Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lâm Trí Hòa ba bước thành hai bước chạy chậm tới trước mặt Vân Sơ. Anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Vân Sơ với một chút lo lắng, nói: "Tiểu Sơ, em, sao em lại ở đây!".
Vân Sơ nhìn bạn trai cũ thở hổn hển vì chạy chậm tới, có chút tức giận mở miệng: "Làm sao, chẳng lẽ tôi không thể ở đây sao?".
Lâm Trí Hòa nhanh chóng lắc đầu. Thái độ của Vân Sơ khiến anh có chút không biết làm sao. Trong quá khứ khi Vân Sơ ở với anh, lời nói của cô luôn luôn dịu dàng ôn nhu. Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ sắc sảo của cô như hiện giờ.
Nghĩ về lý do tại sao Vân Sơ rất tức giận, Lâm Trí Hòa liền thiếu tự tin: "Anh không có ý đó".
Anh bước tới giữ chặt tay Vân Sơ, có chút ủy khuất lên án cô: "Em tại sao lại kéo anh vào danh sách đen? Chuyện trước kia, anh có thể giải thích".
Vân Sơ dùng sức kéo tay mình ra, lời nói mang theo sự châm chọc: "Giải thích? Anh muốn giải thích cái gì? Tôi đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ vào ngày hôm đó, anh cho rằng tôi bị mù".
Nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, trong lòng Vân Sơ gần như muốn thổ huyết: "Lâm Trí Hòa, anh thông minh như thế, không phải không biết hành vi sở tác sở vi của chính mình nếu như để tôi biết thì sẽ có hậu quả gì đi?".
Biết rõ nếu như cô biết những chuyện này chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn lựa chọn đi xem mắt. Điều đó có nghĩa là trong lòng anh đã sẵn sàng chia tay cô không phải sao?
Trước kia, Vân Sơ biết Lâm Trí Hòa là người rất hiếu thảo. Khi yêu, cô còn cảm thấy may mắn vì lòng hiếu thảo của anh. Dầu sao,, một người đàn ông hiếu thảo khẳng định là người giàu lòng trách nhiệm. Tuy nhiên, Vân Sơ không ngờ mối tình năm năm của cô với Lâm Trí Hòa lại không bằng một hai câu của mẹ anh.
"Hôm đó đi xem mắt là do mẹ anh buộc anh phải đi. Anh và cô gái kia chỉ gặp nhau đúng một lần, sau này vẫn luôn không có liên hệ với nhau. Tiểu Sơ! Em phải tin tưởng anh".
Nói đến thời điểm kích động, Lâm Trí Hòa lại muốn vươn tay ra để kéo Vân Sơ lần nữa, nhưng lại bị Vân Sơ nghiêng người né tránh.
"Mẹ anh ép buộc anh, không sai, bà ấy hẳn có ép buộc anh. Nhưng thật ra tôi muốn nghe xem, bà ấy đã ép buộc anh thế nào, là cầm dao kề vào cổ anh, uy hiếp anh không đi xem mắt thì sẽ giết anh sao?".
Vân Sơ cứ lẳng lặng nhìn nhìn Lâm Trí Hòa như thế, ánh mắt và biểu cảm của cô nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh không một gợn sóng tựa như đang nói chuyện râu ria.
Thấy Lâm Trí Hòa thể trả lời, Vân Sơ cảm thấy thời gian thật sự là một cái tốt. Rõ ràng lúc mới biết Lâm Trí Hòa lén cô đi xem mắt, cả đêm cô ngủ không được vì thống khổ. Nhưng bây giờ cô có thể đứng đây nói chuyện một cách bình tĩnh với anh, tất cả đều là nhờ công lao của cánh cửa gỗ.
Nhờ cánh cửa gỗ, rất nhiều điều khó tin đã xảy ra trong thời gian này khiến Vân Sơ bận rộn đến nỗi cô không có nhiều thời gian và tâm tư để yên tĩnh nghĩ về những rắc rối giữa cô và Lâm Trí Hòa.
Lâm Trí Hòa không thể nghi ngờ là một tồn tại đặc thù đối với Vân Sơ, đặc biệt là sau khi ba mẹ cô rời đi, Lâm Trí Hòa liền trở thành người thân nhất của Vân Sơ. Vân Sơ đã từng ảo tưởng qua vô số lần ----- Sau này cùng người đàn ông này kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thản mà lại thỏa mãn tựa như ba mẹ cô tới hết đời.
