Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 168: Nguồn cơn hỏa hoạn




“Không, không phải tôi muốn làm thế nào mà là cô muốn cái gì…”
Bây giờ trong lòng Triệu Lập Khôn tràn đầy hận thù, hắn muốn nói cho tất cả biết rằng hắn- Triệu Lập Khôn - không phải một kẻ yếu mà là kẻ mạnh đứng ở nơi cao nhất!
Đêm đen ở thành phố Tô đã chôn giấu tất cả tội ác.
Khi đi ra khỏi rạp chiếu phim với Hạ Thần Phong, Lục Dao đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, cô ôm ngực ngẩng đầu liếc nhìn màn đêm đen kịt. Đây là một ngày âm u, đừng nói là có sao, ngay cả mặt trăng cũng trốn ở đằng sau những đám mây dày đặc.
Hạ Thần Phong vốn dĩ đã đi đến bên cạnh xe rồi nhưng lại nhìn thấy Lục Dao đột nhiên ôm ngực ngẩng đầu nhìn lên trời, “Em làm sao vậy?”
Lục Dao nghiêng đầu, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Hạ Thần Phong không hiểu tại sao đột nhiên Lục Dao lại nói như vậy nhưng anh vẫn nhìn đồng hồ, “Đã chín giờ bốn tám phút rồi.”
9:48, hôm nay là ngày 19 tháng 10.
Đinh Dậu, Kỷ Dậu, Ất Hợi… Chân núi cháy, đỉnh núi cháy, giờ Tý…
Lục Dao cau chặt mày nhìn bầu trời, Hạ Thần Phong đi đến hỏi cô với vẻ lo lắng, “Sao thế?”
“Mấy hôm nay sợ rằng quê em sẽ xảy ra hỏa hoạn…”
“Hỏa hoạn? Hạ Thần Phong nhướng mày, “Em tính ra được cái gì à?”
Lục Dao lắc đầu, “Không sao, trước đây em lo đồ của ông nội bị phá hoại cho nên đã nhờ hàng xóm chuyển hết đi rồi. Trước đây, sau khi trận lũ quét xảy ra thị trấn không cho ai sống ở trong núi nữa, cho nên mọi người đều chuyển xuống dưới thị trấn ở rồi.”
Vì vậy, bây giờ không còn ai sống tại căn nhà trong núi của Lục Dao. Nếu thật sự có người muốn làm gì đó thì cũng tốn công thôi. Nhưng căn nhà đó ở trong núi, bây giờ đã là mùa thu rồi, trong núi có rất nhiều cành khô và lá rụng. Mùa thu thời tiết khô hanh, nếu thật sự có ai đó muốn làm chút chuyện thì rất có khả năng sẽ gây ra hỏa hoạn.
Đương nhiên là Hạ Thần Phong cũng nghĩ đến điểm này, anh nghĩ đến người cảnh sát mình quen ở huyện Bình Dao lúc đó, “Em yên tâm đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho đồng nghiệp ở huyện Bình Dao bảo cậu ấy thời gian này chú ý một chút. Nếu thật sự có người như vậy thì rất có khả năng là trước kia người đó quen biết ông nội em.”
Lục Dao cũng tính ra được là đồ đạc của ông nội cô sắp bị phá hoại, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, như vậy chắc chắn là người này quen biết ông nội cô.
Trước đây Lục Dao cũng muốn tìm tin tức về ông nội của mình, nghe thấy Hạ Thần Phong phân tích như vậy, “Nếu thật sự tìm được người đó thì có phải có nghĩa là em cũng có thể biết được tin tức của ông nội em lúc đó không?”
“Không loại trừ khả năng này.”
Trước đây, Lục Dao cũng không có quá nhiều nghi hoặc về lai lịch của ông nội cô. Nhưng bây giờ các vụ việc liên quan đến phong thủy liên tiếp xảy ra, mấy lần cảnh cáo đều lộ ra một chút kỳ lạ, hình như những người này rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, hoặc là rất ngạc nhiên trước việc cô biết phong thủy.
Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn vẻ mặt của Lục Dao, anh khẽ thở dài rồi vươn tay ra khoác lên vai cô, “Yên tâm đi, nếu đối phương thật sự biết tin tức về ông nội em, vậy thì anh sẽ sắp xếp để em đi gặp mặt.”
Thực ra trong lòng Lục Dao cảm thấy thất vọng đối với việc cô không tìm được nhóm của người “thầy” ẩn nấp ở chỗ tối kia.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là trình độ của đối phương không thấp, việc này giống như một ván cờ, hai bên đều cầm quân cờ, ai cũng tính xem nước cờ tiếp theo đối phương sẽ đi thế nào, trong lòng hai bên đều đã có tính toán, dẫn đến việc mọi việc đều phát triển theo hướng không thể dự đoán được.
