Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 109: Thùng giao hàng




Lục Dao nhìn hồ La, hồ này rất lớn, quan trọng nhất là hạ lưu có rất nhiều phân nhánh, muốn tìm được trong một thời gian ngắn đúng là một chuyện không dễ dàng.
Hạ Thần Phong biết Lục Dao nhìn ra được khó khăn của nơi này, “Thế nào rồi, có thể tìm được không?”
Lục Dao nhíu mày, ban đầu cô tìm được đôi mắt của Trương An An cũng là do có bước ngoặt, đó chính là hung thủ, nhưng lần này lại chẳng có cái gì, chỉ là muốn tìm, độ khó không phải như phân kim định huyệt(*) của âm trạch nữa, việc này hoàn toàn phải dựa vào đoán quẻ và tính số rồi.
(*) Phân kim định huyệt: là phân kim trong La Kinh thấu giải. Là phép đặt sơn hướng, đặt tâm cổng, cửa vào những vị trí có độ số tốt nhất, tránh phạm vào không vong, lạc quái, sai thác để định vị trí đặt mộ tốt nhất.
Lục Dao ngẩng đầu lên, “Tôi có thể tính ra đồ nằm ở nhánh sông nào, nhưng vì quá ít thông tin, nếu như muốn tính rõ ràng ở chỗ nào của nhánh sông đó, e là cần người của các anh ra mặt rồi.” Lục Dao không dám trực tiếp nói chắc chắn, chỉ có thể nói là sẽ tính toán hết sức mình.
“Người của chúng tôi?” Hạ Thần Phong khẽ cau mày, anh em trong cục lại không có người nào có bản lĩnh này. Lục Dao gật đầu, “Dựa vào lưu lượng nước trong kỳ nước lên, tính ra khoảng cách, cái này chắc hẳn các anh cũng có thể tính được chứ?”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Có thể.”
Lục Dao lấy tiền cổ ra, đột nhiên cô quay đầu nói với Hạ Thần Phong, “Đây là các anh muốn tôi tính đấy! Vậy nên tôi có thể hỗ trợ theo quy định tổ tiên của ông nội tôi.”
Nói xong, Lục Dao cúi đầu nhìn giờ sinh và thời gian tử vong của Hứa Khuê, kết hợp với hình dạng của hồ La, bắt đầu nhẩm tính không ngừng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà Hạ Thần Phong cũng bị hoa mắt bởi chuyển động ngón tay của Lục Dao, qua khoảng hai mươi phút sau, Lục Dao mới thở ra, “Xong rồi.”
Hạ Thần Phong nhanh chóng tiến lên, “Sao rồi?”
Trên mặt Lục Dao lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nhánh này, tiếp theo phải dựa vào bản lĩnh của các anh rồi.”
Lục Dao cất tiền cổ đi, “Nhưng mà, tôi không hiểu.”
Hạ Thần Phong vừa mới gọi điện về cục, xoay người nhìn Lục Dao, “Không hiểu cái gì?”
“Anh nói Chu Văn có hai anh em, vậy dựa vào tình hình bây giờ, Chu Văn với Hứa Kiến chắc chắn là anh em song sinh, cho nên hai người mới giống nhau như vậy, nhưng chính Lư Tử Cầm cũng không hề biết chuyện này. Hơn nữa, vì sao Chu Văn lại đồng ý hoán đổi thân phận với Hứa Kiến, mà Hứa Kiến và Chu Văn đổi thân phận cho nhau cũng là việc gần đây mới xảy ra, vậy Hứa Kiến biến mất lâu như vậy, hắn trốn ở chỗ nào đây?”
Lục Dao xem tài liệu, đây chính là chỗ làm cô cảm thấy khác thường, “Đúng vậy, cảnh sát chúng tôi cũng muốn làm sáng tỏ mấy nghi vấn này.”
Lục Dao gật đầu, “Hôm nay tôi cũng coi như là đã nói chuyện với Chu Văn rồi, tuy hôm nay là cậu ấy xuất hiện, nhưng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ.”
Hạ Thần Phong không nói gì, chỉ nhìn Lục Dao, “Ví như?”
“Ban đầu chúng tôi chia nhóm làm đồ án tốt nghiệp, tôi cùng nhóm với Chu Văn, nhưng cậu ấy thà làm mất lòng giáo sư và bạn trong nhóm cũng muốn một mình một nhóm. Hơn nữa, hôm qua tôi gặp Chu Văn giả trong thư viện, cậu ta cũng tìm bộ sách có liên quan đến phương diện kiến trúc, cảm giác này rất không tốt”.
Dưới sự trợ giúp của Lục Dao và nhân viên kỹ thuật trong cục cảnh sát, Hạ Thần Phong tập trung vào một khu vực nào đó của nhánh sông này. Lục Dao đứng ở chỗ đám người vây xem, nghe mọi người bàn tán xôn xao.
Ở đây rất nhiều người không biết cảnh sát đang tìm gì, nhưng dải phân cách đã kéo một vòng ven hồ, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không nhịn được mà suy đoán.