Nhưng hiện thực luôn luôn không như ý người, ngay khi Vân Sơ đắm chìm trong hạnh phúc, nó liền cho cô một cái tát.
Lâm Trí Hòa nghẹn lời, anh nhìn Vân Sơ, cầu khẩn cô: "Được rồi, chuyện xem mắt là lỗi của anh. Anh biết sai rồi. Hãy tha thứ cho anh lần này, chỉ lần này có được không?".
Đối với Vân Sơ, Lâm Trí Hòa không phải không có tình cảm. Ngược lại, anh yêu cô rất nhiều. Lâm Trí Hòa vẫn còn nhớ sâu sắc năm năm trước khi mới là sinh viên năm nhất mới vào trường, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Sơ, cảm giác rung động bùng lên trong tim anh.
Nói đến, Vân Sơ cũng không phải là một người hoàn mỹ. Cô có tính cách nhã nhặn và không thích đến những nơi ồn ào. Ở trường, những nơi họ đến khi hẹn hò chủ yếu là thư viện trường và nhà ăn. Ngẫu nhiên cũng sẽ đến rạp chiếu phim một hai lần, mỗi lần hẹn hò trở về anh đều có thể kích động suốt vài ngày.
Bởi vì trong một rạp chiếu phim tối, Vân Sơ sẽ ít bị gò bó hơn, điều đó sẽ khiến Lâm Trí Hòa luôn nắm tay cô, và thỉnh thoảng anh cũng có thể ăn bỏng ngô do bạn gái đút.
Sau khi sự cố này xảy ra, Vân Sơ ngay lập tức kéo anh vào danh sách đen, rồi rời khỏi Khánh thành. Lâm Trí Hòa đã đến nhà của Vân Sơ nhiều lần nhưng không lần nào gặp được cô. Có đôi khi Lâm Trí Hòa nhịn không được mà ở trong lòng thầm oán cô: Tại sao Vân Sơ có thể tuyệt tình như vậy. Đó chỉ là một vấn đề tầm thường. Và không có gì xảy ra giữa anh và cô gái kia. Cô ấy nhất thiết phải có phản ứng lớn như vậy sao?
Lâm Trí Hòa có nhiều điều muốn nói, nhưng Vân Sơ không muốn tiếp tục đứng đây lắng nghe anh lãng phí thời gian để nói những lời vô nghĩa này.
"Lâm Trí Hòa, anh cảm thấy chúng ta đi tới một bước này, chỉ bởi vì anh giấu tôi đi xem mắt sao?".
Lâm Trí Hòa mê mang nhìn cô: "Không phải vì anh đi xem mắt thì là vì cái gì?".
Vân Sơ cười khẩy và không muốn đi lòng vòng với anh: "Bởi vì ba mẹ anh. Bởi vì sự ngu hiếu của anh. Mẹ anh bảo anh đi xem mắt anh liền đi? Trước đó, mẹ anh không phải vẫn luôn muốn anh chia tay tôi sao, tại sao anh không nghe theo bà ấy?".
Ba mẹ của Lâm Trí Hòa trước nay vẫn luôn chướng mắt cô, vậy nên Vân Sơ cũng không muốn cứng rắn gả vào Lâm gia. Vân Sơ không còn là một cô bé, một cuộc hôn nhân nếu như không được cha mẹ chồng thích vậy thì có bao nhiêu khổ sở?
Bình thường cô cũng nghe qua không ít về chuyện mẹ chồng nàng dâu. Cô là người tự hiểu lấy mình, tính cách của cô không tốt, nên cô không thể làm được chuyện để cho bản thân chịu ấm ức cũng muốn chiều theo người khác.
Nghe Vân Sơ nói, Lâm Trí Hòa cũng rất bất lực: "Tiểu Sơ, anh trước kia cũng đã nói với em, những thành kiến của ba mẹ anh chỉ là tạm thời. Chờ sau khi chúng ta kết hôn, lại có bảo bảo, thái độ của bọn họ sẽ dịu lại".
Lại là những lời này, Vân Sơ đã nghe đến lỗ tai mọc kén rồi. Trước kia, cô chưa bao giờ nói ra tiếng nói của mình ở trước mặt anh vì lo lắng tới cảm thụ của Lâm Trí Hòa. Bây giờ hai người đã chia tay, cô không cần lo lắng nữa.
