Albert cũng không đợi hết nửa tiếng đồng hồ, sau khi bọn họ uống rượu khoảng chừng mười phút liền đã ngồi lên con thuyền khác rời đi, đại khái một giờ sau đó thì ngồi lên trực thăng.
Bóng đêm mênh mông, bầu trời vô tận, biển rộng thâm sâu, Đường Phong sau vài lần chuyển đổi cùng với uống thuốc ngủ hoặc ở trong túi đen liền trực tiếp không biết hiện tại mình đang ở nơi nào.
Đưa mắt nhìn lại toàn bộ thế giới tựa hồ đều là hắc ám, chỉ có bọn họ như một chiếc lá bay liệng trong bấu trời đêm, bên tai chỉ có thanh âm ầm ĩ do cánh quạt trực thăng xoay tròn phát ra.
Tay đột nhiên cảm giác được có một tia lạnh lẽo chạm vào, Đường Phong vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng theo bản năng co rụt lại, song song nhìn về phía người nam nhân ngồi bên cạnh.
Cậu cùng Albert kỳ thực chưa từng thật sự tiếp xúc, nói chuyện cũng không nhiều, nhưng kỳ quái là cậu lại có cảm giác có thể lý giải đối phương, Albert là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cố chấp cuồng, tính chất đặc biệt như vậy tuy rằng không làm cho người ta thích, nhưng lại dễ dàng đem lại thành công cho chính hắn.
“Không phải sợ, tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi không giống bọn họ.” Thanh âm của Albert thông qua tai nghe chuẩn xác truyền đến trong tai Đường Phong cùng với một ít tạp âm do tín hiệu bị nhiễu.
Đường Phong liếc mắt cúi đầu, Albert mang theo mỉm cười ôn nhu có chút đặc biệt khiến người nổi da gà, chậm rãi chạm vào ngón tay thon dài của Đường Phong, từng chút từng chút lan tràn, cho đến khi hoàn toàn nắm giữ bàn tay của Đường Phong.
Giống như cảm giác sương lạnh hư vô khó lường mà Albert gây cho người khác, bàn tay nắm tay người khác của nam nhân này cũng thật lạnh lẽo, ở trong đêm tối cái gì cũng nhìn không thấy thì điểm này phá lệ rõ ràng.
Cậu thấy không rõ đường ở nơi nào. Cũng không biết mục đích ở nơi nào. Nhưng bọn hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ.
“Cậu nhìn bên ngoài xem, thoạt nhìn một mảnh tối như mực cái gì cũng nhìn không thấy, cậu sẽ cảm thấy hoang mang hay e ngại với những điều không biết được sao?” Albert dùng một tay nắm chặt tay của cậu, vừa nói chuyện vừa dùng tay kia nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của Đường Phong.
“Sẽ không.”
“Vì sao? Nói cho tôi biết đáp án.” Albert mỉm cười.
“Nếu như tôi nói cho anh biết tôi không biết vì sao thì sao?” Đường Phong đưa mắt nhìn bên ngoài, nói.
Albert ma sát mu bàn tay của cậu, cười dài: “Nước biển rất lạnh lại sâu, sau khi ngã xuống đó cậu sẽ phát hiện bốn phía cái gì cũng nhìn không rõ, không biết bên cạnh cậu có hay không loài cá mập du đãng sẽ giết cậu trước khi cậu hít thở không thông mà chết, thân thể sẽ bị biển rộng nuốt hết, cho đến cuối cùng ngay cả một mẩu xương cũng không thể tìm lại.”
“Anh muốn đem tôi bỏ lại sao?”
“Sợ sao? Ha hả, tôi nói giỡn thôi.” Lời này của Albert nghe thế nào cũng không giống như đang vui đùa.
“Tôi không muốn bị ném xuống, mặc dù có rất nhiều kiểu chết, thế nhưng loại cảm giác rơi vạo vực sâu lạnh lẽo vô tận rất không tốt, cô độc lại hắc ám…” Đường Phong chống tay lên trên cửa sổ nhìn ngắm biển rộng, “Trả lời câu hỏi vừa rồi của anh, ai cũng sẽ có chút hoài nghi cùng e ngại, nhưng cái đó cùng lựa chọn của chúng ta không hề có chút liên quan.”
