“Khi đi gặp đạo diễn, tôi chỉ yêu cầu cậu hành xử có lễ độ và văn minh một chút, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được gây hấn, càng không thể mắng chửi rồi động tay động chân, có được không?”
“Xời —— ”
“Tiểu Ác Ma.”
“Biết rồi biết rồi, sao anh phiền quá vậy, dù sao đi nữa tôi cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, chả nhẽ ngay cả đạo lý đó tôi cũng không biết sao?”
Bước xuống xe, Đường Phong căn dặn Tiểu Ác Ma thêm lần nữa, cậu đương nhiên biết Tiểu Ác Ma là một sát thủ có tiếng, nhưng xem ra, những người làm công việc này thường cách ly bản thân mình với xã hội, mỗi người có một tính cách khác nhau, hiển nhiên người khác không thể nào hiểu được họ.
Hôm qua nghe được tin Trần đạo diễn hôm nay sẽ đi kiểm tra việc đào tạo, Đường Phong nghe xong lập tức liền đi gặp ông ấy.
Mang theo ba trợ lý bên người, tuy rằng chỉ có Trương Thụy Thừa là trợ lý thật, còn hai người kia thì một người là sát thủ, một người là phóng viên, dù sao đi nữa, bây giờ cùng mấy tên chết tiệt này đi gặp Trần đạo diễn trước, để tránh đến lúc đó mấy tên không hiểu chuyện này xông đi làm bừa thì sẽ rách hết việc.
Tới dưới lầu, Đường Phong gọi cho trợ lý của Trần đạo diễn thông báo một tiếng, điện thoại reo hai ba hồi chuông sau đó được nối máy, Đường Phong nói rõ ý định của mình đến đây chính là muốn gặp ông ấy.
Trợ lý của Trần đạo diễn từ chối, nói hôm nay ông ấy không tiện tiếp Đường Phong, cậu liền thẳng thắn nói bây giờ cậu đang đứng chờ dưới lầu, đối phương tựa hồ có chút kinh ngạc, nhờ báo với đạo diễn giúp.
Sau đó bọn họ vẫn đứng chờ, Trương Thụy Thừa có chút lo lắng hỏi: “Anh Đường, nếu bọn họ không muốn gặp chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu, tôi chắc là bọn họ sẽ gặp chúng ta.” Đường Phong trả lời chắc chắn.
Quả nhiên, không để Đường Phong chờ lâu, chừng khoảng hai ba phút sau thì đối phương đã gọi cho Đường Phong bảo họ lên lầu.
Dù sao mọi người cũng đã đến rồi, Trần đạo diễn cũng không phải người khó tính này nọ, tất nhiên không để cậu chờ dưới lầu được.
Đường Phong sở dĩ “một mình ra trận”, cũng là nhờ đạo diễn Đạo diễn Lý Nguy nói với cậu rằng thật ra Trần đạo diễn là một người khá dễ tiếp xúc, nhưng bắt cậu phải mặt dày mày dạn đi gặp người ta thì không biết cậu có làm được không, Đường Phong nói từ trước, rằng cái chuyện xấu hổ ngại ngùng này thì cậu đã quá kinh nghiệm rồi.
“Anh Đường, anh thật là lợi hại mà.” Giọng Trương Thụy Thừa đột nhiên tràn đầy kính nể.
Đường Phong vừa đi vào trong, vừa cười nói “Tôi có gì mà lợi hại chứ?”
“Không phải sao, anh xem anh bây giờ anh cũng là diễn viên hạng A trong nước rồi, trước đây có biết bao nhiêu đạo diễn muốn hợp tác với anh, tôi cũng từng tiếp xúc với một số những diễn viên tầm cỡ khác, nếu họ mà bị đạo diễn từ chối rồi thì chỉ biết ngậm bồ hòn chịu trận mà thôi, không ai dám hé răng này nọ đâu, còn anh thì lại khác, tự mình đi gặp đạo diễn để thương lượng luôn.”
Trương Thụy Thừa cứ như xúc động không ngớt, dù gì đi nữa thì cậu cũng đã còng lưng trong nghành giải trí này gần hai năm đằng đẵng, diễn viên hạng nào cậu cũng đã gặp qua, chẳng ai cúi mình trước người khác, không muốn phải sợ mất mặt chịu nhục nhã.
Vậy còn Đường Phong, cư nhiên lại “tay không đánh giặc”.
“Tranh thủ cơ hội không phải là chuyện mất mặt gì lắm, cho dù thất bại thì vẫn còn hơn là ngồi chờ chết một chỗ.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Cậu biết Fiennes không? Cho dù là Fiennes lúc thành danh, hay là lúc chưa có tiếng tăm thì ông ấy cũng bôn ba khắp nơi tìm kiếm cơ hội cho chính mình, chứ đâu có ai một bước là lên trời liền đâu.”