"Thật buồn cười, ba mẹ anh bởi vì tôi không có bố mẹ mà chướng mắt tôi, đó vốn là lỗi của bọn họ. Tôi đã làm gì sai mà phải khiến chính mình kết hôn rồi có đứa nhỏ thì mới có "khả năng" đạt được sự hòa nhã từ họ?".
Lâm Trí Hòa cũng biết Vân Sơ ủy khuất, thế nhưng anh có biện pháp nào đâu.
"Anh hiểu những gì em nói, nhưng bọn họ dù sao cũng là người đã sinh ra anh và nuôi lớn anh, em không thể nể mặt anh nhẫn nhịn một chút sao?".
[ LTH: Nhẫn con khỉ…!! ]
Đến bây giờ Lâm Trí Hòa vẫn nói như vậy, Vân Sơ ở trong lòng thầm nghĩ, cũng hoàn toàn dập tắt triệt triệt để để mọi hy vọng của cô.
Lúc ba mẹ cô còn sống, cô cũng là viên ngọc yêu quý trong tay họ. Sau khi họ mất, cô liền bị người coi khinh.
Vân Sơ lùi lại hai bước, cô nhìn thẳng vào mắt của Lâm Trí Hòa, từng câu từng chữ nói với anh: "Không thể, bây giờ chúng ta đã chia tay. Mẹ anh có thể yên tâm, cũng có thể thỏa thích đi tìm cho anh một người vợ, một người con dâu mà bà thích".
Ai thích nhẫn thì cứ để người đó đi nhẫn đi. Dù sao cô cũng không muốn làm một người vợ nhỏ bị khinh bỉ.
Lời này thực sự quá tru tâm, Lâm Trí Hòa sửng sốt tại chỗ trong một thời gian mới có thể lấy lại tinh thần.
Bởi vì Lâm Trí Hòa, khiến Vân Sơ không còn hứng thú đi dạo trung tâm thương mại nữa. Thấy anh sững sờ đứng đó, cô cũng không thèm để ý tới anh, tự mình trở về trên xe, mở máy, đạp chân ga, và rời đi.
Thông qua gương chiếu hậu nhìn Lâm Trí Hòa vẫn còn sững sờ đứng đó, tâm tình của Vân Sơ cảm thấy rất phức tạp. Nói rõ mọi chuyện cũng tốt. Diễn đàn lê quý đôn. Nói rõ, tất cả mọi uất khí vẫn luôn tích lũy dưới đáy lòng cô mấy tháng trước đã biến mất. Vân Sơ cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn nhiều. Về phần Lâm Trí Hòa, đó không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Vì gặp được Lâm Trí Hòa, Vân Sơ cũng không còn tâm trạng để ăn tối ở Khánh thành nữa, cô trực tiếp lái xe trở về Thanh thành. Sau khi về đến nhà, cô lên lầu tùy tiện nấu một bát mì để lấp đầy bụng sau đó đi nghỉ ngơi.
- -- ---
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm.
Vân Sơ gọi điện cho một công ty lắp đặt thang máy vận chuyển hàng hóa trong thành phố. Mấy ngàn cân lương thực lần trước đã đủ khiến Vân Sơ và Ngô Bảo Tú mệt đến ngất ngư. Lần này lại là năm tấn lương thực. Có đánh chết Vân Sơ thì cô cũng không muốn trải nghiệm lại chuyện đêm hôm đó.
Siêu thị ở tầng một, nơi sinh hoạt ở tầng hai và nhà kho ở tầng ba đã không có cách nào thay đổi. Không biết sau này chính mình còn muốn bán bao nhiêu lần lương thực, nên Vân Sơ nghĩ dứt khoát lắp đặt thang máy vận chuyển hàng hóa. Mặc dù nó tốn rất nhiều tiền, nhưng tốt xấu gì cũng tự giải thoát bản thân.
Khi xây dựng căn nhà nhỏ này, bà ngoại Vân Sơ có để lại một khoảng trống ở phía trước và phía sau tòa nhà. Vân Sơ tính toán sẽ lắp đặt thang máy chở hàng ở phía sau nhà, còn đằng trước thì dựng một chỗ đậu xe.
Vân Sơ đang rất gấp. Nên sau khi cô chuyển khoản thanh toán, người lắp đặt đã vận chuyển thang máy vận chuyển hàng hóa tới nhà vào buổi chiều. Thấy Vân Sơ làm ra trận thế lớn như thế, người trên đường đều hiếu kỳ vây tới tham gia náo nhiệt.
