Nghĩ có thể chỉ có Lục Dao mới có thể hiểu được đồ vật trong cặp số đó nên Hạ Thần Phong quyết định đưa cô đến cục cảnh sát. Mặc dù đường đi chỉ có mười phút ngắn ngủi nhưng nhìn bầu trời u ám bên ngoài Hạ Thần Phong vẫn đi mua tạm cho Lục Dao một chiếc áo khoác dày, bọc kín cô ở bên trong, đảm bảo không bị cảm lạnh, mới kéo tay Lục Dao ra khỏi phòng.
Mã Văn Phi chỉ bảo người đưa cái cặp số về, còn việc sau này anh không hề quan tâm, dù sao thì bây giờ cũng có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Đã có kết quả giải phẫu của nạn nhân Chu Dung Duy, nguyên nhân cái chết chính là một nhát dao đâm thủng phổi. Còn bã kẹo cao su kia vẫn đang được phân tích, thế nhưng có thể nhìn ra không phải ADN của Chu Dung Duy.
“Anh Mã, vợ của Chu Dung Duy đến rồi.”
Mã Văn Phi cầm tài liệu đứng dậy nhìn người phụ nữ được đỡ đi vào, “Cô là Chu Thiến?”
Hai mắt Chu Thiến đỏ hoe, gật đầu và nói, “Đúng vậy, tôi là Chu Thiến... Chu Dung Duy...”
Hạ Thần Phong cũng vừa đưa Lục Dao đến, thấy phòng làm việc có người đang hỏi liền kéo Lục Dao ngồi xuống ghế. Lục Dao kéo khóa áo xuống nhìn người phụ nữ kia, khẽ nhíu mày, “Đây là vợ của nạn nhân?”
Hạ Thần Phong cũng liếc nhìn, anh quay đầu lại, “Sao vậy?”
Lục Dao hơi bĩu môi, “Người phụ nữ này đang nói dối. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng này không được tốt cho lắm, có thể thấy là cả hai người đều mạnh ai nấy chơi.” Lục Dao ghé sát vào tai của Hạ Thần Phong và nói.
Hai mắt của cô khẽ chuyển động, “Mặc dù tính ra được một điểm nhưng anh cũng có thể thấy đó, anh xem, đã kết hôn với nhau rồi mà vẫn lôi cả tên họ đầy đủ của nhau ra gọi...”
Nói đến đây Lục Dao ngước mắt lên, vốn dĩ cô muốn khoe khoang rằng cô cũng có thể nhìn người mà phân tích ra được giống bọn họ. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Hạ Thần Phong, “Vậy ai qua lại với anh mấy tháng rồi vẫn gọi anh là cảnh sát Hạ...”
Thấy dáng vẻ tức giận nhưng lại không thể nói gì của Lục Dao, Hạ Thần Phong dùng tay nhéo tay cô, nhẹ nhàng nói, “Nhưng em nói cũng đúng, điều này chỉ chứng tỏ một điểm, muốn nhìn ra được nhiều hơn thì em có thể nhìn vào ánh mắt khi nói chuyện của cô ta, chú ý nhìn vào ngón áp út của cô ta.”
Lục Dao nghiêng đầu nhìn kỹ, “Cô ta tháo nhẫn ra rồi?”
Mặc dù vẻ mặt của vợ nạn nhân rất buồn nhưng nhìn kỹ lại có vẻ như biểu hiện ra là được giải thoát nhiều hơn. Chiếc nhẫn ở ngón áp út chắc là mới được tháo ra không lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được là thời gian đeo nhẫn cũng tương đối dài. Trên cổ tay có đeo thêm một cái vòng tay rất tinh xảo, có thể nhìn ra được là của một thương hiệu lớn, kết hợp với quần áo trên người Chu Thiến thì lại có vẻ rất không hợp.
Cho nên chắc chắn chiếc vòng tay này không phải do nạn nhân tặng, bộ quần áo này cô ta cũng vừa mới thay.
Mã Văn Phi là một cảnh sát lâu năm, đương nhiên là cũng phát hiện ra được những điểm này. Hơn nữa trong tay của ông cũng có chứng cứ, “Tình cảm giữa cô và chồng cô thế nào?”
Chu Thiến lau nước mắt, con ngươi hơi chuyển động, cô ta muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Mã Văn Phi cắt ngang, “Chu Thiến, tốt nhất là cô nên nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.”
Chu Thiến đã bị câu này của Mã Văn Phi dọa không dám nói ra câu cô ta vừa muốn nói, “Tôi... Tôi... Tôi cũng không có cách nào! Thằng cha Chu Dung Duy chết tiệt đó nuôi một sinh viên đại học bên ngoài. Đúng! Tôi gả vào nhà họ Chu mười năm, chưa sinh cho nhà họ Chu được một đứa bé là lỗi của tôi! Nhưng cùng lắm thì ly hôn thôi! Nhưng Chu Dung Duy không chịu ly hôn, bao nuôi người tình ở bên ngoài, tôi chỉ muốn... muốn...”
“Cô thấy anh ta nuôi người tình ở bên ngoài nên cô cũng muốn tìm một người đàn ông khác ở bên ngoài?”