“Haiz, có phải có người nhảy xuông sông rồi không! Nếu không sao lại nhiều cảnh sát đến như vậy chứ!” Một người trong nhóm quần chúng vây xem vẫn hay đến đây đi bộ lúc này cũng bàn tán.
“Có lẽ đúng là như vậy rồi, anh xem nếu không sao lại có nhiều ca nô trong hồ La như vậy chứ.” Mọi người vẫn cho là có người rơi xuống hồ, dù sao thì ca nô, thợ lặn cũng ở đây, và thông thường thì lúc có người chìm dưới nước mới điều động những thứ này.
Lục Dao lại không nói một câu nào, cô chỉ nhìn cảnh sát nhanh chóng lái ca nô đến nhánh sông mình tính ra, cô cũng bắt đầu chạy, cô cần phải nhìn thấy bọn họ thực sự tìm được mới có thể yên tâm, tuy cô có thể bảo đảm chính xác là ở trong nhánh sông kia.
Dựa vào thông tin Hạ Thần Phong cung cấp, sau một thời gian tìm kiếm thì nhân viên trục vớt tìm thấy chiếc thùng giao hàng biến mất ở nơi vùng nước sâu kia.
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!” Tiểu Viên đã chờ ở bên hồ từ rất sớm, bởi vì trong này có thể sẽ có liên quan đến các loại đầu lâu, Tạ Điền tuy không đến, nhưng lại để Tiểu Viên chờ ở đây.
Chiếc thùng giao hàng này rất bình thường, chính là chiếc hộp mà nhân viên giao hàng bây giờ hay dùng, tuy có thể giữ ấm nhưng lại không chống nước, hai nhân viên cảnh sát gắng sức đưa chiếc hộp lên bờ.
Tiểu Viên đeo găng tay, bên cạnh từ lâu đã có người chụp ảnh những vật chứng này.
“Mở ra.” Hạ Thần phong cũng đeo găng tay, ngồi xổm xuống một bên, Tiểu Viên cẩn thận mở cái khóa ra, cậu khẽ cau mày, tay cậu dùng sức kéo, toàn bộ chiếc hộp bị mở ra.
“Tách tách tách.” Người ở bên cạnh nhanh chóng chụp ảnh, toàn bộ chứng cứ đã được lưu lại.
Tuy Hạ Thần Phong đã deo khẩu trang, nhưng một tay anh vẫn đưa lên bịt chặt mũi.
Bên trong hộp đúng là đầu của Hứa Khuê, nhưng mấy ngày này luôn bị ngâm trong nước, cộng với nhiệt độ không khí khá cao, độ thối rữa của phần đầu này rất kinh khủng.
Tiểu Viên kiểm tra sơ bộ chiếc đầu vẫn bị ngâm trong nước này, “Là cái này.”
Hạ Thần Phong gật đầu, chỉ vào trong hộp, “Xem xem cái kia là cái gì?”
Chiếc thùng giao hàng này rất to, một bên để được đầu của Hứa Khuê, bên kia để một thứ giống như mô tơ, phía trên còn quấn quanh một phần dây thép.
“Nếu như đoán không nhầm, đây chính là cái máy kia.” Hai mắt Tiểu Viên sáng rực, nếu có thể tìm ra chiếc máy kia thì tốt rồi, vì xảy ra cháy rất nhiều manh mối trong nhà Hứa Khuê đều đã không tìm được nữa, nhưng chỉ cần có chiếc máy này, vậy bọn họ có thể mô phỏng được tình huống lúc đó rồi.
“Xong rồi, mọi người vất vả rồi.” Đây là một phát hiện quan trọng, Hạ Thần Phong đứng dậy, xoay người nhìn Lục Dao vẫn ở trong đám người, khẽ gật đầu.
Lục Dao thở ra một hơi, nhưng lòng cô lại nặng trĩu, cô vẫn cảm thấy lo lắng cho cảnh ngộ của Chu Văn.
Bên này tiến hành trục vớt thi thể rất thuận lợi, mà Tiểu Đao ở bên kia cũng không tệ.
Tuy Chu Văn Lâu đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc tốt nên trông ông ta có vẻ rất trẻ, lúc này ông ta đang mặc âu phục tinh tế, hai chân bắt tréo chếch lên, hai tay đặt trên đùi, khẽ cau mày nhìn Tiểu Đao.
“Cảnh sát Phương, tuy phối hợp điều tra với cảnh sát là nghĩa vụ của chúng tôi, nhưng tôi cũng mong các cậu biết, tôi vốn đang ở nước ngoài đàm phán một dự án lớn, nếu các cậu không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý…”
Ánh mắt phía sau cặp kính của Chu Văn Lâu hơi u ám, Tiểu Đao cười, “Nếu như con trai ông chết rồi thì sao?”
“Cái gì?” Chu Văn Lâu sững sờ, chân cũng bỏ xuống, ngồi ngay ngắn lên, “Chu Văn làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.