Trong phòng tập thể thao trên du thuyền có một lôi đài, lúc sáng khi Đường Phong chạy bộ thấy được liền nghĩ muốn cùng Lục Thiên Thần luận bàn một chút, cậu không chỉ tâm ngứa mà tay cũng ngứa, luyện tập Vịnh Xuân quyền cũng có mấy tháng rồi, nhưng phần lớn thời gian nếu không là cọc gỗ cũng là giáo luyện không dám thẳng tay với cậu do Lục Thiên Thần tìm tới.
Vài ngày trước đó khi hai người đơn độc ở cùng một chỗ thì Đường Phong thường xuyên cùng Lục Thiên Thần thảo luận võ công, thỉnh thoảng khoa tay múa chân một chút để đối phương nhìn xem cậu có chỗ nào không đúng hay không, nhưng chân chính luận bàn thì chưa từng có.
Cậu biết lộ tuyến mà Charles đi là lộ tuyến thực chiến, bất quá đối Lục Thiên Thần thì cậu không xác định được.
“Thế nào, thử một lần chứ?” Lúc ăn cơm trưa Đường Phong không ngừng giật giây đối phương.
Lục Thiên Thần lắc đầu, ở dưới gió biển cùng ánh mặt trời tươi đẹp uống một ngụm sô đa: “Tôi sẽ không nhẹ tay với cậu.”
“Anh đương nhiên không cần nhẹ tay, hơn nữa tôi căn bản không cần anh nhường tôi.” Đường Phong vừa nghe liền hợp ý, cậu chính là không muốn trong lúc luận bàn được người nhường nhịn, nếu như vậy chẳng thà không đánh, một chút ý tứ cũng không có.
Nếu muốn luận bàn thì phải đường đường chính chính nghiêm túc đến một lần.
Lục Thiên Thần cúi đầu không nói chuyện, đôi mày hơi nhíu tựa hồ là đang lo lắng về yêu cầu do Đường Phong nói ra.
Không có một nam nhân chân chính nào nguyện ý bị người nhường nhịn, điều này đại biểu sâu trong lòng đối phương cho rằng ngươi là một kẻ yếu, điều này so với việc thua khi đường đường chính chính đánh nhau càng thêm khó có thể tiếp thu. Thấy Lục Thiên Thần vẫn đang do dự, Đường Phong quyết định cưỡng bức lợi dụ, hai tay của cậu đặt trên bàn, vươn ngón trỏ lắc lắc trước mắt Lục Thiên Thần: “Ngày hôm nay nếu không luận bàn với tôi, thì buổi tối đừng mong chạm một đầu ngón tay vào tôi.”
Lục Thiên Thần ngẩng đầu lên, khóe miệng đột nhiên câu lên: “Ý là tối hôm nay tôi có thể chạm vào cậu rồi?”
Ngoại trừ ngày đầu tiên thực hiện được thì hai ngày nay Đường Phong đều chỉ là cho nhìn chứ không cho ăn, yêu sao có thể như vậy, hai người nói yêu thương thì phải mỗi ngày đều vận động trên giường a.
“Phải xem biểu hiện của anh rồi.” Đường Phong ở dưới bàn đá Lục Thiên Thần một cước, cười đến có chút phóng túng, quá mức câu người.
“Đem cậu đánh đau thì sao?” Lục Thiên Thần đem chân đưa qua cọ đối phương, bên trên vẫn bày một bộ vân đạm phong khinh.
Cầm thú mặc áo a…
Đường Phong cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm, ngẩng đầu trừng đối phương: “Phán ngươi vô tội.”
“Tuân chỉ.”
…
Lục Thiên Thần hành động vô cùng nhanh, sáng sớm mới nói phải luận bàn thì buổi chiều đã bao hết cả lôi đài.
Sau khi ăn trưa rồi nghỉ ngơi, hai người cùng nhau đi đến lôi đài trong phòng tập thể thao, trong một căn phòng lớn như vậy lại chỉ có hai người bọn họ với vài người vệ sĩ của Lục Thiên Thần.
Vệ sĩ đều đứng ở cửa quay lưng về phía bọn họ, phòng ngừa có người không biết tình huống xông vào.
Đường Phong vẫn mặc một thân tây trang nhẹ nhàng, một chiếc quần màu xám mỏng cùng với áo thun bó sát cũng cùng màu, cậu từ sau khi sống lại thì vẫn duy trì thói quen tập luyện mỗi ngày, có thể chạy bộ hay luyện võ, hưởng thụ lực lượng cùng mồ hôi mà mỗi phút giây do thân thể khỏe mạnh mang lại.
