Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 49: Gà rán và hamburger




Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi Trạm Vân Tiêu vươn tay ấn công tắc đèn, nhìn căn phòng cuối cùng cũng đã sáng đèn, hắn mỉm cười hài lòng. Đợi hồi lâu cũng không thấy Vân Sơ xuống, hắn do dự hồi lâu vẫn là nhấc chân đi lên cầu thang. Lúc bước đến trước cánh cổng sắt ở góc lầu một, sau một lúc cân nhắc, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên cánh cửa sắt.
Vân Sơ đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa từ trong giấc ngủ, cô quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đã 10 giờ 05 phút. Vân Sơ xác định hôm nay trước khi lên lầu ngủ cô đã cẩn thận khóa kỹ cửa cuốn, cho nên lúc này người gõ cửa sắt chỉ có thể là hai người.
Trạm Vân Tiêu hoặc Ngô Bảo Tú. Bởi vì chỉ có hai người họ từng lên lầu hai.
Lần trước Đổng Thừa Trạch tới, anh chỉ ở lầu một trong chốc lát, sau đó bọn họ liền chạy tới Khánh thị mua thuốc. Cho nên anh ta chưa từng lên lầu hai.
Vân Sơ nhìn chiếc váy ngủ mùa hè cô đang mặc, lại nghĩ đến tính cách lão cổ của Trạm Vân Tiêu, liền bất đắc dĩ lấy một bộ quần áo mặc nhà dài tay từ tủ quần áo bên cạnh ra. Sau khi chỉnh lý bản thân xong, cô xuống lầu mở cửa cho Trạm Vân Tiêu. Khi mở cửa ra còn không quên than thở với anh: "Chắc do lúc trước anh lấy đi chiếc chuông gió, bởi vậy lần này tôi đã không nghe thấy tiếng chuông khi cánh cửa gỗ xuất hiện".
Cho dù Vân Sơ nói như vậy, và Trạm Vân Tiêu cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không định treo chuông gió trở lại chỗ cũ. Lần này cánh cửa gỗ xuất hiện ở trong sân viện hắn, nhưng hắn không chắc chắn là bởi vì trùng hợp hay là bởi vì hắn đang cầm chuông gió. Dưới tình huống không chắc chiếc chuông gió có hữu dụng hay không, hắn không nguyện ý trả lại chuông gió trở về.
"Không sao. Sau này mỗi lần tới, ta lại gọi ngươi là được. Nếu như ngươi thật sự buồn ngủ, vậy ta có thể ở phía dưới giúp ngươi trông tiệm. Nếu có người tới ta sẽ lên gọi ngươi".
Nói xong, hắn sợ không đủ thuyết phục còn giơ lên bảo kiếm trong tay cho Vân Sơ nhìn. Lần trước gặp được Đổng Thừa Trạch, cả hai người họ là còn sững sờ. Với lại cũng may là Đổng Thừa Trạch không có ác ý, nếu không đêm đó hai người họ khả năng không đơn giản chỉ là đánh nhau.
Sau khi trở về, Trạm Vân Tiêu đã rút ra kinh nghiệm xương máu và quyết định vác theo bội kiếm vào lần sau tới. Để lần sau nếu có gặp được nguy hiểm, vậy ít nhất trong tay hắn còn có vũ khí.
Vân Sơ hai mắt sáng lên khi nghe điều này - đây là một cách hay!
Có Trạm Vân Tiêu ở tầng một quan sát, vậy cô không còn phải thường thường thức đêm nữa rồi. Cô vỗ vỗ lòng bàn tay, vội vàng gật đầu nói: "Được, cứ làm vậy đi".  
Trạm Vân Tiêu cảm thấy buồn cười khi thấy dáng vẻ háo hức của cô, hắn nhắc nhở: "Nhanh vậy đã đồng ý à, ngươi không sợ ta lấy hết đồ trong cửa hàng rồi tự mình chạy sao".