“Nga?”
“Ban ngày cùng ban đêm khác nhau duy nhất chính là có mặt trời ở trên bầu trời hay không, nếu như con đường này có tồn tại vào ban ngày, như vậy nhất định cũng sẽ tồn tại vào ban đêm, hiện tại chỉ là bởi vì không có ánh sáng nên chúng ta không nhìn thấy mà thôi, không có nghĩa là không có đường.”
Đường Phong quay đầu lại nhìn phía Albert, chậm rãi rút lại bàn tay từ trong tay đối phương: “Con đường của anh ở nơi nào, Albert?”
“Ở đây.” Nam nhân tự phụ chỉ vào tim của mình.
Một đêm kia trực thăng vẫn luôn liên tục bay, Đường Phong cũng một đêm không ngủ. Lần đầu tiên cùng người ngắm mặt trời mọc sau khi sống lại, người bên cạnh cư nhiên là Albert.
Nơi đường chân trời xa xôi cuồn cuộn tỏa ra từng luồng sáng trắng, từng tia sáng dần đậm dần nơi phương xa chậm rãi chảy ra, Đường Phong lẳng lặng dựa vào bên cửa sổ ngắm nhìn, thưởng thức sự thần kỳ cùng mỹ lệ của thiên nhiên, mặt trời vừa ló dạng ngoài khơi xa phát ra từng tầng đỏ sẫm đậm nhạt không đồng nhất, theo sự phập phồng của nước biển mà tạo nên một mảnh lấp lánh xinh đẹp.
Nơi xa dần dần xuất hiện một cái đảo nhỏ, bọn họ từ xa đến càng lúc càng gần, dưới ấm áp của ánh nắng ban sơ, trực thăng chậm rãi đáp xuống một tòa nhà trên đảo nhỏ.
Ngồi trực thăng một đêm người đã sớm mệt mỏi, thế nhưng khi Đường Phong cùng Albert bước xuống trực thăng cậu lại có cảm giác như giật mình tỉnh giấc, quả thực giống như vừa xuyên đến Châu Âu thời Trung cổ.
Khi bọn họ xuống đến thì có một loạt trai gái mặc trang phục thống nhất ở hai bên đường quỳ xuống, một nam nhân trung niên có vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt bọn họ, cung kính hướng Albert cùng Đường Phong dâng lên một khối khăn ấm.
Albert tùy ý lau một chút, nữ giúp việc bên cạnh liền cung lưng bước lên tiếp lấy.
“Đi thôi.” Albert mỉm cười hướng nam nhân vươn tay, “Ân?”
Đường Phong đưa tay qua, Albert nắm tay cậu bước vào nơi ở trên tiểu đảo tư nhân này.
Trực thăng đáp lên nóc nhà của một căn biệt thự giống như hoàng cung trên đảo, nơi này là nơi có phạm vi nhìn tốt nhất, Đường Phong ngắm nhìn bốn phía, trên đảo nhỏ thỉnh thoảng có thể thấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen đi tuần tra, cách đó không xa có đậu mấy chiếc du thuyền, mặt trên đều có người canh chừng, lúc thấy bọn họ, những người đó đều thẳng tắp thân thể không có chút buông lỏng.
Sau đó bọn họ xuống lầu, Albert an bài chỗ nghỉ cho Đường Phong, nữ giúp việc sớm đã chuẩn bị sẵn nước nóng, bắt đầu hầu hạ cậu cởi giày.
Nếu như là bình thường cậu còn có thể tự mình ra tay, nhưng trải qua tất cả những chuyện ngày hôm qua Đường Phong đã mệt gần chết, cũng tùy ý để cho nữ giúp việc đưa mình vào phòng tắm, tùy tiện tắm rửa một chút, cuối cùng ngã xuống giường.
Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, con người xa lạ.
Albert không dự định đem cậu nhốt ở chỗ này đi?
Quên đi, chuyện gì đến nhất định sẽ đến, muốn nghĩ cũng nghĩ không ra kết quả, nam nhân uể oải nhanh chóng rơi vào trong giấc ngủ.