Siêu Sao

Chương 261: Chọn kịch bản




Sau khi đã xác định đề tài, vấn đề quan trọng trước mắt chính là kịch bản, lại càng không thể thiếu đạo diễn cho bộ phim.
Phim phải có sự kết hợp của nhiều yếu tố, hình ảnh, âm thanh là những thứ không thể thiếu, khán giả mua vé đến là để xem cốt truyện của bộ phim, nếu chú trọng vào những kỹ xảo điện ảnh và kết hợp với tình tiết hấp dẫn lôi cuốn thì khả năng khán giả kéo đến rạp sẽ càng cao hơn.
Nhưng kịch bản hay, biết kiếm đâu ra bây giờ.
Ánh đèn ngủ ấm áp rọi vào những trang giấy trên tay Đường Phong, cậu thích cảm giác thư thả chậm rãi đọc kịch bản, nhưng nếu phải đọc cả ngày thì đúng là cực hình.
Hai mắt bắt đầu nhíp lại, có chút khó chịu trong người, Đường Phong cúi đầu giơ ngón tay day day mắt mình.
“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa phòng cậu.
“Vào đi.”
“Hơn mười một giờ rồi, sao cậu còn chưa ngủ?.” Là Lục Thiên Thần.
Sau khi về nước, Đường Phong thuê một biệt thự mới, biệt thự cũ vốn dĩ thuộc về tập đoàn giải trí Thiên Thần, mà cậu và công ty đó đã hủy hợp đồng, nếu cứ ở đấy thì thật không thích hợp, huống chi có đến ba người ở chung, càng hết sức bất tiện.
Lục Thiên Thần và Charles thì cần phòng làm việc và phòng ngủ riêng, sống chung một nhà không nhất thiết phải ở chung một phòng, Đường Phong cũng không muốn tưởng tượng đến cảnh ba thằng đàn ông to xác ngủ chung một giường, quá quái lạ mà cũng chắc là chẳng thể ngon giấc được.
Sau khi bàn bạc thì quyết định thuê biệt thự hiện tại này, phòng cạnh biển, từ cửa sổ có thể thấy bãi biển phía xa xa, dưới lầu có một hoa viên nho nhỏ và hồ bơi, một nơi rộng rãi thoáng mát, rốt cuộc thì cũng có nơi riêng tư thuộc về bọn họ.
Tuy là mối quan hệ thân mật nhưng không ai xâm phạm việc cá nhân của mỗi người, tình cảm được duy trì bí mật và tôn trọng lẫn nhau.
“Đang xem một số kịch bản thôi.” Đường Phong để tập kịch bản sang tủ đầu giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ tích tắc đang treo trên tường, đúng là đã gần mười một giờ rưỡi rồi, nói như vậy thì từ lúc ăn cơm tối xong thì đã xem kịch bản gần năm giờ liền, thảo nào mắt lại khó chịu như vậy.
Đường Phong xoay xoay cái cổ cứng ngắt của mình.
Lục Thiên Thần tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống giường vỗ nhẹ nhẹ vai Đường Phong: “Nằm sấp xuống đi, tôi xoa bóp cho cậu.”
“Công việc anh đã xong rồi sao?” Đường Phong xoay người nằm xuống giường, có chút mệt mỏi.
Mấy ngày nay Charles quay về Châu Âu, nghe nói là người nhà sinh nhật gì đó, tuy rằng Charles có hỏi Đường Phong muốn đi hay không, nhưng cậu nghĩ công việc đến bây giờ vẫn còn bù đầu bù cổ, nên Đường Phong đành từ chối Charles.
“Xong từ lâu rồi, chỉ sợ qua đây quấy rầy cậu thôi, vừa nãy thấy phòng cậu vẫn còn mở đèn, nên qua xem thử, tìm kịch bản thế nào rồi?” Lục Thiên Thần cởi dép ngồi bẹp trên giường, hai tay dùng sức xoa xoa cổ Đường Phong.