Nghe anh nói, Vân Sơ cười lắc đầu: "Tôi thực sự không sợ chuyện này. Đồ trong cửa hàng của tôi, chỉ cần có thứ mà anh để mắt tới vậy anh cứ tùy tiện lấy. Dù sao nó không đáng mấy đồng tiền".
Những thứ trong siêu thị này, so với những thứ Trạm Vân Tiêu đưa cho, quả thật quá tầm thường. Nếu người khác nói ra lời này, Vân Sơ quả thực sẽ cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định. Nhưng khi người nói là Trạm Vân Tiêu, từ đáy lòng cô lại cảm thấy anh sẽ không lấy trộm đồ trong cửa hàng rồi chạy mất.
Dù sao, mấy thỏi vàng anh đưa cô đủ bao trọn mọi thứ trong siêu thị nhỏ này. Trạm Vân Tiêu không biết những suy nghĩ trong lòng Vân Sơ, nghe cô nói, anh hơi nghiêng người cười đắc chí.
Vân tiểu thư có thể nói ra điều này, chứng tỏ ở trong lòng cô, hắn có sự tồn tại đặc thù đúng không? Vân Sơ ngồi sau quầy thu ngân, một tay chống má, nhìn cánh cửa gỗ thở dài: "Không biết hôm nay Đổng đồng chí có đến không?”.
Lần trước Đổng Thừa Trạch nói bọn họ muốn phá vòng vây, sau khi biết Trạm Vân Tiêu cũng từng ở trong doanh trại, Đổng Thừa Trạch đã nói với anh về tình hình hiện tại của họ. Chuyện phá vòng vây từ xưa tới nay luôn là chuyện hung hiểm. Sau khi nghe Đổng Thừa Trạch nói về sự chênh lệch quá lớn của hai phe địch ta, Trạm Vân Tiêu càng cảm thấy không mấy lạc quan về chuyện phá vòng vây của họ.
Nếu mấy người Đổng Thừa Trạch có thể chờ được quân tiếp viện mà anh ta đã nói tới, vậy bọn họ vẫn còn một tia hy vọng sống. Bây giờ thấy Vân Sơ lo lắng như vậy, Trạm Vân Tiêu tự nhiên sẽ không nói với cô về chuyện này, mà chỉ có thể an ủi cô bằng cách chọn những lời tốt đẹp.
"Lần trước tìm được cửa gỗ chứng tỏ anh ta là người có phúc, người có phúc ắt có thể gặp dữ hóa lành".
"Anh nói đúng, anh nói đúng". Vân Sơ tựa như đang tự an ủi mình, cô gật đầu liên tục.
Đúng vậy, nơi cửa gỗ xuất hiện không phải lúc nào cũng giống nhau và thời gian không phải lúc nào cũng khác. Người có thể thông qua cửa gỗ tới đây, vận khí hẳn là không tệ. Đổng Thừa Trạch có thể từ bên kia tìm được cửa gỗ mang về nhiều lương thực và thuốc men như vậy, vậy khẳng định bọn họ phá vòng vây chắc cũng không thành vấn đề.
Sau khi thuyết phục bản thân bằng cách này, Vân Sơ cũng bình tĩnh lại.
Tỉnh lại vào cái giờ này, trong chốc lát cô cũng không thể ngủ lại được. Vì vậy dứt khoát an vị ngồi ở sau quầy thu ngân nói chuyện phiếm với Trạm Vân Tiêu.
"Tôi nhớ anh cầm hạt giống về đã hơn ba tháng rồi phải không? Những củ khoai anh trồng chắc cũng sắp thu hoạch được rồi nhỉ?”.
Khó được Vân Sơ chủ động hỏi tình huống của mình, Trạm Vân Tiêu vội vàng thao thao bất tuyệt nói.
"Hai ngày trước điền trang đã sắp xếp người đến hỏi, nói rằng khoai tây trên ruộng đã lớn bằng nắm tay đứa nhỏ rồi".
"Ta tính toán hai ngày nữa sẽ tới điền trang một chuyến để thu hoạch tất cả khoai tây trên ruộng".