Đường Phong sau khi cởi áo khoác thì thiếu đi vài phần khí chất nho nhã, ngược lại là nhiều hơn một chút đẹp trai thuộc về nam nhân cường tráng, áo thun bó sát luôn có thể khiến người càng thêm gợi cảm.
Lục Thiên Thần vẫn mặc trang phục như bình thường, chỉ là cởi áo khoác sau đó cuộn ống tay áo lên, tầm mắt quét qua người Đường Phong một chút, so với việc cùng nam nhân đánh nhau trên lôi đài hắn càng nguyện ý cùng nam nhân “đánh nhau” ở trong phòng.
“Cần quy tắc gì không?” Lục Thiên Thần nhảy lên lôi đài.
Đường Phong cử động tay chân làm nóng người: “Không cần, cứ theo quy luật bình thường là được.”
Trừ phi anh giống như Charles thích đào móc vào nơi yếu đuối của người khác, vậy là chuyện khác rồi.
Từng trải qua một lần bị trói làm cho Đường Phong kiên định nuôi dưỡng ý niệm phải giỏi đánh nhau trong đầu, không phải loại múa máy tay chân đẹp đẽ ở lôi đài, cũng không phải hai người so chiêu để cường thân kiện thể, cậu muốn học được cách đánh nhau thật sự, học được cách phòng thân ở hiện thực, bảo vệ được chính mình.
Dù bên người cậu bình thường đều có vệ sĩ nhưng cũng không có nghĩa cậu đã an toàn.
Nghĩ đến những kẻ như Tô Khải Trình hay Albert, Đường Phong nhất định phải đề phòng.
“Hảo.” Lục Thiên Thần một ngụm đáp ứng, hắn biết Đường Phong nghĩ gì, tự nhiên sẽ không đi phản bác.
Hai người rất nhanh đứng ở đối diện mà nhìn nhau, giờ khắc này đã không còn những giây phút ngọt ngào yêu thương như bình thường, chỉ có liệt hỏa hừng hừng cháy giữa hai người nam nhân chuẩn bị quyết chiến mà thôi.
Người cử động đầu tiên là Lục Thiên Thần, hắn vung lên khóe miệng đưa tay hướng Đường Phong làm ra tư thế “mời”, tay trái nắm thành quyền.
Đường Phong nhíu mày, này tính là khiêu khích đi?
Cậu bắt đầu chậm rãi đi vòng qua Lục Thiên Thần, người sau cũng song song di động về hướng ngược lại, hai người nhìn chăm chú, bất tri bất giác cự ly đã càng ngày càng gần.
Người đầu tiên ra tay, là Lục Thiên Thần.
Đối phương ở khoảng cách còn cách Đường Phong bốn năm bước đột nhiên cấp tốc đánh một quyền, Đường Phong hầu như là song song lùi ra song song vươn tay ngăn lại.
Nắm tay sắc bén ở bên tai cậu lưu lại một trận đao phong, nếu như vừa rồi cậu bị đánh trúng hẳn đã gục ngã không dậy nổi rồi.
Này mới là đánh nhau thật sự đi, không phải là cùng giáo luyện ngươi một quyền ta một quyền đánh qua đánh lại đi.
Đường Phong phải nghiêm túc lên, công kích vừa rồi của Lục Thiên Thần khiến lưng cậu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng may năng lực phản ứng của cậu rất nhanh, không phải lần đầu tiên đã bị Lục Thiên Thần đánh ngã.
“Không sai, tiếp tục.” Trong mắt toát ra chút tán thưởng, Lục Thiên Thần đối với phản ứng của Đường Phong rất thỏa mãn, nhịn không được gật đầu, song song trong ánh mắt đã không còn bình thản như cũ mà phảng phất như đã mọc lên một đoàn hỏa diễm.
Đường Phong thành công câu dẫn ra hứng thú của Lục Thiên Thần.
Một mực phòng thủ không phải là phong cách của Đường Phong, cậu rất nhanh đã bắt đầu công kích Lục Thiên Thần, chiêu thức trong mắt Lục Thiên Thần có chút bảo thủ cùng hình thức hóa nhưng kết hợp với sự nghiêm túc của Đường Phong khiến nó cũng có lực sát thương nhất định, có mấy lần thiếu chút nữa đánh tới Lục Thiên Thần.
Hiện tại đến phiên Lục Thiên Thần phải trở nên nghiêm túc.