Thật là thoải mái…
Thở ra một tiếng, mí mắt muốn nhíu lại, Đường Phong chậm chậm nói: “Không có cái nào hợp hết.”
Trong mắt có chút kinh ngạc, Lục Thiên Thần hiếu kỳ hỏi: “Tôi nghe Tiểu Vũ nói, những kịch bản đó đều là kịch bản tốt nhất rồi mà, trong đó cũng có những nhà biên kịch lừng danh nữa.”
“Kịch bản thì không tệ nhưng … chắc là do tôi yêu cầu quá cao rồi.” Đường Phong cười khổ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lục Thiên Thần, “Đừng xoa nữa, nằm xuống đây với tôi một chút đi.”
Lục Thiên Thần thoải mái nằm cạnh Đường Phong, rất tự nhiên vươn tay để Đường Phong gối đầu lên, cậu tìm một tư thế thoải mái dựa vào, hơi nghiêng người chút, cánh tay choàng nhẹ lên ngực Lục Thiên Thần.
“Chỗ nào không thích hợp, nói tôi nghe xem.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Phong, ánh đèn ngủ trong phòng càng khiến cho bầu không khí trở nên ấm áp.
Một lần nữa nhắm hai mắt lại, Đường Phong vùi mặt vào cổ Lục Thiên Thần, tuy rằng cả người uể oải, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng.
“Mục đích là tìm những kịch bản gần với đề tài cuộc sống, đề tài này mặc dù rất rộng và nhiều nhưng vô tình lại biến ưu điểm thành khuyết điểm.” Đường Phong dừng lại một chút, hình như là đang suy nghĩ gì đó rồi mới tiếp tục nói rằng, “Không biết nói thế nào đây, cảm giác khi đọc các kịch bản kia thì thấy người viết hình như có chút cố chấp, còn tôi thì lại muốn người khác sống theo hướng tích cực, lạc quan, nhưng như thế thì lại gặp phải những sự mỉa mai châm biếm của xã hội.”
“Trong phim có các tình tiết trào phúng thì cũng chẳng sao, nhưng nếu quá nhiều thì lại khiến cho bộ phim lệch sang hướng khác, tôi thì muốn khán giả khi xem có thể hiểu, có thể cảm nhận, đồng thời truyền tải được ý tứ hàm xúc trong bộ phim.”
Đường Phong thở dài, ôm lấy Lục Thiên Thần nói: “Mục tiêu phim là được phát hành rộng rãi, ngoại trừ phục vụ cho khán giả trong nước còn có thể hi vọng thu hút được khán giả ngoài nước, vấn đề lớn nhất chính lời thoại kịch bản lại là tiếng mẹ đẻ, nói thật chứ, có chỗ tôi xem còn không hiểu huống chi người nước ngoài thì làm sao mà hiểu đây, phải không?.”
Kịch bản ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, mặc kệ là đề tài nào cũng không thể đáp ứng được toàn vẹn yêu cầu, nhưng việc lựa chọn kịch bản không phải ngày một ngày hai mà có được, điểm này Đường Phong có thể hiểu rõ, càng hấp tấp thì càng sơ sót, không chừng lại xôi hỏng bỏng không.
“Đừng vội, chúng ta cứ từ từ mà chọn.” Lục Thiên Thần hôn nhẹ lên trán Đường Phong, bàn tay ấm áp vuốt vuốt mí mắt cậu: “Hôm nay ngủ trước đi.”
“Lòng rối như tơ vò, không ngủ được.”
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng một khi nhắm mắt lại thì hàng trăm chuyện cứ hiện ra, nào là tìm kịch bản, nào là tìm đạo diễn…
Chuyện này giống như khi xưa lúc cậu đi thi đại học, tuy rằng mở sách ra thấy mấy con chữ chạy ngoằn ngèo là sợ chết khiếp, thế nhưng khi nhắm mắt lại thì trong tiềm thức lại chỉ hiện ra sách với sách, thậm chí còn mơ mơ màng màng tưởng tượng mình đang đi thi cuộc thi đọc sách nữa chứ.