Nhìn sự thành công rực rỡ của người nào đó thì chắc hẳn ai cũng biết người đa số họ đều đã trải qua quá khứ hết sức chua cay.
Hiện tại đối với Đường Phong mà nói, những chuyện như thế này cũng không làm cho cậu khó chịu gì.
Một người đến thời điểm nào thì biết mình đã thật sự thành danh hay chưa? Đường Phong tới tầng trệt theo như lời của trợ lý đạo diễn Trần, lúc vào thì còn chưa biết rõ ai với ai, đối phương thấy cậu thì liền mỉm cười đi tới.
“Tôi còn tưởng anh nói đùa nữa chứ, không ngờ là anh lại chờ dưới lầu, mọi người chờ một chút, đạo diễn đang kiểm tra ở phía trong.” Trợ lý của Trần đạo diễn rất điềm tĩnh và hòa nhã, nói xong vài câu thì đưa Đường Phong và mọi người cùng vào bên trong.
Ở đây giống như phòng dạy vũ đạo, rất rộng, xung quanh đều gắn kiếng, đại khái có khoảng mười người đang đứng dựa vào tường, giữa phòng có một cô gái mặc trang phục thời cổ, tuy rằng trong tay không có bất kỳ vật gì, nhưng hình như là đang diễn cảnh rót rượu.
Đường Phong lần đầu mới biết được, thì ra rót rượu đơn giản cũng có thể diễn hay đến như thế.
Vì trong phòng rất rộng mà lại ít người, mà khắp nơi đều lót kiếng, mặc dù lúc Đường Phong đi vào không gây tiếng động gì, nhưng vẫn đang có mấy người diễn viên nhìn thấy cậu, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Đường Phong rồi thì thầm to nhỏ, nhưng tất cả chỉ có thế.
Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi khẽ cau mày đứng một bên, và một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi vô cùng xinh đẹp đứng kế cạnh, trong lúc cô gái còn đang biểu diễn thì bọn họ không nói với nhau một câu, chỉ là chăm chú nhìn mà thôi.
Cho đến khi cô gái biểu diễn xong rồi quay về đội đứng, bọn họ mới ghé đầu vào nói chuyện.
Sau đó lần lượt các diễn viên ra biểu diễn, có lúc múa kiếm, có lúc đánh đàn, Đường Phong cũng đã từng học qua loại hoa quyền này (chỉ múa võ chứ không biết đánh), có thể nhận thấy được những diễn viên trẻ tuổi này đã tập luyện rất nghiêm túc và gian khổ, mỗi động tác diễn tả cảnh mây bay nước chảy đều toát lên sự sinh động và lưu loát, bài biểu diễn khá dài nhưng lại không hề mang vẻ kiểu cách kệch cỡm.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút trước đi, để thầy Lý sẽ nói sơ qua về màn biểu diễn vừa rồi, về tổng thể mà nói thì tất cả mọi người làm rất tốt.” Cho đến khi tất cả đã xong, thì Trần đạo diễn mới mỉm cười và vỗ tay tán dương.
Các cô cậu trẻ tuổi thở dài một hơi, vẻ mặt cũng bắt đầu thả lỏng, bắt đầu rì rầm rằng không biết nên thảo luận việc biểu diễn trước hay là ngồi đoán chuyện vì sao hôm nay Đường Phong lại tới đây, không ít người bắt đầu bước về phía Đường Phong.
Nếu như Trần đạo diễn cũng không phát hiện trong phòng có người lạ thì chuyện này đúng là không khả năng rồi.
“Xem mấy con bé trong đoàn vui chưa kìa, cậu mới vừa tới thì chúng nó phấn chấn lên vậy đấy.” Trần đạo diễn rất tự nhiên đi tới, “Qua bên kia ngồi nói chuyện đi.”
Trong phòng có vài cái ghế, Đường Phong cũng không ngại ngùng từ chối, cùng ông ấy ngồi xuống, trợ lý thấy thế liền mang đến hai tách trà.
Trương Thụy Thừa biết giữ phép tắc đứng bên cạnh Đường Phong, Tiểu Ác Ma có chút buồn chán cứ lia mắt qua rồi lia mắt lại, thỉnh thoảng lại chạm phải ánh mắt của Lý Đông Tây, mùi thuốc súng bắt đầu bùng lên.
Không muốn chậm trễ thời gian của Trần đạo diễn, sau khi Đường Phong ngồi xuống thì liền đi thẳng vào vấn đề, cậu nói: “Đạo diễn Trần, ngài đã nhận được kịch bản rồi chưa?”