"Ngoài ruộng ta cũng cho trồng một số loại rau nhỏ, đã thu hoạch được một đợt rồi. Trước đó ta không nhớ tới, để lần sau tới ta sẽ mang cho ngươi một ít".
Măng tây và anh đào, cây cải đỏ trồng trong điền trang nhà Trạm Vân Tiêu đã thu hoạch được một mùa. Ngoại trừ một phần lưu lại làm giống, chỗ còn lại quản gia trang đều đưa đến trong phủ tướng quân. Tuy nhiên, những đồ ăn hiếm có này chỉ đi ngang qua sân khấu trước mắt Trạm Vân Tiêu, đã bị Tần thị cho người đưa tới phòng bếp.
Tần thị là người quản gia khôn khéo, ngay khi nhìn thấy những đồ ăn quý hiếm do quản gia trang gửi đến, trong lòng nàng lập tức có chủ ý. Nàng để lại một phần trong số đồ ăn này để nhà mình ăn, lại chọn ra một phần phẩm tướng tốt đưa qua mấy nhà thế gia quen biết. Chỗ còn lại thì lấy danh nghĩa Trạm gia đưa qua mấy nhà tửu lâu trong kinh.
"Nói tới, củ cải đỏ ăn rất ngon, vừa ngọt lại nhiều nước giống như đang ăn lê vậy. Ngày thường coi nó như hoa quả ăn cũng không khác mấy".
Nghe đến đó, Vân Sơ không khỏi nói: "Anh nói tới tôi mới nhớ ra mình chưa bao giờ ăn cải đỏ và anh đào".
Củ cải đỏ này chỉ mới xuất hiện trên thị trường trong hai năm qua, lại thêm Vân Sơ ngày thường không nấu cơm, vì vậy, ngẫu nhiên cô sẽ thấy nó trong siêu thị nhưng lại chưa bao giờ nghĩ sẽ mua nó về nhà. Hiện tại nghe Trạm Vân Tiêu nói ăn ngon, cô không khỏi có chút hiếu kỳ về mùi vị của nó.
Trạm Vân Tiêu nhanh chóng nói: “Vậy lần sau ta sẽ mang cho ngươi một ít”.
Vân Sơ gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là được rồi. Rau hữu cơ thuần thiên nhiên không ô nhiễm ở chỗ anh khẳng định so với rau ở thị trường bán bây giờ ăn ngon hơn".
"Thuần thiên nhiên? Không ô nhiễm? Rau hữu cơ?". Trạm Vân Tiêu nhướng mày. Đây là những từ mà hắn nghe không hiểu.
Vân Sơ xua tay, giải thích: "Bây giờ nông dân trồng rau ở chỗ chúng tôi luôn sử dụng thuốc trừ sâu và phân hóa học khi trồng rau. Hai thứ này cũng là thứ tốt, có thể tăng sản lượng lương thực, rau quả và ngăn ngừa sâu bệnh. Nhưng nếu dùng nhiều quá thì rau trồng tự nhiên sẽ không ngon".
Ngày nay, ngoại trừ những người có đất trong nhà tự mình trồng rau ăn ra. Thì những loại rau hữu cơ được bán giá cao trong các siêu thị cũng không biết có thật sự tốt như họ quảng bá hay không, hay đó chỉ là một mánh lới.
"Hóa ra là vậy". Trạm Vân Tiêu thụ giáo gật đầu.
Có rất nhiều thứ thần kỳ ở thế giới của Vân Sơ, bây giờ hắn lại biết thêm về thuốc trừ sâu và phân hóa học.
Trạm Vân Tiêu thầm nghĩ, lần sau tới đây nhất định phải nhớ mang cho Vân Sơ một ít rau của bên điền trang. Không có đạo lý, cô cho hắn hạt giống, nhưng ngay cả hương vị của nó thế nào cũng chưa nếm qua.
