Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 210: Mệnh lý quá tam quan(*)




(*) Mệnh lý quá tam quan: tên một quyển sách viết về huyền học của tác giả Tôn Hải Nghĩa.
Nghe thấy Tiết Hoa nói chuyện, Mã Văn Phi và Hạ Thần Phong đang đứng ở trong phòng bên cạnh đều có vẻ mặt cảnh giác.
Lục Dao đi qua đó, cô kéo ghế ra từ từ ngồi xuống, “Ông là ai?”
Tiết Hoa không dám nhìn thẳng vào mặt của Lục Dao mà nhìn vào tay cô, “Cô Lục, tôi muốn biết cô tính ra tôi nhất định sẽ xuất hiện thế nào?”
Nghe Tiết Hoa hỏi như vậy Lục Dao khẽ lắc đầu, “Nói thật, tôi không thể bảo đảm ông nhất định sẽ xuất hiện. Tôi chỉ đang đánh cược, cược mức độ trung thành với người đó của ông.”
Trên mặt Tiết Hoa vẫn còn vẻ không tin nhưng ông ta không hỏi tiếp nữa mà chỉ ngẩng đầu lên, “Cô muốn biết tất cả sau lưng tôi phải không, vậy thì cô cũng tính đi. Nếu cô tính đúng thì tôi nói cho cô biết tất cả nhưng nếu cô tính sai vậy thì cô nên từ bỏ đi.”
Chiêu này của Tiết Hoa rất giống với La Phượng Linh trước đây, đều muốn kiểm tra Lục Dao. Nếu suy luận đúng vậy thì cô sẽ có được đáp án mình muốn, nhưng nếu suy luận sai vậy thì trong mắt họ Lục Dao vẫn chưa có tư cách đấu với người thầy kia.
Thực ra điều Tiết Hoa muốn biết hơn đó là rốt cuộc Lục Dao là cao thủ như thế nào, tại sao ngay cả người đó cũng sợ cô.
Con mắt màu hổ phách của Lục Dao cứ như vậy nhìn Tiết Hoa. Lần này ông ta cũng ngẩng dầu nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau. Tam gia từng nói đôi mắt của cô rất đáng sợ giống như đôi mắt của những tiền bối kia. Lục Dao chỉ nhìn như vậy mà Tiết Hoa đã cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo đứng trước mặt cô vậy.
Một lúc lâu sau, ngay khi Mã Văn Phi tưởng Lục Dao sẽ từ chối thì cô gật đầu đồng ý. Anh kích động đến mức suýt nữa thì xông vào nhưng Hạ Thần Phong lại lắc đầu kéo cánh tay anh lại.
“Hạ Thần Phong, cậu có biết hậu quả của chuyện này là gì không? Nếu cô ấy không tính ra thì vụ án này sẽ không phá được nữa đâu!” Hạ Thần Phong liếc nhìn Lục Dao, “Vậy bây giờ anh đi vào thì có tác dụng gì không? Nếu Lục Dao không tính thì anh thấy Tiết Hoa có mở miệng không?”
Đúng vậy, nếu Lục Dao không xuất hiện thì Tiết Hoa cũng sẽ không nói gì cả. Nhưng nếu cứ để cô quyết định như vậy thì Mã Văn Phi lại không đồng tình.
“Nếu cô ấy không thành cô thì cùng lắm là chúng ta quay về điểm khởi đầu, A Dao đồng ý chứ các anh có đồng ý đâu.” Hạ Thần Phong chỉ nhìn Mã Văn Phi như vậy, đối phương liền lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu thật sự không được thì giở trò vô lại thôi. Dù sao thì Lục Dao cũng không phải người của phía cảnh sát mà là người Tiết Hoa tự gọi đến. Nghĩ đến đây Mã Văn Phi liền đứng ở chỗ cũ, khoanh tay trước ngực nhìn vào phòng thẩm vấn.
Lục Dao không lấy ra tiền đồng dùng để đoán quẻ ngay, lần này cô muốn làm Tiết Hoa dao động. Cô có dự cảm, cho dù người này vào đây thì chắc chắc người ở phía sau cũng biết hai người họ đã gặp nhau rồi.
Tiết Hoa là một người đàn ông trông rất bình thường, dáng vẻ bình thường, chiều cao cũng bình thường. Nếu hòa vào đám đông có thể biến mất không để lại tung tích một cách dễ dàng.
Lục Dao nhìn thật sâu vào mắt đối phương, khóe miệng cô từ từ cong lên, “Không biết ông đã nghe đến Mệnh lý quá tam quan chưa?”
Con ngươi của Tiết Hoa đột nhiên co lại.
“Không ai từ khi sinh ra đã được coi là người tốt hay người xấu, càng không có cách nói vận mệnh của người này nhất định sẽ giàu có hay là nghèo hèn gì cả. Cuộc đời của con người thực ra chỉ là quỹ đạo tương ứng với người đó, lúc nào cũng dễ dàng thay đổi nhưng dù có thay đổi thế nào cũng không vượt quá tam quan này.”
Hai mắt Tiết Hoa khẽ mờ mịt, hình như ông ta đã có cảm giác gì đó, còn những người đứng ở bên ngoài cũng cau chặt mày. Tuy họ không hiểu thế nào là tam quan nhưng hình như họ có thể hiểu lời Lục Dao nói ở phía sau.
