duệ.
Cố Diễn xin lỗi nhìn về phía vị đại ca kia một cái, trong lòng không biết có tư vị gì, trực tiếp tắt điện thoại của Lục Duệ. Rõ ràng biết Lục Duệ cùng Giản Khiêm Nhất không có cá loại ý tứ kia, nhưng bây giờ nhìn thấy, lòng vẫn rất chua xót.
Cố Diễn cúi đầu che giấu không bình thường của mình, muốn lấy cớ là đang cơm không tiện nghe điện thoại.
Lục Duệ có chút kì quái, theo lý mà nói hôm nay Cố Diễn không có công tác gì, bất quá hắn cũng không có nghĩ gì, chỉ nghĩ rằng Cố Diễn có việc, liền nhắn tin cho cậu.
Di động của Cố Diễn lại vang lên, phát Lục Duệ nhắn tin tới, cuối cùng vẫn không nhịn được mở nội dung ra xem, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu Miêu rõ ràng đã cảm nhận được tiểu thiếu gia lúc này đã sắp không khống chế được lửa giận, ghen tuông đều đã tràn ra.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng Tiểu Miêu vẫn như trước yên lặng thắp một ngọn nến cho đại thiếu gia…
Rất nhanh, Lục Duệ liền theo Giản Khiêm Nhất đến biệt thự ôn tuyền.
Giản Khiêm Nhất trên mặt tươi cười chuẩn bị tốt mọi thứ, biệt thự này hắn đã sớm bao hết, bên trong cũng chuẩn bị rất nhiều đồ vật. Hắn đi phía sau Lục Duệ, khóe môi chậm rãi giương lên, mang theo đắc ý không nói lên lời, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng, nắm giữ hết thảy mọi chuyện.
Hắn vì Lục Duệ mà đã lâu đều phải dựa vào tay phải mình đánh phi cơ, hiện tại có cơ hội, như thế nào cũng phải cùng Lục Duệ lên giường một lần.
Lục Duệ đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sô pha, tây trang mặc trên người, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng vẫn để lộ ra một loại dụ hoặc cấm dục.
Giản Khiêm Nhất hoàn toàn không chống cự được, nghĩ đến chuyện mình cùng Lục Duệ một mình liền nhộn nhạo lên.
“Duệ ca, trước uống chén rượu đã.” Giản Khiêm Nhất cười xinh đẹp, đem cái ly đưa cho Lục Duệ.
Uống rượu điều chỉnh một chút tâm tình, sau đó….
Lục Duệ vẫn như trước nghiêm trang ngồi chỗ kia, tựa tiếu phi tiếu nhìn Giản Khiêm Nhất. Trên người mặc một bộ tây trang, hai bên cổ màu bạch được cắt may khéo léo, nhìn vô cùng phù hợp với khí chất của Lục Duệ, khôn khéo mà cao quý, có cảm giác ngắn gọn lưu loát, giống như một thanh chủy thủ ra khỏi vỏ,nhưng giờ phút này đây, cả người lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục, hô hấp của Giản Khiêm Nhất như muốn đình chỉ.
Lục Duệ chậm rãi nâng tay lên, nhận lấy ly rượu trong tay Giản Khiêm Nhất, Giản Khiêm Nhất hơi hơi động, làn da trắng nõn cọ cọ tay Lục Duệ.
“Duệ ca…” Giản Khiêm Nhất đặt mông xuống bên người Lục Duệ, thân thể không tự giác tiến sát người hắn, động tác ngữ khí đều hết sức ái muội…
“Ừm.” Lục Duệ cúi đấu đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn Giản Khiêm Nhất một cái.
Giản Khiêm Nhất trợn to đôi mắt ẩn ẩn đưa tình nhìn Lục Duệ, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ tươi của mình, “Duệ ca, em có chuyện này vẫn muốn nói với anh…”
Giản Khiêm Nhất rốt cuộc vẫn là nhịn không được muốn thổ lộ với Lục Duệ, hắn tự tin là Lục Duệ cũng thích hắn.
Hiện tại Lục Duệ nguyện ý theo hắn đến đây, ý tứ đã rõ ràng, bất quá người Lục Duệ vẫn như vậy, vẫn là tồn tại được người khác nhìn lên, cho nên loại chuyện này, Giản Khiêm Nhất đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Lục Duệ sẽ chủ động đề cập đến, Giản Khiêm Nhất như trước đã chủ động, hiện tại lại càng nên chủ động hơn chút.
Hơn nữa Lục Duệ khó thu phục như vậy, hắn mới thích…
Lục Duệ nhíu nhíu mi, cúi đầu nhìn Giản Khiêm Nhất, “Ừm.”
Giản Khiêm Nhất tim đập chậm một nhịp, “Duệ ca, không bằng chúng ta…”
Giản Khiêm Nhất còn không kịp nói xong liền bị Lục Duệ đánh gãy.
“Đúng rồi, Giản Khiêm Nhất, tôi có một câu muốn nói với cậu.”