“Khoan đã...” Lục Dao đột nhiên xoay người nhìn Hạ Thần Phong, “Nếu như chúng ta không thể tìm được dấu vân tay có ích tại hiện trường, có phải chúng ta có thể tìm dấu vân tay của Chu Văn hay không?”
Hạ Thần Phong và Lục Dao nhìn nhau, anh lập tức hiểu được suy nghĩ của Lục Dao. Đúng vậy. Trong thời gian xảy ra vụ án, một trong hai người đã từng xuất hiện ở trung tâm thành phố, như vậy người đó sẽ không có thời gian phạm tội. Nếu như chúng ta không thể tìm ra kẻ phạm tội kia, chúng ta có thể sử dụng phương pháp loại trừ, loại trừ người không phải là kẻ phạm tội, còn lại chính là kẻ phạm tội.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thần Phong không giấu được sự kích động, anh kéo Lục Dao vào lòng, vui vẻ vỗ lưng cô, “Cảm ơn cô!” Nói xong, anh vội vã đẩy Lục Dao ra rồi đi vào phòng thẩm vấn bên cạnh.
Cả người Lục Dao vẫn còn mơ màng, giác quan duy nhất bây giờ của cô chính là mùi thuốc lá trên người Hạ Thần Phong, một cái ôm đột ngột làm tim cô hoàn toàn loạn nhịp.
Đột nhiên Lục Dao cảm thấy thời tiết tháng năm sao lại trở nên nóng bức như vậy, mặt cô cũng nóng hừng hực, tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Quách đi đến muốn gọi Lục Dao, Chu Văn đã làm xong bài trắc nhiệm rồi, nhưng cô không ngờ rằng mình lại nhìn thấy một Lục Dao như vậy.
Gương mặt ửng hồng, thần sắc ngượng ngùng?
Tiểu Quách chớp mắt, “Tiểu Dao, mặt của cô sao lại đỏ như thế kia!?”
Bây giờ toàn bộ tâm thần của Lục Dao đã bi cái ôm kia của Hạ Thần Phong cướp đi rồi. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiểu Quách, Lục Dao ôm mặt xoay đầu, thấy Tiểu Quách ló người ra xuất hiện ở cửa, cô khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, bây giờ dáng vẻ linh hoạt trước kia không còn nữa, thay vào đó là vẻ ngơ ngác thật đáng yêu.
“Cô làm sao thế?” Tiểu Quách nghi hoặc hỏi lại lần nữa, “Mặt cô đỏ đến nỗi có thể luộc chín cả trứng luôn rồi kìa.”
“Hả? Á!” Lục Dao bụm mặt, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, “À… ờ! Đó là vì chỗ của các cô nóng quá thôi, thật đó, cục cảnh sát lớn như vậy, thời tiết bây giờ cũng nóng như vậy, hẳn là phải mở điều hòa rồi!” Nói xong Lục Dao liền lách khỏi Tiểu Quách rồi đi ra ngoài.
Tiểu Quách nhìn quần áo của mình với vẻ khó hiểu, sau đó lại nhìn phòng thẩm vấn bên cạnh, tự lẩm bẩm một mình, “Có đâu, thời tiết hôm nay không tính là nóng mà, hơn nữa buổi tối muộn rồi còn nóng cái gì mà nóng, mình còn đang thấy lạnh đây này!”
Tiểu Quách vừa nói vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn bên cạnh.
Lục Dao chạy vào nhà vệ sinh, cô nhìn sắc mặt ửng hồng của mình trong gương rồi cố gắng hít thở sâu, “Mình làm sao thế không biết! Cũng có phải chưa từng tiếp xúc với đàn ông bao giờ đầu... bình tĩnh... bình tĩnh...!”
Nói xong Lục Dao mở vòi nước, vốc nước hất lên mặt.
“Con không quan tâm! Bây giờ con nhất định phải ly hôn với Chu Văn Lâu!” Lục Dao ngẩng đầu, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh bị đá văng ra, Lư Tử Cầm toàn thân nhếch nhác xuất hiện trong nhà vệ sinh.
Nhưng bây giờ Lư Tử Cầm căn bản không còn tâm trạng nhìn xem trong nhà vệ sinh còn có ai nữa không, bà ta chỉ cầm lấy điện thoại, gào thét phẫn nộ, “Chu Văn vốn không phải là con trai con! Cháu ngoại của bố mẹ! Cháu gái ruột của bố mẹ bị người ta mang đi rồi!!”
Trong lòng Lư Tử Cầm bây giờ đều là thù hận đối với Chu Văn Lâu, lúc đầu bà ta yêu sâu sắc bao nhiêu thì bây giờ hận thù sâu nặng bấy nhiêu. Lục Dao nhìn vẻ mặt đầy hận thù của Lư Tử Cầm qua gương, khoảnh khắc này, có lẽ tin tức ngày hôm nay đã quá đáng sợ với bà ta rồi. Khuôn mặt của Lư Tử Cầm đã không còn vẻ quý phái trước kia, nhân trung của bà ta đã bắt đầu trở nên nhạt dần, điều này chứng tỏ đường con nối dõi của bà ta bắt đầu biến mất.
