Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 107: Video bằng chứng




“Nếu cậu thật sự có lời gì khó nói…” Lục Dao vẫn chưa nói xong Chu Văn đã trực tiếp mở lời, “Không có, tớ không giống như những gì mọi người nghĩ, bây giờ tớ đang rất rõ bản thân đang làm gì, đây là lần đầu tiên tớ muốn làm việc gì đó vì bản thân. Lục Dao, thật ngại quá, bây giờ tớ phải đi làm đồ án tốt nghiệp của tớ, sau này chúng ta cứ tiếp tục làm bạn học đi.”
Khi nói ra câu này, tay Chu Văn bấu chặt vào dây đeo ba lô của mình, cậu thấy bây giờ cậu căn bản không xứng với Lục Dao, không phải Chu Văn không thích Lục Dao nữa, thậm chí bây giờ không thể nói là Chu Văn thích Lục Dao nữa, mà phải nói là yêu mới đúng.
Đúng, Chu Văn yêu Lục Dao, nhưng bây giờ cậu bắt buộc phải từ bỏ Lục Dao. Cho dù bản thân cậu cực kỳ không muốn, cho dù cậu thật sự rất đau khổ, nhưng nếu muốn tốt cho Lục Dao, để tất cả cả hai không phải đau khổ nữa, Chu Văn chỉ có thể lựa chọn việc dần dần rời xa Lục Dao.
Nhìn thấy Chu Văn đeo ba lô, cười với mình, Lục Dao khẽ cau mày, tướng mặt của Chu Văn càng ngày càng đi theo hướng đại hung rồi, cô không biết rốt cuộc Chu Văn đã gặp phải chuyện gì.
Ông nội, nếu bạn con gặp phải khó khăn, có phải con có thể không cần cậu ấy đồng ý không?
Sau khi cảnh sát tìm thấy nhân viên giao hàng đáng nghi kia, bọn họ đã hỏi thăm cư dân tầng mười lăm, bọn họ phát hiện ra người trong nhà đó thường xuyên không ở nhà, đừng nói đến đồ ăn nhanh, ngay cả camera giám sát ở lối đi cũng không có ai để ý, lúc này muốn có được đoạn video đó cũng là việc rất dễ dàng.
Quả nhiên, Tiểu Đao và đồng nghiệp trong cục đã nhìn thấy nhân viên giao hàng đó sau khi đi ra khỏi thang máy liền trực tiếp rẽ vào trong thang bộ trong video giám sát ở tầng mười lăm, “Quả nhiên nhân viên giao hàng này có vấn đề.”
“Tiểu Đao, nhưng chúng ta đã xem tất cả video có nhân viên giao hàng này, đều không nhìn thấy bất cứ đặc trưng nào trên mặt của anh ta.” Tiểu Đao lấy thuốc ra khỏi bao thuốc, cậu châm thuốc rồi cho vào trong miệng cắn, “Đương nhiên rồi, có lẽ người này đã chuẩn bị từ rất lâu, chỉ cần nhìn phương thức giết người này là biết.”
Có thể dùng phương thức phức tạp như vậy có lẽ cũng chỉ có hắn ta thôi, “Nhưng phương thức như vậy cho dù thật sự bị phát hiện ra, hắn ta cũng có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, bởi vì không ai nghĩ ra nạn nhân này chết từ lúc nào.”
“Bộp.” Tiểu Đao lại châm thêm một điếu thuốc nữa, “Được, đưa video này cho Hầu Tử, bảo Hầu Tử tiếp tục điều tra, hôm nay Lư Tử Cầm có thời gian rồi, tôi và anh Phong đi gặp bà ta.”
Vốn dĩ Lư Tử Cầm đã coi thường những cảnh sát bình thường này rồi, bà ta xuất thân trong gia đình giàu có, sống trong nhung lụa, nếu không phải cảnh sát có công văn yêu cầu Lư Tử Cầm đến cục cảnh sát nếu không thì bà ta sẽ không tự mình đến đây đâu.
Hạ Thần Phong cầm ghi chép vào phòng thẩm vấn, lúc này sắc mặt của Lư Tử Cầm lạnh bằng, bà ta khẽ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra, “Hạ Thần Phong, các cậu vội vàng gọi tôi đến là muốn tôi đợi ở đây sao?”
Hạ Thần Phong chỉ liếc nhìn bà ta, “Bà Lư, bà có quen Hứa Vân Vân không?”
Ánh mắt Lư Tử Cầm vốn mang vẻ khinh thường bây giờ chuyển sang sửng sốt, giọng nói cũng trở nên căm hận, “Ai quen biết cái hạng phụ nữ đó chứ.”
Hạ Thần Phong cười, “Nói như vậy là bà Lư quen người phụ nữ đó rồi.”