“Vậy chúng ta nói chuyện một chút, như thế thì dễ ngủ hơn.” Lục Thiên Thần đưa tay vặn nhỏ ánh đèn, nhẹ giọng cười nói, “Tối nay tôi ngủ chỗ cậu được không?”
“Được.” Đường Phong ừ một tiếng, sau đó định cởi quần áo ra, khi ngủ mà mặc quần áo thì cảm thấy rất khó chịu.
Lục Thiên Thần đè lại tay cậu, Đường Phong khó hiểu nhìn vào mắt Lục Thiên Thần.
“Hôm nay cậu mệt rồi, để tôi giúp cậu cởi ra.” Lục Thiên Thần nói.
Đường Phong nở nụ cười: “Tôi chỉ là uể oải chút thôi, cũng đâu đến nỗi cả người đều xụi lơ đâu, ngay cả cởi quần áo cũng không có sức.”
Nhưng Lục Thiên Thần lại ép Đường Phong nằm trở xuống, bắt đầu giúp cậu cởi nút áo, ngón tay khéo léo linh hoạt, sau cùng mấy cái nút áo cũng đã cởi xong.
Đường Phong có chút kinh ngạc nói rằng: “Trước đây tôi chưa từng để ý nha, sao anh có thể cởi nút áo nhanh vậy chứ, có phải trước đây hay giúp người khác thoát y lắm phải không, hèn chi tay nghề điêu luyện vậy, đúng là tay già đời có khác mà.”
“Cậu không phát hiện là tôi cởi quần cũng rất nhanh sao?” Tuyệt nhiên không hề nói giỡn, Lục Thiên Thần nhanh chóng đem thắt lưng của Đường Phong tháo ra, kéo khóa xuống, thoáng một cái thì đã quần một nơi, người một nơi.
“Này! Ở đây thì không cần.” Đường Phong xoay người chui vào chăn trong, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, vừa rồi con mắt của Lục Thiên Thần rõ ràng nhìm chằm chằm vào cái chỗ kia đang được che lại của cậu.
Mắt mở trừng trừng nhìn Lục Thiên Thần trước mặt đang cởi quần áo và hiện giờ cả hai chỉ còn chiếc quần cộc trên người, Đường Phong nghĩ phim ảnh, kịch bản, đạo diễn này nọ trong đầu bây giờ đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ toàn là hình ảnh của Lục Thiên Thần bắt đầu thô bạo chiếm lấy tâm tư cơ thể cậu.
Lục Thiên Thần không cường tráng như Charles, nhưng mỗi một nơi, mỗi một bộ phận trên cơ thể lại khiến người ta si mê, mặc kệ là lúc quần áo chỉnh tề, hay lúc chẳng có lấy mảnh vải che thân, vóc dáng này thật khó mà cưỡng lại.
Được rồi được rồi, Đường Phong thừa nhận cậu cũng chỉ là một người phàm tục thôi mà.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Lục Thiên Thần hỏi cái người kia đang chăm chú nhìn mình.
“Tuần nào anh cũng đi tập thể hình hết hả?”
“Tôi chỉ là có phương pháp tập luyện riêng thôi.” Lục Thiên Thần trườn lên chăn, cố ý kéo tay Đường Phong chạm vào ngực mình, “Ngủ không được thì chúng ta có thể làm chuyện khác, lúc cơ thể mệt mỏi, thì càng dễ ngủ hơn mà.”
Đường Phong chưa kịp nói thì Lục Thiên Thần đã hôn tới, nhưng chính cậu cũng dùng hành động của mình để biểu lộ đáp án.
Hai tay vịn lấy vai Lục Thiên Thần, Đường Phong thở dốc từng cơn, chưa kịp lấy lại hơi thở, thì đầu lưỡi mềm mại của ai kia đã xâm nhập vào trong khoang miệng, nhìn con người vốn băng giá kia giờ đây như một quả cầu lửa đang cháy bốc cháy ngùn ngụt, liền nhanh chóng đem cơ thể mình làm tan chảy hết tất cả mọi thứ.