“Tiết Hoa, bản mệnh của ông không nên như vậy…” Lục Dao im lặng một lúc rồi nói ra câu này với vẻ mặt nặng nề. Suy luận vận mệnh của Tiết Hoa tiêu tốn nhiều sức lực của Lục Dao hơn bất cứ lúc nào. Bởi vì vận mệnh của Tiết Hoa chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố, bản thân ông ta còn là người biết về Kinh Dịch. Lại thêm bên cạnh còn có cao thủ Kinh Dịch, chắc chắn ông ta thường làm những việc để trốn tránh vận mệnh khốn khó của mình, lại thêm những nơi ông ta đến trước đây đều có tác dụng thay đổi vận mệnh. Vận mệnh của Tiết Hoa đã bị thay đổi đến mức gần như không thể nhìn ra trạng thái ban đầu nữa.
Nửa tiếng sau Lục Dao bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cả người giống như bị hư thoát(*), đầu óc quay cuồng rất khó chịu, suy luận với cường độ mạnh và số lượng lớn vừa rồi làm đằng sau lưng cô ra đầy mồ hôi lạnh. Nhưng hiệu quả lại khá tốt, bây giờ Tiết Hoa đang chìm đắm trong những lời suy luận chân thực đến mức không thể chân thực hơn được của Lục Dao.
(*) Hư thoát: là hiện tượng tim hoặc là tuần hoàn máu đột nhiên suy kiệt do mất máu hoặc mất nước gây ra. Triệu chứng là nhiệt độ cơ thể, huyết áp giảm xuống. mạch đập yếu, ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Hạ Thần Phong dìu Lục Dao vào trong phòng ngồi sau đó rót cho cô một cốc nước nóng, “Thế nào rồi?”
Lục Dao uống mấy ngụm và thấy người dần ấm lên, cô gật đầu, “Về cơ bản thì em nói đúng rồi, có lẽ Tiết Hoa đã đổi tên nhưng chắc là chưa đổi ngày sinh, thời còn trẻ đã từng ngồi tù, sau khi ra tù, không gần gũi với bố mẹ. Sau này đi theo những người kia ông ta đã đổi tên, bây giờ bát tự rất tốt, nhưng mà…”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Phong thủy chuyên dùng để tạo phúc cho nhân gian, nhưng bọn họ lại lợi dụng phong thủy để thăng quan tiến chức, họ lại không biết tuần hoàn nhân quả, cho dù có dùng phong thủy để sửa mệnh cũng không thể đấu lại với ông trời.”
Tiết Hoa thu được rất nhiều lợi ích nhưng bố mẹ của ông ta đã qua đời từ rất lâu rồi. Tuy Tiết Hoa thấy điều này không hề quan trọng chút nào nhưng bây giờ ông ta đã gần bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng ông ta vẫn cô đơn một mình, đây chính là số phận của ông ta.
“Có lẽ, nơi Tiết Hoa đi làm bây giờ chính là nơi bọn họ gặp mặt ở thành phố Tô.” Hạ Thần Phong gật đầu nhìn Lục Dao với vẻ lo lắng, nhìn thấy sắc mặt cô dần dần bình thường trở lại liền ra hiệu bằng ánh mắt với Mã Văn Phi rằng anh phải ra ngoài.
Bây giờ Mã Văn Phi thật sự thấy phục rồi. Tuy anh vẫn chưa thể đồng tình nhưng trong lòng anh cũng đã có sự dao động. Có rất nhiều thứ cho dù điều tra tài liệu cũng không điều tra ra được gì. Nhưng điều quan trọng hơn là rốt cuộc lúc đó Lục Dao đã tính ra Tiết Hoa sẽ đến vào buổi tối thế nào.
“Em dâu à…” Mã Văn Phi ngồi ở bên cạnh Lục Dao với vẻ hơi ngại ngùng, “Tôi rất tò mò cô đã tính ra buổi tối Tiết Hoa sẽ đến vào giờ đó thế nào?”
Lục Dao nghiêng đầu nhìn Mã Văn Phi sau đó quay đầu lại nhìn Tiết Hoa đang nhìn hai tay cô ở bên trong, “Bởi vì lúc đó sẽ có sương mù dày đặc…”
Sương mù dày đặc?
Mã Văn Phi cau mày, đúng là sáng này thành phố Hải có cảnh báo về sương mù dày đặc, nhưng điều này thì có liên quan gì đến điều Lục Dao tính ra được?
“Sương mù dày đặc thuộc khí sát trong phong thủy.”
Đây là một loạt sát không nhìn thấy được, không chạm vào được nhưng lúc nào cũng ảnh hưởng đến con người. Khí ở đây không phải là không khí mà là một thứ khoa học hiện đại gọi là bức xạ vũ trụ, là thứ rất gần với từ, trường, sóng nhưng không hoàn toàn giống.
Tóm lại đây là một thứ không nói rõ được nhưng lại thực sự tồn tại.
Mã Văn Phi nghĩ, thứ phải dùng đến chữ “sát” này có lẽ không phải thứ tốt đẹp gì nhưng nó thì có liên quan gì đến Tiết Hoa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.