Khi vụ án của Phương Phong xảy ra, cả thành phố Tô trở nên yên tĩnh, ngoại trừ một vài tên tội phạm trộm cắp ra thì đồng nghiệp trong cả cục cảnh sát đều lần lượt được nghỉ ngơi.
Cánh tay của Tiểu Đao vẫn bị bó bột, vì lần này là vết thương cũ tái phát, bác sĩ đã nói rất rõ ràng rằng nếu sau này Tiểu Đao vẫn muốn sử dụng cánh tay này vậy thì bắt buộc phải nghỉ ngơi một thời gian.
Cậu đang tập trung tinh thần để chơi trò xếp kim cương. Đúng vậy, khoảng thời gian này Tiểu Đao đã mê mẩn trò xếp kim cương này rồi, chỉ cần có thời gian rảnh cậu đều ôm cái điện thoại chơi xếp kim cương.
Hạ Thần Phong đọc báo cáo là tài liệu Lý Bách gửi đến, vụ án của Ngũ Gia Mẫn trước đây đã tìm ra nội gián trong nội bộ của Tập đoàn Tinh Thần, vụ án đã trôi qua lâu như vậy rồi mà Lý Bách vẫn thật sự phát hiện ra một vài dấu vết.
Thực ra nội gián này không dễ tìm, vì trừ người đã tiết lộ danh sách đạt giải thưởng ra, người đó luôn an phận đi làm, lần này nếu không phải Lý Bách điều tra lâu như vậy, có lẽ thật sự không thể nào tìm được.
Nhìn từng bức ảnh ở tài liệu trong tay, có lẽ Hạ Thần Phong có thể hiểu được cảm giác trong lòng Lý Bách bây giờ. Anh lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi vẫn gọi điện thoại.
“A lô…”
“Tôi đã xem tài liệu rồi, tạm thời đừng làm gì người này, trước tiên cứ chú ý theo dõi đã…” Hạ Thần Phong cau màu, bây giờ chưa phải lúc làm gì người này, họ chỉ biết được một chút ít về tình hình phía sau người này. Nếu tự ý hành động rất có khả năng người đứng đằng sau người này sẽ phát hiện ra.
Lý Bách vuốt sống mũi, “Người này là nhân viên lão làng của tập đoàn… Em sẽ xem xét rồi xử lý.”
Có thể nói, từ trước đến nay Lý Bách luôn khá coi trọng người này, trước đây anh cũng không tin vào kết quả này. Nhưng mà Mã Thắng đã điều tra ra được chứng cứ, về cơ bản không thể là giả được, trong lòng Lý Bách cũng thấy khó chấp nhận được việc này.
Khoảng thời gian này tâm trạng của Lý Bách cũng rất buồn bực, tuy đã chia tay với Đổng Vũ rồi nhưng dù sao trong lòng anh vẫn có cảm giác với người con gái này. Lại thêm khoảng thời gian này hình như Đổng Vũ luôn tìm mình, luôn tỏ ra ân hận, thậm chí còn từ chối rất nhiều tài nguyên.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lý Bách không biết rốt cuộc Đổng Vũ muốn làm gì. Nếu muốn nói cô ta thật sự không thể buông được Lý Bách nhưng anh vẫn nhớ tài liệu lúc đó mình nhận được. Đổng Vũ của lúc đó chỉ là do cô ta cố ý diễn cho Lý Bách xem. Vậy thì Đổng Vũ bây giờ thì sao? Có phải là cũng là cô ta cố ý diễn không không?
“Lý tổng.” Mã Thắng cầm một xấp tài liệu đi vào, “Đây là kế hoạch đầu tư phim điện ảnh mới của đạo diễn Vương, anh xem đi.”
Đây là bộ phim điện ảnh bom tấm vào dịp đầu năm, cũng là một động tác lớn của phòng giải trí ở Tập đoàn Tinh Thần, Lý Bách nhận lấy bản kế hoạch rồi xem vài trang, “Nghe nói Đổng Vũ đã từ chối vai nữ phụ số ba rồi?”
Mã Thắng đẩy kính mắt, “Hôm qua cô Đổng Vũ đã nói rồi, cô ấy nói là muốn từ chối vai diễn.”
Nghe thấy đáp án này, bàn tay đang lật bản kế hoạch của Lý Bách khựng lại, nếu là trước đây chắc chắn Đổng Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này…
Lẽ nào Đổng Vũ đã thật sự ăn năn rồi?
Lý Bách cau mày, “Dạo này Lục Dao có việc gì làm không?”
Mã Thắng nghe thấy ông chủ của mình vậy liền lấy máy tính bảng ra lật vài trang để xem, “Việc ở công trường đã đến giai đoạn cuối, bây giờ cô Lục Dao chỉ đang chuẩn bị cho bản thiết kế trung tâm hội nghị của thành phố Hải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.