Khi hai tay không ngừng ma sát thân thể nhau, nhiệt độ bốn phía trong căn phòng dường như càng ngày càng nóng lên, Đường Phong ngẩng đầu hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần liền cắn vào vai Đường Phong một cái, khiến cậu không kiềm được mà rên lên.
Người này như một con mãnh thú, liên tục kích thích khuấy động mọi ngóc ngách trên con người cậu, trong con người ấy, dường như ngọn lửa dục vọng hừng hực đã kiềm nén quá lâu, nay như chùm pháo hoa được châm ngòi, toàn bộ bùng cháy lên một cách mãnh liệt.
“Lục Thiên Thần!” Rên lên một tiếng, Đường Phong cắn nhẹ vào vai người kia, tên hỗn đản thật khiến cho cậu quá bất ngờ.
“Tôi muốn cậu.” Giọng nói dịu dàng, nhưng động tác tuyệt không dịu dàng gì hết, những kích thích kia phảng phất sự ngang ngược của Lục Thiên Thần, người đàn ông này muốn bao nhiêu từ cậu, cùng anh ta hòa hợp, cùng anh ta sống trong một mái nhà.
Cùng anh ta thân mật tiếp xúc giao hoan, thật chặt chẽ gắt gao.
Giang hai tay đem Đường Phong ôm chặt vào trong lòng, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng thì thầm vào tai người đang ngủ kia: “Chỉ có ôm chặt cậu trong lòng, tôi mới cảm thấy an tâm được.”
Fiennes?
Hay Đường Phong?
Không quan trọng, quan trọng là người mà Lục Thiên Thần yêu chỉ có duy nhất một người, người đang lúc này đây nằm ngủ trong vòng tay mình.
“Hôm nay đến đây thôi, có gì mới tôi sẽ thông báo cho mọi người sau”.
Buổi họp sáng sớm kết thúc, Đường Phong trở lại phòng làm việc, đem mấy tập kịch bản của Tiểu Vũ vừa cho đưa cho cậu mở ra xem, trong đó có một số kịch bản gốc, có một số thì ngắn đến nỗi chỉ có vài chữ, dù sao cũng đã tiếp thu ý kiến đóng góp của mọi người, dù hiện nay chưa tìm được kịch bản thích hợp, Đường Phong cũng không cảm thấy mệt mỏi hay phiền muộn.
Cảm giác mọi người cùng nhau nỗ lực, khiến cho tinh thần luôn luôn được vực dậy và làm việc hăng say hơn.
“Đường Phong?” Tiểu Vũ ở bên ngoài gõ cửa.
“Vào đi.”
“Tôi có chuyện muốn nói.” Sắc mặt Tiểu Vũ không được tốt lắm.
“Cô ngồi xuống trước đi.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Được rồi, cười một cái đi chứ, phòng này tuy cách âm nhưng là kiếng trong suốt đó, nhân viên kỳ cựu mà mặt mày cứ ủ rũ vậy, cấp dưới nhìn thấy thì làm sao mà cười nỗi nữa chứ.”
Khóe miệng Tiểu Vũ thoáng cái thì cong lên, cô ngồi đối diện Đường Phong, thở dài: “Chưa từng thấy anh lại lạc quan như vậy.”
“Không lạc quan thì cũng đâu thể ngăn dòng nước chảy về phía trước đúng không, mà nước nào thì đến cuối cùng cũng đổ ra sông ra biển thôi, ha ha”.
Đường Phong càng nói khiến tinh thần Tiểu Vũ cảm thấy đỡ hơn, cô trừng mắt nhìn Đường Phong một cái: “Anh cứ nói giỡn hoài, bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi, tôi vừa nhận một cuộc điện thoại, tin chẳng tốt lành chút nào hết.”
