Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 184: Bạn học cũ




Những người có mặt ở đây đều hoảng sợ, “Tạ Điền... Làm thế nào mà Tạ Điền lại đắc tội với người như thế... Bây giờ phải làm sao đây!”
Tiêu Thần trầm mặc, “Giọng nói này... Tôi nghe rất quen tai...”
Mặc dù giọng nói trong điện thoại đã được cố ý đè thấp xuống, nhưng nghe vẫn có chút quen tai, Hạ Thần Phong lấy lại bình tĩnh, “Cậu nghe thấy quen tai?”. ngôn tình hài
Tiêu Thần nhíu mày gật đầu, “Đúng là hơi quen...”
“Giọng nói này mang theo một chút giọng điệu của vùng thị trấn miền núi, hơn nữa cậu và Tạ Điền đều biết người này. Như vậy chứng tỏ là lúc học đại học cậu đã từng tiếp xúc với người này rồi, cậu có ấn tượng gì không?”
Sau khi được Hạ Thần Phong chỉ ra chi tiết đó, Tiêu Thần vỗ tay, “Ôi! Tôi nghĩ ra rồi! Đó là Vương Nho!”
“Vương Nho?”
Tất cả mọi người đều thắc mắc, rốt cuộc Vương Nho này là ai, tại sao lại làm ra những chuyện này với Tạ Điền chứ. Thậm chí còn giết hại cả Hà Vĩ...
Hiển nhiên là Tiêu Thần cũng cảm thấy bất ngờ, “Năm đó Vương Nho cũng là sinh viên cùng chuyên ngành với chúng tôi, nhưng sau khi bạn gái của cậu ta tự tử, bệnh trầm cảm... Trước khi chết cảm thấy mình rất bẩn, nên đã dùng nước khử trùng để tắm, lúc đó Tạ Điền ở cùng một chỗ với bạn gái của cậu ta. Vương Nho nghĩ rằng Tạ Điền đã giết bạn gái của mình, nên cậu ta gây chuyện trong trường, sau đó bị đuổi học...”
Tiêu Thần nói rất ngắn gọn, đó là Vương Nho nghĩ rằng Tạ Điền là hung thủ, bây giờ muốn trả thù. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hà Vĩ và Đỗ Vân Hỉ chứ?
Tại sao lại biến một vụ án giết người đơn giản thành phức tạp như vậy chứ?
Tiêu Thần thở dài, “Lúc trước, Vương Nho đã nhiều lần tìm Tạ Điền, nhưng mấy người chúng tôi đều giữ bí mật chuyện này. Bởi vì tính khí của Vương Nho đã thay đổi, ban đầu cậu ta vốn là một người trầm mặc ít nói, nhưng sau sự cố đó, tính khí của cậu ta càng trở lên kỳ lạ, trên cơ bản là không có ai chơi với cậu ta.”
Nếu bây giờ đã biết được thông tin của hung thủ, vậy chuyện này dễ xử lý hơn nhiều, “Tình hình hiện tại của Vương Nho như thế nào? Tiểu Đao, cậu lập tức đi điều tra làm rõ...”
“Không cần phải điều tra...” Tiêu Thần mở miệng, “Năm ngoái chúng tôi đến nhà Vương Nho để tìm cậu ta, nhưng lúc đến đó thì không ai biết Vương Nho đã đi đâu. Trong lớp có một bạn ở cùng một thị trấn với Vương Nho, vẫn luôn chú ý đến tình hình của Vương Nho. Mọi người đều lo lắng cho cậu ta, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có tin tức gì về Vương Nho.”
“Không hẳn, các cậu không tìm ra được, nhưng không có nghĩa là hệ thống của cảnh sát không có thông tin gì cả.” Tiểu Đao cũng lo lắng, nói xong câu đó thì cũng vội vội vàng vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Đội trưởng Hạ, nhất định tốc độ của chúng ta phải nhanh, e rằng Vương Nho này vẫn chưa nghĩ thông, cho rằng Tạ Điền là hung thủ, tôi lo...” Tiêu Thần sốt ruột, anh không nghĩ rằng đến giờ mà Vương Nho vẫn không chịu buông bỏ vụ án năm đó.
Lúc Tạ Điền tỉnh lại, cả người đều có mùi nước khử trùng, “Khụ khụ...” Một nửa mái tóc ướt nhẹp dán chặt vào mặt.
“Vương Nho...” Tạ Điền từ từ nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, nhìn người đàn ông gầy gò ngồi ở phía nguồn sáng đối diện, đó chính là Vương Nho người đã biến mất từ lâu. Lúc này Vương Nho ngồi ở một chỗ, trong tay cầm một hộp cơm, đang ăn ngấu nghiến không có chút hình tượng nào. Nhìn thấy Tạ Điền đã tình lại, cũng chỉ liếc nhìn và tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Tạ Điền thở hổn hển, cảm giác đầu mình sưng lên và đau đớn, hơn nữa còn kèm theo triệu chứng chóng mặt, Vương Nho ra tay không hề nhẹ một chút nào...
