Hiệu suất làm việc của Lục Thiên Thần thực nhanh, ngay ngày hôm sau khi Đường Phong về nước, làm tổng tài tập đoàn Lục Thiên Thần đã mở hội nghị chuyên môn thành lập một tổ quan hệ xã hội giải quyết vấn đề Đường Phong bị phong sát.
Người lãnh đạo chân chính là biết làm thế nào để chỉ huy cấp dưới đi làm việc thỏa đáng, mà không phải tự mình ra tay, bất quá tại hội nghị lần này Lục Thiên Thần cũng đưa ra vài phương pháp giải quyết, lần tham dự hội nghị này giúp cho Đường Phong mở mang nhiều kiến thức.
Đầu tiên Lục Thiên Thần chuẩn bị cho cấp dưới đi đến chỗ những báo chí tạp chí có quan hệ hợp tác tốt với công ty bọn họ làm một ít thuyết minh, không cần cầu bọn họ phải đăng tin tức liên quan đến Đường Phong, nhưng ít ra tuyệt đối không thể đăng chuyện xấu bịa đặt hay gièm pha vâng vâng.
Công ty giải trí phổ thông đối với một ít tòa soạn cao cấp có lực ảnh hưởng rất nhỏ, bất quá Lục Thiên Thần hiển nhiên không phải chuyên kinh doanh công ty giải trí, hơn nữa trong mắt Đường Phong người này vốn không đem bao nhiêu tinh lực đặt ở công ty giải trí, mọi chuyện cơ bản đều giao cho cấp dưới đi làm.
Điều ảnh hưởng đến báo chí nhất chính là khách nhân của bọn họ, nhưng khách nhân mà bọn họ coi trọng không phải là người mua báo, mà là những khách hàng lớn chuyên đăng quảng cáo trên báo của bọn họ, Lục Thiên Thần không quá quen biết với người trong giới giải trí, nhưng đối với người trong giới kinh doanh lại rất quen thuộc, gọi đi mấy cuốc điện thoại liên hệ cho mấy công ty lớn chuyên đăng quảng cáo trên báo chí, mũi nhọn áp lực liền chuẩn xác chuyển dời lên truyền thông.
Giải quyết truyền thông vẫn chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là phải trừ bỏ gốc rễ gây họa, nhưng gốc rễ gây họa này cũng không dễ động vào.
“Sau lưng Vệ Đạo Minh là người bên trong, có thể nói chỉ cần người kia không ngã, sẽ không ai động được Vệ Đạo Minh.” Lục Thiên Thần nhẹ gõ bàn, cân nhắc một lát rồi nói, “Vấn đề này không có biện pháp giải quyết ngay lập tức, bất quá lần phong sát này kéo dài nhiều nhất là ba tháng liền hóa giải, Đường Phong, cậu sau này chú ý người tên Vệ Đạo Minh này nhiều một chút.”
Lục Thiên Thần luôn cấp Đường Phong một loại ảo giác không gì không làm được, cậu nửa đùa hỏi: “Ngay cả anh cũng không có biện pháp sao?”
“Có biện pháp, nhưng cần từ từ tiến hành.” Lục Thiên Thần mỉm cười, tựa hồ ẩn dấu một ít bí mật.
“Một quan chức trong nước có thể khống chế dư luận nhất thời, nhưng sẽ không là cả đời, giống như hiện tại chúng ta cũng có thể dùng các loại biện pháp đem loại chuyện phong sát này chậm rãi áp chế. Cho nên không sai biệt lắm dù sao đối phương cũng là đại nhân vật cấp cao, sinh ý của chính ngươi cũng không sạch sẽ, không cần bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đem chính mình dính vào.”
Đường Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cậu biết Lục Thiên Thần để ý cậu, bất quá ở giới giải trí đã gặp đủ loại chuyện, được rồi, tuy rằng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện phong sát này.
Bất quá cũng chỉ là ba tháng ngắn ngủn mà thôi, đối cậu cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì, tin đồn không trụ cả đời, kiên định đóng phim mới là điều cậu chân chính cần làm.
“Cậu đây là đang quan tâm tôi sao?” Ngồi ở sau bàn công tác, Lục Thiên Thần hướng nam nhân mỉm cười, cũng không biết từ khi nào vị nam nhân băng sơn mặt than cho Đường Phong ấn tượng đầu tiên rất không xong này càng ngày càng thích nở nụ cười.