Nếu là trước đây, nghe Trạm Vân Tiêu nói muốn đưa rau quả tới, Vân Sơ khẳng định sẽ từ chối. Bởi vì cô không biết làm cơm nấu đồ ăn, những rau này có đưa cho cô cũng chỉ có lãng phí. Nhưng bây giờ có Dương Vi ở đây nên tình huống đã khác, cô có thể đưa đồ ăn xuống tầng một và để Dương Vi nấu rồi cùng ăn.
Vân Sơ vui vẻ vỗ vỗ lòng bàn tay, vừa cầm điện thoại vừa nói: "Nếu anh đưa tôi rau, vậy tôi sẽ mời anh ăn ngon".
Trạm Vân Tiêu cho là cô nói mời hắn ăn chính là mì tôm hoặc lẩu nhỏ. Hắn vội vàng mở miệng cự tuyệt: "Không cần, ta cũng mới ăn cơm tối xong cho nên hiện tại chưa có đói".
Không phải Trạm Vân Tiêu cố ý phá hư hào hứng của Vân Sơ, mà là do khoảng thời gian này hắn ăn quá nhiều mì tôm và lẩu nhỏ. Sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu đi qua, hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi vị của mì gói hay lẩu là bụng hắn lại thấy khó chịu.
Nghe anh nói, ngón tay đang chọn món của Vân Sơ ngừng lại, cô có chút tiếc nuối nói: "À, vậy sao. Vốn tôi muốn mời anh nếm thử Hamburger cùng gà rán, người trẻ tuổi ở chỗ tôi rất thích món này. Tại tôi thấy anh khá thích mì ăn liền với Cocacola, nên nghĩ hẳn anh cũng sẽ thích món này".
Nghe tên hai loại đồ ăn chưa từng nghe qua, Trạm Vân Tiêu lập tức hối hận. Đồ ăn ở chỗ Vân Sơ đều rất ngon, vậy nên hương vị của Hamburger và gà rán kia hẳn là cũng không tệ. Trạm Vân Tiêu lần đầu tiên trong đời hối hận miệng mình quá nhanh, Vân Sơ chưa kịp nói xong thì iđã từ chối.
Đứng giữa mặt mũi và đồ ăn, Trạm Vân Tiêu chỉ do dự mấy giây đã quả quyết lựa chọn mỹ thực. Sờ sờ chóp mũi có chút ngượng ngùng, hắn nói: "Cái đó….không thì ta sẽ thử xem".
Vân Sơ không biết Trạm Vân Tiêu vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô ấn hai cái lên màn hình điện thoại, số lượng đồ ăn liền biến thành hai phần. Trước khi gửi đơn hàng, cô không quên xác nhận với anh: "Vậy tôi sẽ đặt hai phần nhé. Đúng rồi, trong combo đồ ăn có kèm theo đồ uống, anh muốn Cocacola hay là bia?".
Trạm Vân Tiêu cũng đã uống rất nhiều Cocacola trong khoảng thời gian này. Khi nghe thấy từ Cocacola, hắn theo phản xạ mở miệng nói: "Ta muốn bia".
Vân Sơ lại đổi Cocacola thành bia. Sau khi gửi đơn hàng, cô chợt nhớ ra mấy lần trước Trạm Vân Tiêu đã mua rất nhiều Cocacola ở chỗ cô. Vì vậy không nhịn được lắm miệng hỏi một câu.
"Lúc trước anh uống nhiều Cocacola như vậy, nhớ đừng quên đánh răng kỹ. Đánh răng không kỹ, thứ này sẽ ăn mòn răng".
Nói đến đây, trong đầu Vân Sơ bỗng hiện lên một hình ảnh. Trạm Vân Tiêu bạch y tung bay, khí chất xuất trần từ xa đi tới, nhưng ngay lúc anh há miệng lại lộ ra mấy cái răng sâu. Hình ảnh này quả thực có lực kích thích rất lớn.
[ LTH: =.="" ]
Nhìn Vân Sơ đột nhiên vừa cười vừa gục xuống bàn, Trạm Vân Tiêu mê mang sờ sờ đầu.
Đang yên đang lành, nàng ấy bị sao vậy? Giống như bị người điểm huyệt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.