“Tin tốt xấu ra sao, nói ra thì mới biết được chứ.” Đường Phong dừng lại, tựa lưng vào ghế, cho dù nghe Tiểu Vũ nói xong cũng không có vẻ khẩn trương cho lắm.
“Bên chỗ quảng cáo vừa gọi điện thoại đến, nói là hợp đồng đến kỳ sau thì sẽ hết hạn và bọn họ cũng không có ý định ký tiếp với chúng ta nữa, chắc có lẽ tin tức anh không đóng phần hai của bộ phim 《 Thiên Tử 》bắt đầu ảnh hưởng rồi, không chừng mấy cái hợp đồng quảng cáo tiếp theo chắc cũng sẽ đi toi luôn.”
Nguyên nhân trong việc này tương đối phức tạp, không phải chỉ đơn thuần là cậu không góp mặt trong phần hai của 《 Thiên Tử 》 , mà còn có mấy cái tin lá cải lan truyền xung quanh mối quan hệ đồng tính giữa cậu và Charles, người ta sợ những tin tức xấu này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quảng cáo sản phẩm của họ.
“Đều là người làm ăn, bây giờ tôi không đóng phim cũng không có hợp đồng này nọ, bọn họ ngừng hợp tác với chúng ta cũng là chuyện thường tình, bây giờ vấn đề tài chính của công ty không đến nỗi tệ, việc này cô đừng nên quá lo.” Đường Phong rất bình tĩnh nghe Tiểu Vũ thuật lại.
Tiểu Vũ thở dài nhưng chỉ biết vừa cười vừa nói: ” Mấy người làm ăn đúng là chỉ biết thừa nước đục thả câu mà, bọn họ chỉ chờ chúng ta cúi đầu xin xỏ, biết thương trường là thế, nhưng trong lòng thật là cảm thấy không thoải mái chút nào hết.”
“Đường Phong anh cũng đừng lao tâm quá, quảng cáo đó tôi có thể cùng người khác đi bàn bạc, nếu bàn xong xuôi thì tốt rồi, còn không thì chúng ta cũng không cần phải nhân nhượng nài nỉ họ, đâu thể để để họ được đằng chân lên đằng đầu chứ. ” Tiểu Vũ nói.
“Cực cho cô rồi, chờ chọn kịch bản xong thì tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi một bữa xả láng luôn.” Đường Phong cười nói, “Nếu không mọi người mệt lừ hết thì còn ai giúp tôi đây?”
“Ông chủ à, nghỉ phép có được tính lương không vậy?” Tiểu Vũ cười giả lả.
“Tôi bạc đãi mọi người lắm sao?” Đường Phong giả bộ tức giận.
“Hay quá, tôi phải thông báo tin nóng hổi này cho mọi người mới được, đúng rồi, ba giờ rưỡi chiều có Lý Đông Tây bên tạp chí XXOO đến gặp anh đó.”

“Anh làm gì mà nhìn chằm chằm em vậy?” Đẩy gọng kính trên sóng mũi, Lý Đông Tây nói đến phỏng vấn Đường Phong, nhưng trên thực tế chưa tới ba giờ rưỡi thì cậu ta đã tới đây, ngồi ở phòng làm việc của Đường Phong hết ăn cái này rồi uống cái kia.
“Anh Đường, em ăn nhiều đồ ăn của mọi người lắm hả?” Lý Đông Tây có chút xấu hổ sờ sờ đầu, cười ha ha, “Công ty anh phúc lợi tốt thiệt nha, đi làm mà còn được ăn nhiều đồ ăn ngon vậy.”
Đường Phong thích môi trường làm việc thoải mái công việc, nhân viên có thể trồng những chậu cây nho nhỏ xung quanh, rồi trang trí bàn làm việc của họ, đồng thời Đường Phong cũng dành một phòng riêng để nghỉ ngơi.