“Kỳ thật khi anh cười làm cho người ta cảm giác tốt hơn, hẳn là nên cười nhiều một chút.”
“Giống như vậy?” Nói xong, độ cong khóe môi Lục Thiên Thần gia tăng lớn hơn, mi mắt cũng trở nên ôn nhu hẳn lên, người này ôn nhu đứng lên có thể đem lòng người hòa tan.
“Thực không sai, về phần khi nãy tôi không phải là đang quan tâm anh, dù sao anh cũng là ông chủ của tôi, nếu ngay cả anh đều treo, nhân viên nhỏ bé tôi đây sẽ không còn nơi đi a.” Đường Phong đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Tôi còn phải cùng người trong công ty thảo luận về chuyện của kịch bản mới, không quấy rầy anh nữa.”
“Tan tầm cùng nhau ăn cơm chiều.” Lục Thiên Thần vừa mở ra tư liền trên bàn vừa nói, ngữ khí lời này thế nào lại dẫn theo cỗ ý tứ không cho người khác cự tuyệt?
Tổng tài người ta nói chuyện chính là khác biệt.
Tựa hồ ý thức ngữ khí của mình có chút cương, Lục Thiên Thần lại bồi thêm một câu: “Có thể chứ?”
Biến chuyển cứng ngắc này thiếu chút nữa khiến Đường Phong không nhịn được mà cười rộ lên, cậu gật gật đầu, nói: “Cùng Lục tổng ăn tốt là vinh hạnh của tôi, vậy tan tầm gặp lại.”
Xoay người vung tay lên, Đường Phong liền lập tức rời đi.
Ngay lúc Đường Phong vừa rời đi, một tiểu cá tử liền từ sau bức màn của văn phòng nhảy ra, hoàn toàn không biết người nọ đã ẩn giấu ở nơi đó từ khi nào.
“Lão đại, cần ôn nhu như vậy sao, da gà của tôi đều nhanh muốn rơi xuống hết.” Một bộ dáng bị ghê tởm đến, Tiểu Ác Ma nhe răng liệt miệng xoa xoa cánh tay của mình, thuận thế ngồi xuống cái ghế Đường Phong vừa ngồi qua.
Lục Thiên Thần thoạt nhìn như là sớm biết sự tồn tại của Tiểu Ác Ma, cúi đầu lật xem văn kiện tư liệu, cũng không có ý nhìn đối phương, thậm chí ngay cả tươi cười trên mặt cũng đã thu lại.
“Tiểu Ác Ma.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hô một tiếng.
Người trẻ tuổi vuốt tóc, không thèm để ý hừ hừ: “Ân?”
“Tiểu Ác Ma.” Lục Thiên Thần lại hô một lần.
“Lão đại, có chuyện gì anh nói a, chỉ kêu tên của tôi là làm sao?”
“Cậu còn biết tôi là lão đại của cậu sao?” Tiếp tục cúi đầu lật xem tư liệu, Lục Thiên Thần lấy bút kí lên.
“Anh vẫn luôn là lão đại của em a, em nào dám quên, năm đó nếu không có lão đại anh, em đã sớm chết.” Tiểu Ác Ma lập tức thẳng lưng nói như tuyên thệ, “Đời này anh vĩnh viễn là lão đại của em!”
“Tôi có thể cứu cậu, cũng có thể giết cậu.” Nhẹ nhàng xa xăm nói một câu.
Một câu nói khiến người trẻ tuổi giống như bị hất nước lạnh từ đầu tới chân.
Tiểu Ác Ma nhìn Lục Thiên Thần, ánh mắt dần dần phục hồi, dù là kẻ ngốc cũng có thể phát hiện trong câu nói kia ẩn dấu hương vị uy hiếp cảnh cáo, huống chi hắn còn là trời sinh ra để làm sát thủ.
“Lão đại, em làm sai chỗ nào?” Thật lâu không nhìn thấy bộ dáng ạnh lùng tức giận của Lục Thiên Thần, người trẻ tuổi hơi hơi rụt lui thân mình dựa sát vào ghế dựa.
“Cậu thông minh như vậy mà không đoán được, cần tôi nói ra?” Dừng bút, Lục Thiên Thần nắm văn kiện trong tay ném cho Tiểu Ác Ma, ánh mắt lãnh đạm trước sau như một, “Nhiệm vụ mới của cậu.”
“Lão đại…, là vì nam nhân kia sao? Bởi vì em mắng hắn…” Trong mắt tựa hồ có chút ủy khuất, hai tay Tiểu Ác Ma siết chặt tư liệu.