Mã Văn Phi nhướng mày nói, lời này khiến Chu Thiến không biết giấu mặt ở đâu, “Nói đi, cả ngày hôm qua cô ở đâu?”
“Hôm qua, ban ngày tôi đi làm ở siêu thị, buổi tối đến nhà của người kia.” Chu Thiến cúi đầu, khuôn mặt cô ta đỏ lên, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Bây giờ chúng tôi cũng không quan tâm cô ngoại tình hay là tìm người tình gì đó, cô hãy bảo người kia đến chứng minh cho cô là hôm đó cô không có mặt ở hiện trường.” Mã Văn Phi muốn hút thuốc nhưng thấy bây giờ không phải là lúc thích hợp, chỉ có thể cầm chén trà lên uống một ngụm nước trà đã lạnh ngắt, trà đắng lạnh như đá khiến người ta tỉnh táo.
Chu Thiến gật đầu, “Được, đợi tôi gọi điện thoại bảo người kia đến đây.” Thật ra trong lòng cô ta cũng đang bồn chồn, dù sao thì nếu như người kia không muốn thì có phải mình sẽ trở thành kẻ bị tình nghi hay không, trong lòng Chu Thiến cảm thấy có chút lo lắng.
“Vậy cô có biết gần đây Chu Dung Duy có gì khác thường không?”
Chu Thiến xấu hổ nửa ngày trời, “Anh cảnh sát, mặc dù chúng tôi là vợ chồng nhưng anh cũng biết rồi đó, chúng tôi đều có người tình ở bên ngoài, rất hiếm khi gặp nhau...”
Mã Văn Phi nghẹn lời, “Vậy cô có biết người tình bên ngoài của anh ta là ai không?”
“Sao lại không biết chứ, nếu không phải vì người phụ nữ đó thì hai chúng tôi có trở nên như thế này không?” Chu Thiến liếc mắt nhìn xung quanh. Lục Dao khẽ lắc đầu, “Chu Thiến không phải một người phụ nữ an phận, mũi nhỏ gầy, lỗ mũi không to, tính tình hẹp hòi, hay nghi ngờ ghen tuông. Nếu có thể một vợ một chồng thì sẽ đẹp đôi, nhưng nếu không như ý sẽ dễ sa vào dục vọng, biến thái. Chồng của Chu Thiến không chung thủy nên đương nhiên là người phụ này sẽ sa đọa.”
Hạ Thần Phong liếc mắt nhìn Chu Thiến thấy cô ta viết một vài từ trên tờ giấy, sau đó bị cảnh sát đưa ra ngoài. Khi đi ngang qua Hạ Thần Phong, Chu Thiến vẫn còn có tâm trí ngắm nhìn khuôn mặt của anh.
Hành động khiếm nhã như vậy khiến vẻ mặt Hạ Thần Phong đông lạnh lại, cả người toát ra một luồng khí lạnh. Mã Văn Phi cầm tài liệu đi đến, lấy một điếu thuốc ra và đưa lên miệng, “Ôi, đây là em dâu nhỉ!”
Lục Dao xoay người mỉm cười nhìn Mã Văn Phi. Tay chuẩn bị châm lửa của Mã Văn Phi dừng lại, cười nhìn Hạ Thần Phong. Đốt điếu thuốc lá “Xoạch” một cái, anh hung hăng hít vào một hơi, “Tôi đã nói mà, Tiểu Hạ này lại bỏ được thuốc lá, động lực này đúng là đủ lớn!”
Dường như Lục Dao nghe hiểu lời này, cô khẽ cúi đầu xuống, ngượng ngùng mím môi, nhìn vạt áo khoác dài rộng của mình. Mã Văn Phi xua tay, “Chiếc hộp mật mã đã được mang về, Tiểu Hạ, cậu biết quy tắc mà, em dâu là người một nhà, nhưng không phải ai cũng có thể xem chứng cứ này.”
Lục Dao ngẩng đầu nhíu mày nhìn Hạ Thần Phong, Mã Văn Phi nói đúng, nếu cô không phải đương sự hay là cảnh sát thì không có quyền xem vật chứng này.
“Anh Mã, lúc trước La Phượng Linh đã đưa mật mã cho A Dao cho nên cô ấy cũng được coi là đương sự.”
Mã Văn Phi ngậm thuốc, nhíu mày, thu cổ tay áo lại. “Được! Đi thôi! Ở phía sau, có người nói cái hộp mật mã này có chút tà môn.”
Hạ Thần Phong và Lục Dao trao đổi ánh mắt với nhau, họ đi theo Mã Văn Phi đến phía sau, mấy nhân viên kỹ thuật đang nghiên cứu cái hộp mật mã này, thấy có người đến cũng không dừng lại, “Lão Mã này, cái cặp số này có chút hóc búa!”
Mã Văn Phi hung hăng hít vài hơi, điếu thuốc lá đã cháy đến tận gốc, anh xoay người, dập tắt điếu thuốc lá vào góc tường, nhả khói trắng ra, đưa Hạ Thần Phong và Lục Dao vào phòng, “Sao? Cũng có thứ mà các cậu không giải quyết được ư.”