Phòng nghỉ có cà phê, sữa và nước giải khát, còn có bánh quy và TV, lúc công việc mệt mỏi, có thể ngồi ở sô pha xem TV, nghe vài bản nhạc, khiến người sẽ thanh thản trở lại, Lý Đông Tây lần đầu tiên đến đây thì đã mê mẩn, muốn ăn dằm nằm dề ở đây cả ngày.
“Không, tôi chỉ nghĩ là cậu càng lớn thì càng đẹp trai ra, sao cứ đeo cái kính khiến cậu cứ ngu ngu khờ khờ vậy.” Là một diễn viên lâu năm, mắt nhìn người của Đường Phong tương đối chuẩn, ai ăn ảnh, ai có tướng tá bảnh bao, người làm trong nghể nhiều năm đương nhiên nhận ra được.
Ví dụ như Lý Đông Tây này đây, thoạt nhìn lúc nào cũng cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cậu ta càng lớn thì càng có khí chất, diện lên một chút thì chả kém gì những minh tinh Nhật Bản hay Hàn Quốc.
“Ha ha, em cũng nghĩ như thế.” Người nào đó cười ngây ngô một chút, lập tức hỏi, “Đúng rồi anh Đường, anh chọn kịch bản thế nào rồi, nếu như không có cái nào được thì sao anh không tự mình viết luôn?”
“Nếu tìm được kịch bản thì tốt rồi, còn không thì tự mình viết cũng được, nhưng cái khó là bây giờ còn chưa xác định được là nên chọn đề tài nào.”
Đối với Lý Đông Tây, cái người quá thân quen này thì Đường Phong cũng không có gì để giấu diếm, liền nói ra suy nghĩ của mình, tuy rằng Lý Đông Tây thoạt nhìn khờ khạo, nhưng đôi khi Đường Phong nghĩ người này căn bản là đang giả ngốc hay sao ấy, thật ra là rất thông minh, nói không chừng cậu ta sẽ góp chút ý kiến cho việc này.
“Anh Đường, theo em nghĩ, kỳ thực trong nước anh cũng đã nổi tiếng lắm rồi, phần hai của mà đổi diễn viên thì em cá là chẳng có khán giả đâu, đâu có ai thích hợp đóng vai Đường hơn anh đâu chứ.” Lý Đông Tây vừa nói vừa nhét bánh quy vào miệng.
“Uống nước đi, coi chừng nghẹn.” Đường Phong đứng lên đưa một ly nước cho Lý Đông Tây.
Lý Đông Tây cười ha hả rồi nói tiếp: “Cám ơn anh, thật ra em thấy, anh bây giờ nổi hơn hồi xưa nhiều, đừng để ý đến nội dung phim như thế nào, sao anh không tự liên lạc với đội ngũ sản xuất quay một bộ phim về chính bản thân mình đi.”
Đường Phong tuy rằng sống rất khiêm tốn, nhưng gần đây tin tức này nọ cứ nhan nhản khắp nơi, hình ảnh về cậu cũng xuất hiện đầy trên mặt báo, khiến cho cậu dường như đã trở thành nhân vật chính trong cái giới giải trí này.
Ngoại trừ một số người hâm mộ đối với với bộ phim《 Thiên Tử 》 , thì những khán giả trong nước rất bức xúc đối với việc qua cầu rút ván của các tay sản xuất, nhất là khi mọi người biết bên casting lại còn muốn tuyển thêm một diễn viên Châu Á khác để thay thế Đường Phong, việc này càng khiến họ thêm bất mãn.
Dựa vào cái gì mà vai Đường do người Trung Quốc diễn lại bị người nước ngoài thay thế?
Nhưng bên sản xuất cho rằng diễn viên người Hàn Quốc kia vốn đã có tầm ảnh hưởng khá lớn tại phim trường quốc tế, dự là có thể hoàn thành tốt vai anh hùng Châu Á này.