“Nhận được rồi, cũng đã xem qua, kịch bản cũng rất được. ” Cúi đầu nhấp một ngụm trà, ánh mắt Trần đạo diễn đột nhiên sáng lên, ông hiếu kỳ ngẩng đầu hỏi, “Nghe nói là được biên soạn lại dựa vào chính những câu chuyện của cậu?”.
“Cũng không phải là biên soạn gì, chỉ là bên trong có liên quan đến rất nhiều người.” Thấy đối phương hiếu kỳ, Đường Phong tiếp tục, “Có thể nói những người xuất hiện trong kịch bản cũng chính là diễn viên chính, đi đến một nơi rồi bỗng nhiên không thấy được tương lai của chính mình, vốn dĩ hiện tại đã trải qua những sự việc đã quá bi ai rồi, kết quả lại còn gặp phải những chuyện không thể thảm hơn được nữa.”
Đường Phong thành khẩn nói: “Trần đạo diễn, tôi cũng không cách nào nói cho rõ ràng, bây giờ tôi tìm đến chỗ ngài, chỉ hy vọng ngài có thể suy xét lại một chút, tôi thật lòng muốn cùng ngài hợp tác, cũng mong muốn kịch bản này có thể do chính ngài làm đạo diễn.”
“Cậu thật là, ha ha.” Trần đạo diễn đột nhiên nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.
“Phim của cậu tôi đề đã xem qua, hiện giờ diễn viên có thực lực tài năng và điển trai như cậu trong giới thì rất khó kiếm được, đạo diễn Lý Nguy cũng có đề cử cậu, ông ấy nói với tôi cậu tuy rằng còn trẻ nhưng so với diễn viên bốn mươi thì tài năng cũng chẳng kém là bao, rất chững chạc quật cường, nhưng theo tôi thì cậu rất ư là bướng bỉnh.”
Tiểu Ác Ma có chút hoàn hồn trở lại, ghé vào tai Lý Đông Tây nhỏ giọng: “Này, ông đạo diễn ấy cứ cười tới cười lui, còn nói Đường Phong cứng đầu ương ngạnh này nọ, rốt cuộc là ông ta có tính đáp ứng yêu cầu của chúng ta không vậy?”
“Đáp ứng rồi.” Một câu nói chắc nịch được thốt ra.
Tiểu Ác Ma trợn mắt lườm Lý Đông Tây: “Xời, thiệt hay giả đây, cậu đừng có nói bừa, lúc trước không chịu, bây giờ lại chịu là sao?”
Lý Đông Tây không thèm để ý tới Tiểu Ác Ma, người sau miệng cứ lầm bầm lải nhải vài câu, nhưng trái lại lại không dám gây sự bất cứ chuyện gì, còn đạo diễn và Đường Phong đang trò chuyện hết sức vui vẻ, trọng tâm câu chuyện rất nhanh chóng chuyển đến hiện trạng phim Trung Quốc hiện nay.
“Bây giờ là thời đại của dòng phim thị trường, một số người đi đóng phim chỉ là muốn kiếm tiền, quay tứ tung những bộ phim không có chất lượng, nhiều bộ phim được cho là bom tấn cũng chỉ là lừa gạt khán giả mà thôi.” Trần đạo diễn thở dài, đối với thực trạng phim thương mại bây giờ cũng cảm thấy thật là bất lực.
“Khán giả cũng không phải ngu ngốc gì, bị gạt vài lần thì tất nhiên sẽ không bị gạt nữa, đợi đến lúc thị trường phim không còn bị cấm vận, phim nước ngoài sẽ ồ ạt tiến vào, phim trong nước đương nhiên sẽ không còn chỗ đứng, uy tín không lấy lại được, thì ai còn dám ủng hộ nữa chứ?”.
Trần đạo diễn nói với Đường Phong : “Cậu là người đã từng đóng phim ở Hollywood, hẳn là cậu biết thị trường phim trong nước và quốc tế khác nhau, việc sản xuất và chế tác phim cũng rất là khác xa, nếu chúng ta nếu muốn bảo vệ thị trường này, thì việc đầu tiên chính là đạo diễn và diễn viên phải có đam mê và nghiêm túc trong nghề.”
“Trần đạo diễn, tôi biết thời gian của ngài rất eo hẹp, nhưng liệu ngài có thể cho tôi cơ hội hay không, để chúng ta hợp tác một lần xem sao?” Đường Phong không quên mục đích tới đây của cậu ngày hôm nay.
Nhìn người trước mặt không ngại đường xa đích thân đến đây tìm mình, Trần đạo diễn đột nhiên có chút dao động.
Trầm mặc hai ba phút, ngay lúc Đường Phong muốn lên cơn đau tim vì hồi hộp thì Trần đạo diễn rốt cuộc cười ra tiếng, ông gật đầu, chỉ nói bốn chữ: “Hậu sinh khả uý!”