“Vương Nho... Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu vốn học luật, đừng có làm điều gì để phải hối hận...” Tạ Điền vốn đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ một cô gái, yêu cầu cô sáng sớm đi đến một khách sạn, lúc cô đến thì thấy một cô gái trần truồng đi ra từ phòng tắm và đưa cho cô một mảnh giấy.
Có lẽ là bởi vì tính huống đó quá gây xấu hổ, cũng là bởi vì nội dung trên tờ giấy khiến cô ngạc nhiên, cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài và tìm thấy Vương Nho.
Trước đó khi Hạ Thần Phong gọi điện thoại đến, cô vừa ấn nút nghe thì đã bị Vương Nho ngăn cản, lúc đó cô mới phát hiện ra tất cả đều là kế hoạch của Vương Nho.
Vương Nho không trả lời, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nuốt và nhai thức ăn không ngừng của Vương Nho và tiếng thở hổn hển của Tạ Điền.
Vương Nho ăn hết sức bình tĩnh, sáng sớm lúc ra khỏi nhà Tạ Điền vẫn chưa ăn cái gì. Bị hôn mê trong một khoảng thời gian, vốn không cảm thấy gì, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thức ăn, cũng hiểu được trong bụng trống rỗng, dạ dày cũng đang biểu tình.
Cuối cùng, Vương Nho ăn xong, anh ta ném hộp cơm trưa dùng một lần đi, sau đó đứng dậy và đi đến gần Tạ Điền.
“Cô vừa nói gì? Biết luật mà phạm luật?” Giọng điệu mang theo sự giễu cợt của Vương Nho vang lên, “Tôi hỏi cô, năm đó Lý Duyệt chết như thế nào! Cô và cô ấy ở cùng một phòng, chẳng lẽ cô lại không biết gì ư!”
Kể từ khi Tạ Điền biết là Vương Nho liền biết chắc chắn là vì chuyện của Lý Duyệt năm đó. Nhưng thực sự là Lý Duyệt tự tử, vì sự công bằng của vấn đề này, năm đó Vương Nho còn theo dõi toàn bộ quá trình giải phẫu, chỉ muốn anh ta nhìn rõ được, không ai giết Lý Duyệt cả.
“Năm đó khi khám nghiệm tử thi Lý Duyệt... Cậu... Chính cậu cũng có mặt ở hiện trường, chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ?”
“Ha ha ha, khám nghiệm tử thi... Cô có biết, nhìn một người thân quen nằm trước mặt cô, cô có cảm giác gì, cô cũng cảm nhận được cảm giác đó rồi nhỉ, cô là người giải phẫu cho Hà Vĩ mà đúng không?”
Tạ Điền thở hổn hển, “Chuyện năm đó, cậu vẫn... Vẫn chưa hiểu đúng không?”
“Hiểu! Hiểu? Tôi phải hiểu thế nào hả!” Vương Nho rống lên, “Khám nghiệm tử thi năm đó, không có manh mối gì, cơ thể bị nước khử trùng rửa sạch sẽ, cái gì cũng bị mất... Lý Duyệt là một cô gái hướng nội, cô nghĩ cô ấy sẽ chết trong trạng thái trần truồng không có chút tôn nghiêm nào như vậy ư?”
Vương Nho cho rằng chính người ở chung phòng - Tạ Điền đã giết Lý Duyệt, sau đó xóa sạch chứng cứ. Khiến họ không tìm ra được manh mối gì. Vương Nho giống như bị ma nhập, anh ta cho rằng mọi chuyện đều là do lỗi của Tạ Điền, cho nên anh ta muốn Tạ Điền cũng phải cảm nhận cảm giác tuyệt vọng này một lần.
Mà trong Cục Cảnh sát, Tiểu Đao vội vàng nhìn camera giám sát, Tạ Điền lái xe rời đi, cho nên chỉ cần tìm được camera giao thông, thì có thể dễ dàng tìm thấy nơi cuối cùng mà Tạ Điền xuất hiện.
Từ lối vào cửa khách sạn, họ vẫn đang tìm xe của Tạ Điền, nhưng dần dần ra khỏi phạm vi của thành phố Tô, “Thông báo cho thành phố Hải, xin điều chỉnh dữ liệu!” Điện thoại di động của Hạ Thần Phong rung lên và phía trên hiện lên một dãy số lạ, lúc này anh không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp từ chối.
Nhưng số điện thoại kia vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi lại lần nữa, Hạ Thần Phong tiếp tục ấn từ chối.
Lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn hơn, “Mau tìm!” Thời gian từng giây từng phút không chờ một ai. Nếu Vương Nho này đúng như lời Tiêu Thần nói, e rằng Tạ Điền đang thực sự gặp nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.