Lư Tử Cầm hung hăng nắm di động trong tay, vừa ngẩng đầu bà ta liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn mình qua gương, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Lục Dao cúi Đầu, xoay người, “Bà Lư.”
Lúc này Lư Tử Cầm mới ngẩng đầu nhìn kỹ, tiếp theo bà ta lập tức cười lạnh, “Là cô à, cô là đứa con gái mà thằng con trai hồ ly tinh kia thích, bây giờ tôi sẽ không ngăn cản nữa, các người muốn ở với nhau cứ việc.”
Khi Lục Dao lần đầu tiên nhìn thấy Lư Tử Cầm, bà ta là một người phụ nữ quý phái xinh đẹp tự tin, nhưng bây giờ cả người bà ta đều bị bao phủ bởi hơi thở của sự thất bại, chán nản.
“Bà Lư, trong vụ án này Chu Văn là người vô tội.” Dường như Lục Dao có thể tưởng tượng, sau khi việc này kết thúc, cuộc sống của Chu Văn sẽ có sóng gió lớn thế nào.
“Vô tội, lẽ nào tôi là kẻ có tội sao!?” Bây giờ Lư Tử Cầm hoàn toàn không muốn nghe bất cứ việc gì có liên quan đến bố con Chu Văn, ngày mai... Chỉ cần ngày mai trời sáng, bà ta sẽ trở về tìm luật sư, bà ta muốn ly hôn, hơn nữa còn muốn kiện Chu Văn Lâu tay trắng ra khỏi nhà.
Lục Dao nhìn Lư Tử Cầm vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi nhận ra người nào là Chu Văn người nào là Hứa Kiến, Lục Dao đi vào phòng thẩm vấn Chu Văn.
Nhìn thấy cảnh sát hình sự chung quanh dường như đã rất quen thuộc rồi, Lục Dao mang đến cho Chu Văn một cốc cà phê, cô ngồi xuống, nhìn Chu Văn đã trở nên tiều tụy, “Lớp trưởng...”
Chu Văn nhận lấy cà phê, “Là giáo sư bảo cậu đến phải không?” Lúc trước, Chu Văn cũng nghe được việc cậu phải làm trắc nghiệm với Hứa Kiến, bây giờ có lẽ chỉ có phương diện chuyên môn này mới có thể chứng minh bản thân.
“Lớp trưởng, về thân phận của cậu, thực ra cậu không phải tự trách mình, tuy cậu và Hứa Kiến là anh em ruột, nhưng hai anh em cậu là hai con người khác nhau, cậu không phải vì anh ta mà vứt bỏ thân phận của mình.”. Truyện Kiếm Hiệp
Chu Văn túm tóc mình, cậu muốn khóc, nhưng cậu lại cảm thấy bây giờ mình vốn không có tư cách để khóc, “Thân phận, thân phận này có chỗ nào tốt chứ? Hơn hai mươi năm rồi, đến bây giờ tớ mói biết được tớ là một đứa con riêng...” Chu Văn che mặt, toàn thân cậu không ngừng run rẩy.
“Không phải cậu nói cậu biết xem tướng đoán mệnh sao. Lục Dao, trước đây cậu có xem ra được thân phận của tớ không? Có phải cậu đã nhìn ra từ sớm rồi không?” Đối diện với nghi vấn của Chu Văn, Lục Dao cúi đầu, “Tớ đã xem qua hồ sơ của hai người rồi, nếu như không phải Hứa Kiến đột nhiên tìm được cậu, cuộc đời của các cậu không phải như thế này.”
Lục Dao có thể tính toán đo lường con người sự vật tại một thời gian ngắn trong tương lai, nhưng mọi thứ xung quanh luôn thay đổi, mỗi một sự thay đổi đều có có khả năng trở thành tác nhân thay đổi tương lai.
Cho nên lúc nhân tố bất ngờ là Hứa Kiến xuất hiện, vận mệnh của ba người Chu Văn, Lư Tử Cầm và Chu Văn Lâu đều bị thay đổi theo.
Nhưng Lục Dao cũng không phủ nhận, nếu như lúc đầu mình xem xét kỹ hơn một chút, có lẽ đã có thể nhìn được đầu mối gì đó. Cô đi ra khỏi phòng thẩm vấn, một mình dựa vào hành lang của cục cảnh sát, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài.
“Cô đang tự trách.”
Hạ Thần Phong đứng ở bên cạnh Lục Dao, đột nhiên mở miệng, Lục Dao thở dài thật sâu, “Nếu như lúc đầu tôi xem kỹ một chút, có phải đã nhìn ra được tất cả không?”
Tuy trong lòng Lục Dao không muốn thừa nhận, nhưng cô tự hiểu, trước đây cô luôn rất tự hào về những gì mình học được. Kiểu tự hào này dần dần trở thành ngạo mạn, rất nhiều lúc đối mặt với sự việc và con người, cô cũng mang theo cảm xúc này, căn bản là không để ý đến lời cảnh báo của ông nội mình.
“Tôi đã phụ sự kỳ vọng của ông nội tôi.”
Lục Dao nói xong liền cúi đầu, thở dài thật sâu, ông nội Lục Dao hy vọng rằng Lục Dao có thể bình an sống hết cuộc đời này, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn làm trái với lời khuyên của ông nội mình.