Vân Sơ đã chuyển tới đây được một thời gian, nhưng trong mắt hàng xóm, cô và bà cô giống nhau đều không thích trò chuyện với mọi người. Vì vậy bây giờ mặc dù mọi người đều tò mò, nhưng lại ngại mình cùng người ta không quen, nên cũng không có ai tiến lên hỏi thăm.
Loại tình huống này kéo dài cho đến khi ông nội Ngô tan tầm mới kết thúc. Ông nội Ngô là người trông nghĩa trang trước đó đã tiện đường chở Vân Sơ đi một đoạn. Khoảng thời gian này, ông thấy Vân Sơ sống một mình lại không có người thân, vì vậy thỉnh thoảng cũng đưa cho cô một ít rau trồng tại nhà. Được coi là một trong số ít người Vân Sơ quen ở Thanh thành.
Thấy rất nhiều thanh thép và tấm thép xếp chồng lên nhau ở cửa nhà Vân Sơ, ông nội Ngô cho dừng xe đạp điện, hỏi: "Vân nha đầu, cháu đang làm gì vậy?".
"Ông nội Ngô". Vân Sơ trước ngọt ngào chào ông, sau đó mới giải thích: "Cháu muốn lắp đặt thang máy chở hàng ở phía sau nhà. Những người này đang giúp cháu cài đặt thang máy". 𝑁ha𝒏h 𝓶à khô𝒏g có q𝓊ả𝒏g cáo, chờ gì 𝘵ì𝓶 𝒏gay ⩶ T𝒓U𝓶𝘵𝒓𝓊yệ𝒏.V𝒏 ⩶
Lúc trước Vân Sơ xây thêm tầng ba, mọi người cũng đã nghe đội thi công nói qua, khi đó đã có không ít người tự mình nói thầm. Cháu gái của Đào Như Trúc xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trông con bé không được thông minh cho lắm. Một cô gái nhìn nhu nhu nhược nhược, hết lần này tới lần khác lại muốn xây thêm tầng ba để làm phòng kho. Tới lúc đó, chỉ riêng việc di chuyển hàng hóa lên xuống, cũng đủ để cô uống một bầu.
Nhưng mọi người làm sao cũng không nghĩ tới, Vân Sơ lại nghĩ đến phương pháp lắp đặt thang máy vận chuyển hàng hóa an ninh. Diễn đàn lê quý đôn. Giá của thang máy này không rẻ. Trước đó cạnh tòa nhà dân cư có một hộ gia đình, nhà nằm ở tầng năm, bởi vì trong nhà có người già đi đứng không tiện, cho nên cô con gái nhà đó muốn lắp đặt thang máy để thuận tiện cho người già.
Cuối cùng, sau khi hỏi thăm nghe ngóng khắp nơi, biết muốn lắp một cái thang máy phải mất hai mươi mấy vạn. Ngoài ra, còn phải muốn cùng các gia đình phía dưới đàm phán điều kiện. Cho nên họ đã từ bỏ việc lắp đặt thang máy, mà trực tiếp chuyển lão nhân qua tòa nhà dân cư bên cạnh ở.
Thang máy này, Vân Sơ nói lắp liền lắp, vì thế mọi người bắt đầu chụm đầu vào nhau buôn chuyện: "Xem ra bà Đào để lại không ít di sản, chứ không một cô gái như con bé, một cái thang máy mười mấy hai mươi mấy vạn nói lắp là lắp".
Một số phụ nữ thích buôn chuyện đã tụ tập lại với nhau, ghen tị lại đỏ mắt nói: "Tôi nghe người ta nói ba mẹ cô ta đã chết rồi, hình như là bị tai nạn xe cộ. Không cần phải nói, tiền bồi thường khẳng định không ít".
Nghe nói như thế, người phụ nữ có vẻ lớn tuổi khinh thường nheo mắt nhìn Vân Sơ, rồi nhổ một bãi đờm lên mặt đất, cay nghiệt nói: "Nhìn gương mặt con bé gầy gò như thế, đây chính là dáng dấp của kẻ phúc bạc. Mệnh đã định không khắc cha khắc mẹ thì chính là khắc chồng".
[ LTH: Xưa nay rất rất rất không thích mấy người (mấy bà/mấy cô/mấy thím) cả ngày tụ tập nói chuyện phiếm (nói xấu) người khác. Nói thì cũng thôi đi, nhưng chuyên môn thêm mắm dặm muối hay nói mấy lời cay nghiệt này nọ. Ta tị nhất những người như thế. ]
- -- HẾT CHƯƠNG 23 ---