Tựa hồ thực không hài lòng câu trả lời của người trẻ tuổi, ngữ khí của Lục Thiên Thần lạnh hơn: “Khi nào thì đầu óc của cậu cũng trở nên ngu xuẩn vậy?”
Mỗi một lời nói liền giống như lưỡi dao đâm vào ngực người trẻ tuổi.
“Mặc kệ ngày đó người bị cậu mắng hay làm bị thương là Đường Phong hay bất kì ai, nguyên nhân căn bản nhất cậu cũng không nhìn thấy sao? Làm thuộc hạ, tôi cần chỉ là sự phục tùng của cậu, mà không không phải bởi vì ghen tị hoặc là tâm lý không cân bằng liền chống đối thủ trưởng, thậm trí vi phạm mệnh lệnh của thủ trưởng. Là do tôi mấy năm nay rất chiều cậu, đem cậu chiều thành loại bộ dáng này.”
Lục Thiên Thần đạm mạc nhìn người trẻ tuổi, lời nói tuy rằng bình thản nhưng cất giấu cảnh cáo thật sâu.
“Nhượng cậu theo tôi nhiều năm như vậy tôi cho cậu một cơ hội, nhưng chỉ có một cơ hội như vậy.” Chậm rãi dựa vào lưng ghế, Lục Thiên Thần gằn từng tiếng nói, “Tiếp theo, cậu sẽ không cần trở lại.”
Một sát thủ mất đi bảo hộ của tổ chức cường đại, gặp phải chỉ có ngày đêm bị thế lực đến từ khắp nơi đuổi giết, cho dù lợi hại như thế nào thì cũng sẽ ngẫu nhiên mỏi mệt, cũng có ngẫu nhiên sơ sẩy.
Mà một cái “ngẫu nhiên” này có thể chính là tử vong.
Lục Thiên Thần nói được sẽ làm được, một mặt ôn nhu của nam nhân này hắn từng xem qua, nhưng còn một mặt khác một mặc hắc ám cùng tàn nhẫn, Tiểu Ác Ma so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng.
Đường Phong đóng phim lại cầm thưởng xuất hiện ở tập đoàn Thiên Thần có thể nói là khiến cho không ít người chú ý, bên người một tổng tài đại công ty có một ngôi sao cùng làm việc là một chuyện quá mức bình thường, được đại lão bản phủng cũng là có thể lý giải, mà khi Đường Phong ra vào văn phòng Lục Thiên Thần, mọi người nơi này đại khái đều không nghĩ đến Đường Phong sẽ có tác phẩm tiêu biểu thuộc về mình nhanh như vậy.
Đã có người phủng, bọn họ tin tưởng Đường Phong khẳng định sẽ ra mặt, nhưng từ ấn tượng dĩ vãng của bọn họ đối “Đường Phong”, chỉ xem bất quá là có chút danh tiếng, sẽ không gây sóng gió gì.
Lúc này khi Đường Phong trở về khiến mọi người phải trợn mắt, khi nào thì một Đường Phong diễn trò cứng ngắc bản lĩnh lời thoại kém cỏi, lại trở thành Đường Phong đóng trong tác phẩm của đại đạo diễn quốc tế còn đạt được ảnh đế Venice?
Cho nên khi vừa xuất hiện trong công ty, Đường Phong không biết đã nhận được bao nhiêu người chú mục.
Nhất là khi một ít người trong công ty đã xem qua [Ác ma đường mòn] trước khi bị cấm đưa ra trong nước, phần đông người xem qua bộ phim này, mặc kệ là nam hay nữ, cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Đường Phong đến liền đỏ mặt cúi đầu, nhưng lại luôn nhịn không được mà đem ánh mắt dời qua.
Sau đó Tiểu Vũ tổng thích lấy việc này trêu chọc Đường Phong, nói là các đại nam nhân sau khi xem [Ác ma đường mòn] đều nhịn không được mà đối cậu động tâm, nói là đoạn phim kích tình giữa Đường Phong cùng Kino kia, người xem mặt đỏ tim đập đồng thời lại nhịn không được mà xem nhiều hơn, khiến cho thật nhiều nam nhân đều chạy nhanh về nhà tìm bạn gái cùng lão bà, để tránh đi vào con đường làm gay không lối về.
Đường Phong nghe lời này thiếu chút nữa cười chết, được rồi, điều này đại khái coi như là một loại khẳng định đối với diễn xuất của cậu đi.