“Thế nào?” Vừa đánh một quyền trúng vai Lục Thiên Thần, Đường Phong có chút đắc ý.
“Nghe nói thật?” Lục Thiên Thần cười cười.
“Đương nhiên!”
“Quá kém.”
Quả nhiên là lời nói thật.
“Tiếp tục!”
Đường Phong lại vung nắm đấm, bất quá lúc này cậu không giống như trước có thể khiến đối phương lùi lai hay tránh ra, Lục Thiên Thần đã biết rõ quyền pháp trong bộ sách võ thuật của Đường Phong nên dễ dàng nắm lấy tay Đường Phong, Đường Phong lại dùng tay kia đánh tới ý đồ tách ra, Lục Thiên Thần xoay nhẹ cổ tay Đường Phong. “Phanh!”
Đường Phong té trên mặt đất, cả người đều bị Lục Thiên Thần ngăn chặn, tay chân đều không thể động đậy.
“Cậu thua rồi.” Trong mắt hàm chứa ý cười, Lục Thiên Thần lại không có chút ý tứ thả lỏng giam cầm.
Đường Phong không cam lòng cố dùng sức, nhưng ngoại trừ làm cho mình đau thêm thì không hề có tác dụng gì, Lục Thiên Thần vẫn như cũ đem cậu khống chế gắt gao.
“Được rồi, anh thắng.” Thở ra một hơi, Đường Phong chỉ phải chịu thua.
“Vậy phần thưởng của tôi?” Lục Thiên Thần đổi thành một tay áp chế Đường Phong, tay kia bắt đầu luồn vào vạt áo sờ soạng đi vào, theo phần eo thon mơn trớn phần bụng rồi thẳng hướng khỏa đậu đỏ nơi ngực.
Trong nháy mắt bị đụng chạm nơi đó Đường Phong hít một hơi, cậu liếc mắt trừng Lục Thiên Thần: “Không có.”
“Như vậy xấu lắm.” Nói xong liền hôn lên mặt Đường Phong, thanh âm thanh thúy.
Mặt Đường Phong có chút nóng lên, không biết là do bị Lục Thiên Thần khoa trương hôn một cái hay là do vừa mới vận động khiến thân thể của cậu phát nhiệt nữa.
“Tôi không cần phải, uy, đừng có sờ nữa!”
Chịu không nổi mà, gần đây Lục Thiên Thần phát triển theo hướng thành lang sao, động bất động gì cũng ăn đậu hũ của cậu.
“cậu nói đêm nay tôi có thể chạm vào cậu.” Vừa nói vừa dùng sức đem đầu chôn ở cổ Đường Phong cọ cọ, giống như một đứa trẻ tùy hứng muốn ăn đường.
“Hiện tại không phải buổi tối.”
Vừa nói xong Đường Phong liền hối hận, không nghĩ qua cứ thế nhảy vào trong bẫy rập ngôn ngữ của đối phương.
Quả nhiên, Lục Thiên Thần lập tức thả hai tay Đường Phong sửa lại là ôm lấy thắt lưng của cậu, cúi đầu hôn lên môi Đường Phong một cái: “Hảo, vậy buổi tối.”
Nhìn cái bộ dạng thực hiện được âm mưu này Đường Phong liền nhịn không được nhéo nhéo mũi đối phương: “Anh đúng là một tên âm hiểm.”
“yêu, thật sự ngọt ngào a, nghĩ không ra Lục tổng của chúng ta cũng sẽ ôn nhu với một người như vậy, thủ đoạn tranh thủ tình cảm này thật khiến tôi sợ hãi than không ngớt, thảo nào trước đây Ca Trần đối với anh khăng khăng một mực.”
Thanh âm trào phúng có chút quen thuộc, Đường Phong nằm trên mặt đất chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Mấy người vệ sĩ đang nỗ lực ngăn cản Tô Khải Trình, bất quá Tô Khải Trình cũng không định tiến đến chỉ là đứng ở cửa, bên cạnh hắn còn có người, có một người Đường Phong biết, đó chính là Ca Trần đã không gặp mấy tháng, nam tử trẻ tuổi vẫn bày ra dáng dấp ốm yếu tái nhợt như cũ, chỉ là không biết đó là thực sự hay giả vờ.
Còn có một người Đường Phong chưa từng gặp qua, mặt mày như bức tranh lại có chút vị đạo dân quốc, chẳng lẽ là vị dân quốc đệ nhất tiểu sinh mà Trần Minh Húc từng nhắc đến?