Nếu nói đến thất bại trong cả đời này của Lư Tử Cầm, có lẽ chính là chồng bà ta có bồ nhí ở bên ngoài. Nhưng chính bà ta đã chọn Chu Văn Lâu, lúc đó gia đình bà ta không đồng ý, bà ta đã đấu tranh với người nhà để có thể gả cho ông ta. Cho nên lúc biết được Chu Văn Lâu có bồ nhí ở bên ngoài, bà ta cảm thấy oán hận, thậm chí còn muốn ly hôn. Nhưng cũng chính vào lúc đó, Lư Tử Cầm phát hiện ra mình đã mang thai, còn Chu Văn Lâu cũng đã hối hận cho nên bà ta mới bảo chồng mình cắt đứt liên lạc với Hứa Vân Vân.
Bây giờ hai mươi lăm năm đã trôi qua rồi, hôm nay lại một lần nữa nghe thấy cái tên này, Lư Tử Cầm vẫn thấy oán hận, “Hừ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh, năm đó bà ta làm bồ nhí phá hoại gia đình tôi, sau này nhà họ Chu đã tha cho bà ta một lần rồi. Sao vậy, lần này bà ta lại phạm tội gì nữa sao?”
Lư Tử Cầm nói xong rồi nở một nụ cười lạnh, “Nhưng mà cho dù con hồ ly tinh Hứa Vân Vân đó phạm tôi gì cũng không hề liên quan đến tôi.”
Hạ Thần Phong không ngờ một người có vẻ rất sáng suốt như Lư Tử Cầm lại là người ăn nói không kiêng dè như vậy. Nhưng lúc này anh cũng không hỏi gì, mà cứ để bà ta cằn nhằn một hồi. Nhưng người như vậy lại rất có ích với cảnh sát, “Đương nhiên rồi, lần này chúng tôi mời bà Lư đến đây là để hỗ trợ phá án, hơn một năm trước Hứa Vân Vân đã qua đời vì bệnh tật rồi…”
Nghe thấy Hứa Vân Vân đã chết rồi, Lư Tử Cầm liền thở dài, trên mặt bà ta lộ ra một nụ cười đắc ý, “Nếu Hứa Vân Vân đã chết rồi vậy các cậu muốn hỏi tôi về việc gì của bà ta?”
“Không, hôm nay chúng tôi muốn hỏi bà về hai người con trai của bà ấy.”
“Con trai Hứa Vân Vân? Hứa Vân Vân có con trai?” Lư Tử Cầm còn chưa vui vẻ được bao lâu đã ngay lập tức thấy ngạc nhiên, “Cậu vừa nói gì? Con hồ ly tinh Hứa Vân Vân đó có con trai? Bà ta có con trai thì liên quan gì đến tôi?”
Hạ Thần Phong cũng không nói gì chỉ đặt ảnh của Hứa Khuê và Hứa Kiến lên bàn, “Bà xem đi.”
Lư Tử Cầm có nén cơn giận, nhìn người trong bức ảnh với vẻ rất khinh thường, “Không… Không thể nào…” Hai người con trai trong bức ảnh rất giống con trai bà ta, đặc biệt là người đầu tiên, thật sự rất giống.
Tại sao con trai của Hứa Vân Vân lại giống con trai bà ta như vậy? Dường như Lư Tử Cầm lập tức hiểu ra, ánh mắt bà ta vừa hận vừa tuyệt vọng, “Chu Văn Lâu! Ông là đồ súc sinh! Ông lại có hai thằng con trai với con hồ ly tinh Hứa Vân Vân đó!”
Lư Tư Cầm hung hăng vò hai bức ảnh đó trong lòng bàn tay, bà ta cắn chặt rặng, toàn thân run lên vì giận dữ, khuôn mặt vốn được trang điểm tinh tế cũng lập tức trở nên đáng sợ.
Tuy Hạ Thần Phong biết bây giờ nói những lời này ra không phù hợp lắm nhưng có một vài việc anh vẫn phải nói rõ, “Chúng tôi đã điều tra thời gian sinh của Hứa Khuê và Hứa Kiến, thời gian sinh của hai người cách nhau một tuần.”
Lư Tử Cầm ngẩng đầu lên, “Cậu muốn nói gì?”
Vừa rồi khi nhìn thấy hai bức ảnh Lư Tử Cầm đã có dự cảm không lành, “Rốt cuộc các cậu có ý gì, cho dù Hứa Vân Vân có con thì có liên quan gì đến tôi, có liên quan gì đến A Văn nhà tôi! Tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây!”
Lư Tử Cầm căn bản không muốn nói gì, nhưng cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng, “Bà Lư, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết, mấy năm nay bà có gặp gia đình Hứa Vân Vân không, chúng tôi cũng muốn biết Chu Văn và Hứa Kiến có quan hệ gì.”
“Chu Văn là đứa con do tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra!” Lư Tử Cầm hét lớn, nhưng nói sau câu này bà ta cũng ngồi sụp xuống đất. Tiểu Đao đẩy cửa đi vào, “Anh Phong, tìm được vị trí đại khái rồi.”
Hầu Tử căn cứ vào đường đi của nhân viên giao hàng ngay hôm đó tìm được một cái hồ, chắc hẳn hung thủ đã vứt phần đầu của nạn nhân và máy móc ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.