Mặc dù cậu rất không hiểu cách thức làm việc của bên nhà sản xuất, nhưng bất luận làm sao đi nữa thì người trong công ty lúc nào mà tránh khỏi việc kéo bè kéo phái, rõ ràng bộ phim đầu tay 《 Thiên Tử 》của Robert bày ra nhằm mục đích khử đối thủ, nhưng ấy vậy mà lại mất luôn quyền kiểm soát cho phần tiếp theo của bộ phim này.
Bất quá bây giờ thì ai thay vị trí của Đường Phong trong phần hai thì đây là chuyện không phải cậu có thể hỏi đến nữa rồi, “Phim về bản thân tôi?” Đường Phong giương khóe miệng hỏi ý của Lý Đông Tây trong câu này là gì.
Cậu tiếp tục: “Ý cậu là phim về cuộc sống, về những gì mà tôi đã trải qua sao?”
“Đúng vậy!” Lý Đông Tây kích động thiếu chút nữa thì đứng lên “Em đứng ở vị trí khán giả, em biết thể loại phim nào sẽ cuốn hút mình mà, thật ra em rất muốn xem phim về đời tư của anh, anh nghĩ lại xem, mấy năm trước có ai biết đến anh đâu phải không? Nhưng bây giờ thì không một ai mà không nhận ra anh cả.”
“Tụi khán giả em đây không chỉ quan tâm tới quá khứ và cuộc sống sinh hoạt của anh mà còn….khà khà…. hết sức hết sức quan tâm đến cuộc sống tình cảm của anh nữa…” Giọng Lý Đông Tây từ từ nhỏ dần ở mấy câu cuối.
Cũng là tự truyện, mà cũng không phải là tự truyện, chỉ là mang chính cuộc sống mình lên phim, ngẫm lại cuộc đời “muôn màu muôn vẻ” đầy sóng gió này nếu có thể làm thành phim thì không chừng sẽ rất thu hút lắm đây.
Lời đề nghị của Lý Đông Tây quả là rất có sức hấp dẫn, Đường Phong suy nghĩ một chút, cậu đang lưỡng lự nhưng thật sự ý kiến này đúng là rất đáng để cân nhắc, nếu như phim hoàn thành, chắc chắc sẽ khán giả cũng sẽ kéo đến rạp rất đông.
“Đông Tây, lần này cảm ơn cậu rồi, cậu cứ từ từ ngồi chơi, tôi đi tìm Tiểu Vũ và những người khác bàn bạc một chút.” Những ý nghĩ dường như đang lóe lên trong đầu, Đường Phong lập tức ra ngoài mở cuộc họp khẩn cấp.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Lý Đông Tây cười cười: “Người mà anh muốn cảm ơn không phải là tôi đâu.”
Lấy ra điện thoại di động, Lý Đông Tây bấm một dãy số.
“Ông chủ, Đường Phong chắc là đã đồng ý với ý kiến của ông rồi đó, bây giờ cậu ấy đã đi ra ngoài họp.”
【 tốt 】
“Ông chủ không tính nói cho Đường Phong biết sao?” Lý Đông Tây hỏi nhỏ.
【 không cần, cậu cứ tiếp tục đi theo bên cạnh cậu ấy 】
Vừa nói hết câu, bên kia đầu dây đã cúp máy.
Lý Đông Tây giơ di động lên, ngồi yên một hồi rồi thở dài: “Đường Phong à Đường Phong, ông chủ nhà tôi đúng là rất thích anh.”
Vì sao không trực tiếp giúp đỡ Đường Phong?
Vì sao không nói cho Đường Phong biết chủ ý này thật ra là do Albert đề ra?
Lý Đông Tây không rõ, nhưng nếu ông chủ đã bảo như thế, thì tất nhiên cậu cũng không dám trái lệnh.
So với những người khác, thì có thể Albert không phải là người hiểu rõ Đường Phong nhất, nhưng nhất định chỉ có Albert mới là người biết thưởng thức tài hoa của Đường Phong, và chỉ có Albert biết được tài hoa của Đường Phong nằm ở đâu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.